Edit: Khánh Linh Xe ngựa lắc lư chạy một lúc rồi dừng lại bên ngoài một lầu gác tên là ‘Phi Vũ lâu’. Trước kia, Mạn Duẫn đã từng nghe nói đến lầu các này, bên trong đều là các ca vũ có kỹ thuật nhảy múa linh diệu nhất, là một nơi tuyệt hảo mà quan to quý tộc thường đến xem lúc hưu nhàn. Phụ Vương cùng Duẫn Linh Chỉ đến đây là để thưởng thức vũ đạo? Sau khi hai người tiến vào Phi Vũ lâu, Mạn Duẫn mới từ chỗ tối chuyển mình xuất hiện. Nhìn chiêu bài (bảng hiệu) ‘Phi Vũ lâu’, Mạn Duẫn đứng ngẩn ra suy nghĩ cặn kẽ một lúc rồi cũng bước đến tiến vào bên trong. Phụ Vương muốn hẹn hò? không có cửa đâu. đi đến trước cửa, một gã thanh niên áo xanh chặn Mạn Duẫn lại, mắt cẩu lên xuống đánh giá Mạn Duẫn từ đầu đến chân, “Vị tiểu thư này, vào Phi Vũ lâu phải giao nộp năm mươi lượng bạc trước đã.” Trong giọng nói có vẻ khinh thị trắng trợn. Cái này là cái gọi là ‘Vé vào cửa’ đi? Trước khi rời Nam Trụ, Mạn Duẫn đã cướp đoạt không ít bạc từ chỗ Sử Minh Phi, cái không thiếu nhất chính là tiền. Nhìn dáng vẻ con buôn của nam tử kia, Mạn Duẫn khinh bỉ liếc mắt một cái, lấy ra một ngân phiếu trị giá một trăm lượng quăng cho hắn. “không cần thối lại.” nói xong, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào. Nam tử tiếp được ngân phiếu, ngốc lăng nhìn theo bóng lưng của Mạn Duẫn. Có tiền như vậy sao lại ăn mặc như một kẻ hủ lậu nghèo kiết xác thế? Mặc áo tang, tóc búi thành chỏm trên đỉnh đầu, ngay cả một thứ coi cho giống cây trâm cũng không có, hoàn chỉnh y như nữ nhân nông thôn vừa chân ướt chân ráo đi vào thành vậy. Mạn Duẫn tìm một cái bàn gần cửa sổ, ngồi xuống. Nhìn từ nơi này, vừa vặn có thể nhìn thấy Phụ Vương và Duẫn Linh Chỉ ngay đằng trước. Nàng không nề hà gian khổ một mình chạy về Phong Yến quốc, còn chưa tiến được vào đại môn của Sầm vương phủ là đã thấy bọn họ trưng ra hình ảnh ân ân ái ái này, thật sự là chọc nàng tức chết. Buổi biểu diễn trên vũ đài đã bắt đầu. Tiếng nhạc sáo vang lên, nhóm vũ cơ uốn éo thân thể như rắn nước, dải lụa tung bay, kỹ thuật nhảy phiêu dật thướt tha nhiều vẻ. Duẫn Linh Chỉ dường như rất vui vẻ, thỉnh thoảng vụng trộm liếc sang ngó Tịch Mân Sầm, vẻ mặt có khoái chí vì được như ý, cũng có kiêu ngạo. Nàng không ngờ hôm nay đăng môn đến thăm, Cửu vương gia thế mà lại đồng ý cùng nàng đến Phi Vũ lâu thưởng thức vũ điệu. Nhớ tới hôn kỳ sắp tới gần, Duẫn Linh Chỉ càng thêm mở cờ trong bụng, đầu hơi hơi nghiêng về hướng Cửu vương gia, muốn dựa vào trên vai hắn. Mạn Duẫn vừa thấy hành động này, tức giận đến suýt nữa thì hất lật bàn. Nàng lấy ra một thỏi bạc vụn, nhắm chân chiếc ghế Duẫn Linh Chỉ đang ngồi, búng qua. Đúng ngay vào chân ghế dựa, ghế dựa rầm một tiếng đổ nghiêng sang một bên, Duẫn Linh Chỉ té lăn kềnh trên mặt đất. Toàn bộ mọi người trong Phi Vũ lâu nhìn chằm chằm không chuyển mắt vào Duẫn Linh Chỉ. Duẫn Linh Chỉ bực tức đứng lên, nhặt thỏi bạc kia lên. Hỏi: “Bạc này của ai?” Bạc, ai mà không muốn? Nhưng giờ khắc này, không ai dám tiến lên nhận thỏi bạc kia. Mọi người lại chuyển ánh mắt về trên vũ đài, miễn cho chọc đến lửa giận của Doãn thiên kim. Mấy dạo gần đây, tin tức về hôn sự giữa thiên kim của Duẫn Thái úy cùng Cửu vương gia đã sớm truyền tụng khắp Hoàng đô. Giờ Cửu vương gia còn ngồi ngay bên cạnh nàng, cái gọi là vuốt mặt phải nể mũi là lúc này đây. Nữ nhân này có phạm vào chuyện chê cười gì thì họ vẫn nên ít nhìn ngó đi mới là tốt cho bản thân. Hai gia đinh lập tức dựng ghế dựa lên ngay ngắn, mời Duẫn Linh Chỉ ngồi xuống một lần nữa. Dường như cũng thấy được là mình đang thất lễ, Duẫn Linh Chỉ đưa mắt nhìn thoáng qua Cửu vương gia, khi thấy hắn cũng không có nhìn nàng mới hơi hơi nhẹ thở ra, lại một lần nữa ngồi xuống. Cầm trong tay thỏi bạc kia, trong mắt Duẫn Linh Chỉ chợt lóe ánh âm ngoan rồi biến mất. Tốt nhất đừng để cho nàng bắt được, nếu không... Ánh mắt ác độc của Duẫn Linh Chỉ bị Mạn Duẫn bắt được rành mạch, Mạn Duẫn hất cằm, hừ một tiếng mang ý ‘đừng tưởng bở’. Đấu với nàng ấy à? Chờ đi! Biểu diễn trên vũ đài đã đổi hai ba lượt, Duẫn Linh Chỉ lại kích động không thể ngồi yên. thật vất vả mới có thể cùng Cửu vương gia ra ngoài, nhất định phải thúc đẩy cảm tình đôi bên, trói chặt trái tim của Cửu vương gia. Nghĩ nghĩ, đầu Duẫn Linh Chỉ lại hướng đến dựa vào trên vai Cửu vương gia. Lại dùng tiếp chiêu này? Mạn Duẫn từ từ lấy ra một thỏi bạc, đặt trong lòng bàn tay ngắm ngía thưởng thức, rồi lại nhắm ngay chân ghế dựa, chuẩn bị bắn xuyên qua. Bạc vừa bắn ra, gia đinh đứng hầu bên cạnh Duẫn Linh Chỉ đột nhiên quay đầu nhìn thẳng vào Mạn Duẫn, chỉ vào nàng rồi nói: “Tiểu thư, là người kia bắn bạc!” một câu này của hắn nhanh chóng khiến cho mọi người chú ý. Duẫn Linh Chỉ đứng phắt lên, nhìn sang hướng này phân phó: “Bắt lấy nàng cho ta!” Tịch Mân Sầm cũng quay đầu sang hướng này nhìn xem, khi thấy khuôn mặt của Mạn Duẫn thì trong con ngươi hơi lóe một tia sáng, dường như nhớ tới cái gì. Tám gia đinh rầm rập chạy tới, còn chưa kịp chạm đến góc áo của Mạn Duẫn thì Mạn Duẫn đã luồn theo dưới bàn xẹt đi, vòng qua một vài gia đinh. “Nhanh, bắt lấy nàng, người nọ là đến phá quấy!” Quản sự Phi Vũ lâu nhìn lên thấy vậy lập tức phân phó gia nhân giúp Duẫn Linh Chỉ bắt người. Doãn thiên kim là khách quen nơi này, quản sự rất thân thuộc với nàng. Nên khi thấy có người cố ý lấy bạc ném nàng ngã thì lập tức triệu tập mọi người đến ngăn chặn Mạn Duẫn. Mạn Duẫn linh hoạt né tránh bọn họ, lủi một cái liền chạy vào hành lang dài của Phi Vũ lâu, đằng sau là hơn mười người đuổi theo sát sao. Mạn Duẫn không biết được đường đi nước bước trong lâu, chạy loạn một lúc mà vẫn còn chưa cắt đuôi được những kẻ đuổi phía sau. Thấy bên cạnh hành lang có một cửa được che lại, nàng không kịp suy nghĩ mà trực tiếp lẻn vào. Bên trong có một nữ nhân đang thay đổi trang phục, quần áo còn chưa kịp chỉnh tề thì đã thấy có người tiến vào, vừa định thét chói tai đã lập tức nhận một chưởng của Mạn Duẫn lăn ra ngất xỉu. Nữ nhân này dường như sắp sửa lên vũ đài biểu diễn, bởi nàng ta mặc một bộ y phục xanh nhạt bằng lụa mỏng bao lấy thân mình, để lộ hơn nửa eo, khuôn mặt được lụa mỏng che hơn phân nửa, chỉ để lộ từ mắt trở lên. Đầu óc linh động xoay chuyển, Mạn Duẫn lột quần áo của nàng ta rồi mặc vào cho mình, lại đem quần áo của mình khoác lên trên người nữ nhân này. Thay đổi quần áo kiểu này nhất định có thể tránh thoát những người đang đuổi bắt bên ngoài. Mạn Duẫn lấy khăn tay vội vã lau mặt, khuôn mặt vốn đang đen thui xấu xí chỉ chốc lát là đã biến thành trắng nõn, vô cùng mịn màng. Cười cười hài lòng, Mạn Duẫn đội lụa mỏng che khuất dưới mặt, cất bước tới cửa, thật cẩn thận đẩy hé cửa ra liếc xem tình hình. Mấy kẻ bên ngoài không tìm được Mạn Duẫn đang lục lọi tra xét từng phòng từng phòng một. Thừa lúc bọn chúng tiến vào một gian phòng khác, Mạn Duẫn lắc mình đi ra ngoài. Mạn Duẫn chưa kịp thở phào thì một nữ tử mặc y phục lụa mỏng màu lam đã giữ chặt lấy tay của Mạn Duẫn, “Phỉ Phỉ tỷ, ngươi đi đổi có bộ quần áo thôi sao mà lâu dữ vậy! Sắp bắt đầu diễn rồi.” Bởi vì trên mặt Mạn Duẫn che bằng lụa mỏng, người kia hiển nhiên là không nhận ra nàng, cứ kéo lấy tay Mạn Duẫn mà phăm phăm lôi về hướng vũ đài. Mạn Duẫn có miệng mà không thể nói, sợ bị người ta phát hiện sơ hở. Bên cánh gà vũ đài đã có tám vũ nữ toàn bộ đều mặc y phục lụa mỏng màu lam, trên mặt che lụa mỏng, chỉ có mỗi Mạn Duẫn là mặc trên người bộ y phục màu lục nhạt, có thể biết ngay nữ nhân kia hẳn là vũ nữ chính. âm nhạc vừa dứt, tám vũ nữ kia thấy Mạn Duẫn còn không lên đài liền vươn tay ra đẩy đẩy nàng, nhỏ giọng nói: “Phỉ Phỉ tỷ nhanh đi, tiếng đàn bắt đầu ngay đấy.” Mạn Duẫn còn chưa kịp phản ứng thì người đã bị đẩy phắt lên trên vũ đài. Ừm, cái này đành phải không trâu bắt chó đi cày vậy, nàng chỉ có thể kiên trì mà nhảy thôi. May mắn, kiếp trước nàng đã từng chịu sự huấn luyện nghiêm khắc, nên những bước nhảy bình thường Mạn Duẫn vẫn học được một ít. Tiếng đàn thanh tao như nước chảy róc rách nhẹ nhàng tràn ra từ những ngón tay tài hoa của nhạc công. Lắng nghe giai điệu nhạc, Mạn Duẫn chậm rãi bắt đầu múa. Mạn Duẫn chỉ mới uốn lượn một lúc, toàn bộ những người có mặt dưới vũ đài như muốn ngừng cả hô hấp bởi một thân váy múa bằng lụa mỏng gần như là trong suốt lồ lộ này. Chiếc eo mảnh khảnh thon nhỏ, còn có dáng người khêu gợi của Mạn Duẫn hiện ra ở mọi người trước mặt có một lực quyến rũ vô cùng đặc biệt. Mắt của nam nhân dưới đài đều nhìn chằm chặp không chớp vào dáng hình kia, dường như hận không thể lập tức phóng lên mà ôm chặt lấy chiếc eo thon nhỏ kia. Tiếng đàn thật mềm mại, Mạn Duẫn nghe theo tiếng nhạc, thả lỏng thân thể bắt đầu múa, từng bước chân nhẹ nhàng di chuyển, kỹ thuật nhảy vô cùng kỳ diệu, từng động tác đều khiến cho người xem tâm hồn rung động. Tám vũ cơ đứng trong hậu trường nhìn một màn nhảy múa này mà ngây người, quay đầu hỏi nhau: “Phỉ Phỉ tỷ sao lại sửa điệu múa thế?” một vũ cơ nói: “Sửa kiểu này càng đẹp mắt mà, nhanh đi, đến lúc chúng ta lên sân khấu rồi.” nói xong, tám vũ cơ giống như một đàn bươm bướm tung bay tiến lên vũ đài, nhảy làm nền cho Mạn Duẫn. Tiếng đàn đột nhiên trở nên dồn dập cuồn cuộn, Mạn Duẫn xoay chuyển uốn lượn thân mình càng lúc càng nhanh, khăn sa che mặt thỉnh thoảng theo đà xoay tạo gió tốc lên. Mọi người không dám cả thở mạnh, e sợ kinh động mỹ nhân đang múa trên đài mà làm lạc nhịp kỹ thuật nhảy múa của nàng. Tịch Mân Sầm nhìn thân ảnh mạn diệu trên vũ đài, suy nghĩ dần dần bay về bảy năm trước, ngón tay đặt trên tay vịn xao động, ánh mắt vô tình rơi vào bên hông bị lộ ra của mỹ nhân, thấy rõ ràng một bớt hình lá màu đỏ. Ai đó mới vừa rồi còn bình tĩnh phi phàm đột nhiên đứng phắt lên. Mọi người còn chưa hoàn hồn từ kỹ thuật nhảy kỳ diệu của mỹ nhân, Cửu vương gia đã nhảy ào lên vũ đài, bắt lấy tay Mạn Duẫn, thân hình rắn chắc cản người nàng lại, ngón tay tóm lấy cái eo thon nhỏ của Mạn Duẫn. “Mới vài năm mà lá gan đã phình to rồi hả!” nhẹ nhàng gõ gõ lên cái bớt kia, Tịch Mân Sầm ôm Mạn Duẫn vào trong lòng, y bào rộng thùng thình của hắn lúc này cản hoàn toàn mọi tầm mắt của người khác. Mọi người nhìn một màn này mà giật mình thon thót. Cửu vương gia làm trò gì vậy? Hay là mỹ nhân này là tình nhân của Cửu vương gia? Rút áo khoác ra, Tịch Mân Sầm buộc Mạn Duẫn khoác vào. Vừa nghĩ đến việc chiếc eo thon nhỏ của ai đó đều bị những người ở đây nhìn thấy hết, trong bụng Tịch Mân Sầm dấy lên một ngọn lửa, ánh mắt quét xuống mọi người ngồi dưới như lưỡi dao lạnh băng cắt ngọt đến tận xương. Duẫn Linh Chỉ đứng lên, nhìn Cửu vương gia ôn nhu nhã nhặn nói: “Vương gia, cô nương này là?” Ngón tay nàng xoắn chặt góc áo, bởi chỉ cần nhìn thái độ của Cửu vương gia đối với nàng kia là biết ngay không bình thường rồi. Đừng nhìn Cửu vương gia có hôn ước với nàng mà lầm, thật lâu như thế mà ngay cả một ngón tay của nàng Cửu vương gia cũng không chạm vào. Thế mà bây giờ… Vương gia lại ôm người kia. Vậy là xem trọng đến bực nào đây! Ánh mắt Mạn Duẫn nhìn thẳng vào mắt Duẫn Linh Chỉ, trong tia mắt dường như có vẻ thật khinh thường. “Nàng là nữ nhi của bổn Vương. Tiểu Quận chúa Sầm Vương phủ.” Tịch Mân Sầm đáp bằng một câu lạnh như băng, ôm Mạn Duẫn rời đi. Chu Dương đứng ngốc lăng ở phía sau, miệng há ra cực kỳ to, cằm rơi xuống cổ. Tiểu Quận chúa... đã trở lại? Lúc nào thì không về, lại cố tình về lúc này! Hơn nữa vừa về tới đã múa một điệu mê hoặc kinh hồn người như vậy! Chu Phi vỗ vỗ bờ vai hắn, kéo Chu Dương về thực tại. Duẫn Linh Chỉ nhìn bóng lưng đang rời xa của Cửu vương gia mà nghiến răng nghiến lợi. thật vất vả mới ra ngoài cùng Cửu vương gia được một lần, thế mà lại bị con nhóc này phá hủy! Tiểu Quận chúa không phải ở Nam Trụ sao? Nhớ tới tình huống bảy năm trước Cửu vương gia coi trọng con nhóc này thế nào, trong đầu Duẫn Linh Chỉ như có một hồi chuông cảnh báo gióng lên, lập tức đặt Mạn Duẫn ở vị trí địch nhân. “Tiểu thư, chúng ta tiếp tục xem múa chứ?” Gia đinh đứng bên cạnh thấy Cửu vương gia bỏ tiểu thư lại mà đi rồi, liền tiến lên hỏi. “Xem gì nữa. Hồi phủ!” Duẫn Linh Chỉ thả ngón tay đang nắm chặt ra, phẫn nộ rời khỏi Phi Vũ lâu. Ngay từ đầu, Tịch Mân Sầm nhìn thấy nữ tử da đen đen kia thì đã bắt đầu hoài nghi. Vừa định tiến lên xác nhận, Duẫn Linh Chỉ lại đột nhiên kêu gia đinh đi bắt nàng, thế là nàng bỏ chạy không thấy bóng dáng. hắn tính chờ Duẫn Linh Chỉ bắt được người rồi thì sẽ xác nhận sau, không ngờ Mạn Duẫn lại chạy tọt lên vũ đài. Tịch Mân Sầm ôm người nào đó, tiến vào Sầm vương phủ. Rất nhiều thủ vệ và nha hoàn đều giật mình phát ngốc nhìn Vương gia, nhủ bụng, Vương gia ôm cô nương nhà ai vậy ta? Sợ những người này bàn luận loạn xạ rồi lọt tin tầm bậy ra ngoài, Chu Phi đi theo phía sau liền hô lên: “Tiểu Quận chúa hồi phủ, đi chuẩn bị đi, nhanh chóng đi chuẩn bị.” Vừa nói vừa xua tay. Những người kia lập tức giải tán. không hề dừng lại bước chân, Tịch Mân Sầm ôm Mạn Duẫn tiến thẳng vào tiểu lâu. Tiểu lâu vẫn giữ hình dạng y như trong ấn tượng của Mạn Duẫn, không hề có một chút thay đổi nào, ngay cả Hoa Mộc cũng không có di động khỏi vị trí xưa. Lại bước vào nơi này lần nữa, một cảm giác quen thuộc lập tức vây quanh lấy nàng. “Phụ Vương.” Tịch Mân Sầm vừa ngồi xuống, Mạn Duẫn liền mở miệng hô. Tịch Mân Sầm cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng. “Ai cho phép ngươi mặc loại quần áo này ra hiến vũ?” Ngữ khí đầy vẻ chất vấn nghiêm trọng khiến trong bụng Mạn Duẫn run bần bật. Nhưng nhớ lại chuyện Phụ Vương còn dám dấu nàng mà đón dâu thì đột nhiên trở nên lo lắng. “Mạn Duẫn mặc y phục đó chỉ là để né tránh đám gia đinh kia thôi.” Cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi như quả anh đào mím lại, Mạn Duẫn không hề khiếp đảm mà nhìn thẳng vào mắt Phụ Vương. “Phụ Vương, ngài thật sự sẽ cưới nữ nhân kia à?” ‘Nữ nhân kia’ hiển nhiên là muốn chỉ Duẫn Linh Chỉ. Tịch Mân Sầm cũng không trả lời mà lại hỏi ngược lại: “Sao lúc này ngươi lại về Phong Yến mà không ở lại Nam Trụ?” “Ta về, Phụ Vương mất hứng sao?” Mạn Duẫn đặt câu hỏi, trong lòng ẩn hiện không vui. Tịch Mân Sầm xoa mái tóc Mạn Duẫn, cảm thấy nó còn mềm mại hơn trước kia nhiều. Khuôn mặt nhỏ nhắn nõn nà phúng phính khi xưa cũng đã trở nên duyên dáng yêu kiều. hắn đương nhiên hy vọng Mạn Duẫn quay về, chẳng qua là... không phải lúc này. “Ngươi vừa rời khỏi Nam Trụ là Phụ Vương đã nhận được tin tức. đã kêu ám vệ thông tri cho ngươi biết tạm thời không thể hồi Phong Yến, nhưng ngươi...” Tịch Mân Sầm nhéo nhẹ cái mũi xinh xinh của Mạn Duẫn. “… ngươi lỉnh nhanh như chuột, cắt đuôi toàn bộ bọn họ.” Phụ Vương phái người đi theo nàng? Trong những ngày đầu, Mạn Duẫn phát hiện luôn có người nhìn chằm chằm nàng từ trong chỗ tối, tưởng hái hoa tặc nên tìm cách cắt đuôi toàn bộ bọn họ. “Vì sao không thể hồi Phong Yến quốc?” Mạn Duẫn nhíu nhíu mày, hỏi: “Lúc Tiểu Phẩm Tử giả mạo ta, ngài có biết không?” Với trí óc linh hoạt sắc sảo của Phụ Vương, Tiểu Phẩm Tử có thể lừa gạt nhất thời, nhưng không đến mức làm cho Phụ Vương bảy năm còn không nghĩ ra. “Khi Tiểu Phẩm Tử giả mạo ngươi, lúc đầu Phụ Vương có trúng kế. Cho đến khi Tiểu Phẩm Tử khóc lên thành tiếng, ta liền biết người kia không phải là ngươi.” Tịch Mân Sầm đánh giá đứa nhỏ hiện đã muốn trở thành một tiểu mỹ nhân, trong ngực dấy lên một cảm giác tự hào, nói tiếp: “Lúc ấy hoàng huynh đưa tới một phong thơ mật, Phụ Vương có việc gấp nên mới bất đắc dĩ rời đi.” Dù sao, đứa nhỏ được gởi nuôi ở Hoàng cung Nam Trụ thì về mặt an toàn sẽ được bảo đảm. Sử Minh Phi lại thích Mạn Duẫn đến thế, cũng không còn khả năng lại có cái ý niệm kia trong đầu tiếp nữa. Huống chi... lúc Mạn Duẫn mới tám tuổi hắn đã nhịn không nổi mà muốn ‘Ăn’ sạch nàng, nếu cứ mang nàng kè kè theo bên cạnh suốt bảy năm qua, hắn không đảm bảo được liệu bản thân hắn rốt cuộc có cầm giữ được không. Mỗi khi nhìn thấy người mình yêu thích ở ngay trước mặt mà lại ăn không được, nỗi giày vò thống khổ này thật sự vô cùng khổ sở. Mạn Duẫn túm chặt vạt áo Phụ Vương, trong lòng lo lắng càng mạnh, “Ngài thật sự sẽ cưới nữ nhân kia sao? Trả lời ta.” Tịch Mân Sầm vẫn không trả lời, chỉ hỏi: “Duẫn nhi còn nhớ năm đó trên đường đi sứ Nam Trụ quốc, chúng ta đã từng gặp một đám thích khách không?” Vô diện (không mặt) thích khách? Lúc ấy, Phụ Vương cũng đã từng nói, đám thích khách này không phải là do Nam Trụ phái ra, mà là... Phong Yến quốc. Chẳng lẽ điều này có liên quan đến việc Phụ Vương muốn thành hôn? Mạn Duẫn cảm thấy Phụ Vương đang đánh trống lảng, đấm đấm vào ngực hắn. Mạn Duẫn ngoảnh mặt sang một bên, giọng hờn dỗi buồn bực: “Nhớ chứ.” Thấy bé con thật sự tức giận, Tịch Mân Sầm càng ôm chặt cơ thể của nàng. “Năm đó Phụ Vương hồi Phong Yến là vì xử lý việc này. Nhưng kẻ giật dây sau màn ẩn quá sâu, bảy năm qua, ta cùng hoàng huynh vẫn không thể bắt được hắn. Nhưng chúng ta lại lấy được một tin tức, Duẫn Thái úy là người của đối phương, cho nên... muốn xuống tay thì phải bắt đầu từ Duẫn Thái úy.” Đây cũng là nguyên nhân mà Tịch Mân Sầm không muốn Mạn Duẫn trở về vào lúc này, bởi đã chắc chắn kẻ giấu mặt sẽ nhanh chóng bị câu ra. Mạn Duẫn trở về vào lúc này rất nguy hiểm. “Phụ Vương, Duẫn nhi không hề là một con chim non mới ra ràng nữa, ta có thể bảo hộ chính mình.” Mạn Duẫn kiên định nhìn hắn. Nghe Phụ Vương nói vài câu như vậy, Mạn Duẫn đã biết việc hắn cưới Duẫn Linh Chỉ là có mục đích sâu xa. Trong lòng nàng lập tức trở nên dễ chịu hơn, hé ra một nụ cười, dùng tay đâm đâm vào ngực Phụ Vương, “Cái câu Phụ Vương nói trước khi đi là có ý gì?” Tịch Mân Sầm còn giả vờ thật sự hồi tưởng một lúc mới nhíu mày nói: “Nếu Duẫn nhi đã trở lại thì cũng là thời điểm nói cho Phụ Vương biết đáp án đi.” Mạn Duẫn giảo hoạt cười, lắc đầu: “Thứ lỗi Duẫn nhi ngu dốt, tạm thời chưa thể nghĩ thông suốt.” Đáp án đã là đáy lòng của hai người.