Edit: Nhan Nhan Beta: Quảng Hằng Tựa hồ cảm thấy uất ức, Doãn Linh Chỉ mím chặt miệng. Tròng mắt yêu mị nặn ra vài giọt nước mắt, đôi tay do dự không biết để chỗ nào. "Cửu vương gia, Chỉ Nhi là thật tâm cảm thấy Tiểu Quận Chúa thông minh." Nước mắt của nữ nhân, nói đến là đến. Mới vừa rồi còn nhiệt tình phi phàm muốn đưa tới sự chú ý, lúc này lại giả bộ đáng thương. Những chiêu số này, Doãn Linh Chỉ vận dụng được rất nhuần nhuyễn. Nhưng tuy vậy, cũng không gạt được Mạn Duẫn. Mạn Duẫn là ai? Kiếp trước nhiệm vụ giết người thì thỉnh thoảng phải dùng đến mỹ nhân kế. Những kỹ thuật như thế này, nàng có thể rõ ràng hơn ai hết. Phùng Mạn Mạn đứng ở sau lưng Doãn Linh Chỉ thấy nàng vừa khóc, lập tức vỗ đầu vai của nàng, không ngừng an ủi. Hai người song kiếm hợp bích, phối hợp nuần nhuyễn không chê vào đâu được. Nếu người ngoài nhìn vào, còn tưởng rằng là phụ vương khi dễ nàng ta. Buông chén đũa xuống, trong mắt của Tịch Mân Sầm không có nâng lên một tia đồng tình, khí lạnh ngược lại càng ngày càng nặng. Ngón tay đặt tại trên đùi Mạn Duẫn vỗ vỗ mấy cái, nhìn như vô cùng nhàn nhã. Mạn Duẫn cảm thấy bắp đùi ngứa một chút, bắt được bàn tay của Tịch Mân Sầm. Khẽ trợn mắt, "Phụ vương, nhột." "Nữ nhi của Bổn vương thông minh, không cần người khác nhắc nhở, trong lòng Bổn vương rất rõ ràng." Dời tay đi, đặt ở trên đầu Mạn Duẫn, xoa nhẹ mấy cái. Tịch Mân Sầm từ trước đến giờ là người không hề nói đến chữ tình nghĩa, tất cả mọi người đều biết. Nhưng Doãn Linh Chỉ không nghĩ tới, hắn lại đối với nữ nhân cũng không nhấc nổi nhiệt tình. thì ngược lại đứa bé trong ngực hắn hưởng thụ hết tất cả dịu dàng. Nàng là vương phi chưa qua cửa của hắn! Thế nhưng cũng không thu hút được sự chú ý của hắn. Len lén liếc nhìn những thiên kim chung quanh vừa bị sập cửa vào mặt, trong lòng các nàng nói không chừng còn chờ nhìn mình bị chê cười. Càng như vậy, Doãn Linh Chỉ càng không thể để cho họ nhìn mình bị bêu xấu. Ít nhất, nàng muốn chứng minh...... Nàng đối với Cửu vương gia, là bất đồng! Các nàng là loại thiên kim không thể so sánh với nàng. "Đẩy ta." Doãn Linh Chỉ nhỏ giọng hướng về phía bên cạnh Phùng Mạn Mạn nói. Mắt Phùng Mạn Mạn đột nhiên trợn to, mới hiểu được ý của Doãn Linh Chỉ tứ. Vịn Doãn Linh Chỉ, hai người tựa hồ muốn đi, mới vừa đi mấy bước, Phùng Mạn Mạn chợt lảo đảo một cái, đem Doãn Linh Chỉ đẩy đi ra, phương hướng nhắm ngay lồng ngực Cửu vương gia. "thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta không phải cố ý. Cửu vương gia, Doãn tiểu thư thứ tội." Phùng Mạn Mạn không ngừng nói xin lỗi, hai đầu gối quỳ xuống, dáng vẻ hết sức áy náy, cúi đầu không dám nâng lên, trong lòng vô cùng sợ Cửu vương gia một khi không vui, trị tội nàng ta. Doãn Linh Chỉ lại bị đẩy ra ngoài, nhìn Tịch Mân Sầm càng ngày càng gần, nâng lên vẻ tươi cười. Nhưng đang ở trong lúc nàng vui mừng, trong nháy mắt mắt, Tịch Mân Sầm nheo lại, hướng Chu Phi nhìn một cái. Chu Phi lập tức đưa tay, đem Doãn Linh Chỉ tiếp được, nắm ở giữa hai cánh tay. "Doãn tiểu thư, không sao chứ?"Ánh mắt khô khan, nhìn thấy cô gái trong ngực thì mang theo chán ghét. thật là nữ nhân không biết chết sống, chỉ như vậy liền muốn mê hoặc Vương Gia? Đẩy nữ nhân trong ngực một cái, Chu Phi hỏi lần nữa: "Doãn tiểu thư không sao chứ?" Môi của Doãn Linh Chỉ cũng sắp bị cắn nát, hận thù từ trong ngực Chu Phi tránh ra. Trợn mắt nhìn Chu Phi một cái, giữa chừng xuất hiện Trình Giảo Kim! Làm hư chuyện tốt của nàng ta. "không có, không có —— chuyện gì." Sắc mặt Doãn Linh Chỉ không tốt. Nhìn thấy chuyện tốt đang lượn vòng quanh trước mắt, lại bị phá hư, sắc mặt có thể tốt sao. Chu Phi đứng trở về sau lưng chỗ ngồi của Tịch Mân Sầm, mới vừa đứng ngay ngắn. Cùi chỏ của Chu Dương đụng một cái hắn, "Ca, số đào hoa không tệ." Chu Phi cắn răng, nặn ra một câu nói: "Loại số đào hoa này, không bằng tặng cho ngươi!" Nữ nhân tâm kế đa đoan quá hiều, nam nhân đụng phải sẽ gặp nạn. hắn cũng không có thời gian rỗi rãnh, vui đùa cùng với Doãn Linh Chỉ. Nếu không phải là ánh mắt ra lệnh của Vương Gia, đánh chết hắn cũng không muốn đi đón Doãn Linh Chỉ. Chỉ là nữ nhân này thật ác độc, Tiểu Quận Chúa vẫn còn ở trong ngực Vương Gia. Nếu nàng ta thật sự ngã vào trong ngực của Vương Gia, Tiểu Quận Chúa còn không bị nàng ta ép thành thịt vụn sao? Tịch Mân Sầm âm trầm nhìn về phía Doãn Linh Chỉ, lạnh lùng khẽ hừ một tiếng. một tiếng hừ này, khiến trong lòng mọi người cũng rùng mình một cái, đoán không ra trong lòng nam nhân này suy nghĩ cái gì Động tĩnh bên này, đã đưa đến sự chú ý của văn võ bá quan. Tịch Khánh Lân ở vị trí cao, càng thấy rất rõ ràng. "Hoàng đệ, Doãn thiên kim cùng các ngươi làm gì thế? Dạ yến nhiều người, không phải không cẩn thận té chứ." Tịch Khánh Lân cười như không cười. "Chỉ Nhi, con cùng Cửu vương gia đang bàn gì thế!" Doãn Thái Úy bưng một ly rượu, đi tới. Muốn giúp nữ nhi hoà giải. "Cửu vương gia, ngài không sao chứ? Đều do Chỉ Nhi còn nhỏ, không hiểu chuyện, mong ngài đừng để tâm." nói thì nói như thế, Doãn Thái Úy lại hận nữ nhi càng thêm không hiểu chuyện chút, chỉ cần có thể bắt được tâm Cửu vương gia, giá trị con người của bọn hắn không phải được nâng cao hơn một chút, hơn nữa vị trí trong triều càng thêm vững vàng. Tịch Mân Sầm không lên tiếng, Doãn Thái Úy cho là hắn tức giận, chịu nhận lỗi nói: "Cửu vương gia, khi tiên hoàng còn tại thế, đã từng chỉ hôn cho ngài cùng Chỉ Nhi. Ngài hãy tha thứ Chỉ Nhi một lần đi, còn có Mạn Mạn cũng thế, sao lại không cẩn thận như vậy. Còn không mau nói xin lỗi Vương Gia!” Doãn Thái Úy đem hai người đều mắng một lần, nhìn thì giống như đang bồi tội với Tịch Mân Sầm, kì thực là đang che chở Doãn Linh Chỉ cùng Phùng Mạn Mạn. Càng thêm đang nhắc nhở mọi người, Doãn Linh Chỉ chính là vương phi chưa vào cửa của Cửu vương gia, đặc biệt là những thứ nữ nhân lòng dạ xấu xa kia. Doãn Linh Chỉ phụ họa phụ thân, không ngừng nói xin lỗi. Tiên hoàng chỉ hôn? Mạn Duẫn nhìn Tịch Mân Sầm một cái, phụ vương chưa bao giờ nói qua chuyện này. Hơn nữa, nàng không thích nữ nhân này! Nếu nàng ta thành mẹ kế của mình, mình còn có ngày sống tốt sao? Tịch Mân Sầm ghét nhất người khác nói chuyện này, nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của bé trong ngực, mới khẽ chuyển biến tốt. Thỉnh thoảng dùng chuyện này kích thích bé của hắn, tựa hồ cũng không tồi. Duẫn nhi cũng để ý hắn...... Tịch Mân Sầm biết. Tịch Khánh Lân biết hoàng đệ tức giận, lại không thể dọn dẹp. Nhưng bây giờ Sứ giả của Nam Trụ quốc vẫn còn ở đây, không nên để nước khác chế giễu. Ha ha cười hai tiếng, "không phải chỉ va chạm nhẹ thôi sao, Doãn thiên kim cũng không phải là cố ý, lại nói không có đụng vào hoàng đệ. Cần gì nghiêm túc như vậy? Hoàng đệ cũng đâu phải người dễ giận như thế, các khanh trở về ngồi đi. Tối nay vì chiêu đãi Liễu Thượng khanh, không phải để cho các ngươi nói xin lỗi đến, nói xin lỗi đi." Câu nói sau cùng, lộ ra vẻ uy nghi, khiến trong đại điện ồn ào trong nháy mắt trở nên bình thường. Nếu không phải là sứ giả của Nam Trụ quốc, Tịch Mân Sầm sẽ không tham gia loại dạ yến này. Nhìn Tịch Khánh Lân muốn nói thẳng vào chính đề, Tịch Mân Sầm phối hợp nói: "Bổn vương không hề tức giận." hắn vốn cũng không thích không khí của dạ yến, tốt nhất mau chóng kết thúc, xong trở về ngủ cùng nữ nhi bảo bối. Chỉ là...... Nữ nhân này, hắn nhớ kỹ. Lại vuốt vuốt sợi tóc của Mạn Duẫn, muốn thương tổn Duẫn nhi, chuyện không phải dễ dàng như vậy. Vị trí Vương phi, cũng không phải là dễ dàng như vậy là có thể leo lên! "Tiểu thần cám ơn Phong Yến Hoàng khoản đãi, lần này tới quý quốc, là vì đến báo cho Phong Yến Hoàng một tin. Hoàng thượng của chúng tôi...... Hoàng thượng......" Liễu Sĩ Vi ngồi ở phía dưới, xa xa nhìn về phía Tịch Khánh Lân, giữa hai lông mày tựa hồ mang theo tia bi thương. "Hoàng thượng nước chúng tôi..... Băng hà rồi." Liễu Sĩ Vi cúi đầu, vén tay áo lên xoa xoa nước mắt. Tin quan trọng này vừa ra khỏi miệng, trên đại điện lại trở nên xôn xao . Nam Trụ Vương chết...... Có nghĩa gì? Đương nhiên lại có một người sẽ đi lên ngôi vị hoàng đế!