Dương Gia Vĩ Em Yêu Anh!

Chương 29 : Sự thật

Cảm giác một người nào đó đang dùng sức thật mạnh lắc lư người cô, Kiều Linh Nhi choáng váng tỉnh dậy thân hình to lớn của Vũ Phi ngay trước mắt cô. Thấy cô tỉnh lại anh ta lui về sau đứng một bên chiếc ghế sô-pha, lúc này Kiều Linh Nhi mới nhìn rõ người đàn ông đang ngồi chính giữa không ai khác chính là Hoàng Hữu Kiệt. Ông ta nhìn cô với ánh mắt quỷ dị, sau đó lại chậm rãi nói: "Kiều Linh Nhi cô có muốn nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của mình hiện tại không, thật sư khiến người khác nhìn vào không khỏi cảm thấy đau lòng, nếu quả thật để người cha yêu quý của cô chông thấy cô lúc này không biết ông ta có phát bệnh mà chết hay không nữa...haha..haha" giọng điệu diễu cợt của ông ta thật khiến cô một phát giết chết ông ta, nếu không phải cô đang bị trói thì nhất định đã sớm cho ông ta đi gặp diêm la vương rồi. Kiều Linh Nhi: "Hoàng Hữu Kiệt ông quả thật là một người hèn hạ, đến ngay cả người phụ nữ của mình cũng không giữ được lại để cho bà ta quấn lấy ba tôi, sự nghiệp của ông cũng do ông bất tài mà dẫn đến phá sản, những chuyện đó đều do ông mà ra sao lại có thể trách ba tôi, ông không đấu lại ba tôi lại dùng thủ đoạn bắt cóc tôi uy hiếp ông ấy thật là vô sỉ, tôi khinh thường ông. Hoàng Hữu Kiệt toàn thân bốc hỏa, ông chưa từng bị ai sỉ nhục như vậy, hôm nay con nhỏ này lại ngang nhiên trước mặt thuộc hạ của ông hạ nhục ông, Hoàng Hữu Kiệt bừng bừng sát khí tiêan tới trước mặt cô, vung tay dáng xuống khuôn mặt cô một bạt tai thật mạnh dườnh như là dùng hết sức lực, Kiều Linh Nhi choáng váng nhổ ra sàn nhà một ngụm máu đỏ tươi. Ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông đang giận dữ trước mặt mình, cô không hề hoảng sợ nhếch miệng cười: "Nếu ông có bản lĩnh thì hay giết chết tôi đi, đừng làm ra những chuyện khiến người khác khinh bỉ như vậy" Hoàng Hữu Kiệt cười lạnh: "Để cô chết như vậy thật quá dễ rãi cho cô, tôi muốn cả cô và người ba yêu quý của cô phải chịu đau đớn trước khi chết như vậy mới khiến ta hả lòng hả dạ. Có phải cô vẫn đang tìm kiếm kẻ đã khiến mẹ cô tự tử phải không, ha...ha...dù gì cô cũng là người sắp chết tôi coi như giúp cô giải quyết thắc mắc này, người đó chính là ta, chính ta đã gửi những bức ảnh đó, cũng chính ta đã tìm gặp mẹ cô ta muốn bà ta cùng nhau hợp tác, ta cho bà ta hai lựa chọn một là cùng ta giành lại người mình yêu, hai là hay tự kết liễu đời mình, ta đã để lại cho bà ta một hộp thuốc ngủ ta thật không ngờ được bà ta quả thật là một người ngu ngốc, không những không chịu làm theo lời ta nói mà lại chọn cách kết liễu đời mình. Bà ta nghĩ hy sinh mạng sống để tác thành cho người mình yêu là chuyện vĩ đại lắm hay sai thật nực cười, đó thực chất chỉ là một việc làm ngu xuẩn" Kiều Linh Nhi, tuy cô đã đoán ra chính là Hoàng Hữu Kiệt làm nhưng khi nghe chính miệng ông ta thừa nhận, cô không khỏi tức giận ấnh mắt lạnh lẽo nhìn ông ta, cô thật sự hận người đàn ông này đến thấu xương. Hoàng Hữu Kiệt nhìn cô băng ánh mắt thích thú: "Không chỉ có vậy, ta nghe nói trong suốt bảy năm nay cô luôn hận ba mình, cho rằng mọi lỗi lầm đều do ông ta gây ra phải không, thật ta mọi chuyển đều do ta làm, ông ta cũng căn bản không có yêu Minh Thư cũng tại bà ta quá cố chấp, không quan tâm tới ta một lòng đi theo Kiều Nhất Dũng để rồi bây giờ bà ta căn bản không nhận được bất cứ thứ gì từ ông ta, ngay cả một chút danh phận đều không có" thấy sắc mặt Kiều alinh Nhi thay đổi liên tục, ông ta nhếch miệng nở ra một nụ cười sau đó lại tiếp tục đả kích cô: " Sao vậy cô nhóc, biết được sự thật nên cảm thấy rất sốc sao? Cảm thấy có lỗi, hối hận vì đã hiểu lầm ba cô lâu đến như vậy sao? Rất muốn chuộc lỗi?...haha...rất tiếc không kịp nữa rồi, cô hãy ôm lỗi lầm của mình đi gặp mẹ cô dưới suối vàng đi" Kiều Linh Nhi cả kinh nhìn ông ta, cô vẫn chưa bình tĩnh tiêu hóa hết lời nói của ông ta, tâm trạng cô lúc này quả thật giống như ông ta đã nói, cô thật sự đã hiểu lầm ba mình, tất cả đều là lỗi của Hoàng Hữu Kiệt người đàn ông đáng chết đang đứng trước mặt cô. Cô không thể cứ thế mà chết trong tay ông ta được, cô còn nợ ba một lời xin lỗi nghĩ vậy tâm trí cô liền trở nên minh mẫn hơn bao giờ hết. Hoàng Hữu Kiệt phất tay với Phi Long, anh ta nhanh chóng tiến lại gần cô dùng băng keo bịt miệng cô lại sau đó lại, rút điện thoại từ trong túi ra đứng cách xa cô tầm hai, ba mét lưu loát bấm bấm cái gì đó trên màn hình, Hoàng Hữu Kiệt nhàn nhã ngồi lại vị trí ghế sô-pha chân trái vắt lên chân phải, ung dung hướng mắt nhìn cô, trên mặt ônh ta hiện lên một tầng tà ác, ánh mắt mang theo sự căm ghét và hận thù. ******************* Dương Gia Vĩ cùng hai cha con nhà họ Kiều đang cùng ở trong phòng khách nhà họ Kiều, sáng sớm Dương Gia Vĩ đã tới đây xem xét tình hình, trong lúc ba người đang trầm tư suy xét lại mọi việc để tìm ra người có động cơ gây án nhất thì điện thoại của Kiều Nhất Dũng lại đổ chuông. Ba người căng thẳng cực độ nhìn dãy số lạ trên màn hình điện thoại, Kiều Nhất Dũng cũng cho là rất có thể chính là bọn bắt cóc gọi tới nhưng bọn chúng lại gọi cho ông bằng cách gọi video, ông liếc mât nhìn Kiều Nhất Hùng và Dương Gia Vĩ sau khi thấy hai người họ gật đầu ông căng thẳng bấm nút nhận. Rất nhanh trên màn hình xuất hiện hình ảnh Kiều Linh Nhi, bị trói trên ghế toài thân bị đáng đến nỗi bộ đồ da ôm sát người cũng bị đánh râch lộ ra từng đường roi nhuốm máu trên miệng bị bịt bằng băng dính, khóe môi còn vướng một dòng máu đỏ tưới, khuôn mặt tái nhợt. Nhìn thấy đứa con gái mà ông yêu quý nhất bị người ta hành hạ đến thê thảm như vậy, Kiều Nhất Dũng không khỏi kích động: "Linh Nhi con không sao chứ? Con đang ở đâu? Ba rất lo cho con, con hãy cố gắng chịu đựng ba sẽ tới cứu con". Kiều Linh Nhi nhìn thấy ánh mắt đau thương của ông, khuôn mặt ông đầy vẻ lo lắng, trái tim cô đau đơn vô cùng cô thật hối hận vì đã đối xử không tốt với ông suốt bảy nam qua, cổ họng cô nghẹn cứng, nước mât không tự chủ rơi xuống khôngbphari vì cô bị đánh mà cảm thấy đau đớn, mà vì trong lòng cô đang rất đau đớn đau đến nghẹn ngào. Dương Gia Vĩ và Kiều Nhất Hùng đứng bên cạnh cũng nhình thấy hình ảnh này, Dương Gia Vĩ bình tính lấy máy tính không ngừng gõ xuống bàn phím cố gắng truy tìm tung tích của cô từ đường truyền đang kết nối với tên bắt cóc kia. Kiều Nhất Dũng nhìn thấy cô khóc thì không kìm lòng được, ông cho rằng cô bị bọn họ hành hạ đến khổ sở nên nhìn thấy ông mới khóc như vậy: "Linh Nhi, con phải mạnh mẽ lên, không được khóc con phải tin tưởng ta, nhất định ta sẽ cứu được con, không được nản lòng nghe ta cố gắng chịu đựng, không được bỏ cuộc có biết chưa?" Hoàng Hữu Kiệt nghe được giọng nói lo lắng đầy kích động của Kiều Nhát Dũng, ông ta không khỏi vui mừng cái ông ta muốn thấy nhất là cảnh tượng này, ông ta cười cợt nói: " Kiều Nhất Dũng không ngờ ông cũng có ngày này, sao? Cảm giác bây giờ của ông có phải rất khổ sở không nhìn đứa con gái yêu quý của mình đang bị tôi nắm giữ mạng sống có phải rất sợ hãi hay không?". Kiều Nhất Dũng nghe ra được giọng nói này là của ai, ông càng thêm kích động: "Hoàng Hữu Kiệt sao lại là ngươi? Ngươi có mục đích gì? Sao lại bắt cóc con gái ta? Nếu muốn trả thù ta thì hãy tới tìm ta, không được làm hại con gái ta, ngươi nghe rõ không?". Hoàng Hữu Kiệt: "Có mục đích gì sao? Đương nhiên là muốn nhìn thấy ông phải khổ sở rồi, tôi muốn ông nhìn thấy con gái ông bị tôi giết chết mà không hề làm được gì chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn...haha...ha" nói xong kết nối liền bị cắt đứt, Kiều Nhất Dũng vốn bị bệnh tim ông không thể chịu được đả kích lớn như vậy, căn bệnh liền tái phát, má Trần nhanh chóng đưa thuốc cho ông uống, Kiều Nhất Hùng sắc mặt trắng bệch thều thào nói: "Nhất Hùng con nhất định phải cứu được Linh Nhi, nhất định phải cứu được con bé". Kiều Nhất Hùng gật đầu với ông, sau đó phân phó cho má Trần và Nhật Vân chăm sóc cho ông, còn mình thì theo địa chỉ mà Dương Gia Vĩ đã để lại theo lời căn dặn của anh đi giải cứu Linh Nhi. Dương Gia Vĩ sau khi tra được vị trí của cô đã nhanh như chớp chạy xe tới nơi mà cô đang bị giam giữ, trên đường đi không ngừng gọi điện thoại phân phó người tiếp ứng trong ngoài. Mặc dù ngoài mặt anh tỏ ra bình tĩnh nhưng không ai biết được lòng anh nóng như lửa đốt, anh không ngừng mong cho cô an toàn tới lúc anh tìm được cô, nhất định không được xảy ra chuyện gì, tốc độ lái xe ngay càng nhanh, anh gần như phóng hết tốc độ lao như một tia chớp trên đường.