Đương Nữ Vương Gặp Phúc Hắc
Chương 11
ngoáy mũi Cn này ai đi winter hok?
P/s: nhắn thử thui. ta đang mún làm một PJ MV lớn, ai tự tin chất giọng hay, là nam càng tốt ***g tiếng cho ta dc hem?
———–
Edit: Chuông Cỏ
Beta: Trangki
“Tra cho tôi những hành động sau lưng của Tô Sùng Hoa. Tôi cần thông tin chi tiết.” Tô Vị Nhiên nói. Lần này, hắn không yêu cầu thời gian.
“Ba ngày sau tôi sẽ giao tư liệu cho cậu.” Tô Nguyên nói.
Cách điện thoại Tô Vị Nhiên cũng có thể tưởng tượng ra gương mặt lạnh tanh như bài tây của Tô Nguyên, bộ dạng một tay cầm điện thoại một tay gõ bàn phím.
Tô Nguyên từ nhỏ đã như vậy, cứ như thể dù cho có là chuyện gì cũng không thể làm tâm tình của hắn dao động. Đầu óc của hắn như chiếc máy tính chính xác nhất, vĩnh viễn cho ra quyết định chính xác nhất. Nhiệm vụ được giao phó cho hắn, hắn luôn có thể thực hiện một cách hoàn hảo.
“Cậu đang làm gì vậy?” Tô Vị Nhiên nhịn không được hỏi.
“Gửi mail cho Dr. Sun.” Tô Nguyên ngữ điệu đều đều: “Sáng hôm nay tôi phát hiện trên mặt mọc ra một bọng nước đường kính khoảng 1. 2 millimet, không tra được là cái gì nên chụp lại gửi cho Dr. Sun chuẩn đoán.”
Tô Vị Nhiên: “…”
Tô Nguyên đối với chuyện chăm sóc da mặt cực kì chấp nhất. Hắn không cho phép trên mặt xuất hiện một chút tì vết nào, mỗi ngày rửa mặt phải làm đủ hai mươi tám bước, ngoài ra còn bỏ tiền mời tiến sĩ chăm sóc da chuyên nghiệp. Trên mặt lòi ra một cái bọng nước, đối với Tô Nguyên mà nói thì là một chuyện không thể tha thứ.
” À ” Tô Vị Nhiên nghe Tô Nguyên nói vậy, khẽ nở nụ cười: “Có phải cậu đang dùng sản phẩm mới nào đó không?”
“FCN, kem dưỡng mới nhất do D&M nghiên cứu ra, hôm qua vừa dùng thử.” Tô Nguyên ngữ điệu bình bình: “Chỉ đáng bỏ đi.”
“Sau đó thì sao?” Tô Vị Nhiên hiểu Tô Nguyên rất rõ, nên biết phía sau nhất định chưa hết.
“Tôi vừa lên trang web sản phẩm FCN của D&M, viết kinh nghiệm của tôi post cố định ở đầu trang để tránh càng nhiều người bị lừa.”
Tô Vị Nhiên gật đầu: “Cậu đúng là tốt bụng.”
“Không có gì nữa thì tôi cúp máy đây.” Đối với châm chọc của Tô Vị Nhiên, Tô Nguyên không có nửa điểm phản ứng, ngữ điệu vẫn không chút thay đổi nào.
“Hết rồi.”
Cúp điện thoại, Tô Vị Nhiên trầm mặc đứng trên lan can. Một lát sau mới cầm ly rượu đi vào. Trên hành lang, hắn hỏi một người phục vụ Phương Quân Dục đang ở phòng nào. Theo lý mà nói, dạng thông tin kiểu này phục vụ không được tiết lộ, nhưng phục vụ sinh nhận ra Tô Vị Nhiên, cũng biết quan hệ của hắn và Phương Quân Dục không giống, nên liền nói cho Tô Vị Nhiên.
Tô Vị Nhiên đến trước cửa phòng Versailles, phục vụ canh cửa mở cửa cho Tô Vị Nhiên. Khi Tô Vị Nhiên bước vào phòng thì ánh mắt mọi người đều đồng loạt tập trung trên người hắn.
Tô Vị Nhiên bất động thanh sắc đảo mắt quét một vòng, khẽ cười nói: “Bổn thiếu gia đẹp trai vậy sao?”
Những người khác bắt gặp ánh mắt Tô Vị Nhiên thì đều có chút xấu hổ dời tầm mắt.
“Lấy một bình Chateau Petrus 2000.” Tô Vị Nhiên nói với phục vụ.
Người phục vụ gật đầu, cầm bộ đàm nói một tiếng, rất nhanh bên ngoài liền có một phục vụ bưng rượu đến.
Tô Vị Nhiên để ly rượu của mình xuống khay, một lần nữa cầm một cái ly mới rót ra nửa ly rượu đỏ.
Khi Tô Vị Nhiên rót rượu, những ánh mắt kia lại lén lút tập trung trên người Tô Vị Nhiên. Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng quơ ly rượu, rượu đỏ trong ly khẽ sóng sánh: “Tôi có giá trị tham quan vậy à?”
Hắn đi đến trước mặt Phương Quân Dục: “Bổn thiếu gia ở sảnh Paris nhớ anh muốn chết nên ghé qua nhìn anh một chút nè.”
Mọi người: “…”
Phương Quân Dục mỉm cười nói: “Thật sao?”
Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Dĩ nhiên.”
Phương Quân Dục cầm ly rượu nhẹ nhàng cụng vào ly rượu của Tô Vị Nhiên, sau đó nhấp một ngụm. Tô Vị Nhiên cũng uống một ngụm.
Ánh mắt mọi người đều tập trung về phía hai người. Vừa nghe được một tin tức động trời, sau đó diễn viên chính trong tin đồn lại xuất hiện thì có thể không kích động sao?
Tô Vị Nhiên vốn muốn ra vẻ thờ ơ, nhưng ánh mắt những người đó nhìn hắn quá kì dị đi.
“Anh có biết vì sao bọn họ đều nhìn tôi như vậy không?” Tô Vị Nhiên ghé vào tai Phương Quân Dục khẽ nói. Thần thái kia tư thế kia, có khác gì thủ thỉ với tình nhân đâu chứ.
Phương Quân Dục cảm nhận hơi thở ấm áp từ Tô Vị Nhiên, mỉm cười nói: “Bởi vì tôi nói tôi muốn theo đuổi cậu.”
Tô Vị Nhiên vốn đã thẳng thắn, nhưng lại không ngờ Phương Quân Dục nói chuyện so với hắn càng thẳng hơn. Này có chỗ nào giống phong cách nói chuyện của Phương Quân Dục a, người Tô Vị Nhiên cứng đờ. Trước kia đều là hắn khiến kẻ khác tiến lùi không xong, lúc này hắn cư nhiên lại bị người khác làm cho tiến lùi không nổi, không biết phải ứng phó như thế nào. Vô luận là trước Trọng sinh hay vẫn là sau Trọng sinh, hắn cũng không tưởng tượng nổi Phương Quân Dục sẽ nói những lời này.
Giọng nói của Phương Quân Dục tuy nhẹ nhưng tất cả mọi người ở đây đều nghe được rõ ràng. Mà Tô Vị Nhiên đưa lưng về phía mọi người, nên không ai có thể nhìn thấy biểu tình lúc này của Tô Vị Nhiên.
Nhưng Tô Vị Nhiên rất nhanh liền tỉnh lại: “Thật không? Vậy tôi thật cảm thấy thụ sủng nhược kinh nha.”
Phương Quân Dục khẽ cười nói: “Thật.”
“Vậy bổn thiếu gia đêm nay tắm rửa sạch sẽ ở trong phòng chờ anh.” Tô Vị Nhiên nhẹ cắn tai Phương Quân Dục một chút, không để ý đến đám người đang bị lời và hành động của hắn doạ đến ngây người, xoay người rời khỏi sảnh Versailles.
Mọi người: “…”
Ngay cả Mặc An cũng mất thật lâu mới hồi thần được. Cho dù là hắn cũng không dám nói như vậy.
Mọi người quay qua thấy Phương Quân Dục vẫn một bộ bình tĩnh thì ánh mắt nhiều chuyện biến thành bội phục. Cũng chỉ có Phương tổng mới có thể thu phục yêu nghiệt như vậy.
Phương Quân Dục nhẹ nhàng nở nụ cười. Tuy Tô Vị Nhiên không chân chính thừa nhận nhưng cũng nhờ vậy, hắn mới có thể từ thế bị động biến thành chủ động.
Tô Vị Nhiên sau khi rời khỏi phòng Versailles thì nụ cười trên mặt tắt lịm. Hắn đi tới ban công, gió đêm hơi lạnh làm thần trí của Tô Vị Nhiên thanh tỉnh hơn một chút.
Tô Vị Nhiên tự giễu cười cười. Cũng chỉ chính hắn mới biết, vừa nãy khi nghe Phương Quân Dục nói lời kia thì tim đập rối loạn cỡ nào. Đã tự nói với bản thân phải quên Phương Quân Dục, thế nhưng hắn vẫn không thể khống chế nổi chính mình. Ngay cả một câu nói của Phương Quân Dục cũng có thể khiến hắn mất trí. Hắn vẫn không quên được Phương Quân Dục. Rõ ràng chỉ là một câu vui đùa thôi mà.
Tô Vị Nhiên hạ mắt, nở nụ cười. Tình yêu sâu đậm như vậy, gần như đã hoà vào máu thịt sao có thể nói quên là quên.
Vì sao cảm xúc của hắn hết lần này đến lần khác không thể khống chế được, mà Phương Quân Dục vẫn như thể không có việc gì như vậy? Vì sao? Tô Vị Nhiên nhắm mắt, đôi môi hơi mỏng khẽ mím thành một đường nhỏ.
Đợi đến khi Tô Vị Nhiên lại mở mắt, mọi tình tự trong mắt của hắn cũng đã biến mất, đôi mắt nâu sậm bình tĩnh như nước. Tuy bây giờ hắn vẫn chưa thể hoàn toàn quên mất Phương Quân Dục nhưng hắn sẽ khống chế bản thân, thẳng đến khi có thể chân chính quên mất Phương Quân Dục.
Bình ổn cảm xúc, Tô Vị Nhiên quay lại sảnh Paris.
“Đã về?” Tô Sùng Hoa nói với Tô Vị Nhiên.
“Ừhm.” Tô Vị Nhiên đáp, tiếp đó lại nói: “Nói xong chưa?”
“Thế nào, không đợi nổi nữa?” Tô Sùng Hoa cười nói.
“Ừh.” Tô Vị Nhiên thản nhiên nói: “Tôi về trước.”
“Đi đường cẩn thận.” Tô Sùng Hoa biết Tô Vị Nhiên một khi mất kiên nhẫn liền trực tiếp bỏ đi, nên cũng không kêu hắn chờ, chỉ dặn đi đường chú ý an toàn.
“Đã biết.” Tô Vị Nhiên nói xong cũng trực tiếp rời khỏi sảnh Paris.
Tô Sùng Hoa nhìn Tề Thiên Tường cười xin lỗi: “Vị Nhiên từ nhỏ đã bị phụ thân làm hư cho nên có chút tuỳ hứng.”
Tề Thiên Tường: “…” Này không phải một chút a.
Tề Thiên Tường vất vả nặn ra một nụ cười, nói: “Không sao.” Vì sao đều là Tô gia thiếu gia nhưng tính cách Tô Sùng Hoa và Tô Vị Nhiên lại chênh lệch lớn như vậy?
Tô Vị Nhiên lái xe rời khách sạn Khải Hoàn Môn.
Phương Quân Dục trở lại biệt thự, từ ngoài nhìn thấy phòng Tô Vị Nhiên tắt đèn liền hỏi Triệu quản gia: “Vị Nhiên đang ngủ?”
Triệu quản gia lắc đầu: “Tô thiếu gia vẫn chưa về.”
“Đã biết.” Hắn có thể nhìn ra biến hóa nhàn nhạt của Tô Vị Nhiên nên hắn cũng không kinh ngạc lắm. Nếu Tô Vị Nhiên quả thật về trước chờ hắn, này mới thật sự kinh ngạc.
Ngồi trên sa lon phòng khách, Phương Quân Dục nhắm mắt. Cũng là một năm này, trước và sau khi trọng sinh, thái độ của Tô Vị Nhiên đối với hắn thay đổi rất lớn. Tuy Tô Vị Nhiên nhìn qua có vẻ không thay đổi gì nhưng hắn có thể cảm nhận được Tô Vị Nhiên đang từ từ rời khỏi hắn… Là nguyên nhân gì làm cho thái độ của Tô Vị Nhiên có thay đổi như vậy?
Phương Quân Dục bỗng nhiên mở mắt, trong đầu hắn hiện lên một ý tưởng.
Nếu hắn có thể trọng sinh, vậy Tô Vị Nhiên cũng có thể trọng sinh. Nếu là vậy thật thì mọi chuyện cũng có thể được giải thích.
Vị Nhiên… nhất định rất thất vọng về hắn đi. Trên mặt Phương Quân Dục hiện lên một tia cười khổ. Hắn và Tô Vị Nhiên cùng nhau mười năm, rõ ràng chỉ cần đưa tay là có thể bắt lấy hạnh phúc, nhưng lại bởi vì hắn nhìn không rõ lòng mình mà mất từng ấy thời gian. Tô Vị Nhiên ở đó đợi hắn mười năm, nhưng hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng dừng chân cầm lấy tay cậu. Bây giờ hắn xoay người, sau lưng chỉ là một mảnh vắng vẻ. Hắn muốn cầm tay Vị Nhiên, cũng chỉ có thể cầm vào khoảng không.
Phương Quân Dục hiểu Tô Vị Nhiên. Tô Vị Nhiên là một người thập phần cố chấp. Một khi quyết định chuyện gì thì rất khó khiến cậu thay đổi suy nghĩ. Cứ xem ở chuyện Tô Vị Nhiên chấp nhất quấn lấy hắn mười năm, ai cũng không có cách ngăn cản.
Mà hiện giờ, Tô Vị Nhiên muốn xa cách hắn. Nếu muốn một lần nữa kéo gần khoảng cách giữa hai người họ là một chuyện rất khó. Nhưng… vô luận thế nào, hắn cũng sẽ không để Tô Vị Nhiên rời khỏi hắn. Đây là ranh giới cuối cùng của hắn.
Phòng khách trống rỗng, đèn treo pha lê ánh lên từng tia sáng vàng vọt. Phương Quân Dục cứ như vậy mà ngồi, sắc mặt trầm tĩnh.
“Thiếu gia, Tô thiếu gia đã về.” Không biết qua bao lâu, Triệu quản gia đi vào phòng khách, nói với Phương Quân Dục.
“Đã biết.” Phương Quân Dục gật đầu.
“Thiếu gia…”
Phương Quân Dục ngẩng đầu, thấy Triệu quản gia vẻ mặt muốn nói lại thôi, khẽ cười nói: “Không phải Vị Nhiên lại uống rượu đấy chứ?”
“Vâng.” Triệu quản gia nói.
“Chú Triệu, chú đi nghỉ ngơi trước đi. Ở đây có cháu rồi.” Phương Quân Dục nói.
Triệu quản gia gật đầu. Chuyện giữa thiếu gia và Tô thiếu gia vẫn là để chính bọn nó giải quyết thì tốt hơn.
Sau khi Triệu quản gia đi, Phương Quân Dục đứng dậy đi ra cửa. Cửa tự động của ga ra kéo lên, xe đã vào ga-ra nhưng không tắt máy.
Người ngồi trong xe không hề động. Phương Quân Dục đứng ngoài xe, cách lớp cửa kính nhìn người nọ.
————-
Tk: Nếu biết ngày nay như thế sao khi xưa còn làm:v không biết mọi người thế nào chứ bạn muốn Vị Nhiên bỏ hẳn Quân Dục để có người yêu mới, yêu thương em và trân trọng em hơn. Biết Quân Dục ko có lỗi nhưng riêng cái việc không hiểu tình cảm rồi cưới đứa khác lại còn gửi thiệp mời khiến cho Vị Nhiên bị chết đã điên máu lắm rồi. Bạn cảm thấy Quân Dục đúng là nên bị xẻ ra ăn thịt thì hơn grào
Cc: bĩu môi nếu vậy thì đầy anh công còn đáng bị đem ra xử “thiến” hơn.
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
29 chương
12 chương
89 chương
3 chương