Dưỡng Nữ Thành Phi
Chương 120
Cách chăn bông, Mạn Duẫn giơ chân đá một cước thẳng vào mặt tên hái hoa tặc.
Mạn Duẫn thịt mềm da mỏng, thấy thì biết là tiểu thư sống an nhàn sung sướng nơi khuê phòng, giờ lại bỗng nhiên ra tay như vậy khiến cho hái hoa tặc trở tay không kịp.
Nhưng rồi hắn lại lập tức cười ha ha: “Tính tình đủ ngang bướng. Ta thích. Tiểu mỹ nhân, ngoan ngoãn theo ta đi.” nói xong, mở hai tay ra, liền đánh tới hướng Mạn Duẫn.
Mạn Duẫn lăn một vòng trên giường, di động đến góc giường.
Đúng lúc này, bình phong bên cạnh ngã “ầm” xuống đất một tiếng, giấy vẽ trên mặt bình họa đụng vào góc bàn rách bung ra từng mảng lớn.
Hái hoa tặc bất ngờ, khi thấy Tịch Mân Sầm đánh hướng về bên này liền biết là mắc bẫy, lập tức co cẳng định chạy trốn. đang muốn giở chân, dưới giường không biết từ khi nào vươn ra một bàn tay, túm chặt lấy ống quần hắn.
Hái hoa tặc phẫn nộ dùng chân còn lại đá cái tay kia, nhưng cái tay kia lại nhanh hơn hắn gấp bội, chớp mắt đã bắt trụ một cái chân khác của hắn.
Chỉ trong nháy mắt, cổ của tên hái hoa tặc căng thẳng đến không thở nổi.
Tịch Mân Sầm một tay nắm chặt cổ của hắn, khuôn mặt tuấn tú rét lạnh như băng không có một tia dao động, ngón tay thon dài trắng trẻo nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh thật lớn. nhẹ nhàng quặt cổ tay quăng một cái, hái hoa tặc văng đập vào vách tường, phát ra một tiếng động cực mạnh.
Hái hoa tặc từ vách tường bắn ngược xuống đất, ôm ngực ói ra một búng máu, sợ là lục phủ ngũ tạng đều đã bị đụng mạnh đến xuất huyết. Liếc mắt nhìn cửa phòng một cái, hái hoa tặc lấy tốc độ nhanh nhất phóng về hướng đó. không đợi hắn mở ra cửa phòng, một bóng người từ trên xà nhà nhẹ nhàng hạ xuống, đứng ở trước mặt hắn.
Tề Hồng tủm tỉm cười nhìn hắn, nụ cười mang đầy tà khí, sờ sờ cằm nói: “Chính là ngươi giả mạo danh hào của ta mà khắp nơi bắt người gian dâm đấy sao? Lá gan lớn thật.”
Xong dùng sức đá mạnh vào bụng đối phương. Bụng là nơi mềm nhất trên cơ thể con người, bên trong lại là lục phủ ngũ tạng. Tề Hồng ra tay không có chút do dự nào, mỗi chiêu đều cực mạnh, nhưng không đủ để lấy tính mạng.
Lúc này, Chu Phi mở ngăn tủ, chậm rì rì đi ra, túm lấy cổ áo hái hoa tặc kéo hắn qua một bên, “Động tĩnh nhỏ chút, sợ người trong khách điếm không biết được đấy à?”
Lời nói của Chu Phi lập tức nhắc nhở mọi người.
Mạn Duẫn chui từ góc giường ra, lấy ra bùi nhùi châm ngọn nến trong phòng, rồi đi vài bước đến trước mặt hái hoa tặc. Tướng mạo của tên hái hoa tặc này chỉ thường thường, dựa theo thân thủ của hắn mà nói, hẳn là đã từng học quá một ít võ công đơn giản. Vì bị vài người liên hợp giáp công, toàn thân hái hoa tặc đều là máu, đứng không vững cứ ngã tới ngã lui.
“Ngươi... Các ngươi...” Hái hoa tặc chỉ vào mặt mọi người, toàn thân đau đớn làm cho giọng nói của hắn cũng không vững vàng.
Mạn Duẫn nhếch cánh môi, cười nói: “Ta... Chúng ta thì sao? Gài bẫy chờ ngươi nhảy vào?”
Tề Hồng đi tới ghế ngồi xuống, bắt chéo chân chữ ngũ, “Thế nào? Ngươi thì được phép giả mạo tên tuổi người khác để làm chuyện xấu, còn chúng ta lại không được thiết kế cạm bẫy lừa ngươi? Lão Tử lăn lộn trên giang hồ nhiều năm như vậy còn chưa ai dám khi dễ đến trên đầu ta đâu!” Bàn tay dùng lực cực lớn vỗ bàn, cái bàn vì thế mà run run.
Kẽo cà kẽo kẹt, cái bàn như là sắp vỡ tan đến nơi.
Hái hoa tặc trừng lớn hai mắt, hoảng sợ nói: “Ngươi là Tề Hồng...?”
Tề Hồng quặc qua một cái tát, “Lão Tử không phải, chẳng lẽ là ngươi?!”
Tịch Mân Sầm có vẻ lạnh lùng, chỉ liếc nhìn hái hoa tặc một cái, hỏi: “Tên họ của ngươi?”
Hái hoa tặc bị vẻ mặt hàn khí của Tịch Mân Sầm làm cho rùng mình, tay chân run lẩy bẩy biểu hiện nội tâm yếu đuối, “Ta nói cho các ngươi... nhanh chóng thả ta ra. Tri phủ Tê thành mà còn phải kêu ta một tiếng đại cữu tử (anh cả của vợ). Ta mà thiếu một cọng lông tơ thì các ngươi đừng nghĩ sống sót ở Tê thành.”
Giọng nói hái hoa tặc đứt quãng, nhưng vẫn cố chấp không chịu thua.
Mạn Duẫn cười thầm trong lòng. Quan chức bằng ai mà đòi hù dọa? Ngươi là đại cữu tử của Tri phủ, ta đường đường là nữ nhi của Cửu Vương gia đó nha...
“Chỉ một chức quan nhỏ mà muốn áp bức chúng ta.” Mạn Duẫn có bao giờ để mình bị hù dọa.
Tri phủ Tê thành e cũng là một quan viên hủ bại lạm dụng quyền lực, không chỉ dùng nha dịch để riêng bảo vệ nữ nhi, còn nhảy ra thêm một đại cữu tử là hái hoa tặc.
Trong thư phòng của Tịch Mân Sầm bày rất nhiều văn thư về triều đình, Mạn Duẫn đã từng xem một ít tin tức về Tê thành, trong đó đều nói Ngô đại nhân là một quan viên tốt luôn vì dân phục vụ. Nhưng xem tình huống hiện tại, Mạn Duẫn thật hoài nghi Ngô đại nhân này.
Nhưng dù thế nào, cần phải gặp mặt một lần mới ra quyết định được.
Mạn Duẫn ngáp một cái, giật nhẹ ống tay áo Tịch Mân Sầm, “Phụ Vương, chúng ta đi ngủ. Dù sao tên này đã bắt đến tay rồi, chi bằng cứ để cho Tề Hồng khảo vấn hắn đi. Muốn đánh hay không cứ tùy ý hắn, chỉ cần đừng đánh chết người là được. Ngày mai chúng ta đưa tên này lên quan...” Vừa vặn nhìn xem vị Tri phủ đại nhân kia xem thế nào.
Tịch Mân Sầm vốn cũng không định nhúng tay, dặn dò: “Chu Phi Chu Dương, các ngươi canh chừng Tề Hồng. Bổn Vương rất hoài nghi độ nặng nhẹ khi hắn xuống tay.”
“Dạ, Vương gia.” Hai người lên tiếng trả lời.
Mạn Duẫn xoay người đi về hướng giường, “Đem về phòng các ngươi để khảo vấn đi, đừng quấy nhiễu bản Quận chúa nghỉ ngơi.” nói xong, liền tiến vào trong ổ chăn.
Bị hái hoa tặc náo loạn một trận như vậy, ổ chăn vốn nóng hổi của Mạn Duẫn lại lạnh đi mất vài phần.
Tiếp sau là một khối thân thể ấm áp chen vào ổ chăn. Mạn Duẫn mở rộng vòng tay, ôm lấy thắt lưng Phụ Vương, lập tức đi vào giấc ngủ.
Mạn Duẫn ngủ thật sự say, mãi đến thái dương lên ba sào, ánh mặt trời gay gắt chiếu vào cửa sổ, Mạn Duẫn mới mở mắt rời giường.
Phòng cách vách ầm ĩ đến nửa đêm mới dần dần im tiếng. Mạn Duẫn lấy quần áo, chậm rãi mặc vào, nghĩ bụng, ba người kia đã khảo vấn cả đêm, hiện tại chắc đang ngủ rồi.
Tịch Mân Sầm đứng bên cửa sổ, nhìn con đường phồn hoa bên dưới, nghe trong phòng có động tĩnh liền quay lại, “Tỉnh rồi? Chúng ta xuống lầu ăn cơm trước.” Về phần ba người kia, cứ chờ bọn hắn tỉnh thì sẽ tự giải quyết ấm no.
Mạn Duẫn ăn mặc đàng hoàng, chải sơ mái tóc, rồi kéo tay Tịch Mân Sầm ra khỏi phòng.
Tìm một bàn trống, hai người ngồi đối diện nhau, kêu tiểu nhị bưng lên hai món đồ ăn tùy ý.
“Phụ Vương, Tri phủ Tê thành là loại người nào?” Mạn Duẫn cầm thìa múc cháo trắng. Cháo vừa mới được múc từ trong nồi bưng lên nên còn bốc hơi hôi hổi, Mạn Duẫn sợ nóng miệng, không ngừng dùng miệng thổi phù phù cho đến nguội hẳn mới đưa vào miệng.
Tịch Mân Sầm nhìn nàng chu cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng như quả đào kia, chỉ tiếc sao không thể kéo qua đây hôn hai cái cho đỡ ghiền. Đáng tiếc, nơi này là đại sảnh của khách điếm, chưởng quầy tiểu nhị đều có mặt. Tịch Mân Sầm ẩn nhẫn cơn xúc động, tự nhủ với chính mình, dù sao cũng là của mình, muốn hôn thì về sau còn nhiều cơ hội mà.
“Được nước làm càn.” Chỉ cần bốn chữ, Tịch Mân Sầm đã nói ra đánh giá của bản thân đối với Ngô Lệnh Bằng.
Kẻ này trước khi chưa ra làm quan cũng có chút của cải riêng. Sau đó lợi dụng quan hệ mà mua được một chức quan nhỏ ở Huyện lệnh. hắn kể ra thật sự có bản lĩnh, chỉ cần năm năm đã leo từ một quan thất phẩm tép riu lên đến Tri phủ Tê thành.
Vốn cũng chẳng có gì đáng để cho Tịch Mân Sầm lưu ý, nhưng từ khi thu được tin tức Tê thành có kẻ buôn bán muối lậu, Tịch Mân Sầm liền điều tra kỹ một lần nữa.
Mạn Duẫn cũng đoán được vài phần, cũng không kinh ngạc lắm, chỉ ừ một tiếng rồi tiếp tục ăn cháo.
Đột nhiên một đám nha dịch xông vào khách điếm. Mạn Duẫn nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn.
“Ai là Vương cô nương? Kêu ra đây.” Nha dịch chạy vào, tóm lấy tiểu nhị, gân cổ la lớn.
Hôm nay rất nhiều người đều vì nghe thấy danh ‘Đệ nhất mỹ nhân’ Vương cô nương mà chạy đến khách điếm, nên tiểu nhị nghĩ rằng vài vị quan gia này cũng có ý định này, cười hớ hớ nói: “Quan gia, thô bạo vậy cũng không tốt đâu. Muốn làm cho nữ nhân vui thì phải ôn nhu một chút, nha... Ngươi xem, Vương cô nương vừa vặn xuống đây ăn điểm tâm, các ngươi tới đúng thời điểm đấy.”
Nha dịch kia quay đầu nhìn về phía bên này, lập tức trở nên si ngốc nhìn chăm chăm vào Mạn Duẫn, tay đang nắm lấy áo tiểu nhị liền buông lỏng ra.
Khuôn mặt vốn đang hung thần ác sát trở nên hơi ngượng ngùng, lôi từ trong lòng ra một tờ giấy họa hình, hỏi: “Vương cô nương, người trên tranh này ngươi có gặp qua không?”
Trong bức họa vẽ mặt một nam tử, họa sỹ rất thô tay thô chân nhưng Mạn Duẫn vẫn có thể nhận ra người trong bức họa đúng là hái hoa tặc đêm qua.
Đắn đo không biết đám nha dịch này rốt cuộc có ý gì, Mạn Duẫn nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Gặp qua, không biết vài vị tìm hắn là vì chuyện gì?”
Nha dịch nghe Mạn Duẫn trả lời như vậy, đầu tiên là kinh ngạc một lúc, sau đó lại hung hăng nói: “Gặp qua? Sao còn không mau giao hắn ra đây. hắn là đại cữu tử của Tri phủ chúng ta, tối hôm qua mất tích, đến bây giờ còn không tìm được.”
Lời này khiến Mạn Duẫn ngọng...
Ban đêm xông vào phòng của nàng, giờ còn không biết xấu hổ chạy tới hỏi nàng đòi người? Đám nha dịch này đầu óc hỏng rồi sao?
“Ta chỉ nói là gặp qua... mà chưa nói là biết hắn. hắn với ta có quan hệ gì đâu? Vì sao muốn ta giao người ra? Các vị tuy rằng là người quan phủ, nhưng cũng không thể tùy tiện vu hãm ta nha.” Mạn Duẫn nói rất hợp tình hợp lý, đẩy hết lỗi sai cho đám nha dịch kia. Tất cả khách nhân ăn cơm xung quanh đều chỉ trích nha dịch, đừng ỷ vào mình thân thể khỏe mạnh mà đi bắt nạt một nữ tử nhu nhược.
Tịch Mân Sầm vẫn bình thản ăn cơm như trước, đám nha dịch kia đến dường như không đủ để làm cho hắn chú ý.
Mạn Duẫn cũng không muốn quan tâm bọn họ, cầm thìa tiếp tục ăn cơm.
Những nha dịch này thấy mình bị gạt qua một bên hoàn toàn không để ý thì trên mặt đều khó chịu. Người ta nói ‘Trời cao Hoàng Đế xa’, ở Tê thành, bọn họ coi như là đầu gấu, dân chúng nào thấy họ mà không nói chuyện khách khách khí khí?
Vốn coi như nể tình cô nương bộ dạng đặc biệt xinh đẹp nên hắn còn muốn làm tốt quan hệ, biết đâu về sau có thể lấy được một cô dâu xinh đẹp, nhưng thấy đối phương lại khéo miệng lanh lợi như vậy, mỗi câu mỗi chữ đều là chọc giận bọn họ, đầu lĩnh nha dịch liền nổi giận. Nếu không cho nàng biết mặt, nàng sẽ không biết ai mới là chủ nhân lợi hại.
Bội kiếm nện “rầm” một cái trên bàn khiến cái bàn run lên theo. Mạn Duẫn và Tịch Mân Sầm phản ứng rất nhanh, lui về phía sau một khoảng, nếu không cháo trắng trong chén sẽ bắn tung tóe toàn bộ lên trên mặt.
Lúc này, Tịch Mân Sầm mới đứng dậy, ánh mắt giống như hàn băng lộ ra hàn khí nhè nhẹ lạnh cả lòng người.
“Các ngươi còn chưa đủ tư cách. Gọi Tri phủ đại nhân của đám các ngươi đến đây.” Tịch Mân Sầm chậm rãi trật tự sửa sang lại vạt áo.
Xem ra bữa điểm tâm này ăn không vô nữa, Mạn Duẫn khá mất hứng, “Đêm qua có kẻ xâm nhập vào phòng ta, may mắn ta phát hiện sớm... nên bắt được hắn. Ta nghĩ, tên kia hẳn chính là xú danh hái hoa tặc đây.”
Lời này vừa được thốt ra, toàn bộ đám khách nhân chung quanh đều kinh ngạc nhìn Mạn Duẫn.
Hái hoa tặc gây sóng gió mấy tháng qua thế mà đã bị Vương cô nương bắt được?! Nam nhân nào từ nhỏ cũng đã ảo tưởng mình phải làm một kẻ hộ hoa sứ giả, nghe được có kẻ ban đêm xông vào phòng Mạn Duẫn, chủ nghĩa nam tử trong lòng liền bị kích thích, toàn bộ đều hướng về phía nha dịch đòi giải thích.
Tuy Mạn Duẫn mới đến Tê thành hai ngày, nhưng rất nhiều nam tử đều coi nàng như là tình nhân trong mộng.
Vừa thấy có kẻ muốn xâm phạm tình nhân trong mộng của mình, ai nấy đều nhịn không được mà mắng to tên hái hoa tặc kia là vô liêm sỉ.
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
43 chương
2 chương
107 chương
636 chương
50 chương