CHƯƠNG 11 “Lạp lạp, gương kia ngự ở trên tường, thế gian cực phẩm đẹp zai là ai ?” Thụy phụ đính một mạt kim sắc, mái tóc dài mềm mại hướng về phía chiếc gương cười quyến rũ, sờ sờ cái cằm vừa được cạo râu trơn nhẵn, nháy nháy đôi mắt ẩn sau chiếc kính, miệng lẩm bẩm. “Đương nhiên ngươi là đẹp trai nhất ~~” Say mê hướng  chiếc gương mà thở dài. “Không nghĩ rằng đã qua nửa đời, phong vận của ta vẫn như cũ không đổi a. Bất quá cũng là í, nếu như ta lớn lên bình thường như thế, thế nào lại dưỡng ra một Âm Âm bộ dạng yểu điệu như thế kia a ~~ quả nhiên, hổ phụ vô khuyển tử a ~~” Híp mắt hướng về phía người trong gương chính mình gửi đến một flying kiss. “Yêu! Hổ phụ.” (Ông già này mặt thật dày a …) “Ta đã trở về.” Từ ngoài truyền đến âm thanh cửa bị bật mở, sau đó là thanh âm hữu khí vô lực của Thụy Âm, cuối cùng là tiếng động giày bị vứt trên mặt đất. “Khuyển tử đã trở về ~” Thụy phụ quang quác lao về phía cửa, mở ra song chưởng hưng phấn hô. “Hoan nghênh trở về ~” Thụy Âm ngẩng đầu, lăng lăng nhìn kim mao đại thúc trước mặt, nhìn từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên, sau đó vỗ ót, bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhặt lên đôi giày bên cạnh, xỏ vào rồi lại đi ra ngoài. “Xin lỗi, ta đi nhầm nhà. Ngươi là hàng xóm mới tới a.” “Chờ một chút! Âm Âm, là ta a. Là lão cha khả ái của ngươi a.” Thấy nhi tử yêu dấu quyết tâm vứt bỏ mình, lão nhân nóng nảy, vội vàng vươn tay. “Con zai ngoan ~~ trở về.” Hắn thừa nhận, mình thật sự thay đổi rất lớn, nhưng ngay cả con mình cũng không thể nhận ra được. Tiểu tử này rốt cuộc có phải mình sinh ra hay không a. Ngờ vực quay đầu lại, nhìn từ trên xuống dưới kim mao đại thúc. “Đầu óc ngươi có động kinh không ?” “Sáng hôm nay không có gió …” “Buổi sáng có bị chậu hoa đập vào đầu không ?” “Nhà của chúng ta không có chậu hoa…” “Đồ ăn mắc trong não ?” “Bữa sáng còn chưa kịp ăn…” “Vậy ngươi phát bệnh thần kinh làm gì làm chính mình người không ra người quỷ không ra quỷ a.” Tức giận ném balô lên sô pha, mắt trắng giã cảm giác lão cha ngày xưa tuy điên một tí nhưng vẫn tốt hơn bây giờ.  “Ta không biết lại tưởng ngày hôm nay mở cửa là quỷ môn quan đang chờ nữa.” “Âm Âm ngươi hơi bị quá đáng nha. Không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh, cái bệnh này của ngươi gọi là hồ ly tâm lý. Bệnh trạng tâm lý. (Ta van ngươi, trang phục của ngươi mới là bệnh a…)” Phớt lờ lời nói ác độc của Thụy Âm, biểu tình chán ghét, tự cố tự địa lý lẽ Lưu Hải. “Con như vậy sau này sẽ bị con dâu ghét bỏ đấy. Kiểu tóc OK, chỉ có quần áo có vấn đề.” “Con gì cơ ?” Thụy Âm quay đầu, y không phải là nghe được cái gì là con đâu đi ? Cái gì con dầu ? Trời sụp a ? Tự dưng từ dưới đất chui lên a ? Chính mình thế nào cho tới bây giờ chưa thấy qua con dâu kia của lão cha a. “Hắc hắc, tiểu tử ngốc, ngươi đừng giả nhân nghĩa. Giả bộ ba ngươi a. Ngươi cho là lão cha ngươi nhìn không ra sao ? Lão cha ngươi ăn muối so với ngươi nhiều hơn mấy lần. Ta đi dép trong bụng ngươi rồi. Cái đuôi của ngươi quẩy một cái ta đều biết ngươi nghĩ cái gì.” Đắc ý cười trộm một tiếng, vỗ a vỗ Thụy Âm. “Mấy ngày nay ngươi động một chút là thất thàn, một lúc lại tười khúc khích, là yêu chứ còn sao nữa.” Thụy Âm ngẩn người, nhìn lão cha của mình. “Thật là yêu sao ?” “Khẳng định là yêu.” Vỗ vỗ ngực mình, Thụy phụ đã tính trước mọi việc, bảo đảm nói. “Hóa ra ta thực sự yêu bọn họ a….” Lẩm bẩm gật đầt, nhất thời thông suốt mọi việc. “Đúng, ngươi khẳng định yêu bọn họ. Chờ một chút, bọn họ ?!” Thụy phụ bị hai chữ ‘bọn họ’ kia làm cho hoảng sợ. “Bọn họ là mấy người ?!” Nhưng Thụy Âm rơi vào trầm tư nên hoàn toàn không nghe lão cha mình nói gì, hãy còn tự kỷ một mình. “Hóa ra thật sự là yêu bọn họ a… Mặc kệ, trước tiên phải nhìn thấy bọn họ rồi hãy nói, nếu không tất cả cảm giác bây giờ đều bất thường.” Lắc lắc đầu, đưa tay nhéo lão cha kia rồi lại nhìn thấy cái đầu tóc vàng chói mắt, hướng tầng hầm kéo đi. “Cha, động tác nhanh nhẹn một chút, nếu không con dâu của ngươi sẽ chạy.” “Hảo hảo hảo, lập tức đưa ngươi về quá khứ. Đừng tóm tóc ta a.” Thụy phụ khóc lóc đầy thương cảm có điều một giọt nước mắt cũng không có. “Ta làm tóc này vì con dâu sau này của ta. Nói, tổng cộng ngươi rước về mấy cô dâu a!!” “… Bảy …” “Đông.” Lão cha té ngã chết mặt đất phát sinh tiếng vang kia. “Bảy… bảy… Đầy đủ đỏ cam xanh đen lam tím a …” (ách… Người cuối cùng thật sự là tím nha… Tử Đằng đó … ) “Giả chết hử. Đứng lên. Đưa ta trở lại.” Không lưu tình chút nào kéo thi thể lão cha. “Đưa ta trở lại. Nếu không vĩnh viễn đừng nghĩ ta nấu cơm cho.” “Được, được, trở lại, trở lại.” Bất đắc dĩ bị kéo tới trước chiếc máy, ấn xuống nút power, nhìn nhi tử một lần nữa mất ý thức, bỗng nhiên phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng. “Chờ một chút. Nhi tử. Ta làm sao bây giờ. Ta làm tóc này cho ai nhìn a. Ta cũng muốn đi a – còn có cơm tối của ta nữa ???” (Ai để ý ngươi a ~) × × × × × × Trống trận ầm ầm, trong khe núi bụi bặm cuồn cuộn nổi lên, giữa đàn ngựa phi nước đại bụi cuốn mù mịt. Hô Lợi Hải Tư cưỡi hắc mã, mặc chiến giáp ngân sắc, dẫn đầu đại quân truy kích bại quân phía trước. “Chúng ta thừa thắng xông lên. Nhất định phải tiêu diệt bọn họ.” Sĩ khí tận trời. Trong lúc đó bại quân phía trước vẫn khéo léo duy trì một cự ly với Hô Lợi Hải Tư, không quá gần để bị bắt, cũng không quá bỏ xa Hô Tợi Hải Tư, dường như hai đội quân vẫn giữ cự ly không quá chênh lệch, quân đội phía trước vẫn cố ý thả chậm tốc độ. Tuy rằng Hô Lợi Hải Tư cảm thấy có chút bất an, nhưng mưu cầu chiến thắng khiến hắn căn bản không nghĩ nhiều như vậy, hắn không muốn ở chỗ này tiêu hao nhiều tinh lực, hắn thầm nghĩ nhất định phải đánh hạ hoàng thành. Sau khi tiến vào trong sơn cốc, quân đội phía trước đột nhiên tăng tốc, bỏ xa Hô Lợi Hải Tư. Hô Tợi Hải Tư trong lòng cả kinh, vội vàng kéo dây cương quay ngựa rống lớn. “Có trá. Mau rút.” Nhưng đã quá muộn, từ trên sơn cốc lăn xuống những tảng đá thật lớn, dấy lên tầng cát bụi ảm đạm, ngựa hí, người hô khóc, cực thạch rơi xuống cùng thanh âm xen lẫn với nhau, hỗn độn không gì sánh được. Từ từ, bụi bặm kéo đi, quân đội của Hô Lợi Hải Tư trước sau đều bị cự thạch cắt đứt, biến thành cá trong chậu, bị vây hãm ở giữa. Thử di chuyển cự thạch cũng uổng phí sức lực, cự thạch không suy chuyển một li. Hô Lợi Hải Tư biết mình trúng kế, tức giận đến đấm mạnh lên cực thạch. “Đáng ghét.” Lệ Lẫm Sát cùng Hỏa Da Tác xuất hiện trên đỉnh sơn cốc, ngạo mạn nhìn những người phía dưới bị vây hãm, khóe miệng cười nhạt. “Thành công rồi.” Hỏa Da Tác nhìn hai mắt đỏ ngầu của Hô Lợi Hải Tư, bất đắc dĩ mà bả vai buông xuống, tỏ ý chính mình cũng là không còn cách nào mới có thể làm như vậy. Vỗ vỗ tay, hướng binh sĩ Tây Vực cười cười. “Được rồi, các binh sĩ khả ái của ta, ngoạn cũng ngoạn đủ rồi, giờ là lúc trở về nhà a. Hiện tại buông vũ khí trong tay, ta sẽ coi như chưa có sự tình gì phát sinh qua, được chứ ? Mặc kệ thế nào, các ngươi đều là con dân của ta, huynh đệ, cùng với chiến hữu, ta không muốn thấy các ngươi vạn bất đắc dĩ mà bị thương tổn.” Binh sĩ Tây Vực nhìn Hỏa Da Tác ôn hòa như thế, lại nhìn hướng bọn họ gào thét. “Các ngươi dám buông vũ khí thử xem.” Chính là Hô Lợi Hải Tư, cũng bắt đầu thấy do dự. Lệ Lẫm Sát đưa tay, từ trong ngực lấy ra một khối bài vị, hướng bọn họ ném xuống. Bài bị hung hăng nện xuống đầu một phản binh cùng Trung Nguyên. Hỏa Da Tác ngây ngốc nhìn biểu tình chưa từng biến hóa của Lệ Lẫm Sát, lặng lẽ nuốt nước miếng, “Nam nhân này làm sao lại mang theo một bài bị bên người a…” Biểu tình Lệ Lẫm Sát có chút mất tự nhiên nhìn trước mắt, hít vào một hơi thật sâu, cao giọng quát. “Các ngươi còn nhận ra bài vị kia là ai chứ.” Binh sĩ nhìn bài vị dưới đất, yên tĩnh lại. “Đó là bài bị Đông Tướng Quân của các ngươi. Các vị, ta biết các ngươi đều không thật tình quy thuận Tây Tướng Quân là ta, ta biết, trong mắt các ngươi, Đông Tướng Quân vĩnh viễn là chủ tử duy nhất. Thế nhưng, hiện tại, ta chỉ hỏi các ngươi một quân, Đông Tướng Quân chết như thế nào.” Binh sĩ Trung Nguyên nghe Lệ Lẫm Sát chất vấn, đều cúi đầu, không phát ra một tiếng động. “Đông Tướng Quân của các ngươi là vì bảo hộ quốc gia của chúng ta, anh dũng chết trận sa trường, hắn là một anh hùng. Nhưng các ngươi hiện tại đang làm cái gì. Giúp đỡ ngoại nhân đánh Đông Tướng Quân bất chấp tính mệnh đổi lấy quốc gia, đây là sự trung thành của các ngươi ? Dù cho đối phương có binh phù của Đông Tướng Quân thì thế nào ? Người các ngươi tôn kính rốt cuộc là Đông Tướng Quân hay là khối binh phù kia ?” Thanh âm lạnh nhạt, nhìn những người phía dưới xấu hổ cúi mặt. “Buông binh khí, nghe theo xử nhẹ, người trái mệnh.” Đánh một ngón tay, hai bên trái phải đều kéo căng dây cung. “Giết không tha.” Tất cả binh sĩ Trung Nguyên đều nhìn bài vị Đông Tướng Quân, thật lâu thật lâu, rốt cục hô lớn. “Đông Tướng Quân.” Buông vũ khí trong tay đứng qua một bên. Hô Lợi Hải Tư tức giận đến tái mặt vung mạnh một roi. “Phế vật. Từng người đều là phế vật. Ngu xuẩn. Cung thủ, chuẩn bị lên.” “Ôi chao.” Thở dài, mái tóc đỏ rực bị gió xuy loạn, Hỏa Da Tác ngồi xổm xuống, nhìn Hô Lợi Hải Tư. “Nhị đệ, ngươi rốt cuộc muốn làm gì ? Mục tiêu của ngươi hẳn là không phải quốc gia của Âm Âm a, vậy mà trong triều lại bị ngươi chơi cho đến long trời lở đất, ta phải phạt ngươi trở lại giúp ta hảo hảo chính đốn quốc gia một chút.” “Muốn làm gì ? Ngươi lại không biết.” Dùng roi quấn lấy tảng đá nhô ra trên sơn cốc, thu tay, dùng lực nhảy lên cùng sức kéo, Hô Lợi Hải Tư thoáng cái liền vọt tới trước mặt Hỏa Da Tác, hung hăng vung roi hướng Da Tác. Hỏa Da Tác tránh thoát roi da sắc bén, rút roi của mình, sử dụng nhãn thần ý bảo Lệ Lẫm Sát không xen vào việc này. Lệ Lẫm Sát hừ lạnh một tiếng, xoay lười xuống dưới cốc, hắn đi bắt phản quân, vào nó thời gian quản việc buồn chán này. “Được rồi được rồi, hảo đệ đệ a, nói cho ca ca ngươi rốt cuộc muốn làm gì nào ?” Chờ binh sĩ xung quanh đều bị mình dùng ánh mắt sát khí đuổi ra sau, Hỏa Da Tác mới hướng hô lợi hải tư nháy mắt mấy cái. Hô Lợi Hải Tư tức đến liên tiếp rung roi loạn lên, hắn vừa vung vừa rống. “Từ nhỏ phụ vương chỉ nhìn mình ngươi, ta không hề kém hơn ngươi. Nhưng cho tới bây giờ đều dùng con mắt rác rươi ngu xuẩn mà nhìn ta, bọn họ toàn bộ đều tập trung trên người ngươi. Quang mang của ta hoàn toàn bị ngươi đoạt đi, ta ở trong cung có hay không cũng như nhau. Bất luận ta làm việc có tốt bao nhiêu, phụ vương vẫn nhất định không khen ta một câu. Ta nhìn hắn mong hắn có thể ôm ta một chút, đối với ta cười một chút. Không có, chưa bao giờ có. Trong mắt hắn chỉ có ngươi. Hắn cười, hắn ôm ấp, hắn sủng ái, đều bị ngươi chiếm lấy hết. Mẫu phân dựa vào con cái để có địa vị, mẫu hậu ta cũng bởi vì ngươi, vô pháp được phụ vương sủng ái, suốt ngày ngồi trước cửa sổ ngóng trông phụ vương, nhưng đều thất vọng. Nàng nói bởi vì ta không thể tranh giành, bại bởi ngươi, mới làm liên lụy nàng. Bởi vì ngươi, phụ vương cũng chưa từng đối với ta một lần mỉm cười, mẫu hậu chưa bao giờ cho ta một tia ấm áp, ngay cả nhũ mẫu cũng oán giận lại đi theo một hoàng tử không được sủng ái. Cái gì thân tình, cái gì là yêu mến, đối với ta đều rất xa xôi. Nhu xuẩn. Tất cả đều là ngu xuẩn. Tất cả đều đáng chết.” Hỏa Da Tác yêu thương nhìn đệ đệ mình sủng ái nhất, hắn vì cái gì liều mạng giành được vương vị này a. Hắn chính là hi vọng đệ đệ này không thể hiện được năng lực khi ở trong cung, như vậy sẽ không mang tới họa sát thân a. “Nhị đệ, ngươi biết tam đệ chết thế nào không ? Ta đem trà của ta cùng hắn đổi cho nhau rồi chính mình uống, cho nên hắn mới trúng độc chết. Tứ đệ chết như thế nào ? Hắn dùng số bạc lớn thuê sát thủ, nhưng ta cho sát thủ kia gấp bốn lần số bạc, cho nên tứ đệ mới bị ám sát. Phụ vương chết như thế nào ?” Tay Hô Lợi Hải Tư run lên một chút, sắc mặt trở nên trắng bệch. “Là ta.” “Sai rồi.” Nắm trụ roi da của Tô Lợi Hải tư nhìn gương mặt kia . “Thì ngươi dùng là một tiểu độc, ngươi cho là phụ vương nhìn không ra ? Hắn thấy ngươi mọc đủ lông đủ cánh, cũng thấy ngươi hướng hắn gây bất lợi, quyết định diệt trừ ngươi, cho nên hắn mới chết. Phụ vương là do ta giết, trong mắt người kia chỉ có lợi thích chứ không có thân nhân, trong mắt hắn, ta chỉ là công cụ mà thôi. Hắn đáng chết.” “Cái gì ?” Hô Lợi Hải Yư ngây ngẩn cả người, ngừng động tác trong tay, kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn Hỏa Da Tác. “Cây to đón gió, đạo lý đơn giản như vậy ta thế nào lại không hiểu ? Nhưng nếu ta có chừng mực, làm sao có thể bảo hộ cho tiểu miêu ngươi đây ? Nhị đệ, kỳ thực ngươi rất đơn thuần, không thích hợp giữa tranh đấu trong cung đình và ngươi lừa ta gạt, ngươi chính là thích hợp được người khác yêu thương sủng ái trong tay. Ngươi là đệ đệ ta thích nhất, ta không hi vọng nhìn thấy ngươi bị nhòm ngó ở trong cung, sở dĩ để bảo hộ ngươi, ta liều mạng rèn đúc chính mình, mới có thể thành công đem toàn bộ mũi tên hướng lên người ta.” Đi tới trước mặt Hô Lợi Hải Tư, vươn tay, giống như ca ca sờ đệ đệ vậy, sờ sờ đầu Hô Lợi Hải Tư. “Mặc kệ ngươi làm cái gì, ta cũng sẽ không tức giận, bởi vì ngươi là đệ đệ quan trọng của ta.” Từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bội, đưa tới trước mắt Hô Lợi Hải Tư. “Đây là lúc ngươi ta tuổi tặng ta, ta mang theo đến bây giờ chưa từng ly khai.” Vỗ vỗ vai Hô Lợi Hải Yư đang lấy lại tinh thần, xoay người đi xuống dưới, đi hai bước, lại quay đầu. “Nhưng nếu như ngươi xuất thủ đối với quốc gia của Âm Âm, ta đây sẽ rất tức giận nha, bởi vì ca ca ngươi là một người trọng sắc khinh nhân đó. Được rồi, trở về đi, hảo hảo giúp ta quản lý triều chính, những người gây bất lợi với ngươi ta đã diệt trừ toàn bộ, nếu ngươi thích vương vị này, ta sẽ chắp tay tặng cho ngươi.” Đi được nửa đường, lại nghe từ sau truyền đến tiếng khóc.”Ngu ngốc, ngươi đại ngu ngốc, so với người ngu dốt còn dốt hơn…” Cười cười, biết tên kia đã nghĩ thông suốt tâm tình thoáng cái tốt lên, hướng binh sĩ phía dưới phất phất tay. “Các vị. Còn không dẹp đường hồi phủ, nương tử các ngươi đều làm cơm chờ các ngươi nha.” “Thế nào.” Ôm ngực tựa trên núi, Lệ Lẫm Sát lạnh lùng nhìn theo người trên núi cao hứng bừng bừng đi xuống. “Sẽ không trở lại.” Đánh một ngón tay, ngảy lên ngựa, hưng phấn vung roi. “Có thể trở lại nhìn Âm Âm rồi.” “Quốc gia của ngươi làm sao bây giờ ?” Xảy ra chuyện lớn như vậy, người này cư lại lại buông quốc gia của mình đi nhìn người khác, Lệ Lâm Sát âm thầm liệt hắn vào hàng ngũ hôn quân. “Đã có đệ đệ hỗ trợ.” Ngạo mặt hướng người trên cốc nhìn qua, giục ngựa hướng hoàng thành đi tới. “Ô.” Vân Kích Tiêu ngồi chồm bổm trên ghế bằng gỗ lim yêu thương nhu nhu cổ tay mình, lần trước khi Thạch Dục Nam ngủ có động tay chân trên mặt hắn một chút, kết quả bị con ma kia treo ở bên ngoài tròn hai ngày, thật là màn trời chiếu đất a… Ô, vô cùng thương tâm mà hô a hô hồng ấn trên tay, âm thầm đau khổ. “Thạch đại nhân, tể tướng đại nhân cùng văn võ đại thần cầu kiến.” Lý công công đứng ở cửa khom lưng bẩm báo. “Rốt cục cũng tới.” Giúp Thụy Âm sửa sang lại góc chăn, ngồi xuống một bên. “Để bọn họ vào.” “Dạ.” Lý công công quay đầu, hướng các đại thần ngoài cửa liễu hạ thắt lưng. “Các vị đại nhân, mời vào.” Thạch Dục Lam mỉm cười nhìn đám người khí thế hung hăng tiến nào. “Ha hả, cùng danh sách hoàng thượng viết một người cũng không sai. Danh sách kia được Thôi Ngôi đưa tới đã ghi nhớ hết sau khi đưa lên. “Chẳng hay các đại nhân tới là có việc làm sao ? Hoàng thượng vừa ngủ, các người nhỏ giọng một chút.” Tể Tướng thắt lưng thẳng, kiên cường đứng, Vân Kích Tiêu ngồi bên cạnh không khách khí mà đá một cước vào mông lão, đuổi thẳng lão đi sang chỗ khác, “Ngươi ngăn cản ta nhìn Tiểu Âm Âm. Ta muốn nhìn gương mặt khi ngủ như thiên thần của Tiểu Âm Âm, không phải cái mông chó của ông.” “Ngươi.” Tể Tướng tức giận đến quay đầu, muốn nhìn một chút là người nào không muốn sống, dám đá lão, thực sự là không muốn sống. Nhưng vừa nhìn thấy nhãn thần không vui của Vân Kích Tiêu, sợ đến không tự chủ được lui một bước, hắn nhận ra người trước mắt chính là Phù Vân Cung Cung chủ, dù tức giận lão cũng không dám ý kiến, không thể làm gì khác hơn là chuyển hướng Thạch Dục Lam. “Hoàng thượng thật là đang ngủ sao ? Liên tục nói long thể hoàng thượng có bệnh nhẹ, ta nghĩ không phải là bệnh nhẹ, mà căn bản đã chết rồi.” “Làm càn.” Vỗ bàn, Thạch Dục Lam đứng lên, khuôn mặt lạnh xuống. “Ở đây há lại cho ngươi hồ ngôn loạn ngữ. Dám đối với hoàng thượng khẩu thị bất kính.” “Thượng Thư đại nhân, hình như chức quan của ta cao hơn ngươi đó ? Ngươi không phải người có thể đối với ta bất kính.” Con mắt thật của của tể tướng lộ ra một tia tinh quang. “Biên cảnh báo nguy, nhưng hoàng thượng nằm trên giường không dậy nổi, cho nên chúng ta đều muốn lập tân quân. Thượng Thư đại nhân, quốc gia làm trọng, không phải sao ?” “Điều này không cần tể tướng đại nhân ngài quan tâm, vừa vặn Lệ Tướng Quân đưa tin, nói Tây Vực đã lui binh, binh phù của Đông Tướng Quân cũng đã trong tay Lệ Tướng Quân.” Lạnh lùng nhìn thần sắc Tể tướng dần dần trắng bệnh, cười nhạt. “Tể tướng đại nhân, ngài có thể yên lòng trở về đi.” Giữa lúc mọi người giằng co, người trên giường đột nhiên truyền đến thanh âm đá chăn, cùng với thanh âm thật lâu Thạch Dục Lam chờ đợi. “Kháo. Gói ta như bánh chưng a, Đem ta bao chặt như thế. Nóng chết ta.” Một cước đá văng chăn, Thụy Âm trở mình, gãi gãi tóc, thấy vẻ mặt kinh hỉ của Thạch Dục Lam, thân thủ bắt chuyện. “Yêu, Dục Lam.” Đường nhìn vừa chuyển, phát hiện trong phòng còn có nhiều người như vậy, không khỏi sửng sốt, sau đó thấy Vân Kích Tiêu ngồi chồm hổm trên ghế, như hòa thượng sờ cái ót. “Các ngươi trong phòng ta mở party sao ?” Tể tướng giật mình, điều đó không có khả năng. Hoàng đế kia rõ ràng uống độc dược của hắn, thế lại như người không bị gì cơ chứ ? Khi đó giết không thành, lần này nhất định phải thành công, nếu không chính mình sẽ xuống địa ngục, lão tuyệt đối sẽ không để hoàng đế sống. Lão hướng hộ vệ đứng một bên nhướng mắt, hộ vệ này kỳ thực trên giang hồ là cao thủ số một, hắn không tin như vậy mà không giết được hoàng đế kia. Hộ vệ ngầm hiểu mà gật đầy, từ trong tay áo hiện ra chủy thủ, hắn về phía Thụy Âm trên giường. Thấy trước mặt một đạo ngân quang hiện lên, Vân Kích Tiêu ra tay trước thạch dục lam một bước chắn trước mặt Thụy Âm, tiếp được một đao kia. Chủy thủ hoàn toàn đâm vào ngực hắn. Vân Kích Tiêu nắm chủy thủ trên ngực, huyết chảy xuống, hắn sắc mặt trắng nhợt, ngã ngược ra sau. “Nguy rồi…” Thụy Âm bị hù dọa đỡ được Vân Kích Tiêu, sắc mặt trắng bệch. “Kích Tiêu.” “Hỗn đản.” Thạch Dục Lam tức giận đến không để ý hình tượng, mọi người có phản ứng đều xông lên đánh một chưởng khiến hộ vệ đập đầu xuống đất liên tục nhổ ra máu. “Người, toàn bộ bắt cho ta. Nhốt vào thiên lao chờ xử lý.” Mặc kệ các đại thần hướng hắn cầu xin tha thứ cùng uy hiếp, Thạch Dục Lam không chút nào nhẹ dạ đạp bọn họ ra ngoài. “Thái y. Truyền thái y.” “Kích Tiêu ! Kích Tiêu !” Thụy Âm lo lắng sờ loạn trên vai Vân Kích Tiêu.” Ngươi đừng chết a.” Thạch Dục Lam vọt tới bên cạnh Vân Kích Tiêu, lo lắng nhìn sắc mặt Vân Kích Tiêu trắng bệch. “Kích Tiêu, đưa tay ra, để ta xem.” “Không cứu được… Đã hoàn toàn đâm xuyên qua… Ta xong đời rồi…” Vẻ mặt cầu xin, chậm rãi lắc đầu, hai mắt ửng đỏ nhìn Thụy Âm trước mắt lo lắng đến độ đã mau chóng khóc lóc. “Tiểu Âm Âm, nếu như ta vô pháp khiến ngươi hạnh phúc, ngươi sẽ ghét ta, phải không ?” “Không có. Ta sẽ không ghét ngươi. Ta yêu các ngươi. Ít đi một người cũng không được.” Nắm chặt tay Vân Kích Tiêu, nước mắt không khống chế được lại lăn xuống. “Ta vĩnh viễn cũng sẽ không ghét ngươi. Thực sự như vậy.” “Kia Tiểu Âm Âm, dù cho người khác khiến ngươi vui vẻ, ngươi cũng sẽ không ghét ta sao ? Sẽ không ly khai ta sao ? Vĩnh viễn yêu ta sao ?” “Đúng thế. Ta sẽ vĩnh viễn yêu ngươi.” Vội vàng gật đầu, chỉ sợ đối phương không tin, còn giơ tay lên phát thệ. “Kia thật tốt qua. Hại ta lo gần chết.” Buông tay Thụy Âm ra, không để ý tới Thạch Dục Lam cùng Thụy Âm vô cùng kinh ngạc, Vân Kích Tiêu từ trên mặt đất dựng đứng lên, giật áo, móc ra chủy thủ trước ngực bị cắm vào quyển sách, nghĩ mà sợ giơ lên trước mắt. “Òa… Nguy hiểm thật, nếu như nhân gia không thân thủ phi phàm thì chủy thủ này một nhát xuyên tim a…” “Ngươi… Ngươi gạt ta…” Tức giận đến run người, Thụy Âm run rẩy nâng tay sờ trước ngực Vân Kích Tiêu hoàn toàn không bị thương, cái người đáng chết này, mệt y cứ như vậy lo cho hắn gần chết. Oa oa, lãng phí nước mắt của mình a. Hại nước trong cơ thể hắn giảm đi a. “Không có, nhân gia đâu có lừa ngươi a.” Vô tội mà trừng mắt phản đối. “Ngươi gạt ta nói sắp chết rồi, còn có máu phun ra nữa.” “Đương nhiên nguy rồi. Cái kia, một đao này bắn ra là đâm phải 《 long dương mười tám hảo 》, ta một lòng cấp bách, tay không cẩn thận nắm phải, cho nên tay mới bị cắt chảy máu đó.” “Ngươi gạt ta nói không cứu, đã hoàn toàn bị xuyên qua. Rõ ràng chuyện gì cũng không có.” “Không thể cứu được a.” Giơ quyển sách trên tay, cho Thụy Âm thấy sách hoàn toàn bị đâm thủng. “Quyển sách này hoàn toàn bị đâm thủng làm sao có khả năng cứu được a ?” “Vậy ngươi làm gì còn hai mắt hồng hồng nói ta cái gì ngươi xong đời, ngươi vô pháp khiến ta hài lòng, lo lắng ta hướng ngươi các lại làm cho ta hiểu lầm a.” “Con mắt hồng thì đường nhiên. Quyển này sách ta tìm đã lâu mới tìm được, lại bị hủy như thế, ta thương nó phải khóc nó.” Yêu thương mà sờ sờ quyển sách trên tay. “Huống hồ ta còn chưa hiểu ý vị thâm lường bên trong, quyển sách thế này không có a, ta đương nhiên xong, vạn nhất trên giường không khiến ngươi vui sướng, ta lo lắng ngươi lại ghét nhân gia, không hiểu nhân gia.” Vân Kích Riêu ôm lấy quyển sách bị hủy vào lòng, Thụy Âm nhìn người kia ủy khuất như vậy thực sĩ nghĩ mình hiểu lầm người kia. “Ngụy biện.” Hừ lạnh một tiếng, mệt mình lo lắng cho hắn, đồ bỉ ổi. Thạch Dục Lam mặt đầy ý cười, đi tới trước mặt Thụy Âm. “Âm Âm, người rốt cục cũng trở lại, muốn ăn điểm tâm không ?” “Uy. Còn đám phản đồ kia ? Ngươi nên lấy quốc gia làm trọng chứ.” Không cam lòng mà đưa tay muốn kéo Thụy Âm về. “Dục Lam, phát sinh chuyện gì sao ?” Từ lúc vừa đến Thụy Âm đều không hiểu mọi chuyện ra sao, y ngẩng đầu nhìn Thạch Dục Lam, mong hắn giải thích một chút. “Có chút chuyện, đến, chúng ta đi nhanh một chút.” Thạch Dục Lam lại cười rất ôn nhu, đẩy nhanh tốc độ dưới chân. “Nga nga, ta hiểu rõ a.” Chờ Thụy Âm đi khuất, Vân Kích Tiêu âm lãnh mà cười nhạt, đi tới nhà lao. Không lâu sau, truyền đến tin tức, tể tướng chết thảm trong nhà lao, chết cực kỳ thê thảm, mà các đại thần khác cũng hóa điên hóa ngốc. × × × × × × Về phương diện khác… “Không gì không ổn chứ.” Vân Kích Huyền nhịn không được đập bàn, bất đắc dĩ nhìn hai người nam nhân ngơ ngẩn trước mắt, hai người này đang nghiên cứu cây cỏ sâu bọ sao. “Oa nha. Không nghĩ trong phủ tể tướng còn có tầng hầm tốt như thế. Nga nga, tất cả đều thuộc hạng nhất đẳng, thật tốt a. Chiếm a -” Một trận long trời lở đất, một trận cuồng phong cuốn sạch. Trước mắt lộ ra rất nhiều tranh trữ, đồ cổ, châu bảo. “Ân.” Vân Kích Huyền nhắm mắt nhẫn nại lửa giận. “Ba.” Một chiếc hình hoa cổ đại rơi xuống vỡ toang trên đầu Vân Kích Huyền, rốt cuộc đem toàn bộ lửa giận ẩn nhẫn nãy giờ xả ra. Đại chưởng nhất thân, “ba ba” hai tiếng đem hai huynh đệ điểm huyệt. “Tả hộ pháp, Hữu hộ pháp.” “Vâng, phó cung chủ.” Hai nam nhân từ xà nhà nhảy xuống, nửa quỳ dưới chân vân kích huyền. “Quẳng ra ngoài.” Chỉ chỉ hai huynh đệ, tay ái dài hung hăng vung lên, biến nhanh ra ngoài đi, không quên nhắc nhở một tiếng.”Phải quẳng ra đấy.” “Vâng.” Rốt cục hai huynh đệ bị kéo ra ngoài nhưng vẫn yêu thương mà nhìn một đống bảo bối bên trong càng ngày càng xa, ở ngay trước mắt nhưng cũng không thể trộm, thống khổ cỡ nào có ai hiểu a ~ × × × × × × Lại về phương diện khác… “555, nhi tử thối, ngươi trở về nhìn vợ của ngươi, lưu lại cha ngươi một mình…” Thương tâm cắn cắn chiếc đũa, giận dỗi ném ra ngoài. “Đáng ghét a. Cha cũng muốn đi a. Nhưng cha làm thế nào để trở về a. Lại không thể mang con dâu trở về, trở về lại không thấy được con dâu. Ta muốn nhìn con dâu ~~~” Đấm ngực giậm chân một hồi, đột nhiên trong đầu nảy lên một tối kiến, trộm cười. “Đã như vậy, thì đem thân thể con dâu cùng trở về a ~” × × × × × × Trong hoàng cung giăng đèn kết hoa, trên bàn sơn trân hải vị Thụy Âm sau khi uống rượu khuôn mặt hồng hồng làm đàn lang xung quanh mãnh liệt hút lãnh khí, mấy cái đuôi lang liên tục vẫy. “Âm Âm, hoan nghênh trở về.” Thạch Dục Lam cười cười giơ chén rượu, hướng Thụy Âm kính rượu, thỏa mãn nhìn Thụy Âm uống rượu xong mặt lại hồng hơn. Hắc hắc,  không ngờ tới Dục Lam ôn nhu ~ hoàn toàn không phát giác đối phương ý đồ không đơn đơn giản, Thụy Âm hoàn toàn chìm đắm trong ôn nhu của người kia. “Âm Âm, chúng ta rất nhớ ngươi.” Một tả một hữu hai huynh đệ hôn lên mặt Thụy Âm. Ách… Rốt cuộc người nào là Lục Li, người nào là Thôi Ngôi a… Xoa xoa mặt, vẫn như cũ không thể phân biệt được hai huynh đệ. “Tiểu Âm Âm, tuy rằng ta ‘ long dương mười tám hảo’ luyện không thành, nhưng ta nhất định sẽ nỗ lực.” Hung hăng ôm lấy Thụy Âm một vẻ mặt nóng bỏng hôn nồng nhiệt, kết quả đương nhiên là bị sáu móng vuốt lang đá qua một bên một bên tự oán tự ai đi. Hy vọng ngươi vĩnh viễn không luyện được cái gì ‘ long dương mười tám hảo’. Hung hăng trừng mắt vân kích tiêu, Thụy Âm hết sức hối hận lúc trước thế nào lại vì người bỉ ổi này mà khóc. “Âm, đừng uống nhiều.” Gắp chút đồ ăn vào bát Thụy Âm, Vân Kích Huyền thấy người kia mặt đỏ tưng bừng làm hắn nhịn không được a. Nga nga, Tử Đằng huynh cũng là người tốt nhỉ ~ cảm động mà ăn món ăn Vân Kích Huyền gặp cho mình. “Hôn quân, ngươi thử đi lần nữa xem.” Hung thần ác sát trừng thụy âm. 7, ngươi nói không đi, thì ta lại không đi a. Hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng trốn phía sau Thạch Dục Lam, phòng ngừa bị nhãn thần của Lệ Lẫm Sát giết chết. “Âm Âm, đêm nay cùng nhau ngắm sao đi nha.” Hỏa Da Tác thướt tha gửi một nụ hôn gió thật kêu. Tránh thoát nụ hôn gió kia phi tới, Thụy Âm chung nghĩ nghĩ cái bay đến kia không phải hôn gió, mà là một quả bom bay tới a. Nhìn một chút bốn phía, thụy âm uống rượu trước mặt, đánh cách một cái, hướng bọn họ cười. “Mọi người, cảm tạ các ngươi. Ta phát hiện… Ách, ta phát hiện ta yêu các ngươi. Ác. Không phải theo kiểu huynh đệ, mà là yêu như người yêu í… Sau khi trở về, không có các ngươi bên cạnh, thật là rất… Buồn chán…” Càng nói con mắt càng đỏ… Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ hơn nữa ngôn ngữ khả ái khiến chúng lang nhất thời ở nơi nào đó nổi lên phản ứng, bọ họ nhìn trên người Thụy Âm, luống cuống tay chân, sờ a sờ, nói a nói, bắt đầu thưởng thức bữa tiệc lớn trước mắt. Dù sao xung quanh cung nữ thái giám đều bị sai đi, không ai thấy. Thụy Âm được hầu hạ rất thoải mái, lẩm bẩm một tiếng, sau đó rất không chú ý mà ngủ mất… Chúng lang chán nản buông móng vuốt, đồng lòng đem thụy âm lên long sàng, thay hắn đắp chăn, bất đắc dĩ mà nhìn nơi nào đó múa võ giương oai, cả đám lả xuống đi ra ngoại phòng, hoặc đi tắm xả nhiệt a. Ôi chao… Con đường phía trước còn rất dài… Chúng lang ngẩng đầu hướng ánh trăng chu một tiếng dài, cả đám tõm một cái nhảy vào hồ nước. Nhất thời bốn phía khua chiêng gõ trống.” Không tốt. Thạch đại nhân nhảy cầu tự sát. Lệ Tướng Quân nhảy cầu tự sát. Vua Tây Vực nhảy cầu tự sát. Bốn hộ vệ cũng nhảy cầu tự sát. Tự tử tập thể a.” Bên ngoài tiếng trống rung trời, bên trong TThụy Âm hạnh phúc trở mình, thì thào nói rằng. “Mọi người… Chúng ta phải… Vĩnh viễn cùng một chỗ… Ân… Ha hả…”