CHƯƠNG 4 “Kích Tiêu, dậy.” Thụy Âm lay lay nam nhân không biết tới bên cạnh mình ngủ hồi nào, “Phải đi rồi.” “Khò khò…” Nam nhân ôm chặt thắt lưng Thụy Âm, hít vào hương vị ngọt ngào, ngáy khò khò. “Kích Tiêu! Dậy mau!” “Khò khò…” “Hôn quân, tránh ra.” Lệ Lẫm Sát khiêng Vân Kích Tiêu ném xuống suối không thương tiếc. “Oa! Lạnh quá!” Vân Kích Tiêu giật mình tỉnh giấc, la oai oái, “Lạnh quá lạnh quá! Đáng ghét, nước ở đâu ra vậy? Không lẽ ta đái dầm?! = =” “…” Năm người không nói nên lời nhìn Vân Kích Tiêu, tên này nghĩ mình là voi sao, đái dầm thành cả dòng suối như vậy… “Rốt cục tỉnh.” Thụy Âm nhẹ nhàng thở ra, “Ngươi thực khó đánh thức a.” “Sáng rồi sao? Thật nhanh nga…” Vân Kích Tiêu vuốt mái tóc đen dài, dù sao cũng đang ở trong nước, thuận tiện gội đầu luôn. “Di? Sao ở đây lại có cung?” Lục Li nghi hoặc cầm lên săm soi một cây cung kim sắc. “A, tối ngày hôm qua ta tình cờ nhặt được.” Rửa mặt xong xuôi, Vân Kích Tiêu chậm rãi leo lên bờ, “Thấy nó rất đẹp, cho nên cầm theo… Có gì sao?” “Không có gì… Tại thấy quen mắt thôi, hình như đã từng thấy ở đâu…” Lục Li mân mê cằm, mắt vẫn không rời khỏi cây cung. “Ngốc, cung trên thế giới này đều cùng một dạng.” Vân Kích Tiêu đưa tay lấy lại, mang trên vai, nhìn Thụy Âm, “Thế nào, Tiểu Âm Âm, có hay không nghĩ ta như thế này rất suất, rất là anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong? Trước mắt có phải đang chói lòa? Tim có phải đang đập rất nhanh? Có hay không cảm thấy yêu ta sâu sắc? Nga nga… Nghĩ đến nhân gia cũng muốn đỏ mặt…” Không thể không thừa nhận, một thân hắc sắc Vân Kích Tiêu, cùng với kim cung tô điểm, đích xác có một loại mị hoặc không thể dùng từ ngữ để diễn tả. “Rất đẹp đúng không?” Hoa lệ hất mái tóc dài, dáng vẻ lả lướt. Thụy Âm chậm rãi đến gần, kéo dây cung trước ngực Vân Kích Tiêu. “Làm sao vậy? Tiểu Âm Âm?” Vân Kích Tiêu khó hiểu nhìn Thụy Âm kéo càng ngày càng căng, nếu tiếp tục sợ rằng sẽ đứt. Đến khi cảm thấy dây đã căng hết cỡ, Thụy Âm bỗng nhiên buông tay, dây cung bật trở lại đánh trúng ngực Vân Kích Tiêu. “A đau!!” Vân Kích Tiêu nhăn mặt ôm ngực quỳ rạp xuống đất, “Thiên na, nhân gia mỏng manh yếu đuối… Tiểu Âm Âm, ngươi vì sao như vậy đối nhân gia a…” Phủi phủi tay, Thụy Âm hướng mọi người cười, “Tốt lắm, chúng ta đi thôi.” Tất cả đang ngây người liền cứng ngắc gật gật đầu. Nhìn kim cung trên người Vân Kích Tiêu, Lệ Lẫm Sát nhìn về phía Thạch Dục Lam. Thạch Dục Lam hướng Lệ Lẫm Sát lắc đầu, “Tạm thời cứ để đó.” “Dục Lam, ta đói, có gì ăn không?” Thụy Âm vuốt bụng quay đầu hỏi. “A, có, từ từ, ta lấy cho ngươi. Còn có ai đói không?” Thạch Dục Lam giải hạ hành lí trên người, lấy ra một bao lương khô, cấp Thụy Âm khối điểm tâm lớn nhất, “Ăn chậm thôi, đừng để nghẹn.” “Ân.” “Cứu ta…” Một thanh âm mỏng manh, yếu ớt truyền vào trong tai sáu người. Tất cả đều đồng loạt nhìn về phía Vân Kích Tiêu vẫn còn đang quỳ trên đất . “Nhìn ta làm gì… Ta không có kêu cứu…” Thống khổ ôm ngực, dùng cung chống, thật vất vả mới đứng lên được. “Là ta…” Trong bụi cỏ bên trái từ đâu xuất hiện một nam nhân tóc đỏ kỳ dị, “Ở đây… Thỉnh nhìn xuống dùm, đừng có nhìn lên trời, ta không phải chim…” “Tóc đỏ mắt xanh lá cây… Là người Tây Vực…” Trong lúc Thạch Dục Lam đang quan sát, Thụy Âm đã lon ton chạy qua, “A, Âm Âm!” Thật là, Âm Âm lại nổi lên lòng thương cảm rồi! Thạch Dục Lam bèn đi theo để bảo hộ hắn. Thụy Âm đến trước mặt nam tử tóc đỏ, “Đại thúc, ngươi làm sao vậy?” “Cứu ta…” Hơi thở yếu ớt. “Cho nên ta hỏi ngươi làm sao vậy.” Kiên nhẫn ít đến đáng thương, trên trán Thụy Âm đã bắt đầu nổi gân xanh. “Ta…” Dừng lại há mồm thở dốc. “Ngươi rốt cuộc làm sao vậy! Có nói mau không thì bảo!” Cầm lấy tảng đá bên cạnh chuẩn bị tạp đầu nam tử, kiên nhẫn đã mất hết. “Đói sắp chết…” Nam tử tóc đỏ rốt cục nói được hết câu, nhẹ nhàng thở ra, may mắn, nếu không thì mình chưa kịp chết vì đói, đã chết vì bị người ta lấy đá đập đầu. “Nói sớm một chút không được sao!” Bài khai miệng nam tử, cũng không quản nam tử có đồng ý hay không, Thụy Âm hung hăng nhét điểm tâm trong tay hắn vào, “Ăn hết nga, đừng lãng phí.” Thạch Dục Lam thấy nam tử ăn như lang thôn hổ yết, khẽ nhẹ nhàng thở ra, có lẽ chỉ là một người gặp nạn bình thường. Đem ngụm điểm tâm cuối cùng nuốt vào, nam tử cảm kích nắm hai tay Thụy Âm, “Úc! Ngươi chính là sứ giả ở trên trời ban cho ta! Nhờ ngươi mà ta mới thoát chết. Ngươi là vì sao tỏa sáng trong đêm đen, là ngọn lửa sưởi ấm giữa trời đông giá rét, bởi vì ngươi, sinh mệnh ta từ nay khởi sắc, bởi vì ngươi, bầu trời trong xanh không một gợn mây, thế giới cũng trở nên thật tươi đẹp…” Nhìn nam tử nói liên miên không dứt mấy câu vô cùng buồn nôn, tất cả mọi người chuyển tầm mắt nhìn người nào đó đã khôi phục, đang vô tội chớp chớp hai mắt, hoa nhỏ đóa đóa tung bay mỉm cười nhìn bọn họ, “Gặp được một người so với Vân Kích Tiêu còn háo sắc hơn…” “Đại thúc nè, ngươi tại sao ở trong rừng có một mình vậy?” Thụy Âm tiếp nhận điểm tâm Thạch Dục Lam đưa, vừa ăn vừa hỏi. “Ta không phải đại thúc.” Nam tử tóc đỏ đối xưng hô kiểu này phi thường không hài lòng, “Ta còn rất trẻ.” Mọi người nhìn đối phương râu ria xồm xoàm, một mực không tin. “Thực! Ta chỉ có hai mươi bảy a!” Lấy tay chỉ chỉ hai má mình, “Ngươi xem, làn da mịn màng như vậy không phải chỉ có người trẻ mới có? Hơn nữa ngươi không biết là râu giúp ta càng thêm mị lực sao?” “Đại thúc… Nhìn thế nào ta cũng thấy ngươi già a…” “… Không nói chuyện này nữa… Ngươi đang trên đường đến đâu vậy?” Lấy tay vuốt vuốt chòm râu, nam tử nhìn thấy hành lí trong tay bọn họ, “Đi xa sao?” “Ân, chúng ta muốn đến thành trấn phía trước.” Thụy Âm gật đầu, “Phải đi nhanh, nếu không trời tối sẽ không có chỗ ngủ, nếu ngươi không có việc gì, chúng ta đi trước.” “Hắc hắc.” Nam tử tặc tặc cười, thân thủ niết trụ cằm Thụy Âm, “Cho ta thân một chút, sau đó ta liền mang ngươi đi, rất nhanh là đến nơi.” Lời còn chưa dứt, năm người kia đã không hẹn mà gặp dẫm nát đầu nam tử tóc đỏ, “Hỗn trướng, ngươi nói cái gì?!” Sau đó lại đồng thời đưa chân nhắm ngay mông nam tử hung hăng đạp một cước, nam tử văng xa cả trượng, “Ngươi rất nhanh cút ngay cho ta!” Hoàn toàn không biết chính mình vừa mới thiếu chút nữa bị một đầu lang ăn luôn, Thụy Âm nuốt hết điểm tâm trong miệng, phủi tay, “Dù sao hắn cũng sẽ không chết, chúng ta đi thôi.” ****** Trong rừng cây, một đội binh lính tóc đỏ kỵ mã phục trang kỳ dị lo lắng sốt ruột, nam tử cầm đầu nhíu mày nhìn chăm chăm về phương xa. Một người lính kỵ mã từ hướng nam tử kia nhìn phóng ào tới. “Aletina, tìm được Đại vương chưa?” Nam tử cầm đầu bước lên phía trước hỏi. “Thuộc hạ vô năng, không tìm thấy tin tức của Đại vương.” Aletina lắc lắc đầu, “Lethona tướng quân, Đại vương có thể hay không đã ra khỏi rừng?” “Sẽ không.” Lethona nhìn rừng cây, cúi thấp đầu, “Đại vương một bữa không ăn liền toàn thân vô lực. Hắn hôm nay buổi sáng không ăn gì, cho nên hiện tại khẳng định đi được không xa. Tất cả mọi người cùng đi thôi, nhanh chóng tìm cho ra Đại vương!” “Là!” “Đại vương, ngươi rốt cuộc chạy đi đâu… Đã sắp đến kinh thành gặp Hoàng Thượng, đây chính là lần đầu tiên gặp Hoàng Thượng từ khi ngươi đăng cơ tới nay, như thế nào ngay thời khắc quan trọng này lại nói vớ vẩn cái gì đi ra ngoài nhìn xem có thể có diễm ngộ hay không… Ngộ cái gì không biết nữa.” ****** “Thật xin lỗi Âm Âm.” Thạch Dục Lam áy náy sờ đầu Thụy Âm. “Không có gì, Dục Lam.” Thụy Âm cười an ủi. “Thực xin lỗi, ta thế mà tính toán sai lầm, đêm nay lại phải ngủ ngoài rừng.” Áy náy, áy náy. “Không có việc gì! Ta muốn tẩy một chút, từ trước tới giờ chưa từng tắm suối nha! Ta muốn thử!” Thụy Âm nhìn dòng suối trong vắt bên cạnh, “Các ngươi đi không?” “Đi!” Vân Kích Tiêu phất phất tay, hoa nhỏ đóa đóa, ánh mắt lòe lòe đánh về phía Thụy Âm. Lệ Lẫm Sát lặng lẽ chìa chân trái ra một chút, Vân Kích Tiêu tâm tình đang quá high nên không thấy động tác mờ ám kia, liền trực tiếp nhào đầu xuống suối. “Cô lỗ lỗ…” Vân Kích Tiểu nổi trên mặt nước bất động. Thạch Dục Lam cười ôn nhu như xuân phong, nắm áo Vân Kích Tiêu kéo lên, “Hắn bất tỉnh rồi, Âm Âm, ngươi tẩy trước đi, chúng ta sẽ tẩy sau.” “Được rồi, ta đi trước.” Thụy Âm bắt đầu cởi quần áo, năm người sắc mặt đỏ bừng đứng sau đại thụ, nghe tiếng giội nước, Vân Kích Tiêu nhịn không được ló đầu ra dò xét, sau đó, hai huynh đệ cũng đè lên người Vân Kích Tiêu mà dòm ngó, bên trên là Thạch Dục Lam, trên cùng chính là khuôn mặt ngàn năm đóng băng, “Nhàm chán.” “Nhàm chán ngươi còn xem?” Thạch Dục Lam nhẹ nhàng cười, “Lại khẩu thị tâm phi.” “Thiết.” Mất tự nhiên quay đầu, nhưng rồi cũng nhịn không được mà quay lại nhìn. “Úc úc, vị tiểu huynh đệ kia dáng người thật chuẩn a.” Một thanh âm không-phải-của-năm-người đột nhiên từ bên cạnh vang lên. Năm cái đầu nhất tề chuyển hướng nhìn qua. Khi nào thì… Thế nhưng một chút cảm giác đều không có… “Chúng ta lại gặp nhau, thật sự là duyên phận a.” Nam tử tóc đỏ chào năm người đang trợn mắt há hốc mồm. “Tại sao ngươi ở đây?!” “Làm sao vậy?” Nghe thấy tiếng hét, Thụy Âm quay đầu, lại chẳng nhìn thấy gì ngoài Thạch Dục Lam vẫn cười ôn nhu như từ trước đến giờ, “Có chuyện gì vậy?” “Không có chuyện gì hết, Âm Âm, có lẽ nước quá lạnh, cho nên ngươi xuất hiện ảo giác. Tẩy nhanh nhanh rồi đi lên.” Nụ cười ôn nhu kia làm Thụy Âm tin rằng vừa rồi thực sự mình gặp ảo giác. “Ảo giác thật sao?” Gãi đầu, khốn hoặc quay đầu, “Rõ ràng ta nghe thấy tiếng hét mà…” Còn có… Vì sao Dục Lam lại đứng đằng sau nhìn mình tắm a? “Ưm… Dục Lam, ngươi đi nghỉ ngơi đi, không cần canh chừng lúc ta tẩy đâu…” “Âm Âm, đừng để ý.” Thạch Dục Lam cười thật sự ôn nhu, nhưng không có chút ý định di chuyển nào. Bị một nam nhân nhìn chằm chằm mình tắm như vậy làm sao có thể không để ý a… Để không phải kéo dài cảm giác xấu hổ này, Thụy Âm đành phải đẩy nhanh tốc độ. Bên kia… “Uy, uy, các ngươi làm gì!? Tại sao trói ta?!” Bị lôi tới một nơi vắng vẻ, nam tử bị cột chặt vào cây, đến giãy dụa một chút cũng không được. Lệ Lẫm Sát lạnh lùng nhìn nam tử, thân thủ kháp trụ cổ đối phương, “Không được tiếp cận hắn, hiểu được không!?” “Hi hi, Âm Âm là của chúng ta, một cọng tóc cũng không để cho ngươi.” Dùng phi đao nhẹ nhàng ma sát trên mặt đối phương, Lục Li cười rất hồn nhiên. “Hắn là bảo bối của chúng ta, đừng nói chạm, nhìn một chút cũng không được.” Thôi Ngôi để phi tiêu trên mũi đối phương, biểu tình lại vô cùng đơn thuần. “Mọi người~~ ăn cơm thôi~~” thanh âm Thụy Âm từ xa truyền đến, “Nhớ rõ đại tiện xong phải rửa tay nga!” “Thiết, Thạch Dục Lam tìm cho chúng ta cái cớ quái quỷ gì vậy.” Tuy không hài lòng với câu nói của Thụy Âm, nhưng vừa nghe đến thanh âm của hắn, ba người không hẹn mà cùng buông tay đi ra. “Hô–” Vừa mới nhẹ nhàng thở ra, nam tử lại phát hiện trước mặt còn đứng một nam nhân suất vô cùng đang cười đến hoa nhỏ đóa đóa khai, “Di? Sao ngươi còn ở đây?” “Đại thúc, ngươi đói không?” Từ trong tay áo lấy ra một cái bao, bên trong là điểm tâm thơm phức, đưa tới bên miệng nam tử, “Đại thúc, a–” “Úc úc, ngươi thật sự là người tốt!” Cảm động cắn một miếng lớn, lại xem nhẹ một mạt tinh quang trong mắt người đối diện, “Thật ngon! Từ từ… Tại sao bụng lại đau?!” “Úc lạp, đại thúc, mẫu thân ngươi không dạy ngươi sao?” Vân Kích Tiêu tà ác cười, quơ quơ điểm tâm trong tay, “Không được ăn đồ của người lạ đưa nga… Còn có…” Vân Kích Tiểu đưa tay niết trụ nơi “yếu ớt” của nam tử. “Ngươi… muốn làm gì…” Khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, không phải muốn phế mình đi… Thần a! Cứu ta! “Không được đối con mồi của ta ra tay, bằng không…” Lực tay bỗng nhiên tăng thêm, “Ta bóp nát nó.” “Đau quá a–” Nam tử kêu thảm thiết, cả rừng cây rung động. “Di? Các ngươi có nghe tiếng gì kỳ quái không?” Đang ăn thịt nướng, Thụy Âm bỗng nhiên giật giật lỗ tai, nâng đầu nhìn mấy người kia. “Không có không có.” Hai huynh đệ nhanh chóng lắc đầu. (Các ngươi thật giả dối…) “Hôn quân, ngươi lãng tai.” Lạnh lùng ăn thịt nướng, mắt cũng chưa chớp lấy một cái. “Có lẽ là tiếng gió.” Thạch Dục Lam cười, đưa cho Thụy Âm một khối thịt nướng vừa mới thổi nguội, “Nào, Âm Âm, a–” “Sao trước kia ta không biết tiếng gió là như thế này …” Vừa nhai thịt nướng vừa lẩm bẩm, “Giống như tiếng ai kêu thảm thiết…” (Đó đúng là tiếng người kêu thảm thiết…) Buông lỏng tay, Vân Kích Tiêu lại đột nhiên nhớ tới cái gì, hướng nam tử cười gian, “Đại thúc, quên nói cho ngươi, ở đây buổi tối sẽ có lang xuất hiện nga. Thôi ta đi đây, tái kiến!” Nói xong liền phủi mông hướng đến chỗ Thụy Âm chạy tới. “Đồ ma quỷ…” Nam tử thần tình hắc tuyến nhìn theo bóng dáng Vân Kích Tiêu phốc một cái biến mất, “Nhưng mà… Người Trung Nguyên thật sự thú vị.” Dây thừng trói nam tử đột nhiên đứt đoạn rơi xuống, sau khi hoạt động gân cốt một chút, nam tử chậm rãi đứng lên, “Mau ra đây.” “Đại vương… Thực chật vật a…” Lethona từ đâu xuất hiện. “Ngươi cũng không không sớm một chút đi ra cứu ta.” Nam tử trừng người kia, “Muốn ngồi đó xem kịch vui sao?!” “Đại vương không phải rất vui sao? Kết quả diễm ngộ cũng không tồi đi.” “…” Không chuyện gì có thể qua mắt được người này… Nam tử nhìn xa xa, “Người Trung Nguyên kỳ thật rất thú vị… Cái gì Âm Âm kia còn rất khả ái, dáng người cũng được nga, không biết về sau có còn gặp lại. Đúng rồi, bộ râu này làm ta nhìn lão lắm sao?” “Phi thường lão.” Người kia không hề lưu tình phun ra một câu. “!” Người nào đó mặt mày thất sắc. “Đại vương, đừng chạy loạn nữa, chúng ta phải đến kinh thành.” Lôi kéo nam tử mặt trắng bệch, Lethona cũng không quay đầu lại trở về nơi binh lính đang chờ. Thật là, Đại vương sắc lang này, thường ngoạn cái gì lãng mạn diễm ngộ, một khi đã ngoạn đến hưng phấn thì quên hết mọi thứ, phong phạm vương giả cũng không còn, quá mất mặt… “Đúng rồi, Đại vương, vừa rồi hắc y nam tử kia cho ngươi ăn thứ gì, có làm sao không?” “Tả dược…” Nam tử hắng giọng, “Cho nên ngươi nhanh lên mang ta trở về, ta đau bụng muốn chết rồi đây… Dược tính quá mạnh, không cách nào áp chế được…” “…” ****** Thạch Dục Lam nhìn hai con ngựa nâu trước mặt, vừa lòng vỗ vỗ đầu chúng nó, “Tốt lắm, chính là hai con này. Chủ quán, xin hỏi ở đây có bán mã xa không?” “Đương nhiên có, khách quan, không phải ta khoe khoang, nhưng mã xa ở đây là tốt nhất trong trấn!” Điếm chủ vỗ ngực đắc ý, chỉ chỉ một bên, “Khách quan đi theo ta.” “Úc…” Thụy Âm vuốt cằm, mắt mở to chớp chớp nhìn chăm chú một đại hắc mã, “Ngô ngô, hảo hắc mã a… Cảm giác rất mạnh mẽ a.” Hắc mã cũng mở to đôi mắt đen thuần như hai hột nhãn nhìn chằm chằm Thụy Âm. “Từ từ, khách quan! Con ngựa đó rất hung hăng, ngàn vạn lần đừng sờ đầu nó!” Điếm chủ nhìn thấy Thụy Âm đối hắc mã có hứng thú, khẩn trương cảnh báo, “Nó đã đá thương rất nhiều người.” “…” Tay Thụy Âm đặt trên đầu hắc mã cứng ngắc, hắn cười méo xệch nhìn *** chủ, “Làm sao bây giờ… Ta lỡ sờ rồi…” Hắc mã đột nhiên nâng lên hai chân trước, ngẩng đầu hí vang dội, bụi đất bị cuốn bay mù mịt. “Âm Âm!” Lục Li xông lên trước nhanh chóng bắt lấy tay Thụy Âm, đang định kéo hắn lại, nhưng giây tiếp theo, tất cả đều ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy hắc mã chậm rãi hạ hai chân trước, vươn đầu lưỡi tại trên mặt Thụy Âm liếm một chút. Thụy Âm đưa tay xoa xoa nước miếng của hắc mã dính trên mặt, “Hung hăng quá nha… Nước miếng ở đâu mà nhiều như vậy…” “…” Điếm chủ nhìn thấy hắc mã đang dùng đầu cọ cọ cánh tay Thụy Âm, sững sờ mở to mắt hết cỡ, không dám tin tưởng đây là sự thật, “Chuyện gì thế này…” Thụy Âm nhích qua bên cạnh một chút, hắc mã lập tức bạo tẩu lên đến, thở phì phì, kêu to cơ hồ muốn thủng màng nhĩ mọi người ở đây. Thụy Âm nhích trở về, sờ sờ đầu nó, hắc mã lúc này mới im lặng dịu ngoan. “Ta hiểu rồi.” Thụy Âm cười lớn như phát hiện ra định luật hấp dẫn, “Nó thích ta.” “Cái gì?!!” Năm người bên cạnh la to, sát khí nồng đậm lan tràn trong không trung. “Khách quan, nếu nó đã thích ngươi, vậy ngươi mua nó đi.” Điếm chủ mừng như vắt được vàng, hắc mã hoang dại này thật khó bán mà. “Không cần!” Năm người không hẹn mà cùng đồng thanh trả lời, tức giận liếc xéo chủ ***, ánh mắt mỗi người như đang nói: Hỗn đản, ngươi muốn làm gì?! Châm ngòi li gián a?! Chém ngươi! Điếm chủ bị năm đạo ánh mắt giết người trừng đến mạc danh kỳ diệu. “Vì sao không mua? Nó thực đáng yêu a.” Thụy Âm sờ sờ đầu hắc mã, khó hiểu nhìn Thạch Dục Lam, “Mua đi.” Nhìn thấy hắc mã hai mắt đen tuyền phát sáng, Thạch Dục Lam cười khổ sờ sờ cái trán, thật là, mình đang làm cái gì thế này, ăn cả dấm chua của một con ngựa, “Được rồi, nếu ngươi đã thích như vậy, chúng ta liền mua.” “Ngươi sẽ hối hận.” Lệ Lẫm Sát nhìn Thạch Dục Lam đưa bạc cho *** chủ, nhàn nhạt mở miệng. “Đúng vậy.” Lục Li, Thôi Ngôi gật đầu. “Ha ha, nhột! Đừng liếm nữa!” Liều mạng chùi nước miếng trên mặt, Thụy Âm vỗ vỗ đầu hắc mã đang có ý đồ tiếp tục liếm hắn. “… Ta đã hối hận…” Thạch Dục Lam nghĩ, hay là lúc thần không biết quỷ không hay giết luôn con ngựa kia. “Ha hả, thật ngưỡng mộ nga…” Người háo sắc nào đó ngậm ngón tay hâm mộ nhìn hắc mã đang ra sức liếm Thụy Âm… “Tạ lạp, Dục Lam.” Thụy Âm quay đầu hướng Thạch Dục Lam cười cười, “Đặt tên gì cho nó nhỉ? Bát thần? Tiên cảnh? Ma thú?” “Hắc đậu tử.” Vân Kích Tiêu đề nghị, “Ta thấy tên này không tồi nga.” Mọi người lòng băng giá nhìn Vân Kích Tiêu đang nháy mắt cười tủm tỉm, cái tên tầm thường như vậy, nghĩ ra được cũng không dễ… Nói theo một nghĩa nào đó, đầu óc Vân Kích Tiêu rất cường đại… “Thôi vậy, gọi là ‘thảo trĩ kinh (草雉京)’ đi. Uy, Dục Lam, mã xa chọn xong chưa?” Thấy Thạch Dục Lam đứng bất động đã lâu, Thụy Âm hoang mang ngẩng đầu nhìn. “A, đợi một chút xong liền.” Thạch Dục Lam bừng tỉnh nhớ tới việc cần làm. Mã xa đã chọn tốt, bây giờ vấn đề chính là sắp xếp chỗ ngồi, “Âm Âm ngồi ở trong xe, bên ngoài cần hai người, nói cách khác, năm người chúng ta chỉ có ba người được ngồi bên trong…” Thạch Dục Lam nhìn bốn người chung quanh đang như hổ rình mồi, tựa hồ thấy lửa bốc thật cao… “Ta, ta, ta! Ta cùng Tiểu Âm Âm ngồi ở bên trong~~” Vân Kích Tiêu hoa nhỏ phiêu phiêu huơ huơ hai tay, tự đề cử, trong lòng nói thầm: Quản các ngươi có muốn hay không, toàn bộ ngồi bên ngoài cho ta! Cao thấp nhìn nhìn Vân Kích Tiêu, “Ai ngồi bên trong cũng được, ngoại trừ ngươi.” Thạch Dục Lam tự động loại Vân Kích Tiêu trước tiên. Sau đó nhìn Lục Li huynh đệ bên cạnh, cho rằng bọn họ không có vấn đề. Lại quay đầu nhìn Lệ Lẫm Sát mặt so với bình thường lạnh thêm vài phần, biểu tình cứng ngắc cực kì quái dị, “Hắn đang thẹn thùng, vô cùng thẹn thùng…” Cười trộm một chút, Thạch Dục Lam tự động tiến vào trong mã xa, ngồi bên cạnh Thụy Âm, “Lục Li, Thôi Ngôi, đi lên.” “Di?” Vân Kích Tiêu không hài lòng la lên, “Vì sao? Còn nhân gia?” “Ngươi ngồi bên ngoài với Lẫm Sát.” Ôn nhu cười, không để cho ai kịp phản đối liền đóng lại cửa mã xa, “Đi thôi. Chúng ta phải nhanh trở về, nghe nói vua Tây Vực muốn tới gặp Hoàng Thượng.” Trên đường, một chiếc mã xa đang phóng rất nhanh. Trên đó, một người bị oán niệm đen tối vây quanh vừa khóc vừa chọt kiến, “555…” “Ồn muốn chết.” Lệ Lẫm Sát nhìn Vân Kích Tiêu khóc la nửa ngày không biết mệt, rốt cục không kiên nhẫn rống lên. Tiểu tử này muốn nháo đến khi nào! “555… Người ta muốn cùng Tiểu Âm Âm hai người ngọt ngào mật mật trong mã xa nho nhỏ, để đầu của hắn tựa vào trên vai ta…” Vân Kích Tiêu bắt đầu ảo tưởng, chung quanh bỗng nhiên xuất hiện vô số bong bóng màu hồng quỷ dị. “…” Lệ Lẫm Sát lúc này mới thật sự cảm thấy để nam nhân này ngồi ở ngoài quả là quyết định sáng suốt. Còn có… Không khí đầy bong bóng hồng ghê tởm này là sao… Phất phất tay, ý định đuổi đi đám bong bóng hồng quỷ dị. “A~~ Tiểu Âm Âm ấm áp của ta a~~” Vốn đã đạt tới cảnh giới tự kỉ nặng đến không còn biết đến xung quanh, Vân Kích Tiêu đột nhiên nheo mắt, nhìn về phía bên cạnh rừng cây, “Ân hanh?” Lệ Lẫm Sát lạnh lùng liếc Vân Kích Tiêu, tiểu tử này cũng chú ý tới sao… “Lẫm Sát…” Trong mã xa truyền ra thanh âm Thạch Dục Lam. “Bảo hộ hắn, bên ngoài đã có ta.” Thúc ngựa chạy nhanh hơn. “Còn có ta nữa!” Vân Kích Tiêu đột nhiên vươn hai tay, nghiêng qua bên trái một chút, tiễn bất chợt từ trong rừng cây bắn ra, Vân Kích Tiêu dùng hai tay kẹp lấy. Nhìn thấy đuôi tiễn là lông chim đỏ, Vân Kích Tiêu lạnh lùng cười, “Lần này không thể để ta tùy hứng một chút sao?” Lấy xuống cung trên người, lắp vào ba tiễn, kéo căng dây cung. Nhìn người bên cạnh lắp một lần ba tiễn, Lệ Lẫm Sát trầm mặc. Trong lòng sáng tỏ, quả nhiên là người đó… Giang hồ đệ nhất sát thủ. Vân Kích Tiêu buông tay, ba tiễn hướng ba phương hướng bất đồng bắn tới, mỗi một tiễn đều xẹt qua mặt cung thủ đang nấp sau cây. Lệ Lẫm Sát cái gì cũng chưa nói, vẫn tiếp tục đánh xe, mà tiễn cũng không thấy bắn tới nữa. “Ngươi đã biết ta là ai, đúng không?” Vân Kích Tiêu nhìn nhìn Lệ Lẫm Sát, “Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không hại Tiểu Âm Âm, có người muốn giết hắn, ta là vì bảo hộ hắn mới đến.” “Ta biết.” Không hề quay qua nhìn người bên cạnh, Lệ Lẫm Sát hờ hững đánh xe. “Uy uy uy, hai vị ngoài kia! Có ai nguyện ý nhường chỗ không?! Ta muốn ra ngoài ngồi~~” Thụy Âm đột nhiên ló đầu ra hỏi. “Tiểu Âm Âm, hay ngươi ngồi trên đùi ta đi? Nhân gia sẽ không để ý~~” Lệ Lẫm Sát buồn bực khi nhìn thấy đóa đóa hoa nhỏ lại tản mát trong không khí. “Thôi… Ta ngồi ở bên trong tốt lắm…” Thấy Vân Kích Tiêu hai mắt lóe sáng, Thụy Âm rụt đầu, lui trở về. Vân Kích Huyền đứng trên một nhánh cây, lẳng lặng nhìn mã xa đi xa dần, kéo cung, đang định bắn, thì một tiễn vút ra từ trong mã xa, xẹt qua mặt Vân Kích Huyền, cắm phập vào thân cây. Vân Kích Huyền không nói gì, buông cung, nhìn mã xa, “Ngươi làm thật sao…” Xoay người, Vân Kích Huyền nhảy xuống nhánh cây, bóng dáng chậm rãi biến mất trong rừng. “Đi thôi!” Hữu Hộ Pháp vung tay, mọi người từ chỗ nấp đằng sau cây lập tức đi theo Vân Kích Huyền. ******** “Ngày mốt vua Tây Vực sẽ tới…” Tể Tướng mập mạp ngồi trên ghế dài, nhìn phỉ thúy nhẫn trên tay, “Đối mọi người tuyên bố Hoàng Thượng bệnh, nhưng sự thật là Hoàng Thượng bên ngoài phong lưu khoái hoạt, chẳng qua hiện tại cũng đã biến thành một cỗ thi thể… Như vậy không phải nên lập hoàng đế mới sao… Ha hả, ngai vàng kia, chỉ có thể để cho Tể Tướng ta ngồi mới là thích hợp nhất. Ha ha ha ha…” “Lão gia, Thái Phó cầu kiến.” Thanh âm tiểu đồng từ cửa truyền đến. “Dẫn đến thư phòng, ta lập tức đi ngay.” Khó khăn đứng lên, Tể Tướng mập mạp chậm rãi hướng thư phòng đi đến, “Hắn tới làm gì không biết…” “Ha ha, Tể Tướng đại nhân, biệt lai vô dạng a!” Thái Phó hướng Tể Tướng hành lễ. “Thái Phó đại nhân, ngọn gió nào đem người thổi tới đây?” Ánh mắt mang ý cảnh giác nhìn Thái Phó. “Ha ha, Hoàng Thượng hồng phúc, long thể đã khang phục! Cho nên ta đến thông tri ngươi, ngày mai nhớ vào triều a.” Thái Phó vuốt vuốt chòm râu, cười nói, “Trải qua đợt bệnh nặng, Hoàng Thượng trở nên hiểu chuyện hơn, nhìn thấy ta còn hướng ta vấn an. Có tỳ nữ không cẩn thận làm đổ trà, hắn cũng không nổi giận lôi đình mà lôi con người ta ra chém! Ha ha, Hoàng Thượng rốt cục trưởng thành rồi!” “Cái gì…” Mắt Tể Tướng mở to không chớp, “Sao lại có thể…” “Ân? Tể Tướng đại nhân, người nói cái gì? Nhỏ quá ta nghe không rõ.” “Không, không có gì. Hoàng Thượng có thể khang phục, thân là thần tử ta cảm thấy cao hứng mà thôi.” Tể Tướng miễn cưỡng cười. “Ha ha, tất nhiên tất nhiên. Không làm phiền người nữa, ta còn phải thông tri những người khác. Xin phép cáo lui.” “Xin phép không tiễn.” Hành lễ, nhìn theo bóng dáng Thái Phó đi xa, xiết chặt nắm tay, “Chết tiệt Phù Vân Cung Cung chủ, giang hồ đệ nhất sát thủ gì chứ, một người cũng giết không được! Về nhà cày ruộng cho rồi!” “Phù Vân Cung Cung chủ làm sao vậy?” Một thanh âm lạnh lùng từ phía sau vang lên. Tể Tướng trong lòng cả kinh, quay đầu, lại phát hiện một thân tử y Vân Kích Huyền không biết ngồi sau lưng mình từ lúc nào, đang bình tĩnh nhìn mình. “Ngươi… Ngươi là người nào…” Sợ hãi lui ra phía sau từng bước, trừng mắt nhìn Vân Kích Huyền. “Phù Vân Cung Phó Cung chủ, Vân Kích Huyền.” Vân Kích Huyền tự nhiên như đây là nhà của mình, tự rót trà uống, nhìn thấy trước mặt Tể Tướng lấm la lấm lét, niết toái chén trà trong tay, lạnh lùng nhìn Tể Tướng đầu đầy mồ hôi, “Nếu ngươi còn dám nói bậy sau lưng Kích Tiêu, đừng trách ta không khách khí.” “Là, là, đương nhiên.” Sợ hãi nhìn chén trà trên tay Vân Kích Huyền vỡ thành từng mảnh nhỏ, không thể khống chế run rẩy hai chân, “Phù Vân Cung Cung chủ Vân Kích Tiêu thực lực làm sao có thể nghi ngờ, hắn chính là giang hồ đệ nhất sát thủ a.” “Không được dùng cái miệng dơ bẩn của ngươi gọi tên hắn.” Ném đi những mảnh chén trà vỡ, trong đó một mảnh xẹt qua tai Tể Tướng, cắt đứt vài sợi tóc. Nhìn Tể Tướng run rẩy, trào phúng một câu, “Yên tâm, hoàng đế kia, ta nhất định giết hắn.” “Kia… Vậy… Nhờ Phó Cung chủ…” Cười cứng ngắc nhìn theo Vân Kích Huyền nhảy lên mái nhà rồi rất nhanh không thấy bóng dáng, Tể Tưởng chống đỡ không nổi nữa ngã ngồi dưới đất thật lâu không thể nhúc nhích. ***** “Ân…” Thụy Âm cứng ngắc ngồi trên ghế tựa gỗ lim cao cấp, nhìn hàng dài cung nữ thái giám quỳ trước mặt, hướng Vân Kích Tiêu ngoắc, “Kích Tiêu, lại đây.” “Đến lạc~~” Vân Kích Tiêu mừng rỡ, lập tức thí điên thí điên chạy đến bên cạnh Thụy Âm, ngồi xổm bên chân hắn, “Tiểu Âm Âm, gọi ta có chuyện gì? Chẳng lẽ muốn nhân gia tối nay thị tẩm? Nga nga, loại chuyện thẹn thùng này nên tại lúc không có ai nói nhỏ cho nhân gia nha~~ Vậy Tiểu Âm Âm sẽ tới chỗ ta~~ hay là Tiểu Âm Âm muốn nhân gia tới chỗ ngươi nha~~ đáng ghét, hảo ngượng ngùng a~” Che mặt trang thẹn thùng, một đống người đứng xung quanh bất hạnh muốn ói lại sợ tổn hại hình tượng mà không dám ói. Thụy Âm đột nhiên đánh một quyền thật mạnh vào bụng Vân Kích Tiêu. Vân Kích Tiêu hô đau ngã xuống đất, ôm bụng, sụt sịt mũi, hai mắt ngấn nước, nhỏ giọng tự an ủi nhưng đảm bảo cho tất cả mọi người ở đây đều nghe được, “Không, không cần lo lắng, ta hiểu mà, tân nương trước đêm động phòng hoa chúc thường rất khẩn trương…” “Đau không?” Thụy Âm cúi đầu, nhìn Vân Kích Tiêu. “Rất đau a~” Ôm chân Thụy Âm ra sức làm nũng, hoàn toàn không biết bốn người kia đang muốn dùng ánh mắt đâm chết Vân Kích Tiêu. “Nguyên lai là thật …” Sờ mặt, ngây ngốc cười, cảm thán, “Từ một học sinh trung học bình thường mỗi ngày chỉ biết có điểm số, bạn bè, lão cha bỗng nhiên biến thành hoàng đế… Thực không thể tưởng tượng được…” “Hoàng Thượng, người đã nghĩ bổ Vân Kích Tiêu chức vụ gì chưa?” Tiến hoàng cung, Thạch Dục Lam đối Thụy Âm  xưng hô lại khôi phục thành quân thần cung kính. “Dục Lam, ngươi bảo ta Âm Âm thôi, gọi Hoàng Thượng cảm giác thực xa lạ.” Có chút bất mãn vì người cũng coi như gần gũi mình lại đổi cách xưng hô quá nhanh, Thụy Âm kháng nghị. “Hoàng Thượng, người là quân, ta là thần, vi thần không dám.” Thạch Dục Lam như trước cung kính cúi người. “Bảo ngươi gọi ngươi cứ gọi! Vòng vo như vậy làm gì! Vô nghĩa! Nam tử hán phải thẳng thắn! Ngươi dám không gọi, ta liền chém Lệ Lẫm Sát!” Thụy Âm cái gì cũng tốt, chỉ có kiên nhẫn là hoàn toàn không có. Nhìn thấy Thạch Dục Lam cứ lề mề e ngại, Thụy Âm nhịn không được chỉ vào Thạch Dục Lam quát. Lệ Lẫm Sát buồn bực nhìn Thụy Âm, nãy giờ im lặng đứng ở một bên, vì sao đột nhiên kéo mình vào? (Tiểu Nhiên: nghi ngờ không có Thụy Âm chắc Thạch Dục Lam với Lệ Lẫm Sát là một cặp quá, ôn nhu công với khẩu thị tâm phi thụ =))) “Kia… Vi thần cung kính không bằng tuân mệnh, Âm Âm.” Thạch Dục Lam ảm đạm cười, vốn có hảo ý tưởng khôi phục thân phận quân thần, là do ngươi tự mình muốn phá vỡ mối quan hệ này. Thạch Dục Lam quay đầu nhìn về phía Lệ Lẫm Sát, “Lẫm Sát, ngươi thiếu ta một mạng.” “Đi chết đi.” Lệ Lẫm Sát lạnh lùng hừ một tiếng. “Ngươi vừa mới nói chức vụ của Kích Tiêu? Vậy còn Lục Li và Thôi Ngôi đã sắp xếp ổn thỏa sao?” “Chúng ta là thị vệ của ngươi!” Hai huynh đệ vui vẻ xuất ra lệnh bài trong lòng ngực, “Vừa rồi Dục Lam nói như vậy hai người chúng ta có thể bảo hộ ngươi mỗi khắc.” “Còn ta?” Vân Kích Tiêu tràn ngập chờ mong nhìn Thạch Dục Lam. Thạch Dục Lam ôn nhu cười, Lệ Lẫm Sát mắt lạnh nhìn Vân Kích Tiêu, hai huynh đệ huýt sáo, biểu tình bất đồng, trong mắt lại hiện lên tinh quang giống nhau, hai miệng đồng thanh hướng Vân Kích Tiêu nói, “Thái giám.” “!” Vân Kích Tiêu tái xanh, ủy khuất nâng đầu nhìn Thụy Âm. “Các ngươi đừng đùa hắn, Kích Tiêu, ngươi cũng làm thị vệ của ta.” Thụy Âm thấy Vân Kích Tiêu dở khóc dở cười, cười an ủi. Tuy nhiên từ nay về sau, hắn đều vì quyết định này mà hối hận mãi không thôi, “Dục Lam, ‘thảo trĩ kinh’ của ta đâu? Đã an trí tốt sao?” “Yên tâm, Âm Âm, nó đang hảo hảo ở trong chuồng ngựa tốt nhất.” Lục Li cười nói, tận lức áp chế xúc động muốn giết con ngựa chết tiệt kia, thiên tân vạn khổ mới tha được nó và chuồng, thế mà còn bị nó đạp cho một cước. Về sau nhất định phải bỏ đói nó! “Âm Âm, thời gian không còn sớm, ngươi tẩy rửa thay y phục rồi đi ngủ đi, ngày mai còn phải vào triều sớm.” Thạch Dục Lam đuổi hết mọi người ra ngoài, đưa Thụy Âm đến bên cạnh dục trì bốc khói. Thụy Âm nhíu mày, đây là bồn tắm? Rõ ràng là cái bể bơi! “Âm Âm, ta lui trước, có việc cứ phân phó cung nữ.” Thạch Dục Lam cúi đầu, xoay người đi ra ngoài. Vừa định cởi quần áo, Thụy Âm lập tức cứng ngắc, bởi vì có cung nữ tự động tiến lên giúp hắn thoát y. “A– các ngươi muốn làm gì?!!” Túm chặt áo, Thụy Âm vội vàng nhảy xuống dục trì, ánh mắt khẩn trương nhìn hai cung nữ sợ hãi quỳ xuống dập đầu. Oa oa! Hắn là nam nha! Bọn họ muốn làm cái gì?! Chẳng lẽ đây là theo như lời người ta nói, cung đình cuộc sống hoang *** vô độ?! “Nô tì, nô tì chỉ muốn giúp Hoàng Thượng thoát y phục, Hoàng Thượng thứ tội, Hoàng Thượng thứ tội!” Cung nữ khẩn trương toát mồ hôi lạnh, theo tính tình Hoàng Thượng trước giờ, lần này có thể sẽ rơi đầu. “Không cần không cần! Các ngươi mau đi ra ngoài!” Hụp đầu xuống nước, phất phất tay đuổi người đi. Tuy kinh ngạc Hoàng Thượng không làm gì bọn họ, nhưng thoát chết là may rồi, liền ba chân bốn cẳng xông ra ngoài. Cẩn thận nhô đầu lên cảnh giác nhìn xung quanh, xác định không có ai liền yên tâm đi lên. Cởi ra quần áo ướt sũng, tùy tay vứt trên đất, cả người trần truồng đứng bên cạnh dục trì, Thụy Âm còn có chút sợ vỗ vỗ ngực, cung nữ thời cổ đại thực đáng sợ a… “Âm Âm.” Thanh âm ôn nhu của Thạch Dục Lam bất chợt từ phía sau vang lên. “Oa!” Thụy Âm bị kinh hách lao xuống dục trì. “Âm Âm?” Thạch Dục Lam chạy vội đến bên cạnh dục trì, ôn nhu hỏi, “Làm sao vậy?” Thụy Âm nhô đầu lên khỏi mặt nước, nén giận nhìn Thạch Dục Lam, “Ai bảo ngươi đột nhiên ào vào dọa ta!” “A a.” Thạch Dục Lam sờ sờ mái tóc ướt nước của Thụy Âm, “Bởi vì ngươi đuổi hết cung nữ ra ngoài, cho nên ta mới đến nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.” Kết quả lại làm ta thấy được một màn cảnh đẹp… “Cái kia… Ta không cần người hầu hạ…” Càng không cần người hầu hạ lúc tắm rửa. “Này không thể nga. Âm Âm ngươi là Hoàng Thượng a.” Búng yêu cái trán Thụy Âm, Thạch Dục Lam cầm lấy trúc lam bên cạnh, rải hoa vào trong dục trì. “Cái kia…” Thụy Âm thấy Thạch Dục Lam quan tâm đến hoàng đế này như vậy, không khỏi ái ngại nhìn Thạch Dục Lam, do dự có nên nói cho Thạch Dục Lam hay không, rằng hắn kỳ thật không phải hoàng đế, chân chính hoàng đế đã chết. Nhìn Thụy Âm muốn nói lại thôi, Thạch Dục Lam khẽ cười, “Yên tâm, Âm Âm, mặc kệ ngươi rốt cuộc là ai, ngươi vĩnh viễn là Hoàng Thượng của ta.” “Di?” Thụy Âm mở to mắt, nhìn Thạch Dục Lam, “Ngươi… Ngươi đã biết?” “Ân. Ngày đầu tiên đã biết. Bởi vì chân chính Hoàng Thượng thực tàn nhẫn, nói thật, hắn thực không có tư cách làm vua của một nước. Nhưng là Âm Âm ngươi bất đồng, ngươi thực thiện lương. Ta tin tưởng rằng ngươi nhất định sẽ làm cho quốc gia này phồn vinh.” Múc một ca nước, xối lên vai Thụy Âm, nhẹ nhàng chà xát. “Vậy Lẫm Sát…” Quỷ nam không phải cũng biết đi… “Ân, hắn cũng biết.” Thạch Dục Lam gật đầu, bắt đầu chà xuống đến lưng Thụy Âm. “Thế mà hắn còn bảo ta hôn quân!” Làm mình thay dong quân kia chịu tiếng xấu a! “Bởi vì hắn sợ đột nhiên sửa miệng sẽ làm ngươi nghi ngờ a. Hắn lo lắng nếu ngươi biết chúng ta đã biết ngươi không phải Hoàng Thượng, hội sợ hãi chúng ta có thể hay không giết ngươi.” Thạch Dục Lam cười cười, chuyển qua ngực Thụy Âm. “Không nghĩ tới quỷ nam cũng biết suy nghĩ cho ta… Cái kia… Dục Lam…” Thụy Âm thân thể đột nhiên cứng đờ. “Làm sao vậy?” Thạch Dục Lam ôn nhu đến có thể vắt ra nước. “Ta tự tẩy được rồi!” Bối rối quay đầu đi, lúc nãy không để ý, thế nhưng để Thạch Dục Lam giúp mình tẩy… Hơn nữa không phải dùng khăn, mà là dùng tay… Thiên na! Nửa người trên thuần khiết không tỳ vết của ta~~ Có chút thất vọng, Thạch Dục Lam cuối cùng thu hồi hai tay, đứng qua một bên, “Ân.” Sau đó nhìn chăm chú Thụy Âm đang ở trong nước. “… Cái kia… Dục Lam, ngươi đi ra ngoài được không…” Xấu hổ phất phất tay, như thế nào thấy cảnh này quen quen… (Tiểu Nhiên: thỉnh xem lại đầu chương ( _ _!!) “Âm Âm, ngươi không cần để ý.” Vẫn chăm chú nhìn. “…” Như thế nào có thể không để ý… Thụy Âm trong lòng khóc rống, vì cái gì ở đây vừa tắm rửa vừa bị cái gọi là thị gian a?! Lão cha, làm ta trở về đi~ ta tưởng niệm bồn tắm tráng men trăng trắng nho nhỏ ở nhà a~~××××××× Đêm khuya, cả hoàng cung lâm vào yên tĩnh, màn đen bao phủ hết thảy, duy có hành lang dài treo đèn ***g tỏa ánh sáng mỏng manh. Một bóng người quỷ dị từ trên mái tẩm cung hoàng đế bay xuống. Bóng người cảnh giác nhìn bốn phía, xác định không có ai, cẩn thận đẩy cửa ra, mái tóc đen dài phất phơ, nhẹ nhàng lẻn vào như một con mèo, sau đó lại không tiếng động đóng lại cửa. “Hắc hắc, Tiểu Âm Âm, nhân gia đến thị tẩm nga~~” Tặc tặc cười, Vân Kích Tiêu nhón chân chậm rãi đến gần long sàng, vén tấm màn màu vàng qua một bên, nhìn thấy Thụy Âm đang ngủ say, ý cười càng đậm. Vân Kích Tiêu cẩn thận chui vào trong chăn, nhẹ nhàng không kinh động ôm lấy Thụy Âm, thật sâu hít vào một hơi, hạnh phúc nheo lại mắt, “Oa, mùi của Tiểu Âm Âm~~” Đang muốn nhắm mắt ngủ, một cỗ hương vị quen thuộc truyền đến, Vân Kích Tiêu ôm chặt Thụy Âm giả vờ ngủ say, dỏng tai cẩn thận nghe ngóng động tĩnh. Cửa lại nhẹ nhàng bị đẩy ra, Vân Kích Huyền cầm kiếm lẳng lặng  đi vào, vẫn là như vậy bình tĩnh trầm lặng, vẫn là không thể nhìn biểu tình mà đoán được nội tâm. Vô thanh vô tức, Vân Kích Huyền đi đến long sàng, dùng kiếm chậm rãi vén màn. Nhìn thấy trên giường hai thân hình đang ôm nhau ngủ, Vân Kích Huyền lạnh lùng cười, quả nhiên là sắc phôi, vừa trở về đã tìm người đến thị tẩm. Nhưng đến khi vén hết tấm màn, gương mặt người trên giường đập vào trong mắt, Vân Kích Huyền ngây ngẩn cả người. Vân Kích Huyền ngơ ngác nhìn gương mặt vô cùng quen thuộc đang ngủ trên giường kia, sắc mặt trắng bệch, lảo đảo lui ra phía sau vài bước, quay đầu tông cửa xông ra ngoài. Cả quá trình đều không kinh động bất luận kẻ nào. Vân Kích Tiêu chậm rãi mở mắt, đồng tử màu đen thăm thẳm không nhìn ra bất luận cảm xúc gì, “Đến sớm như vậy…” Chậm rãi chuyển tầm mắt đến người trong lòng ngực, trong mắt nồng đậm tất cả đều là ôn nhu. Ôm thật chặt Thụy Âm, lại chậm rãi nhắm lại mắt. Đến một nơi không có người, Vân Kích Huyền gắt gao niết trụ thanh kiếm trong tay, gân xanh trên mặt bạo khởi, trên trán tinh tế chảy vài giọt mồ hôi, “Không thể… Không thể… Kích Tiêu, ngươi không thể thích thượng nam nhân… Này không thể… Đừng làm lịch sử tái diễn a…” Vân Kích Huyền không thể kiềm chế rút kiếm mạnh mẽ chém xuống cái cây trước mặt. Nhìn thân cây đổ ập xuống, Vân Kích Huyền mới chậm rãi khôi phục lý trí, tra kiếm vào vỏ, nhìn về phía hoàng cung, “Sớm biết chuyện xảy ra, nhiệm vụ này ngay từ đầu nên do ta xử lí mới đúng… Kích Tiêu, ngươi yên tâm, ta sẽ không cho ngươi bước theo con đường của cha ngươi…”