“Trẫm đã hiểu”. nói xong ba chữ, Sử Minh Phi ngẩng đầu nhìn trời, dường như đã làm ra quyết định gì đó. trên bầu trời xanh thẳm, chim nhạn tự do bay lượn, trong lòng Sử Minh Phi toát ra một chút hâm mộ. Người ở trong hoàng thất, cũng chỉ có nam nhân như Tịch Mân Sầm, mới dám theo đuổi tự do của chính mình. Đầu bếp làm món ăn Mạn Duẫn thích nhất, sắc vị đều đủ, một câu thôi chính là tỉ mỉ chế tác. Thức ăn mỹ vị, nhưng không có Tịch Mân Sầm làm bạn, Mạn Duẫn thủy chung vẫn cảm thấy đồ ăn khiếm khuyết chút hương vị. Qua loa ăn xong bữa, liền kêu người đem xuống. “Tiểu quận chúa, người uống một chén canh gà đi, vừa rồi người ăn ít quá, vạn nhất Vương gia trách tội xuống dưới, người muốn để bọn ta chịu đau sao?” Chu Dương nhìn nhìn Mạn Duẫn, đôi mắt tràn ngập ủy khuất. Vì bảo đảm dinh dưỡng cho Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm cũng mất không ít tâm sức. không chỉ tìm đầu biếp, còn dặn dò Chu Dương giám sát Mạn Duẫn dùng cơm, nếu ăn thiếu, chờ hắn về sẽ trách phạt. Tề Hồng ở một bên cười trộm, Chu Dương quả thật là một kẻ dở hơi. Nhưng đồng thời cũng chứng minh là một kẻ làm việc hiệu quả. Vương gia sai hắn hầu hạ tiểu quận chúa, mặc kệ việc gì, hắn đều sẽ hầu hạ chu đáo. Từ sau khi vào Sầm vương phủ, Tề Hồng càng thêm chắc chắn điều này. Cầm khăn lụa, đưa cho Mạn Duẫn: “Tiểu quận chúa, lau miệng”. hắn không thể không bội phục chính mình, ngẫm lại hắn ở trong giang hồ cũng có chút danh tiếng, thế nhưng lại lưu lạc đến mức này. Mạn Duẫn bất đắc dĩ, cười nói: “Tề Hồng, nếu ngươi không quen hầu hạ người khác, việc này cũng không cần làm, dù sao tỳ nữ cũng sẽ chiếu cố bản quận chúa”. Tề Hồng trực tiếp lắc đầu, hắn cũng chỉ hơi oán giận thôi, không sinh ra ý tưởng gì khác. Hơn nữa, loại thời kì này, hắn và Chu Dương tự làm có vẻ tốt hơn. Để kẻ khác hầu hạ tiểu quận chúa, hắn cũng không yên tâm. Cửu Vương gia rất coi trọng đứa nhỏ này, lỡ có gì sơ xuất, bọn họ không phải chỉ làm Cửu Vương gia thất vọng không thôi đâu. Chu Dương ở trong sân kê một nhuyễn tháp, để Mạn Duẫn phơi nắng. Chu Dương và Tề Hồng biến nàng thành tượng phật mà hầu hạ, không cho nàng làm bất cứ chuyện gì, mỗi ngày ngoài ăn thì là ngủ. Mạn Duẫn âm thầm thở dài, cứ như vậy, ngày nàng thành heo cũng không còn xa đâu. Nằm trên nguyễn thấp hưởng thụ hương vị của mặt trời, ánh mắt nàng khẽ nheo lại, toàn thân tắm mình trong ánh sáng ấm áp. thật ra Mạn Duẫn không có ngủ, chỉ là sợ Chu Dương và Tề Hồng cứ nhắc đi nhắc lại. Nàng còn chưa đoán ra tính toán của Sử Minh Phi, sao có thể an tâm ngủ chứ? Nghĩ tới gặp mặt lúc chạng vạng, Mạn Duẫn hơi nhíu đôi mi thanh tú. Nàng hoảng hốt nhớ lại đôi mắt của vị công chúa kia. Đoan trang lại ôn nhu, còn có một cỗ ngạo khí của bản thân nàng. Mạn Duẫn dám khẳng định nàng từng gặp qua vị công chúa kia, chính là nàng nhớ không ra rốt cuộc đó là ai… Cân nhắc nhiều người, Mạn Duẫn vẫn không có kết quả. không ai có thể cướp đi Tịch Mân Sầm, cho dù là ai, chỉ cần dám ngăn cản bọn họ ở cùng một chỗ, đều là kẻ địch của nàng. “Tề Hồng, ta cảnh cáo ngươi, đừng quấy rầy nha hoàn trong phủ, vài người đã chạy tới chỗ ta cáo trạng rồi. Ngươi có tin ta đem chuyện này báo cho Cửu Vương gia không?” Sợ đánh thức Mạn Duẫn,, thanh âm Chu Dương đè thấp, hướng về Tề Hồng mà nhe răng trợn mắt. Tề Hồng liếc hắn vài lần, ngại hắn xen vào việc của người khác: “Ngươi quản làm gì? Ta chỉ là cùng các nàng nói mấy câu thôi, cũng không làm chuyện gì ám muội cả”. Chu Dương tức giận đến đỏ mắt, chỉ vào mũi Tề Hồng nói: “Còn nói không có? Các nàng nói, ngươi thừa dịp các nàng bận việc sờ mông bọn họ”. Tề Hồng sống như hòa thượng (không gần nữ sắc), hắn không rõ, ai làm ra lời đồn đãi này chứ? “Ai thấy? Ta là người đoan chính, không làm những chuyện này. Lời đồn nhảm như vậy sao ngươi có thể tin tưởng được chứ?” “Còn nói không có, ngươi dám cùng ta đi tìm các nàng đối chất không?” Chu Dương nhận định Tề Hồng là một tên hái hoa tặc, cho nên vẫn không tin những lời hắn nói. Tề Hồng cũng sinh khí, thói quen này sau khi đi cùng Cửu Vương gia hắn cũng đã sửa lại. Lại nói, sờ trộm mông người khác, từ trước đến giờ hắn cũng chưa bao giờ làm chuyện đó. Nha hoàn trong vương phủ có mấy phần tư sắc chứ? Cũng không phải tuyệt sắc như tiểu quận chúa! “thật sự là tin đồn vô căn cứ!” Tề Hồng chuyển chủ đề, không muốn cùng Chu Dương tranh cãi. Chu Dương và Tề Hồng nói mấy câu đã không hợp, lại xoa tay chuẩn bị đánh nhau. Hai người đều xem đối phương không hợp mắt, tức giận đến cắn răng, một chưởng đánh về phía đối phương. “Đổi chỗ khác, tiểu quận chúa đang ngủ, đừng đánh thức nàng.” Thấy Chu Dương cứ nắm lấy chuyện này không buông, Tề Hồng muốn nổi điên rồi. Nghe được thanh âm hai người ngày càng xa, Mạn Duẫn chậm rãi mở mắt ra. Lần này Tề Hồng thật sự là vô tội, bởi vì tin đồn này là nàng thả ra, muốn hai người họ ly khai, để nàng đi gặp với Sử Minh Phi. Từ nhuyễn tháp đứng dậy, Mạn Duẫn sửa sang lại vạt áo, theo hướng ngược lại với hai người họ mà rời đi. Cách chạng vạng còn một lúc, Mạn Duẫn ở xung quanh kinh thành đi lại một chút, chờ thái dương lặn xuống núi, mới đi tới trạm dịch. Nàng vừa tới trạm dịch, liền có một gã thanh niên đi về phía nàng. Bộ dạng của hắn rất tuấn tú, chỉ là trong mắt hắn mang theo một chút vui mừng. Cằm hắn lại trơn bóng. Mạn Duẫn nhận ra hắn, chính là người tâm phúc của Sử Minh Phi. Tên kia lúc còn rất nhỏ đã làm thái giám đi theo Sử Minh Phi. “Mạn Duẫn quận chúa, đã lâu không gặp.” Tiểu Phẩm Tử lộ ra nụ cười sán lạn, như thấy một vị bằng hữu lâu năm không gặp. “Tiểu Phẩm Tử.” Mạn Duẫn còn nhớ rõ tên hắn, chậm rãi gọi ra. “Tiểu quận chúa còn nhớ tên nô tài, thật sự là vinh hạnh. Hoàng thượng đang ở chính cung, kêu nô tài ở trạm dịch đợi tiểu quận chúa tới. Người nói, nếu tiểu quận chúa không hối hận về sự lựa chọn hôm qua, bảo nô tài giao cho quận chúa phong thư, sau khi xem xong người sẽ minh bạch suy tính của Hoàng thượng.” Tiểu Phẩm Tử lấy trong tay áo ra một phong hàm, trên đó không ghi danh tính người nhận. Mạn Duẫn thật sự không hiểu được Sử Minh Phi, nàng gỡ bì thư ra chậm rãi xem. Sau khi xem xong, vẻ mặt nàng khiếp sợ, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, nhìn Tiểu Phẩm Tử nói: “hắn còn nói gì không?” Tiểu Phẩm Tử nhanh chóng gật đầu, đoán được tiểu quận chúa sau khi xem xong nhất định sẽ hỏi như vậy: “Hoàng thượng còn nói một câu, nói người nếu hiểu được, liền theo nô tài tiến cung, hoàng thượng đã có an bài”. “Như vậy chúng ta đi thôi”. Mạn Duẫn gấp tín hàm nhét vào đai lưng, thúc giục nói. Tiểu Phẩm Tử không có chút kích động: “Trước đó Hoàng thượng có phân phó, muốn tiểu quận chúa thay một bộ y phục, đến lúc đó sẽ có chỗ hữu dụng.” Sau khi xem xong lá thư, Mạn Duẫn không còn hoài nghi mục đích của Sử Minh Phi nữa. Nếu hắn nguyện ý hỗ trợ, đây là biện pháp tốt nhất với tất cả mọi người. Trong lòng nàng âm thầm cảm kích Sử Minh Phi, không nghĩ tới bây giờ, hắn còn nguyện ý giúp nàng. Đêm tới, bầu trời đen tuyền như nước trong nghiên mực, thuần một màu đen. Ban đêm im lặng, trong điện Tiêu Dao là cảnh ca múa thái bình. Vì tổ chức tiệc đón gió tẩy trần cho Hoàng thượng Nam Trụ quốc, Tịch Khánh Lân cố ý phân phó ngự thiện phòng làm mấy món mỹ vị, thiết yến tại Tiêu Dao điện. Khắp điện dều được đốt đèn lồng, ngọn đèn chiếu rọi khiến khuôn mặt mọi người mang theo một tầng hào quang. Vũ cơ lắc lư, eo thon như rắn linh động xoay tròn điệu múa. Bọn họ giống như rơi vào tiên cảnh, lụa mỏng phiêu bay, bầu không khí này thật khiến người ta có cảm giác không thật. Tịch Mân Sầm ngồi trên đài, dưới hoàng đế một chỗ, chén bạch ngọc trong tay thỉnh thoảng giơ lên, lại uống một chút rượu. Chu Phi vừa nhìn thấy chén rượu đã chạm đáy, liền rót đầy cho Tịch Mân Sầm. Giống như không nghe thấy âm thanh huyên náo của yến tiệc, Tịch Mân Sầm lạnh nhạt nhìn hết thẩy, cũng không có chút hứng thú nào. Ánh mắt hắn dừng trên người Sử Minh Phi, hồi tưởng lại đoạn đối thoại hôm nay, Tịch Mân Sầm nhíu nhíu mày, trong lòng tự hỏi. Gió lạnh thổi đến khiến người ta khoan khoái. Đúng lúc này, Tịch Mân Sầm rõ ràng nhìn thấy dung mạo công chúa sau lớp lụa mỏng, hắn chấn động, sau đó lại lộ ra chút ý tứ hàm xúc không rõ cười nhạt. Chu Dương chú ý tới biến hóa của Vương gia, cũng hướng về phía bên kia nhìn sang. Chỉ tiếc cũng không phát hiện điều gì dị thường. không nghĩ ra hàm nghĩa của nụ cười đó, Chu Dương đành chịu lắc đầu, tâm tư Vương gia thật khó đoán! “Đa tạ khoản đãi của Phong Yến quốc, trẫm kính ngài một lý.” Sử Minh Phi nâng chén rượu, đi tới chỗ ngồi của Tịch Khánh Lân. Tịch Khánh Lân cũng vô cùng tao nhã nâng chén rượu: “Mong rằng quan hệ hữu hảo của hai nước sẽ kéo dài vĩnh viễn.” Thực lực của Nam Trụ quốc không thể khinh thường, Sử Minh Phi nói lời này chỉ là muốn nâng đối phương lên. Trải qua tám năm yên ổn phát triển, Nam Trụ quốc cũng khôi phục không ít nguyên khí, thực lực so với trước kia hẳn nhiên cao hơn một tầng. Có điều chung quy vẫn thấp hơn Phong Yến quốc, nhưng so sánh với quốc gia khác, cũng đã vượt qua rất nhiều. “Nam Trụ quốc Hoàng đế nói những lời này thật quá khách khí.” Tịch Khánh Lân ôn nhuận duy trì lễ nghĩa tươi cười, nhìn thấy khiến người ta cảm thấy hắn chẳng qua cũng chỉ là một thường nhân. Bởi vì trên người hắn, nhìn không ra nửa điểm xa hoa lãng phí của hoàng thất, ngược lại có vẻ bình dị gần gũi. Bề ngoài này của hắn, cũng đã mê hoặc không ít người mắc mưu. Ai cũng nghĩ hắn là kẻ bình thường vô năng, dựa vào Cửu Vương gia chống đỡ mới có thể an ổn ngôi chắc ngôi vị hoàng đế. Nhưng mà, thật ra căn bản lại không phải vậy. Tài năng của người này, chỉ thi triển trong thủ đoạn tại triều đình liền khiến người ta không thể không bội phục. Hai người nhìn nhau, uống một hơi cạn sạch. Vì chung thân đại sự của Hoàng đệ, Tịch Khánh Lân lại một lần nữa khuyên bảo Sử Minh Phi: “Hoàng đế Nam Trụ quốc, hai nước liên minh thật sự là việc đáng mừng trọng đại, nhưng có thể đổi người chỉ định được không? Ngươi cũng biết, Cửu hoàng đệ của trẫm tính tình không được tốt, vạn nhất công chúa gả qua đó chịu ủy khuất, trẫm lo lắng nàng không có chỗ để tố khổ!” Nhìn như là hảo tâm, lại muốn nói cho Sử Minh Phi một sự thật. Ý trong lời nói rõ ràng là, nếu ngươi cố ý muốn đem công chúa gả cho Cửu Vương gia, vậy công chúa ở Sầm vương phủ bị ủy khuất gì, hắn là hoàng đế cũng sẽ không giúp được, càng không vì nàng mà chủ trì công đạo. Sử Minh Phi cũng là người thông minh, lập tức nghe hiểu ý tứ trong lời nói kia nhưng vẫn không chịu thoái nhượng. “Nếu công chúa gả cho Cửu Vương gia, như vậy cho dù bị ủy khuất nàng cũng nên chịu. Nếu không phải nàng chọc giận Cửu Vương gia, sao lại bị ủy khuất chứ. Cho nên chính nàng phải tự ngẫm lại”. “Bất quá…” Sử Minh Phi tạm dừng một lúc, lại tiếp tục cười nói: “Nam Trụ quốc công chúa tinh thông thư nghĩa, tuyệt đối sẽ không chọc Cửu Vương gia tức giận, chuyện như vậy chắc chắn sẽ không phát sinh, Hoàng đế Phong Yến quốc hãy yên tâm”. Tịch Khánh Lân tươi cười cứng đờ, Sử Minh Phi thật là hết hy vọng, cho dù hắn khuyên thế nào cũng không chịu buông tha. p/s: thêm 1c nữa nhé. chúc mn ngủ ngon.