Dưỡng Nữ Thành Phi
Chương 110
Cuối cùng thoát được khỏi đám lão già phiền phức kia, bước chân Mạn Duẫn không khỏi nhanh hơn. Vừa mới rẽ sang đường nhỏ, lỗ tai Mạn Duẫn dỏng lên, híp mắt lại, hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn đằng sau một cái.
Có người đi theo? không có Phụ Vương cùng đi, trong mắt những kẻ này Mạn Duẫn chính là một chú cừu non lạc đàn, tay trói gà không chặt. Nhưng sự thật có đúng như vậy không? Nếu so với đám Công chúa sống an nhàn sung sướng kia, Mạn Duẫn ít nhất cũng có năng lực tự bảo vệ mình.
Biết được người phía sau vì sao đi theo mình, Mạn Duẫn ngược lại không hề hoảng hốt mà còn còn cố ý chậm bước, trong lòng đã nghĩ ra được trăm loại biện pháp để ứng phó. đi đến một góc không người, những kẻ đi phía sau thấy cơ hội đã tới, lập tức vây quanh Mạn Duẫn bốn phương tám hướng.
Phục sức trên người mỗi vị Công chúa đều hết sức hoa lệ phi phàm, ai nấy đều giơ ra vẻ mặt cao ngạo, cả vú lấp miệng em.
Mạn Duẫn chẳng thích loại vẻ mặt này, trấn tĩnh đứng thẳng, nhíu đôi mi thanh tú, “Thỉnh bốn vị Công chúa nhường đường.”
Mạn Duẫn nói năng khách khí, nét mất kiên nhẫn trong giọng nói được che giấu thích đáng. Trước khi đối phương chưa động thủ, Mạn Duẫn đương nhiên cũng sẽ không động, bằng không nếu truy cứu gốc ngọn thì hóa ra là nàng sai à.
Bát Công chúa khoanh hai tay trước ngực, ngếch mặt, oán hận nói: “Chúng ta tìm ngươi vì chuyện gì chẳng lẽ ngươi không rõ? Nếu không phải vì ngươi, Ngũ tỷ tỷ hẳn vẫn còn được sống cẩm y ngọc thực trong cung, chứ cần gì phải bị đuổi ra ngoài chịu khổ.”
Thất Công chúa tiến tới trước hai bước, đứng ngay trước mặt Mạn Duẫn, “Tiểu Quận chúa, bất quá lúc ấy Ngũ tỷ chỉ chỉnh nhẹ ngươi một chút, thế mà trục xuất nàng ra khỏi Hoàng cung, như vậy có quá tàn nhẫn hay không?”
Chỉnh nhẹ? Bao bột đậu ba kia thiếu chút nữa làm Mạn Duẫn mất nửa cái mạng mà gọi là nhẹ?
“Trục xuất nàng ta ra cung cũng không phải là bản Quận chúa, đừng nói trí nhớ của các Công chúa đây không được tốt vậy nha! Bản Quận chúa làm gì có quyền lực lớn như vậy? Đó hoàn toàn do Phụ Hoàng của các ngươi ra quyết định à nha. Cho dù muốn phân xử, các ngươi nên đi tìm Hoàng bá bá mới phải chứ.” Mạn Duẫn cười lạnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Mấy vị Công chúa không biết nên nói tiếp thế nào. Bát Công chúa tức giận, “Ngươi... Ngươi già mồm át lẽ phải. Nếu không vì ngươi, Phụ Hoàng sao lại quyết tâm hạ lệnh phạt nặng như vậy.”
“Bản Quận chúa không muốn nói lời vô nghĩa cùng các ngươi, xin nhường đường.” Mạn Duẫn mặc kệ bọn họ ngăn cản, tiếp tục tiến lên phía trước.
Mấy vị Công chúa làm gì mà chịu từ bỏ ý đồ dễ dàng như vậy, Bát Công chúa chụp lấy cổ tay Mạn Duẫn, “Ngươi đừng hòng đi được. Hôm nay bản Công chúa nên báo thù cho Ngũ tỷ.” một cái tát giáng về hướng Mạn Duẫn.
Mạn Duẫn chụp chặt lấy cổ tay Bát Công chúa, trở tay nắm ngược lại, âm thầm tăng thêm sức mạnh, “Đừng tưởng rằng bản Quận chúa sợ các ngươi, lần trước vì nể mặt Phụ Vương nên ta mới không so đo với Ngũ Công chúa. Nếu giờ các ngươi lại chọc giận bản Quận chúa, đừng trách bản Quận chúa vô tình.”
Mạn Duẫn hất văng cái tay kia.
Bát Công chúa bị đau, kêu rên vài tiếng, ôm lấy cổ tay, trừng mắt tức giận nhìn Mạn Duẫn.
Bốn Công chúa lúc này đã hoàn toàn bị chọc giận, ngoắc vài tên thái giám kêu bắt Mạn Duẫn lại. Bọn họ ỷ nhiều người, nói chuyện vô cùng hung hăng.
“Để bản Quận chúa nói thẳng. thật ra trong lòng các ngươi đều ước gì Ngũ Công chúa bị trục xuất khỏi Hoàng cung. Ngũ Công chúa đè đầu cưỡi cổ các ngươi nhiều năm như vậy, các ngươi đã muốn vùng lên từ lâu, đúng không? Giờ tìm bản Quận chúa sinh sự chẳng qua là ra vẻ vậy thôi. Nhưng có một điều hẳn các ngươi cũng rõ: các ngươi đường đường là Công chúa Phong Yến quốc, không phải con chó dựng lông diễu võ dương oai khắp nơi.” Mạn Duẫn nhận thấy đối phương sẽ không dễ dàng bỏ đi nên cách nói chuyện cũng không thèm khách khí nữa.
Mạn Duẫn quét mắt nhìn xa xa vài lần, xác định bốn phía không có ai.
“Ngươi... Ngươi dám mắng chúng ta là chó, ngươi... ngươi thật to gan!” Bát Công chúa tức giận đến phát điên, dậm chân bình bịch.
Vài tên thái giám đánh thẳng về hướng Mạn Duẫn.
Mạn Duẫn giơ chân đá ra một cú vào tên thái giám đầu tiên đánh tới, rồi bẻ một nhánh cây bên cạnh làm vũ khí, quất đám thái giám kia tới tấp. Bọn thái giám không biết võ công nên bị đánh túi bụi, kêu la cao vút đặc biệt chói tai.
Đối với đám thái giám chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng này, Mạn Duẫn không có một tia lưu tình nào. Nhánh cây tuy không cứng như roi nhưng vì được Mạn Duẫn dùng hết sức nên đủ khiến người ta da tróc thịt bong.
Mấy vị Công chúa nhìn mà phát hoảng, lắp bắp, “Thất tỷ, làm sao bây giờ, đám thái giám này rất vô dụng.”
Thất Công chúa nghiến răng: “Sao nàng lại biết võ công?”
“không biết.”
Bọn thái giám không còn sức đâu mà chống lại, chỉ biết ôm tay ôm đầu né tránh bị Mạn Duẫn quất. Sau đó tất cả đều trốn đằng sau mấy vị Công chúa, không dám xông lên phía trước nữa.
Rắc một tiếng, nhánh cây trong tay Mạn Duẫn vì bị dồn lực quá lớn nên gãy làm hai đoạn. Mạn Duẫn ném nhánh cây xuống, nghiêm mặt lạnh lẽo nhìn các nàng, “Các ngươi còn muốn chống đối bản Quận chúa sao?”
Bát Công chúa tức đến mặt mày đỏ bừng, lại giơ tay muốn tát Mạn Duẫn một cái. Nhưng cơn đau nơi cổ tay khiến nàng nhớ tới tình huống vừa rồi, dừng phắt giữa không trung, rồi thu về, “Đừng cho là chúng ta sợ ngươi, hừ.”
Đúng, không phải sợ nàng, mà là sợ đau.
Sau khi Ngũ Công chúa bị trục xuất khỏi Hoàng cung, Thất Công chúa chính là đầu đàn, giờ thấy hạ nhân của mình bị đánh tối tăm mặt mũi thì cơn tức cũng phừng lên, phóng ánh mắt sắc bén về phía Mạn Duẫn, “Ngươi dám đánh nô tài của bản Công chúa, chẳng lẽ còn dám đánh bản Công chúa hay sao?” nói xong, quặc một bàn tay sang.
Mạn Duẫn nghe tiếng gió, bắt lấy cổ tay đang đánh tới, “Đánh ngươi...? Sao Bản Quận chúa lại không dám chứ?” Tay nàng nhanh hơn Thất Công chúa nhiều, chát một cái, một bạt tai quất lên mặt Thất Công chúa.
Chung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh, thậm chí ngay cả tiếng gió thổi lá cây xào xạc cũng vang đội như trống.
Mấy cô Công chúa cùng bọn thái giám đều trợn tròn mắt nhìn vết bàn tay đỏ ửng trên mặt Thất Công chúa mà nói không ra lời.
Cuối cùng vẫn là Bát Công chúa chạy tới, quát: “Ngươi dám ẩu đả Kim Chi Ngọc Diệp (cành vàng lá ngọc), bản Công chúa đi nói cho Phụ Hoàng.”
Thân phận Mạn Duẫn đúng là thấp một bậc so với Công chúa. Các nàng là nữ nhi của Hoàng Thượng, mà nàng chỉ là nữ nhi của Vương gia. Nhưng ba cái lý do này hoàn toàn không thể ngăn trở Mạn Duẫn ra tay.
“Muốn cáo trạng à?” Mạn Duẫn bắt lấy vạt áo của Bát Công chúa kéo giật lại, trừng mắt: “Có tin bản Quận chúa đánh ngươi câm luôn hay không?”
Từ người Mạn Duẫn tản ra một cỗ khí thế mãnh liệt khiến cho toàn bộ mọi người đều tròn mắt nhìn nàng, không dám động tĩnh gì.
Bát Công chúa sợ muốn bể phổi nhưng vẫn mạnh miệng, “Ngươi... Ngươi dám! Ta là Công chúa, là Hoàng thân Quốc thích, đả thương người thuộc Hoàng thân Quốc thích là tử tội!”
Các cô Công chúa khác nghe thấy lời này đều hoàn hồn. Đúng rồi, sao các nàng lại quên các nàng là nữ nhi của Hoàng Đế chứ? Liệu một tiểu Quận chúa có thể đánh hay sao!
Vậy Mạn Duẫn không là Hoàng thân Quốc thích hay sao? Mạn Duẫn cười lạnh nhưng không có nói ra, một cái tát khác đang muốn hạ xuống.
Thất Công chúa đưa một tay lên bụm mặt, một tay khác kéo lấy tay áo Mạn Duẫn, “Ngươi đánh đó nha! Lần này nhân chứng vật chứng đầy đủ, xem ngươi còn thoát tội thế nào. Thái giám các ngươi sao còn không đi báo Phụ Hoàng!”
Bọn thái giám vội vã gật đầu, ba chân bốn cẳng chạy ngược về.
Mạn Duẫn cười lạnh một tiếng đầy ẩn ý, thu tay lại, mặc kệ Bát Công chúa kéo một tay áo nàng, nâng tay kia lên tự cho mình một bạt tai. Mạn Duẫn xuống tay cực độc, một tát hạ xuống thì khóe miệng liền chảy ra nhè nhẹ máu tươi.
Mấy vị Công chúa bị sự ngoan độc này làm cho kinh sợ, thân thể run lên.
Mạn Duẫn không dừng tay, lại hướng sang má bên kia tát thêm một cái nữa. Khuôn mặt đỏ lựng lên, vết bàn tay trên mặt càng rõ ràng. Lắc mạnh đầu vài cái, búi tóc của Mạn Duẫn trở nên hỗn độn.
“Xem lần này ai tố cáo ai nhé?” Trình độ diễn trò của Mạn Duẫn phải nói là trời ban, khóe mắt nổi lên giọt lệ, dáng vẻ cực kỳ ủy khuất mà cố chịu đựng.
Ý thức được Mạn Duẫn muốn làm gì, sắc mặt Thất Công chúa kịch biến, chỉ ngón tay vào mặt nàng: “Ngươi...” nói còn chưa xong, xa xa đã truyền đến từng đợt tiếng bước chân.
Tay Thất Công chúa bỗng bị một bàn tay to ngăn lại. Mọi người nhìn về người đứng phía sau Thất Công chúa, đồng loạt lắp bắp: “Phụ, Phụ Hoàng...” một tiếng “Phụ Hoàng” này khiến cho Thất Công chúa phát run trong dạ, nhìn lại bàn tay của mình đang treo giữa không trung sao mà giống như đang muốn quặc một cái tát sang người đối diện. đang muốn giải thích, Mạn Duẫn đột nhiên mở miệng: “Hoàng bá bá, Thất, Thất Công chúa không phải muốn đánh ta đâu.” một câu “Thất Công chúa không phải muốn đánh ta” này đã chính thức tuyên cáo cho mọi người biết Thất Công chúa giơ tay như vậy là muốn làm gì.
Thất Công chúa tức giận đến rống lớn lên: “Ngươi... Vô sỉ!” không ngờ mình lại bị gài cho lọt bẫy, sắc mặt nàng ta hết xanh rồi đỏ, khó coi cực kỳ.
Mặt Tịch Khánh Lân đầy vẻ giận dữ, bàn tay đang túm lấy tay Thất Công chúa lập tức buông ra, phất một cái tát thẳng lên mặt nàng, “Trước mặt Trẫm còn dám mắng chửi người. Ngươi muốn phản hả!”
Thất Công chúa rơi nước mắt loạch xoạch, nức nở nói: “Nhi thần không có, Phụ Hoàng nói oan cho nữ nhi.”
Bát Công chúa đứng cách gần nhất, sợ tới mức đứng ngốc lăng một lát rồi mới phụ họa: “Phụ Hoàng, rõ ràng là tiểu Quận chúa đánh chúng con, người xem tay con nè.” Giơ ra vết nắm đỏ lự ngay cổ tay cho Tịch Khánh Lân xem. không đợi Tịch Khánh Lân mở miệng, Mạn Duẫn chen vào: “Ta... Ta thấy Bát Công chúa muốn tát ta nên mới ra tay ngăn lại, không ngờ lại làm nàng bị thương.”
Câu nói này làm cho mọi người lại quay sang nhìn Bát Công chúa, nghĩ bụng, hóa ra Bát Công chúa cũng có phần trong việc đánh tiểu Quận chúa.
Mặt Bát Công chúa trở nên cứng đờ, lúc này mới phát hiện mình làm chuyện gì sai.
“Còn kêu oan? Cho là hai mắt của Trẫm mù sao?” Tịch Khánh Lân nhìn hai nữ nhi, cảm thấy vô cùng phiền lòng. Đám nữ nhi này suốt ngày chỉ biết kéo bè kết phái trong cung, ức hiếp cung nữ thái giám còn chưa đủ, giờ ra bên ngoài rồi mà còn không biết thu liễm, làm mất hết thể diện Hoàng thất.
Rồi lại nhìn vẻ mặt chật vật của tiểu chất nữ, Tịch Khánh Lân càng thêm tức giận. Chờ Cửu Hoàng đệ về đây thì mình nên trả lời hắn thế nào đây? Lần trước Mạn Duẫn ở trong cung bị ủy khuất, mình vất vả lắm mới bình ổn được lửa giận của hắn, lần này còn không biết phải làm sao để xoa dịu đây nữa.
“Tuyên Thái y.” Tịch Khánh Lân ngoắc tay, phân phó Lý công công nhanh chóng kêu Thái y.
Mạn Duẫn lau tơ máu bên miệng, ho khan hai tiếng.
“Hoàng bá bá, ta không sao, không cần tuyên Thái y.”
“Cái gì mà không cần, đổ máu rồi kìa! Phải khám xem thế nào.” Tịch Khánh Lân giận dữ phất y bào, xoay người, nhìn thấy Thất Công chúa và Bát Công chúa vẫn còn đứng sổng lưng liền hất mặt, “Còn không quỳ xuống.”
Hai nàng hậu tri hậu giác (mãi sau mới nghĩ ra), nức nở, nước mắt hoen đầy mặt, “Phụ Hoàng, người phải tin nhi thần, nhi thần thật sự không có đánh nàng. Tất cả đều là do nàng một tay tự biên tự diễn. Nhi thần oan uổng.”
Mạn Duẫn cắn răng, mím môi, không nói tiếng nào. Nét mặt ủy khuất như vậy xuất hiện trên khuôn mặt tuyệt mỹ càng làm cho người xem lo lắng.
“Câm miệng. Các ngươi đều là dòng dõi Hoàng tộc thế mà cũng dám ra tay trong lúc tế điện, như thế sao không làm thất vọng tổ tiên an táng trong Hoàng lăng này. Bọn họ ở dưới cửu tuyền mà thấy được thì thất vọng đến cỡ nào.” Tịch Khánh Lân giận không thể át, vô cùng đau lòng nhìn đám nữ nhi không biết nhường nhịn ai này.
Tịch Kỳ Nhiễm đứng ra, “Phụ Hoàng, xin người bớt giận, đừng làm mệt thân thể.”
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
78 chương
70 chương
97 chương
10 chương