Dưỡng Nữ Thành Phi
Chương 139
Edit: tart_trứng
Beta: IshtarCâu nói đó của phụ vương, như là thổ lộ, nhưng mà còn chưa đến mức được gọi là thổ lộ.
Bất quá tình ý trong lời nói, lại làm Mạn Duẫn ngay cả ngủ khóe môi cũng loan loán cười…. Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, tỳ nữ, nha đinh trong phủ đã bắt đầu thu xếp cho hỉ sự. Mạn Duẫn nằm trong ổ chăn cũng có thể nghe thấy âm thanh huyên náo bên ngoài. Đôi mắt đen láy chậm rãi mở ra.
Phụ vương đang nằm bên cạnh nàng, trong lúc ngủ Tịch Mân Sầm mất đi vẻ lãnh liệt bình thường, khuôn mặt cũng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều. Mạn Duẫn nhìn dung mạo của phụ vương, hình dáng phiêu dật, ngũ quan cương nghị. Cho dù ở bất kỳ điểm nào, cũng không thể tìm ra chút tỳ vết.
Càng nhìn càng nghiện, Mạn Duẫn khẽ động, xích lại gần, khuôn mặt tuấn tú khiến người khác chỉ muốn lại thật gần để ngắm.
“Duẫn nhi thật thích khuôn mặt của bổn vương sao?” Tịch Mân Sầm mở mắt, ánh mắt thanh tỉnh, không có nửa điểm mông lung của người mới tỉnh.
Bị phụ vương hỏi như vậy, hai má Mạn Duẫn nóng lên. Hành động vừa rồi của nàng, đều bị phụ vương nhìn thấy hết?
Xấu hổ nghiêng đầu qua một bên, Mạn Duẫn khẽ nói: “Vừa lòng.”
Có thể không hài lòng sao? Người ta đều nói tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, cho dù bộ dáng của phụ vương không xuất sắc thì đối với nàng cũng vậy, còn cần nàng giải thích sao?
Vẻ mặt ngượng ngùng của Mạn Duẫn làm Tịch Mân Sầm kìm lòng không được khẽ cười, kéo Mạn Duẫn ngồi dậy, cũng không tiếp tục nằm.
Phủ nha từ sáng sớm đã náo nhiệt, chờ đến hừng đông, không chừng còn náo nhiệt hơn thế. Bọn họ muốn được im lặng ngủ, là chuyện không thể.
“Phụ vương, lễ vật chuẩn bị tốt chưa?” Mạn Duẫn cầm trong tay bộ quần áo màu trắng, vừa mặc vừa hỏi.
“đã chuẩn bị tốt, không phải tối qua Duẫn nhi tận mắt thấy sao?” Tịch Mân Sầm đang sửa lại ngọc quan, tùy ý đáp.
Cái gì? Nàng nhìn thấy? Là chuyện khi nào? Mạn Duẫn có chút không hiểu, đêm qua bọn họ ngoại trừ kiểm tra sổ sách cùng tín hàm của Tô Hữu Kỳ thì không làm gì nữa cả. Cái mà phụ vương gọi là đại lễ, không lẽ chính là thứ này?
Mạn Duẫn âm thầm nghĩ, phần lễ này, quả thật đủ lớn. Cũng không biết Ngô Lệnh Bằng có thể nhận nổi hay không.
Tịch Mân Sầm chải tốt búi tóc, phía trên ngọc quan cắm một cây ngọc trâm, quay đầu nói với Mạn Duẫn:
“Chúng ta ở Tê Thành cũng đã lâu rồi. Mau chóng giải quyết xong vụ này, chúng ta còn phải nhanh chóng chạy đi Thanh Châu?” không phải là trực tiếp về kinh sao? Mạn Duẫn có điểm không rõ nhìn phụ vương, hỏi: “Phụ vương, chúng ta sao lại đi Thanh Châu? không lẽ Hoàng bá bá còn giao cho người nhiệm vụ khác?”
Nhưng lý do này, cũng không hợp lý. Hoàng bá bá còn ước gì phụ vương về kinh giúp ông xử lý chính vụ. Làm sao có thể giao việc này cho phụ vương, bắt người đi làm chứ.
Tịch Mân Sầm cũng không nói nhiều, trầm mặc nửa ngày mới nói: “Đợi thêm thời gian nữa, Duẫn nhi liền biết rõ. Hôm nay, còn phải giải quyết việc trước mắt.”
Nhìn ra phụ vương cố ý giấu nàng, trong lòng Mạn Duẫn có chút không thoải mái. Xưa nay có cái gì, phụ vương đều nói rõ cho nàng; vì sao hôm nay nàng vừa hỏi, lại không trả lời.
Mạn Duẫn mất hứng, tất cả đều biểu lộ trên mặt.
Tịch Mân Sầm thấy, cũng không dao động; hắn ôn nhu xoa mái tóc của nàng: “Nghe lời, đừng hỏi.”
Bốn chữ đã biểu lộ rõ, cho dù Mạn Duẫn hỏi thế nào, hắn cũng sẽ không lộ ra một chút tin tức.
Đối mặt với gương mặt tuấn tú của phụ vương, Mạn Duẫn cũng không tiếp tục tức giận nổi nữa. Trong lòng thầm nghĩ, người không cho ta hỏi, ta đi hỏi Chu Dương là được rồi. Nghĩ đến Chu Dương là người nói đến miệng không thể ngậm lại, nếu muốn từ hắn tìm hiểu tin tức, liền dễ hơn nhiều. Tính nết của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm rõ như lòng bàn tay; thấy nàng không vặn hỏi, ngược lại thất thần; hắn đã biết trong lòng nàng định làm gì: “Chu Dương không biết gì đâu, nếu con muốn từ miệng hắn moi ra tin tức, cũng sẽ không được gì.”
Mạn Duẫn kinh ngạc quay đầu, sao phụ vương biết nàng đang suy nghĩ cái gì. Mạn Duẫn cười trừ một lát, nói: “Chu Dương không biết, vậy Chu Phi cũng không biết sao?”
Chu Phi là trợ thủ đắc lực của phụ vương, vô luận là việc trọng yếu hay là vặt vãnh, phụ vương đều cử hắn đi làm nha.
“Chuyện này, bổn vương không nói với ai, cho nên không ai có thể nói cho con biết.” Kỳ thật, còn có một người biết. Bất quá, hắn cũng không có gan nói ra.
Phụ vương làm như vậy, rõ ràng là không cho nàng tìm hiểu. Bị phụ vương đề phòng như vậy, Mạn Duẫn phẫn nộ, bất quá trong lòng lại càng thêm tò mò.
Rốt cuộc là vì sao, phụ vương lại đi Thanh Châu mà không phải về kinh.
Bọn họ náo loạn một lúc, mặt trời đã nhô lên từ phía đằng đông. Từng đợt, từng đợt ánh sáng chiếm từng góc nhỏ trên bầu trời, khiến cả thế gian sáng bừng.
Mạn Duẫn tức giận phụ vương có việc gạt nàng, sau đó cũng không mở miệng nói chuyện.
Ngoài phòng truyền đến tiếng đập cửa, Chu Phi và Chu Dương đứng ngoài cửa nói: “Vương gia, tiểu quận chúa, Ngô tri phủ phái người đến hỏi, bao giờ chúng ta mới tới đại sảnh?”
Mạn Duẫn không nói, Tịch Mân Sầm vốn không phải người nhiều lời; lại nói, đứa nhỏ còn đang hờn dỗi, dù thế nào cũng phải dỗ cho nàng cao hứng mới được.
Cho dù Mạn Duẫn chưa từng liếc nhìn hắn một cái, cũng không hề gì. Vẫn là giải quyết vụ án này trước, chờ tới Thanh Châu, Mạn Duẫn tự nhiên hiểu được nỗi khổ tâm của hắn.
Tịch Mân Sầm ra mở cửa, cho Chu Phi, Chu Dương, Tề Hồng tiến vào.
“Bổn vương dặn các ngươi chuẩn bị hòm đựng lễ vật, đã làm chưa?” Tịch Mân Sầm mặc hắc bào, khuôn mặt anh tuấn không có lấy một chút biểu tình, ngay cả nói chuyện, cũng lạnh như băng.
Bọn họ thầm than, tính tình của Vương gia, sao lại tái phát rồi? Thường những lúc ở bên cạnh tiểu quận chúa, vương gia sẽ thu liễm hàn khí trên người. Ánh mắt bọn họ chuyển lên người tiểu quận chúa, phát hiện sắc mặt Mạn Duẫn so với vương gia càng u ám hơn. Nhất thời hiểu được, hai người này có xích mích a.
Ba người nhìn ra tâm tình Cửu Vương gia không được tốt, tất cả đều nghiêm chỉnh đứng vững, ngay cả Chu Dương cũng thu hồi bộ dáng cà lơ phất phơ thường ngày, quy củ rót thêm ly trà cho Cửu Vương gia.
“Bẩm vương gia, đã chuẩn bị tốt.” Chu Phi cung kính bẩm báo.
Tịch Mân Sầm nâng tách trà, hớp một ngụm. Đây là trà Long Tĩnh hắn thường dùng, nhưng trà vào miệng, lại không có hương vị nồng đậm như trước. Cùng một lá trà, hôm nay lại không uống ra hương vị quen thuộc; xem ra, chính mình đã quen với trà Mạn Duẫn pha. Chỉ cần đứa nhỏ này mất hứng, tâm tình của hắn cũng sẽ chìm xuống thấp.
“Đem sổ sách cùng tín hàm hôm qua tra được, toàn bộ bỏ vào hòm; đợi lát nữa chúng ta đưa cho Ngô Lệnh Bằng.” Tịch Mân Sầm trầm ngâm, sắc mặt càng thêm băng hàn. “Đám người ở Tô trạch đã áp giải tới đây chưa? Phân phó xuống, điều thị vệ vây quanh Tô gia, tuyệt đối không để ai đào thoát.”
Sổ sách đều ghi lại việc tham dự bán muối tư nhân ở Tê thành mấy năm nay. Thừa dịp đại hôn của con gái Ngô Lệnh Bằng lần này, đám người thương hội kia nhất định tới đưa lễ vật. Vừa vặn một lần bắt gọn, đỡ phải lưu lại hậu hoạn.
Ba người Chu Phi liếc nhau, đám người Ngô Lệnh Bằng xui xẻo, chịu tội lúc tâm trạng vương gia không tốt! đi ra chưa được hai bước, Tịch Mân Sầm dừng lại cước bộ, nói: “Chu Phi, xong việc khởi hành đi Thanh Châu, ngươi chuẩn bị một chút đi.”
Ba người kinh ngạc ngẩng đầu, Chu Dương hỏi: “Vương gia, chúng ta đi Thanh Châu làm gì? không về kinh thành sao?”
Xem biểu tình của bọn họ, Mạn Duẫn biết, phụ vương quả thật không lừa nàng. Cả Chu Phi và Chu Dương cũng không biết việc này… Nhưng xem nét mặt của phụ vương, đây cũng không phải lúc hắn nhất thời cao hứng quyết định. Phải có lý do nào đó, mới khiến phụ vương nhất quyết muốn đi Thanh Châu?
Tịch Mân Sầm mắt lạnh nhìn Chu Dương, khiến hắn sợ run cả người mà rụt cổ lại. Mấy ngày gần đây thật bình an, khiến hắn quên mất, vương gia là chủ, hắn là nô. Nào có việc chủ nhân giải thích cho nô tài chứ?
“Chu Dương không hiểu lễ nghĩa, thỉnh vương gia thứ tội.” Chu Dương quỳ một gối, thái độ không có nửa điểm lòng vòng.
“Làm tốt bổn phận của các ngươi, chuyện khác, không tới phiên các ngươi quản, thì đừng lo nhiều.” Tịch Mân Sầm phất nhẹ vạt áo, liền bước nhanh ra cửa.
Chu Dương xoa xoa mồ hôi lạnh. May mắn vương gia không truy cứu, nếu không mạng nhỏ của hắn cũng không kham nổi.
“Sao đệ không thông minh một chút? Vương gia muốn làm cái gì, còn phải giải thích với chúng ta sao?” Ngón tay Chu Phi ấn lên đầu Chu Dương, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
“Ca, ca đừng ấn. Ta ngốc như vậy không phải do ca suốt ngày ấn đầu ta sao?” Chu Dương mặt dày tươi cười. Cho dù Vương gia tức giận muốn giết hắn, lấy quan hệ thân thiết của hắn cùng tiểu quận chúa, nàng có thể thờ ơ sao? Chỉ cần có tiểu quận chúa ở đây, mạng nhỏ của hắn chắc chắn vẫn giữ được.
Tề Hồng như đoán ra suy nghĩ của hắn, xuy xuy hai tiếng: “Đừng tưởng có tiểu quận chúa ở đây, Cửu Vương gia không dám giết ngươi. Sau lưng cho ngươi đi làm nhiệm vụ, có xảy ra việc gì ngoài ý muốn, cũng là chuyện bình thường.” Được Tề Hồng nhắc nhở, Chu Dương sững sờ đứng tại chỗ.
“Người khác nói đệ ngốc, đệ thừa nhận thì đừng đem nguyên nhân sự ngu ngốc của đệ quăng cho ta; thân làm ca ca, ta đảm đương không nổi.” Chu Phi lại ấn ấn đầu Chu Dương hai cái, với trình độ cứng rắn của não, hắn ấn 2 cái thì có thể trở nên ngốc nghếch sao? nói ra, ai tin chứ?
Mạn Duẫn cùng Tịch Mân Sầm sóng vai ở phía trước, nghe được đoạn đối thoại truyền tới, nhịn không được mà cười ra tiếng.
Đại sảnh xôn xao náo nhiệt, không khí vui mừng hòa lẫn thanh âm của các loại nhạc cụ vang lên. Ngô Lệnh Bằng dù gì cũng là tri phủ Tê thành, lại gả nữ nhi cho một tên nha dịch, thật sự là không chút tình nguyện. Cũng không biết bọn họ thương lượng thế nào, lại có thể khiến Dư Lâm đồng ý ở rể Ngô gia.
Lấy thân phận của Dư Lâm, cưới Ngô Y Y quả thật là trèo cao. Bất quá vẫn không đến mức phải ở rễ. Dư Lâm mấy ngày trước còn cao hứng phấn chấn, người mặc hỉ bào đỏ thấm đứng ở đó, gương mặt hiện tại lại tìm không ra chút vui mừng.
Ở rễ… đối với tôn nghiêm của một người nam nhân, thật có chút tổn thương.
Mạn Duẫn và Tịch Mân Sầm qua lại tuần tra tình huống ở đại sảnh. Ngô Lệnh Bằng bố trí đại sảnh tràn ngập không khí hoan hỉ, mỗi một món đồ đều là cố ý sai người đi mua. Nghĩ đến việc hắn không hài lòng với hôn sự này; nhưng suy cho cùng cũng là nữ nhi xuất giá, ít nhất cũng phải làm long trọng một chút. Huống hồ, nếu làm kém, uy danh của hắn ở Tê thành, liền mất hết.
“Cừu Vĩ Kỳ, Cừu lão gia đến. một đôi mặc ngọc bích như ý”. Nô bộc đứng trước cửa tiếp nhận quà tặng, ngân giọng hô to. Ở bên cạnh, có một cái bàn vuông, quản sự phủ nha đang đề bút ghi lại.
Truyện khác cùng thể loại
88 chương
86 chương
81 chương
1 chương
83 chương
1 chương
30 chương