um. tình hình là giờ ta đã đi làm rồi, và còn phải đi học, chưa điều chỉnh được thời gian nên lịch up sẽ hơi chậm 1 tí, ta sẽ cố gắng điều chỉnh để có thể tiếp tục up truyện thường xuyên. Mong mọi người đừng bỏ rơi ta nhé cry ———– Edit: Chuông cỏ Beta: Trangki Tô Vị Nhiên mở mắt, cánh tay theo bản năng nâng lên che đi đôi mắt. Tối hôm qua định nằm trên ghế chợp mắt một lát, không nghĩ tới lại ngủ quên mất. Rèm không kéo, ánh mặt trời chiếu lên mặt, có chút chói mắt. Hắn cười cười, không biết bắt đầu từ lúc nào, mỗi lần về Tô gia, tinh thần của hắn đều không tốt. Tô Vị Nhiên đứng lên, nới lỏng cổ áo. Tô Vị Nhiên xuống lầu, Tô Lại Nam và Tô Sùng Hoa đang ăn sáng. “Vị Nhiên.” Tô Sùng Hoa thấy Tô Vị Nhiên đi xuống thì gật đầu với hắn. Nụ cười vẫn ôn hòa như mọi khi, như thể những gì hôm qua Tô Vị Nhiên nói với hắn hoàn toàn không xảy ra. Khi hắn thấy áo ngủ trên người Tô Vị Nhiên, liền hỏi: “Chưa tắm à?” Khóe miệng Tô Vị Nhiên cong lên: “Tối hôm qua không biết sao lại ngủ quên, nên không tắm.” Tô Sùng Hoa xoa cằm: “Ăn cơm đi.” Tô Lại Nam nhìn bộ dáng bất cần của Tô Vị Nhiên, cau mày: “Lên thay đồ đi rồi xuống.” Tô Vị Nhiên trực tiếp làm lơ Tô Lại Nam, kéo ghế ngồi xuống. Một bữa sáng ăn đến nặng nề, ba người không ai nói một câu. Cơm nước xong, Tô Lại Nam và Tô Sùng Hoa đứng dậy chuẩn bị đến công ty. “Thay quần áo xong nhớ đến công ty.” Tô Lại Nam nói với Tô Vị Nhiên. Tô Vị Nhiên lơ đãng gật đầu, rồi uể oải dựa vào lưng ghế. Khi cánh cửa phòng khách đóng lại, khóe miệng Tô Vị Nhiên chậm rãi lộ ra nụ cười trào phùng. Ngón tay của hắn từ từ siết chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt, không ngừng sâu thêm. —— thật muốn cứ như vậy trực tiếp bẻ gãy cổ Tô Sùng Hoa. Tô Vị Nhiên mỉm cười mang theo lãnh ý. Đúng lúc đó, di động vang lên. Tô Vị Nhiên đưa mắt nhìn màn hình đang phát sáng, nhận điện. “Thiếu gia, bản kế hoạch đã giao cho Tô phó tổng xem qua, ngài ấy cho rằng rất khả thi.” “Tốt.” Tô Vị Nhiên nở nụ cười. Quan Triệu do Tô Sùng Hoa một tay sáng lập được hắn vô cùng coi trọng bị Tô Lại Nam thu mua luôn là một cái gai trong lòng Tô Sùng Hoa. Hắn luôn tìm cách giúp Quan Triệu một lần nữa hoạt động độc lập. Dù sao Quan Triệu đã tiêu phí không ít tâm huyết của Tô Sùng Hoa, cũng là chống lưng duy nhất của hắn. Chỉ tiếc dưới áp lực trực tiếp của Tô Lại Nam và áp lực ngầm của Tô Vị Nhiên, kế hoạch tái trọng tổ Quan Triệu của Tô Sùng Hoa luôn bị ban giám đốc áp xuống. Ban giám đốc luôn có thể chỉ ra lỗ hổng trong bản kế hoạch của Tô Sùng Hoa, cũng như mạo hiểm không cần thiết. Tô Sùng Hoa thiếu chút nữa trở mặt với ban giám đốc, nhưng vẫn không thể làm gì hơn. Hắn biết sở dĩ ban giám đốc làm như vậy chủ yếu là vì Tô Lại Nam. Lúc trước vì chuyện Tề gia, Quan Triệu thiếu chút đã phá sản, hắn bất đắc dĩ mới đi cầu Tô Lại Nam, Tô Lại Nam cũng liền thừa dịp này mua luôn Quan Triệu. Hắn muốn trì hoãn, lại không ngờ Tô Lại Nam lại cải tổ lại Quan Triệu. Quan Triệu sau khi cải tổ sẽ không còn là Quan Triệu trước kia nữa. Hắn biết Tô Lại Nam là muốn thông qua chuyện này cảnh cáo hắn, Tô Lại Nam có thể cho hắn mọi thứ cũng có thể dễ dàng thu hồi tất cả. Lúc trước là hắn chủ động trèo lên giường Tô Lại Nam, loại đức hạnh này chắc cũng giống mẹ hắn bảy tám phần. Hắn là con ngoài giá thú của Tô gia, vì thân phận này hắn không thể có được bất cứ thứ gì. Hắn không cam lòng, vì sao có cùng một người cha, thân phận của hắn và Tô Vị Nhiên lại khác biệt như vậy. Tô Vị Nhiên gì cũng không cần làm vẫn có được mọi thứ của Tô gia. Mà hắn có cố gắng như thể nào, vẫn không chiếm được một cái nhìn thẳng của họ. Tô Sùng Hoa biết lý do hắn liên tiếp bị tách ly khỏi Quan Triệu nhưng lại không thể làm gì, cho nên hắn chỉ có thể xuống tay từ bản kế hoạch. Bởi vì ban giám đốc thông qua lỗ hổng trong bản kế hoạch mà đẩy hắn khỏi Quan Triệu, vậy cách duy nhất chính là hoàn thành một bản kế hoạch khiến ban giám đốc không thể tìm ra lỗ hổng. Tô Vị Nhiên cúp điện thoại, khi đang thay quần áo, Tô Lê đột nhiên đẩy cửa đi vào. Tô Vị Nhiên quay đầu nhìn lướt qua Tô Lê, mỉm cười nói: “Chủ tịch cũng đã đi làm, cậu chỉ là một nhân viên mà có vẻ rất rảnh rỗi đó.” Áo tắm Tô Vị Nhiên buông lỏng, cổ áo nửa mở. Tô Lê từ trên tới dưới đánh giá Tô Vị Nhiên, ánh mắt mang theo mê luyến không thèm che dấu, cuối cùng ánh mắt của hắn dừng lại ở trên ***g ngực trắng nõn của Tô Vị Nhiên. Tô Vị Nhiên cũng không có gì là ngượng ngùng, thoải mái để cho ánh mắt mang theo tính xâm lược của Tô Lê đánh giá. “Sếp của tôi là ngài.” Tô Lê cong khóe miệng: “Nên tôi rảnh rỗi cũng không có gì là sai.” Tô Vị Nhiên mỉm cười: “Để tôi đoán thử xem cậu đang muốn gì.” Tô Lê tới gần Tô Vị Nhiên, ánh mắt đối diện hắn, trả lời rất thản nhiên: “Tôi muốn làm tình với ngài.” Tô Vị Nhiên chậm rãi giơ tay, nâng cằm Tô Lê, khóe miệng khẽ cười ẩn giấu một tia hàn ý nhàn nhạt, hắn nhỏ giọng nói: “Làm tình ….” hắn ghé sát vào tai Tô Lê, khóe môi lơ đãng lướt qua mặt Tô Lê, ngữ khí dịu dàng: “Nằm mơ có thể sẽ khả thi hơn đấy.” Tô Lê không để tâm. Hắn mê luyến cảm giác khoé môi Tô Vị Nhiên chạm vào má, ánh mắt nóng rực cơ hồ muốn bốc cháy, khiến cho gương mặt vốn đã đẹp lại càng yêu mị. “Ở trong mơ, chúng ta đã làm mấy trăm lần.” Tô Lê nhẹ nhàng nở nụ cười. ” Vậy sao?” Tô Vị Nhiên buông cằm Tô Lê ra: “Vậy mà còn chưa tinh tẫn nhân vong, xem ra mị lực của tôi chưa đủ.” “Muốn thử một lần không.” Giọng nói Tô Lê mang theo chút khàn khàn. “Không hứng thú.” Ánh mắt Tô Vị Nhiên dừng lại ở chỗ tư mật của Tô Lê, nhìn thứ nọ không chút che dấu hưng phấn bừng bừng, thì cười nhẹ một tiếng rồi xoay người lên lầu. Khi Tô Vị Nhiên thay đồ xong một lần nữa đi xuống, Tô Lê vẫn chưa đi “Đi đâu vậy?” Tô Lê hỏi. “Hẹn hò.” “Với Trần tiểu thư?” Tô Lê tựa tiếu phi tiếu nói. “Với Phương Quân Dục.” Tô Vị Nhiên cười không chút để ý, nhưng con ngươi sâu thẳm lạnh như băng mà sắc bén. Lúc này, nụ cười trên mặt Tô Lê cứng lại. Hắn dù thế nào cũng không nghĩ tới Tô Vị Nhiên lại có thể trả lời như vậy Phương Quân Dục? Hắn vậy mà lại không biết Phương Quân Dục đã đến C thành. Trần Du Cẩn không đáng sợ. Tô Lê chưa bao giờ đem Trần Du Cẩn để vào mắt, dù sao tác dụng của cô ta bất quá chỉ là một khối đá đặt chân. Nhưng Phương Quân Dục lại khác, Phương Quân Dục là chướng ngại lớn nhất giữa hắn và Tô Vị Nhiên. Ngay cả trong cục diện hiện nay, trong lòng hắn vẫn rất rõ ràng, Tô Vị Nhiên chưa bao giờ buông tay Phương Quân Dục, cho dù Tô Vị Nhiên không muốn thừa nhận, nhưng không ai so với hắn rõ hơn. Nếu là trước kia hắn sẽ không để ý, dù sao cũng chỉ là Tô Vị Nhiên đơn phương một phía, Phương Quân Dục không thích Tô Vị Nhiên. Nhưng thời gian gần đây, Phương Quân Dục đột nhiên thay đổi thái độ, khiến hắn có cảm giác nguy hiểm. “Phương Quân Dục đến C thành sao?” Tô Lê lẩm bẩm, giống như đang tự hỏi. “Mới hôm qua thôi.” Tô Vị Nhiên cúi đầu cười nói. Hôm qua là ngày Tô Vị Nhiên đính hôn. Mà Phương Quân Dục lại chọn lúc này mà đến C thành, ý nghĩa trong chuyện này, trong lòng hai người đều rất rõ. “Cậu nói tôi không phải nên cao hứng sao.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nhìn Tô Lê, sau rời khỏi phòng khách. “Đúng là nên cao hứng ” Tô Lê nhìn bóng lưng Tô Vị Nhiên rời đi, mỉm cười, nụ cười mang theo lãnh ý nói không nên lời. Tô Vị Nhiên nguyên bản tính toán đến công ty, nhưng bị Tô Lê quấy nhiễu như vậy, hắn có chút bực bội. Hắn dừng xe lại bãi đỗ nhưng không biết nên đi đâu. Uống rượu? Sau khi trọng sinh, hắn cơ hồ không rời rượu nửa bước, nhưng hiện tại hắn không muốn uống rượu, bây giờ hắn chỉ muốn giết người. Hắn lấy di động ra, bấm một dãy số, nghe tiếng báo đã kết nối, sau đó mới miễn cưỡng nói: “Phương Quân Dục.” (Cc: muốn giết người tìm ảnh làm gì ==!!!)( Tk: Thịt nó, a ngứa mắt Dục Dục lâu lắm rồi =.,=)(Cc: tội ảnh anh) “Ừh?” Từ trong điện thoại truyền đến âm thanh trầm thấp mà ôn nhu. Tô Vị Nhiên cười lạnh: “Có rảnh không?” “Rảnh.” “Chúng ta hẹn hò đi.” Tô Vị Nhiên nói. “Xảy ra chuyện gì?” Phương Quân Dục hỏi. Phương Quân Dục biết tính Tô Vị Nhiên. Hôm qua trong hẻm Tô Vị Nhiên đã tỏ rõ thái độ, sau này y tuyệt đối sẽ không dễ dàng làm những chuyện không mục đích như thê này. Huống hồ hiện giờ Tô Vị Nhiên không thể so với trước kia. Hiện giờ Tô Vị Nhiên chỉ hận không thể đẩy hắn càng xa khỏi thế giới của y càng tốt, sao có thể chủ động nói muốn hẹn hò với hắn. Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Phương Quân Dục, chỉ là một buổi hẹn, có đáng sợ như vậy sao?” “Sao có thể? Chỉ cần em nguyện ý.” “Khách sạn Mạc Tư An.” Nói xong, Tô Vị Nhiên cúp điện thoại, bất động thanh sắc liếc nhìn kính chiếu hậu sau đó lái xe đến khách sạn Mạc Tư An. Chiếc Lexus LS chậm rãi chạy vào bãi đỗ xe, nhân viên bảo vệ đi tới mở cửa. Tô Vị Nhiên từ trong xe bước xuống mà lúc này, Phương Quân Dục cũng xuống xe. Nhìn thấy Tô Vị Nhiên, Phương Quân Dục liền đi về phía hắn. Tô Vị Nhiên cười nhẹ một tiếng: “Có thể hẹn Phương tổng, thật là một chuyện đáng để cao hứng.” “Vị Nhiên, cần gì phải nói như vậy.” Phương Quân Dục mỉm cười ôn nhu nhưng vẫn mang theo ảm đạm không đổi. “Cũng được.” Tô Vị Nhiên thu lại nụ cười trên mặt: “Anh muốn tôi dùng bộ mặt thật đối mặt với anh phải không? ” Phương Quân Dục thở dài một tiếng. Quả thật hắn hi vọng khi đối mặt với hắn Tô Vị Nhiên có thể tháo bỏ giả tạo trên mặt, nhưng khi chân chính đối mặt với Tô Vị Nhiên thì lạnh lùng của y lại khiến hắn không ngừng bị thương… “Vào thôi.” Tô Vị Nhiên không nhanh không chậm, nói. Trên đỉnh sảnh lớn khách sạn Mạc Tư An khắc một bức tranh thiên sứ trang nhã, chùm đèn màu mân côi tản ra ánh sáng dịu dàng, nhu tình mà mơ mộng. Xuyên qua đại sảnh bên phải là nhà hàng, nhưng Tô Vị Nhiên không định đến nhà hàng, mà là sân thượng. Vị trí này chỉ dành cho người đặc biệt, cũng không phải có tiền là có thể đến. Từ nơi này có thể nhìn bao quát cả khu vườn cổ xưa. Tô Vị Nhiên đến trước lan can, nhìn về phương xa. Ánh mắt Phương Quân Dục dừng trên bóng lưng Tô Vị Nhiên, phức tạp mà khó hiểu. Sau một lúc lâu, hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đi về phía Tô Vị Nhiên, cùng y đứng song song. Rõ ràng khoảng cách giữa hai người rất gần, lại mang theo cảm giác xa cách nói không nên lời. “Phương Quân Dục, anh là đang nhìn về phía trước hay phía sau?” Tô Vị Nhiên bỗng nhiên mở miệng hỏi. Phương Quân Dục mỉm cười, chậm rãi nói: “Này có ý nghĩa gì sao?” Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có.” Vì sao hắn lại hỏi một vấn đề ngay cả hắn cũng cảm thấy rất ngu này chứ? Nó không có bất cứ ý nghĩa gì, không bất luận kẻ nào có thể thay đổi quyết định của hắn. Gió lạnh bắt đầu nổi lên, bóng cây xa xa lắc lư, ngay cả ánh mặt trời cũng dần phai nhạt. Phương Quân Dục nhìn về phương xa, giả thiết với hắn mà nói không có bất cứ ý nghĩa gì, hắn chỉ muốn có thứ hắn muốn. Trên đôi môi mỏng của Tô Vị Nhiên hiện lên nụ cười khẽ: “Gió lên rồi.”co6`