Dương Gian Phán Quan
Chương 10 : Chăm Chỉ Niệm Kinh
Thành thật mà nói thì lời sau cùng của Bạch Lãnh cũng chẳng sai, Cao Cường thực sự đã không còn con đường nào khác để đi nữa rồi. Không muốn chết thì phải cắm đầu cắm cổ mà tu hành cái gì gì đó thôi.
Ừ thì cứ coi như Cao Cường cùng đường mạt lộ rồi đi. Thế nhưng Bạch Lãnh nói ra những lời đó với giọng điệu đầy ý cười lại là sao? Gã quỷ quái này đang vui vẻ cái gì? Cao Cường nghĩ mãi không thông.
Tuổi trẻ khí thịnh mà lại bị thẳng mặt cười nhạo như thế thì đương nhiên là không vui rồi. Nhất là đối phương còn là một con quỷ vênh váo, nỗi buồn bực trong lòng Cao Cường càng tăng thêm gấp bội.
Cao Cường không chút chần chừ chuyển hoá phiền muộn này trở thành động lực. Ấp ủ giấc mộng có một ngày sẽ đập cho cái gã quỷ Bạch Lãnh này một trận te tua đến nỗi cha mẹ của gã nhận không ra mới thôi.
Cảm xúc không vui cũng chẳng duy trì được quá lâu, bởi vì sự chú ý của Cao Cường đã bị mấy món đồ Bạch Lãnh để lại thu hút lấy. Bao gồm cả cái vòng tròn bằng kim loại màu bạc hắn đang nắm trong tay.
Hai thứ bị ném trên nệm giường thì trong đó có một cuốn sách dày cộp nhìn trông khá là xưa cũ. Thứ còn lại thì là một cuộn giấy có màu hoàng kim lấp lánh khá giống bản giao kèo nhưng khổ giấy nhỏ hơn nhiều.
Lật mở vài trang của cuốn sách thấy mỗi trang đều là hình vẽ của những loại yêu quái quỷ hồn cùng với hàng đống ghi chú miêu tả tương quan khá là chi tiết. Giờ chưa phù hợp để đọc nên Cao Cường khép lại rồi thả trở lại giường.
Như người ta thì ngồi xem sách báo hoa cỏ động vật quý hiếm hay là người mẫu nội y nóng bỏng gì đó. Còn mình thì lại phải ngồi xem sách nói về một đống quái vật gớm ghiếc thế này. Cao Cường bất đắc dĩ thở dài đưa tay vớ lấy cuộn giấy.
Đúng như những gì Cao Cường đã suy đoán, cuộn giấy này là bảng danh sách liệt kê những quỷ hồn trốn thoát khỏi Âm Phủ. Chẳng buồn đếm xem số lượng chính xác là bao nhiêu, Cao Cường cuộn bảng danh sách lại như cũ và ném xuống giường.
Đến lúc này Cao Cường mới chăm chú quan sát cái vòng tròn kim loại màu bạc trong tay. Chỉ dựa vào ánh sáng trăng sao chiếu rọi vào thì hơi khó để nhìn được rõ hết. Xong cũng đủ để thấy được vài điểm đặc biệt của thứ đồ vật này.
Đầu tiên là đường viền của vòng tròn này không phải nhẵn mịn, mà ở cả trong lẫn ngoài đều có hàng răng cưa. Hai mặt trước sau đều được khắc hoạ những hoa văn cách điệu màu đỏ trông khá nổi bật.
Bên trong lòng của vòng tròn còn có một ngôi sao năm cánh từ những thanh kim loại nhỏ ghép thành. Toàn bộ phần đỉnh nhọn của các cánh ngôi sao dính liền với viền trong của vòng tròn khá chắc chắn.
Những thanh kim loại nhỏ này cũng không khác phần viền vòng là bao, bởi trên thân chúng cũng đầy rẫy những hoa văn cách điệu màu đỏ chót, nhìn trông loằng ngoằng cứ như đám độc xà đeo bám thân cột.
Năm cánh ngôi sao thì rỗng ruột, thế nhưng phần chính giữa thì có một khối kim loại ngũ giác. Ngoài những hoa văn đỏ chót loằng ngoằng thì hai mặt trước sau của khối ngũ giác này còn có khắc hoạ hai thứ mà Cao Cường nhìn là hiểu.
Không rõ mặt nào là trước mặt nào là sau, chỉ biết một mặt có hình của cây lưỡi hái khá giống hình tượng lưỡi hái tử thần. Mặt còn lại thì có hình của một chiếc cân có cán, loại biểu tượng cán cân công lý.
Chắc hai cái đồ án hình hoạ này đại diện cho thẩm phán và tài quyết cái gì đó như trong tiểu thuyết thường nói tới đi. Cao Cường cảm thấy rất có thể cái món đồ vật này chính là lệnh bài chứng minh thân phận Phán Quan tập sự của mình cũng nên.
Có nhìn mòn cái đồ vật này đi nữa cũng chẳng để làm gì, Cao Cường quyết định nhỏ máu nhận chủ gì đó như Bạch Lãnh đã nói đi. Hắn háo hức muốn biết tâm pháp tu hành nó ra làm sao lắm rồi .
Máu của Cao Cường vừa quệt lên, món đồ này liền rời khỏi tay hắn rồi cứ lơ lửng trước mặt. Những hoa văn loằng ngoằng như rắn bò trên nó cũng bắt đầu nuối đuôi nhau lần lượt sáng lên.
Có điều chỉ là thứ ánh sáng màu đỏ mờ mờ chứ không phải quá rực rỡ. Thế nhưng đến khi tất cả hoa văn đều phát sáng lên rồi, thì toàn bộ phần thân kim loại của món đồ vật này cũng phát sáng theo.
Mà nó cũng không đơn thuần chỉ là phát sáng như những chiếc bóng đèn vậy thôi. Bởi vì Cao Cường phát giác ra món đồ này rõ ràng giống như vừa được nung trong lò lửa với nhiệt độ cực cao vậy.
Không chỉ đỏ rực như thể bị nung tan chảy tới nơi, nó còn toả ra hơi nóng khủng khiếp. Để giữ an toàn Cao Cường hơi chút dịch chuyển thân mình lùi về phía sau, đáng tiếc chạy trời không thoát khỏi nắng.
Chỉ thấy trước mắt hoa một cái đi kèm với tiếng động nghe như làn gió thổi qua. Món đồ vật kia vậy mà nhanh như chớp từ trên không nhắm thẳng mu bàn tay trái của Cao Cường mà đánh tới.
Cao Cường còn đang ngơ ngác chưa kịp hiểu gì xảy ra, thì một cảm giác bỏng rát phi thường đau đớn xộc thẳng lên đầu. Nó trùng kích mạnh mẽ đến nỗi khiến Cao Cường ngay lập tức lăn ra hôn mê bất tỉnh.
Trong khi Cao Cường ngã vật ra nằm im như chết, thì món đồ vật kia dần thẩm thấu vào tay hắn. Đến sau cùng khi ánh sáng tắt hẳn, nó lưu lại trên mu bàn tay trái của hắn giống hệt như một hình xăm.
Mang theo hình xăm thế này ra đường chắc hẳn sẽ phi thường gây chú ý. Không chỉ vì trải rộng trên mu bàn tay mà còn bởi vì nó có màu chủ đạo là xám bạc bóng loáng, thành ra nhìn vào có hơi nổi bật.
Nhất là nếu nhìn kỹ vào thì rất dễ dàng phát hiện ra hình xăm này có điểm vô cùng kỳ quái. Chẳng là ở phần chính giữa của ngôi sao năm cánh lúc thì nó hiện lên hình cán cân, lúc thì lại hiện hình lưỡi hái.
Sau này nếu không muốn bị người ta nhìn chằm chằm, Cao Cường chắc hẳn sẽ phải đeo găng tay ra đường quá. Chứ cứ trưng ra cái hình xăm mang đầy phong cách tà dị thế này thì quá chất chơi rồi.
Cao Cường suốt từ nãy tới giờ vẫn nằm im không nhúc nhích, nhưng thực ra không phải do còn đang hôn mê. Mà bởi vì ý thức linh hồn của hắn lúc này đang ở trong một căn phòng vô cùng lạ lẫm.
Cao Cường cũng không biết bản thân hắn lúc này chỉ là ý thức linh hồn hiển hoá thành đâu. Tự nhiên bị lôi tới nơi xa lạ xong hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều mà đưa mắt quan sát xung quanh.
Căn phòng này ngoài có bốn bức tường bao quanh kín như bưng, cùng với mấy chục quả cầu ánh sáng đang trôi lơ lửng ở trên không, thì nói thật là ngay cả một cọng lông cũng chẳng có.
Tâm pháp tu hành gì đâu không thấy, phép thuật thần thông biến ảo gì đó cũng chẳng thấy luôn. Hết cách Cao Cường liền học theo trong phim mà đi sờ mó lần mò ở bốn bức tường xung quanh xem sao.
Để cho Cao Cường phải thất vọng bởi vì có mài mòn bốn bức tường này đi nữa thì cũng chẳng có gì khác lạ. Vốn đang chán nản thì Cao Cường bất chợt nhìn thấy một vòng tròn nho nhỏ ở chính giữa mặt sàn.
Không chút nghĩ ngợi hắn liền chạy tới kiểm tra xem sao. Chỉ là Cao Cường vừa đặt chân vào trong vòng tròn, còn chưa kịp mò mẫm hay dậm nhảy gì đó thì một quả cầu ánh sáng từ trên rơi thẳng xuống.
Không biết trùng hợp hay cố ý mà vị trí quả cầu ánh sáng rơi xuống lại trúng vào đầu của Cao Cường. Và thế là sau một pha va đập chát chúa, khuôn mặt của hắn liền được tiếp xúc đầy thân mật với mặt sàn.
Sau cú ngã này thân ảnh hiển hoá từ ý thức linh hồn của Cao Cường cùng với quả cấu ánh sáng kia đồng loạt mờ nhạt rồi chẳng mấy chốc thì biến mất không còn dấu vết.
Cảm giác lạnh để cho Cao Cường biết bản thân đã trở về với thực tại, có điều hắn cũng không vội vã ngồi dậy làm cái gì, mà vẫn tiếp tục nhắm mắt nằm im tại chỗ.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản là bởi vì lúc này đang có một đống hình ảnh cùng với chữ viết các kiểu cứ như dòng nước lũ chảy chồm nhồi nhét vào trong đầu của Cao Cường.
Quá trình này diễn ra cũng chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà thôi. Phát hiện mình vậy mà nhớ rõ từng chi tiết của mớ hình ảnh cùng chữ viết kia, Cao Cường không khỏi tấm tắc khen ngợi thần kỳ.
Trải vuốt kiểm kê lại một lần, Cao Cường mới biết kiến thức mới thu được cũng chẳng nhiều lắm. Trong đó bao gồm một bộ công pháp thổ nạp kết hợp với một bộ võ kỹ quyền cước khá oách.
Trong ghi chú hướng dẫn thì công pháp cùng võ kỹ này dùng để tu luyện rèn dũa nâng cao tố chất cơ thể. Đại ý có một thân thể khoẻ mạnh thì tu hành sau này sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Thứ cuối cùng có hơi đặc biệt bởi vì nó là một bản kinh thư. Theo ghi chú đi kèm thì bản kinh thư có cái tên Độ Tâm Kinh này khá là quan trọng, Cao Cường cần phải tụng niệm hàng ngày.
Đương nhiên không cần phải niệm ra ngoài miệng giống như các vị nhà sư tụng kinh gõ mõ trong chùa. Mà chỉ cần tụng niệm trong lòng thôi cũng được, và tối thiểu một ngày phải niệm một lần.
Mục đích cho việc tụng niệm Độ Tâm Kinh này nghe ra có hơi thần bí, liên quan tới vấn đề linh hồn. Có rất nhiều công dụng, xong ở đây nhấn mạnh tới việc trợ giúp gột rửa đi những tà niệm trong lòng.
Ghi chú giảng giải có nhiều lắm, có điều người mới gà vịt như Cao Cường đọc chẳng hiểu gì mấy. Nghĩ qua nghĩ lại một hồi, Cao Cường liền phán định cái việc tụng niệm Độ Tâm Kinh này là để ngăn ngừa bị tẩu hoả nhập ma giống như trong phim chưởng đi.
Hiện tại mà muốn tu luyện thổ nạp võ kỹ gì kia thì không được phù hợp cho lắm. Bởi vậy sau khi đem cuốn sách và cuộn giấy cất dấu xuống dưới nệm giường, lại nhìn thoáng qua “hình xăm” trên tay, Cao Cường bắt đầu ngồi xếp bằng đả toạ nhẩm niệm theo Độ Tâm Kinh.
Tuy còn chưa hiểu lắm tu hành ngô khoai sắn ra làm sao, thế nhưng xem phim thì thấy tẩu hoả nhập ma là mối hoạ quá kinh khủng. Cho nên Cao Cường cảm thấy tốt hơn hết bản thân nên chăm chỉ tụng niệm cái món kinh thư đầy thần kỳ huyễn hoặc này.
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
104 chương
21 chương
48 chương
11 chương
501 chương