Dương Gia Vĩ Em Yêu Anh!
Chương 12 : Kiều Linh Nhi bị bệnh
" Tôi biết con bé không phải người dễ gây sự có phải cô đã nói điều gì khó nghe với nó có phải không? " Kiều Nhất Dũng nhìn Minh Thư bằng ánh mắt tức giận, bà ta đưa tay lên sờ vào vết thương của mình sau đó nhẹ nhàng nói với giọng điệu vô tội: " Em có làm gì đâu, có lẽ vì con bé đã có thành kiến với em từ trước nên mới làm như vậy " Kiều Nhất Dũng dữ dằn nhìn bà ta và nói: " Cô đừng nói dối trước mặt tôi, tôi cảnh cáo cô nếu từ sau còn giám ăn nói linh tinh trươc mặt Linh Nhi thì cho dù con bé không ra tay với cô thì tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô đâu " nói xong Kiều Nhất Dũng xoay người dời đi, Minh Thư vội gọi với theo: " Nhất Dũng anh đi đâu vậy? em đang bị thương mà sao anh có thể bỏ đi như vậy chứ? " Kiều Nhất Dũng bước nhanh ra ngoài mà không thèm quay đầu lại nhìn bà ta lấy một cái, Minh Thư bực bội trong người đập mạnh tay xuống giường.
Sau khi Kiều Linh Nhi chạy ra khỏi bệnh viện Dương Gia Vĩ cũng đuổi theo cô, lúc đó ngoài trời đang đổ mưa to, cô mặc kệ mọi người xung quanh đang nhìn cô với con mắt kì quái, cô chạy thục mang trên đường, nước mắt dòng dã rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của cô khuôn mặt cô lúc này đã lấm lem không thể nhận ra đâu là nước mưa đâu là nước mặt, cô chạy một đoạn khá xa thì gục ngã, cô gào thét trong làn mưa. Dương Gia Vĩ chạy lại chỗ cô, anh nhìn cô lúc này mà lòng rấy lên một sự chua xót, anh đi tới quỳ một chân xuống trước mặt cô, nắm lấy bả vai đang run rẩy của cô: " Nếu khóc khiến em nhẹ lòng hơn thì hay khóc cho đã đi, đừng kìm nén trong lòng như vậy sẽ khiến em khó chịu hơn ", Kiều Linh Nhi ngước mắt lên nhìn người trước mặt mình, không hiểu sao nhìn thấy anh cô lại cảm thấy muốn dựa dẫm vào anh, cô nhìn anh chằm chằm sau đó nhào lên ôm lấy cổ anh khóc nức nở, mọi sự uất ức dồn nén lâu nay của cô đều theo những giọt nước mắt rơi xuống, tiếng khóc như như xé lòng của cô khiến anh cảm thấy rất đau, anh ôm chặt cô vào lòng, hai người cứ như vậy ôm nhau dưới làn mưa tầm tã.
Khóc được một lúc, cô mệt mỏi lả đi trên vai anh, quần áo hai người đã ướt đẫm. Dương Gia Vĩ cởi áo khoác ngoài ra choàng lên người cô rồi ôm lấy cô đưa về, về tới biệt thự anh ôm cô đi vào trong, thấy anh ôm trên tay một người phụ nữ mọi người không khỏi sững sờ vì xưa nay anh chưa từng mang một cô gái nào về nhà. Dương Gia Vĩ đi thẳng lên lầu, không để ý đến ánh mắt của mọi người, Dì Lâm thấy vậy liền chạy theo anh lên phòng.
Dương Gia Vĩ: " Dì xuống dưới lấy cho tôi một bộ đồ sạch sẽ thay cho cô ấy, rồi nấu một bát canh gừng mang lên đây "
Dì Lâm: " Tôi biết rồi, cậu cũng nên đi tắm rửa thay đồ đi không cảm lạnh "
Nói xong Dì Lâm mau chóng ra ngoài, Dương Gia Vĩ đặt Kiều Linh Nhi xuống giường sau đó đắp chăn cho cồ rồi đi vào phòng tắm. Lúc anh quay ra thì Dì Lâm đã cầm quần áo lên, anh biết điều nên đã đi ra ngoài để Dì Lâm thay đồ cho cô. Dì Lâm thay đồ cho cô xong lúc đẩy cửa đi ra thì thấy Dương Gia Vĩ đang đứng bên ngoài tựa lưng vào tường, anh thấy bà đi ra liền lên tiếng: " Xong rồi sao?"
Dì Lâm gật đầu: " Cô gái đó là người lần trước đã đưa cậu về "
Dương Gia Vĩ " ừ " một tiếng
Dì Lâm: " Cô ấy bị sao vậy? Sao cậu lại đưa cô ấy về đây? không lẽ cô ấy là bạn gái của cậu sao "
Dương Gia Vĩ chỉ trả lời lại bà câu cuối cùng " Bây giờ thì chưa phải nhưng sau này sẽ phải " anh nói nửa úp nửa mở khiến Dì Lâm khó hiểu nhưng nhìn ánh mắt và hành động ân cần mà anh dành cho cô thì bà cũng cảm nhận được cậu chú rất có cảm tình với cô gái này.
Dương Gia Vĩ đi vào ngồi bên giường cô, nắm lấy đôi bàn tay thon dài của cô, lẳng lặng nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp của cô anh đưa tay lên vuốt ve khuôn mắt nhỏ nhắn của cô, rồi lại nhẹ nhàng vuốt tóc cô ra đằng sau. Trong lúc tay anh chạm vào da thịt cô anh cảm thấy cơ thể cô đang dần nóng lên anh đưa tay lên trán cô thấy trán nóng ran, Dương Gia Vĩ vôi chạy ra ngoài hét lên với người hầu bên dưới nhà: " Mau gọi bác sĩ tới đây cho tôi, mau lên " anh gầm lên khiến mọi người hoảng sợ. Chừng 10 phút sau bác sĩ mau chóng chạy tới, xem sét bệnh tình cho cô, Dương Gia Vĩ ngồi bên hết sức lo lắng không ngừng hỏi: " Cô ấy có sao không vậy? ", Bác Sĩ chuyên tâm khám cho Kiều Linh Nhi một lúc sau khi kểm tra xong mới quay sang nói với anh: " Do cô ấy dầm mưa quá lâu nên đã bị cảm lạnh và giờ đang sốt cao, tôi sẽ kê thuốc cho cô ấy anh hãy cho cô ấy uống bây giờ và nếu sau 4 tiếng trôi qua mà không thấy tuyên giảm thì tiếp tục cho cô ấy uống ", bác sĩ dặn dò với anh mấy câu rồi dời đi.
Dương Gia Vĩ đi vào phòng tắm lấy một chiếc khăn ra đắp lên trán cô, sau đó nâng cô dậy nhẹ nhàng bỏ thuốc vào miệng cô rồi cho cô uống nước, nhưng cô lại cứ phun hết ra khiến anh phải khó khăn lắm mới giúp cô uống được thuốc. Dương Gia Vĩ chăm sóc cô suốt đêm, đã 4 tiếng đồng hồ trôi qua mà cô vẫn chưa hạ sốt, lúc này Kiều Linh Nhi đã sốt đến mê man, tay cô đưa lên trên không khua loạn xạ trong miệng lẩm bẩm nói: " Đừng đi, đừng bỏ tôi lại một mình, đừng làm vậy " vừa nói nước mắt từ trong kẽ mắt cô rỉ ra vài giọt nước mắt lăn dài trên má, Dương Gia Vĩ vội nắm lấy bàn tay đang khua loạn lên của cô nhẹ nhàng nói: " Em yên tâm cho dù cả thế giới này có bỏ rơi em thì anh cũng nhất định sẽ không bỏ rơi em, anh nhất định sẽ không làm vậy với em ", mặc dù anh biết những lời này có nói cô cũng không nghe thấy nhưng anh vẫn muốn nói ra, anh khống biết là từ lúc nào anh lại cảm thấy thích cô gái này rồi, cho đến hôm nay khi anh nhìn cô đau khổ tim anh cũng rất đau, anh không muốn nhìn thấy cô như vậy và anh đã nhận ra mình đã thích cô gái này thật rồi.Trong lòng Dương Gia Vĩ thầm tự nhủ Anh nhất định sẽ phải có được cô, bằng mọi giá phải chiếm được trái tim cô, anh sẽ không buông tay cô
Dương Gia Vĩ đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên mặt cô, lại tiếp tục cho cô uống thuốc lần hai, lần này Kiều Linh Nhi có vẻ ngoan ngoãn hơn anh không cần phải tốn quá nhiều công sức với cô. Một lúc sau, Kiều Linh Nhi cuối cùng cũng hạ sốt Dương Gia Vĩ lúc này mới thở phào nhẹ nhóm, anh ra ngoài một lúc lâu sau đó nhanh chóng quay lại xem xét tình trạng của cô thấy cô có vẻ đã khá hơn anh mới cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm anh lại cầm chặt tay cô im lặng ngồi nhìn cô.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
3 chương
68 chương
10 chương
10 chương
11 chương
71 chương
179 chương
26 chương