Lúc Sở Hành tỉnh lại, đã thấy bản thân đang nằm trên giường. “Tỉnh rồi? Rửa mặt đến đây ăn cơm.” Giọng Chu Diệc Thần từ bên cạnh truyền tới, anh ngồi dậy, chuẩn bị vào phòng tắm rửa mặt, thì nhìn thấy mắt cá chân bên phải đang bị xích. “Cậu đến đây làm gì?” Mới tỉnh dậy, đầu óc mơ màng, anh tưởng rằng bản thân vẫn đang nằm vùng chứ chưa có chuyện gì xảy ra. Khi đó anh và Chu Diệc Thần là bạn thân, quan hệ hai người rất tốt, không giống cấp trên cấp dưới, hắn cũng thường xuyên tìm Sở Hành uống rượu, anh sợ rượu vào lời ra, nên luôn cố gắng không chế tửu lượng của mình, nhưng mới uống vài chén thì đã say, sáng hôm sau tỉnh lại, Chu Diệc Thần sẽ chuẩn bị sẵn cơm sáng cho anh. Anh cảm thấy tuy hắn là ông trùm xã hội đen, nhưng không hề giống tam giáo cửu lưu, thủ đoạn ngoan độc lại có năng lực, biết nắm rõ vấn đề, chưa bao giờ tức giận với Sở Hành, Chu Diệc Thần thật sự coi anh như một người bạn. *1 Do đó, lúc Sở Hành thám thính địa điểm giao dịch để báo cáo với cấp trên, chuẩn bị quét sạch tổ chức của Chu Diệc Thần, anh không khỏi cảm thấy bất an. Đáng tiếc, Sở Hành là cảnh sát. Nhưng không ngờ rằng, thông tin anh trăm cay nghìn đắng để kiếm được… Là giả. “Cơm em đặt ở đây, anh ăn hay không thì tùy.” Chu Diệc Thần nói, đứng dậy rời đi. Sở Hành ngồi trên giường một lát, phát hiện quần áo trên người đều được thay sạch sẽ, cái kẹp trên đầu v* cũng được bỏ ra, nhưng mà… Vết hằn vẫn còn rõ. “Cậu thay quần áo lúc nào?…” Sở Hành thì thầm, anh không nhớ hay cảm thấy gì cả, là bị tiêm thuốc mê sao? Anh nhìn cái xích chỉ to hơn mắt cá chân bên phải một chút, thoát ra là điều bất khả thi. Bởi vì có thói quen ở sạch, anh quyết định vào phòng tắm rửa mặt, sau đó mặc kệ đồ ăn thơm phức vẫn ở trên bàn, đi quanh phòng xem xét. Kéo rèm ra, ngoài cửa sổ là một rừng cây, hình như chỗ này ở vùng ngoại thành. Thời tiết bên ngoài không tốt, không thể xác định bây giờ là mấy giờ. Cửa sổ bị khóa, Sở Hành kéo như nào cũng không ra. Dù có thể mở được… Nhảy xuống vẫn bị xích trên chân quấn vào, treo lơ lửng giữa không trung. Bên cạnh là một cái tủ quần áo rất lớn. Sở Hành mở tủ ra, bên trong… Bên trong có… Anh vội vàng đóng tủ lại. “Cốc cốc cốc.” Tiếng gõ cửa từ ngoài truyền đến, Sờ Hành xoay người nhìn về phía cửa phòng. “Tâm trạng tốt như vậy, anh đang soi gương sao?” Chu Diệc Thần nhìn anh. Nghe hắn nói xong, anh mới để ý trên tủ quần áo treo một cái gương lớn. “…” Sở Hành mặt vô cảm ngồi xuống mép giường. “Đồ ăn… Không hợp khẩu vị anh?” Chu Diệc Thần nhìn lên bàn. Sở Hành im lặng không trả lời. “Thái độ không chịu hợp tác của anh, thật khiến em đau đầu.” Hắn nói, đi đến bên mép giường. Sở Hành đứng dậy đánh vào mặt Chu Diệc Thần, sau khi hắn né được, anh nhanh chóng dùng đầu gối đá vào eo hắn. Chu Diệc Thần cũng thành thạo đánh đấm với anh một phen, cuối cùng bắt lấy tay phải Sở Hành, kéo thật mạnh, anh còn nghe thấy tiếng trật khớp xương. Hắn nắm cổ áo, lôi anh tới giường, lấy ra một cái còng tay trong tủ, còng tay anh lại khóa lên đầu giường. “Tên khốn! Buông tôi ra!” Cuối cùng Sở Hành cũng mở miệng, “Tôi muốn giết cậu!” “Em đánh giá cao suy nghĩ của anh.” Chu Diệc Thần nói, lấy dây da trói Sở Hành lại, nhét bóng silicon vào miệng anh, điểu chỉnh độ dài của bóng, để cho anh không thể nhổ ra, “Nhưng mà… Tỷ lệ thành công có hơi thấp.” *2 “Ưm… A ưm…” Bị nhét bóng vào miệng, nuốt nước miếng cũng trở nên khó khăn, muốn chửi bậy nhưng chỉ có thể phát ra mấy tiếng ưm ưm. “Sở Hành.” Chu Diệc Thần nói, cởi áo ngủ của anh, “Anh thật là không ngoan.” Hắn cầm lấy cái kẹp vú có lông, kẹp lên hai đầu v* sáng màu. Sở Hành giơ chân đá Chu Diệc Thần, hắn nắm lấy mắt cá chân anh, uy hiếp nói: “Em bảo rằng em sẽ không làm tổn thương anh, nhưng những người khác, em không chắc.” Chu Diệc Thần lấy điện thoại ra, điều chỉnh màn hình rồi đặt trước mặt Sở Hành. Ảnh trong màn hình vừa mờ vừa tối, tại nhà ngục, năm người uể oải đang dựa vào nhau, cả năm người anh đều quen biết. Đây là anh em cùng sinh ra tử với anh. Chu Diệc Thần cất điện thoại: “Từ giờ trở đi, nếu anh không nghe lời, em sẽ sai người giết bọn họ.” Lo lắng trong lòng Sở Hành cuối cùng cũng biến mất, bọn họ còn sống… Thật tốt quá! Hắn kéo quần anh xuống, ống quần bên trái được kéo ra, nhưng chân phải đang bị xích, không kéo xuống được, hắn dùng kéo cắt luôn ống quần, sau đó ném chiếc quần rách tả tơi xuống đất. Quần bị cởi ra, Sở Hành phát hiện bản thân đang mặc quần lót nữ, dây cột hình chữ Đinh (丁), nửa chiếc quần ren là trong suốt, có thể thấy rõ hình dáng dương v*t, ngoài ra còn có chiếc nơ hồng nhạt hình con bướm trên quần, thảo nào… Thảo nào anh cứ cảm thấy hạ thân không được thoải mái… *3 Đôi mắt đen láy hận thù nhìn Chu Diệc Thần, hắn cúi đầu, không để ý ánh mắt Sở Hành. Hai cái kẹp trên ngực đang phập phồng theo hô hấp của anh, lại một lần nữa anh cảm nhận được cái gọi là sống không bằng chết. Chu Diệc Thần lôi sextoy hình đầu lưỡi, bật nút, cọ sát dương v*t Sở Hành. Cái máy mềm mại không khác gì người thật, liếm toàn bộ, từ tinh hoàn cho tới dương v*t, thỉnh thoảng còn cọ qua kẽ mông, anh không nhịn được kẹp chặt chân, lại bị hắn kéo ra. “A… A ưm…” Mọi suy nghĩ hận thù và sỉ nhục đều tan biến trong nháy mắt, Sở Hành – vốn chưa bao giờ để ý hai chữ dục vọng, bây giờ lại bị dục vọng nhấn chìm. Vì đắm chìm vào khoái cảm, anh không kịp nuốt nước miếng, chỉ có thể mặc kệ cho nước chảy xuống cằm, nhỏ lên ngực anh. Quần lót nửa trong suốt rất nhanh đã hoàn toàn trong suốt, dương v*t rỉ nước thấm ra ngoài quần. “Sắp… Sắp ra rồi…” Sở Hành híp mắt nghĩ, nhưng đúng lúc này chấn động dưới hạ thân bỗng dừng lại. Chu Diệc Thần lấy dương v*t giả ra, thoa dầu bôi trơn lên mấy hạt thô to trên máy, kéo quần lót anh xuống, cọ dương v*t giả vào kẽ mông, sau đó thong thả chen vào trong huyệt khẩu. Sở Hành mở to mắt, nhìn món đồ đáng lẽ phải dùng cho phụ nữ đang đi vào cơ thể mình, hoảng loạn đá chân phản kháng, bị Chu Diệc Thần dễ dàng trấn áp, dương v*t giả màu đen đi vào hơn một nửa. “A… A ưm!” Anh giãy giụa muốn phun quả bóng trong miệng ra, nhưng bóng không hề di chuyển, vẫn kẹt lại trong miệng anh. dương v*t giả bắt đầu chuyển động, khoái cảm chưa bao giờ trải qua truyền đến từ nơi đáng xấu hổ kia, khiến cho cổ họng Sở Hành rên rỉ một hồi lâu. “Ưm a… A… Ưm a…” dương v*t giả được chỉnh lên mức cao nhất, theo động tác Chu Diệc Thần bắt đầu thọc vào rút ra, khiến cho Sở Hành bị nuốt chửng bởi từng đợt khoái cảm, anh nhắm mắt lại, đầu óc trống rỗng. Thịt non màu đỏ theo dương v*t giả không ngừng bị kéo ra, Sở Hành liên tục co rút hậu huyệt, cơ thể có thể cảm nhận rõ ràng từng hạt nhô lên của dương v*t, cắm vào tiến tuyền liệt sâu bên trong, mang đến khoái cảm ngập trời, làm khóe mắt anh ướt át đỏ lên. Hai chân không tự giác quấn lấy người Chu Diệc Thần, Sở Hành không ngờ rằng, trên thế giới này, còn có cảm giác vui sướng như vậy. *1. Tam giáo cửu lưu: Tam giáo gồm Nho giáo, Phật giáo và Đạo giáo Cửu lưu gồm Nho giáo, Đạo giáo, Mặc gia, Pháp gia, Danh gia, học phái Tạp gia, nông dân, Âm Dương gia, nhà chiến lược chính trị (Tung Hoàng gia?) *2. Bóng silicon này là bóng sextoy á nó có thể biến thành hình âm đ*o nên mới kéo dài ra được. *3. Quần lót hình chữ Đinh, cho những thím nào không tưởng tượng được =))) <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210826/duong-giao-nhau-3-0.jpg" data-pagespeed-url-hash=418419793 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>.