Edit: Đông Thảo
Lúc ta tỉnh lại đã thấy mình nằm ở trên giường, Thành mỹ nhân đang ngồi ở bên cạnh ta, trên mặt lại có thể lộ ra một chút thần sắc lo lắng.
“Ta hôn mê đã bao lâu?” Ta hỏi.
“A……” Thành mỹ nhân cúi đầu xuống, nói,“Ta vừa mới ôm ngươi đem đến trên giường, ngươi liền tỉnh lại.”
“……”
Nguyên lai chính là chỉ ngất một lúc ngắn ngủi, xem ra năng lực thừa nhận của ta thật đúng là không phải cường bình thường!
“Đào Y!” Thành mỹ nhân đột nhiên ôm lấy mặt ta, vẻ mặt nghiêm túc nói,“Ngươi phải nhớ kỹ, đại ca của ta đã có người hữu tình, cho nên không thể đối với hắn ôm hoài tưởng, ngươi là không có hy vọng! Hơn nữa, ngươi là người của ta!”
乔振宇 Kiều Chấn Vũ’s Hoàng cung
(tuyetlam.wordpress.com)
Đối với đại ca hắn ôm ảo tưởng?
Cuồng hãn! Ta có thể sẽ thích chính mình sao? Ta cũng không phải cây thuỷ tiên*!
Ta chỉ là quá mức khiếp sợ, kia hai người lớn lên giống mình như đúc lại có thể là người yêu của nhau, hơn nữa còn là huynh đệ, thật sự là rất kích thích!
“Từ từ, ta là người của ngươi, có ý tứ gì?” Ta trừng mắt Thành mỹ nhân, chất vấn nói.
“Chính là có ý tứ đó!” Thành mỹ nhân nhíu mày,“Ngươi quên ta đã đem người chuộc thân ra rồi?”
“Chuyện là khi nào?” Ta kinh hãi! Ta như thế nào một chút ấn tượng đều không có!
“Trước khi tới nơi này! Ngươi đã quên?”
Có sao?
Bất quá trước lúc đến Lãnh Nguyệt sơn trang, chính là đã trở về Vũ Điệp phường một chuyến, ấn theo lúc đó, Thành mỹ nhân chính là muốn đem ta đoạt lấy từ tay Diễn Thanh đi, chẳng lẽ chính là khi đó?
Đê tiện gian trá a!
“Ngươi tốn nhiều hay ít?” Mặc Đường này chính là cáo già, lại có thể không hỏi ta có đồng ý hay không liền……
Thành mỹ nhân chìa một ngón tay, đắc ý ở trước mắt ta quơ quơ.
“Một ngàn?”
Lắc đầu.
“Một vạn?”
Lại lắc đầu.
“Kia…… Một trăm?”
Tiếp tục lắc đầu.
“Không phải là một lượng đi?”
Thành mỹ nhân đắc ý cười cười:“Đào Y, ngươi xem rõ ràng, ta chính là xua tay a.”
Ngụ ý chính là…… Miễn phí?
Có lầm hay không!
“Lừa gạt ngươi thôi, ha ha, ta còn chưa cho ngươi chuộc thân mà.” Thành mỹ nhân như cũ là vẻ mặt mang điểm giả dối tươi cười,“Bất quá, Đào Y, ngươi mất đi trí nhớ sau thay đổi thiệt nhiều, ta nghĩ, ta bắt đầu đối với ngươi sinh ra hứng thú.”
Edit: Đông Thảo
Dựa vào cái gì! Ngươi đối với ta sinh ra hứng thú là ta phải biến thành người của ngươi sao?
Ta cũng cười cười:“Ngươi vẫn chưa chuộc thân cho ta, ta đây liền vẫn là người của Vũ Điệp phường, như thế nào biến thành người của ngươi?”
Thành mỹ nhân trong mắt hiện lên một tia ý tứ rõ ràng, thở dài:“Xem, ta đều đã quên, ngươi cũng không phải Đào Y trước kia trong mắt chỉ một mình ta!”
Nói xong lại hít một tiếng, trong lời nói nhiều ít dẫn theo vài tia phiền muộn.
Ta nhiều ít có thể hiểu được Thành mỹ nhân tâm tình, mặc kệ có thích hay không, một người trước kia đối với chính mình khăng khăng một mực bây giờ nói không liền không có, trong lòng khẳng định sẽ có điểm khó chịu.
Ta nghĩ tới mối tình đầu của ta, nàng nhận thức một nam nhân so với ta có tiền đồ hơn liền không chút do dự quăng ta, bất chấp nam nhân kia lớn lên xấu xí vô cùng.
Đối với nữ nhân mà nói, có lẽ đến cuối cùng cuộc sống ổn định mà bình thản so với tình yêu kịch liệt mà bần cùng đáng giá hơn đi?
Hiện tại đối với ta mà nói, lại lưu lạc thành một người chẳng những không có tiền còn bị biến thành tiểu quan cho người khác trêu đùa, ta như vậy, không nữ nhân nào sẽ yêu ta đi?
Buồn bực trảo trảo tóc, ta đối Thành mỹ nhân nói:“Vẫn là không cần thảo luận vấn đề này, ngủ đi!”
Nói xong chứng kiến ánh mắt tà ác của Thành mỹ nhân, ta lại lập tức bổ sung nói:“Chỉ đơn thuần là ngủ thôi nha!”
Đêm nay ngủ cũng không yên ổn, ta lại mơ thấy một đoạn thời gian nghèo khó trước kia.
Cha mẹ mất sớm, ta rất sớm liền bỏ học, không bằng cấp nên ta cũng không tìm được công việc gì tốt, cũng không nghĩ đến, cứ sống chật vật như vậy, thẳng đến lúc gặp được mối tình đầu của ta, ta bắt đầu cố gắng tìm công tác, thậm chí còn suy nghĩ đến chuyện muốn kết hôn với nàng.
Khi đó mỗi ngày cưỡi chiếc xe máy tồi tàn của ta đi khắp nơi làm công, không có biện pháp, không văn bằng sẽ không có công tác, ta chỉ có thể dựa vào làm công ngắn hạn mà sống.
Khi đó chính mình cũng là một chàng trai đang đắm chìm trong tình cảm mãnh liệt cùng giấc mộng tương lai sau này a, nghĩ đến có tình yêu còn có hết thảy, lại sau khi trở về vào một ngày làm công chứng kiến bạn gái cùng người nam nhân kia ở cùng nhau ôm ấp, ở trong một chiếc xe xa hoa có rèm che.
Ta cỡi chiếc xe máy tồi tàn của ta, muốn đuổi theo, nổ máy, lại như thế nào cũng không khởi động được, đành phải trơ mắt nhìn hai người bọn họ nghênh ngang rời đi ──
Oanh…… Rầm rầm…… Oanh……
Chiếc xe máy phát ra tiếng vang bình thường thật lớn giống như muốn báo hỏng, ta đứng trong bóng đêm, phí công hô.
Oanh…… Rầm rầm…… Oanh……
Dường như bị bóng đè a.
Ta nỗ lực mở mắt ra, mới phát hiện chính mình đang nằm ở trên giường, Thành mỹ nhân ngủ ở bên cạnh ta, phát ra tiếng ngáy nhỏ ── bất quá cái mũi hắn cũng dán vào lổ tai của ta.
Chẳng thể trách ta nghe thấy tiếng xe máy nổ hoài không dứt mà, căn bản chính là tiếng ngáy của Thành mỹ nhân!
Ây da…! Hiếm khi có được một chút thương cảm, đã bị phá hư hầu như không còn gì!
Bất quá ngẫm lại chuyện vừa rồi, tâm tình buồn bực lại có thể tốt hơn rất nhiều.
Đầu lại huyền huyễn xuống, ta lại trầm vào mộng đẹp.
(*) hoa thủy tiên trong thần thoại hy lạp một vị thần yêu chính mình, sau đó tưởng niệm mà chết thành cây hoa thủy tiên.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
101 chương
71 chương
20 chương