Tĩnh Du phát hiện hình như nàng đã quá coi thường phu quân mình rồi. Nguyên bản, nàng chỉ biết y thuật của hắn xuất chúng, cũng biết hắn có đầu óc buôn bán, có tâm tư kín đáo, quyết đoán siêu phàm. Nhưng ngoại trừ y thuật, tất cả những điều khác đều là nghe nói, chưa từng thấy tận mắt. Nhưng sau khi hắn mang nàng đi các nơi liên tục trong vài ngày, thì nàng mới tận mắt thấy hắn đối với việc buôn bán phức tạp rõ như lòng bàn tay. Không phải bởi vì hắn có hơn phân nửa thời gian không ở Trịnh Châu mà lơ là bất cứ sự việc gì. Điều khiến cho nàng bội phục là: Mỗi quản lý của cửa hàng, người làm công hắn đều biết rõ. Có thể gọi tên toàn bộ, thậm chí ngay cả tình hình gia đình của bọn họ cũng rõ ràng. Ngọc Vân, tình mình mẹ ngươi thế nào? Tốt lắm thưa Long gia. Sau khi mẹ ta uống mấy thang thuốc của Long gia đã có thể rời giường làm việc. Vậy là tốt rồi. Nàng nhìn hắn mỉm cười cùng nha đầu kia, xong lại tiếp tục đi tuần tra kho lương thực quy mô không nhỏ, nàng đành nhắm mắt theo đuôi hắn. Đủ mười vạn, phương bắc vốn bị mất mùa, ngươi đã làm thế nào? Hắn hỏi một người quản lý. Bẩm Long gia. Theo phân phó của ngài, mỗi tháng ngoài việc đưa lương thực cứu tế, cũng theo ý của ngài, phái một đội cưỡi ngựa, dẫn theo người dân mang hạt giống đi gieo ở nơi thích hợp. Sáng nay nghe được tin tức hạt giống người dân trồng đã nảy mầm. Tốt lắm. Tĩnh Vũ mỉm cười gật đầu, quay lại trả lời nương tử đang nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái: Nước xa không cứu được lửa gần, đó là một thị trấn khô cằn dưới chân núi, thường có ít mưa, cho nên hay mất mùa. Nhưng nếu chỉ chờ đợi cứu tế cũng không phải là biện pháp tốt, chi bằng cho họ học tập gieo trồng những loại hạt giống không cần nhiều nước tốt hơn. Nàng nhìn chăm chăm vào đôi mắt dịu dàng của hắn, phát hiện hắn thật bí hiểm, còn nhiều mặt mà nàng vẫn chưa biết. Nhưng sự sùng bái trong lòng đối với hắn đã dần dần trở lại. Đến buổi chiều, bọn họ đi vào cửa hàng mua bán da, lông động vật. Trong cửa hàng ngay cả một mống khách cũng không có nhưng người giúp việc thì không thiếu ai. Lúc này không phải mùa thu đông, thời tiết ấm áp, những áo da, lông thú đó rất nặng, làm sao có khách được? Nhân lúc Tĩnh Vũ đi ra phía sau cửa hàng, nàng trực tiếp hỏi quản lý. Quản lý mái tóc đã điểm bạc nhìn nàng cười cười: Có, có, có, hơn nữa còn rất nhiều! Rất nhiều? Phải! Phần lớn áo da, lông thú này bán cho các đội ngũ thương nhân muốn đi phương bắc, giá cả không cao nhưng chất lượng tuyệt đối không tồi. Hắn dùng ánh mắt bội phục nhìn về phía chủ nhân đang nói chuyện với người khác. “Ý tưởng của Long gia cực kỳ chính xác, phương hướng cũng đúng. Khi đội ngũ thương nhân vận chuyển hàng hóa từ phương nam đến phương bắc rét lạnh thì dù sao quần áo chống lạnh cũng phải chuẩn bị từ trước đó. Cho nên khi đội ngũ đi qua nơi này thì mỗi người đều mua một bộ, mỗi lần mua thì sẽ hơn mười bộ, cho nên bình thường dù không buôn bán cũng không chịu ảnh hưởng. Cho nên mặc dù đang là mùa hè thì cửa hàng bán lông, da thú vẫn có thể mở cửa tiệm. Hắn thật sự là quá lợi hại! Đối với mấy ngày nay được nghe, được thấy, cho dù đối với hắn nàng không có bội phục sát đất cũng đủ làm cho nàng tâm phục khẩu phục. Cũng bắt đầu nghi ngờ chính mình, nàng có thể làm tốt được như hắn sao? Với suy nghĩ phức tạp đó, nàng trầm mặc trên đường trở về nhà, càng nghĩ càng nản lòng. Xe ngựa đến trước cửa Nam Hy viện thì dừng lại. Tĩnh Vũ xuống xe trước, sau đó đỡ nàng xuống sau. Mà nàng đang uể oải, đối với động tác thân mật này không có cảm giác nhiều lắm, chỉ yên lặng bất động. Hắn dịu dàng nhìn nàng, khéo léo vén lọn tóc vương trên má của nàng ra phía sau, nàng mới ngẩng đầu lên, nhưng vẫn không nói chuyện, ngước mắt nhìn gương mặt tuấn tú. Rốt cuộc là làm sao vậy? Trên đường trở về, vì sao nàng chỉ im lặng? Hắn thật sự không hiểu. Ai... Nàng nhẹ giọng thở dài. Nàng có chút thất bại, thì ra quản lý gia đình không có dễ dàng như trong tưởng tượng! Cho dù nàng là thủ lĩnh trầm tĩnh trong bang, có thể tính toán, có thể nắm trong tay tình hình mọi người. Nhưng Tĩnh Vũ chu đáo, năng lực giải quyết công việc hay năng lực giao tiếp đều có thừa làm cho nàng tự than thở, nếu như miễn cưỡng giao cho nàng làm cũng không bằng! Nàng không hiểu, trời sinh ra nam nhân mạnh hơn nữ nhân sao? Cho dù là ở hình thể, quyền lực hay tài năng thiên phú? Tiếng than nhẹ của nàng khiến cho Tĩnh Vũ hiểu ra. Hắn cúi đầu tới sát gương mặt xinh đẹp của nàng, cười cười hỏi: Nhanh như vậy đã đầu hàng rồi sao? Nàng sửng sốt, nhưng lập tức biện hộ: Ai đầu hàng? Vẻ mặt của nàng nói cho ta biết, so ra thì nàng kém ta. Nói bậy! Cho dù nàng thật sự nghĩ như vậy, nàng cũng sẽ không thừa nhận, để tránh để cho hắn thêm kiêu ngạo! Vậy sao không chứng minh năng lực của nàng cho ta xem? Nàng nhíu mày nhìn hắn đang mỉm cười động lòng người. Đây là cười cổ vũ? Chẳng lẽ muốn an phận làm thê tử của ta? Ở nhà giúp chồng dạy con? Thỉnh thoảng làm chủ tiệc trà là được rồi? Ngươi cho rằng ta là một người hay bỏ dở giữa chừng chắc? Nàng không có tâm trạng nhìn hắn đưa ra chọn lựa khác. Đứa ngốc, nếu thật sự là như vậy, nàng còn có cơ hội thứ hai để lựa chọn sao? Hắn cười cười hỏi lại nàng. Thật là! Phản ứng cửa nàng quá mức rồi: Ta muốn trở về phòng viết lại các sự việc hôm nay. Trước tiên hãy đi tắm đã. Ăn cơm xong rồi viết. Đúng vậy, đã tới thời gian ăn tối. Hai người chia nhau rửa mặt chải đầu, tắm rửa dùng bữa. Bọn họ không ai nói gì, chỉ lẳng lặng ăn cơm, sau đó Tĩnh Du trở về phòng trước. Tĩnh Vũ cũng đứng dậy, nhìn khuôn mặt của Đỗ Phong đang đứng hầu hạ một bên thì nhịn không được, hỏi: Ngọc Mai vẫn không chịu nghe khuyên bảo? Câu hỏi này khiến nước mắt của Đỗ bá thiếu chút nữa trào ra. Tĩnh Vũ vỗ vỗ vào vai lão tổng quản an ủi. Mấy ngày nay, Ngọc Mai tự giam mình trong phòng, không bước ra khỏi cửa nửa bước. Đỗ Phong khuyên can mãi, nhưng nàng không nghe, Tĩnh Vũ cũng biết chuyện này, nhưng cũng chỉ biểu đạt thân thiết với Đỗ Phong, cũng không ngừng tự an ủi mình. Bởi vì hắn đã yêu, cho nên hắn biết tình yêu này có bao nhiêu ngang trái. Cá tính Đỗ Ngọc Mai bướng bỉnh bao nhiêu, hắn lại càng rõ ràng hơn bấy nhiêu, cho dù hắn đi khuyên cũng chưa chắc đã được, mà có khi còn làm lòng nàng dấy lên một chút hy vọng. Ngày sau càng dùng phương thức này đến cầu xin hắn, khi đó mọi việc còn tệ hơn. Cho nên hắn từ chối ánh mắt chờ đợi của Đỗ bá, đi đến thư phòng đọc sách thuốc. Mãi cho đến canh một, hắn mới đứng dậy về phòng ngủ. Không nghĩ rằng đèn trong phòng chưa tắt. Nhìn qua cửa sổ, hắn vẫn thấy thê tử chuyên tâm vào quyển sổ trên bàn viết gì đó. Đôi mắt hắn hiện lên sự dịu dàng, xoay người đi về phía phòng bếp. Một lúc lâu sau, hắn trở về với chén cháo thập cẩm nóng hổi trên tay. Ăn một ít đi. Buổi tối nàng ăn không nhiều lắm. Nàng nhìn hắn. Hắn tự mình đem bữa khuya đến, hương vị này... Khi ở căn nhà cũ ở Nghiễm Châu, nàng cũng từng ăn qua, nàng vẫn nghĩ là do Tiểu quỷ kia nấu, thì ra... Nàng kinh ngạc có, cảm động có, nhưng lại không nói ra được một câu cảm ơn. Tại sao không nói gì? Ta đã tự mình nấu bữa khuya còn chưa đủ, phải đút cho nàng ăn sao? Hắn đương nhiên nhìn ra được nàng cảm động bao nhiêu, nhưng hắn thích nàng cười, thích đôi mắt nàng hơi ươn ướt: Thật sự là muốn ta đút? Được rồi! Hắn múc một thìa cháo, thổi nhẹ, nhưng lại để vào miệng mình trước rồi mới chạm vào môi nàng. Nàng trừng lớn mắt, vội vàng đẩy ra: Ta tự mình ăn! Thật là! Làm nàng cảm động như vậy! Hắn nhìn nàng vừa trừng mắt vừa ăn, lập tức đem bát cháo kia ăn sạch sẽ, mục đích của hắn coi như đạt được, liền cười cười đi vào phòng ngủ của mình. Nàng tiếp tục chong đèn chiến đấu, nhưng dần dần mí mắt càng nặng, cuối cùng gục xuống bàn ngủ. Tĩnh vũ đi ra, nhìn quyển sổ ghi lại tên của quản lý các cửa hàng, gã sai vặt, nha hoàn. Hắn lắc đầu cười, nhẹ nhàng ôm lấy nàng tới giường, cởi giày thêu cho nàng, lại giúp nàng đắp chăn, dịu dàng hôn nhẹ lên trán. Sau đó thổi tắt đèn, trở lại giường của mình. Những ngày tiếp theo, bởi vì thuốc đông y dến từ Đông Bắc chậm chạp chưa tới, bảng hiệu của cửa hàng thuốc vẫn chưa thể treo lên nên có nhiều thời gian dư giả. Tĩnh Vũ thừa dịp dạy hoặc nói đến một ít chuyện buôn bán nàng cần chú ý. Việc buôn bán không thể cứng rắn, có đôi khi ngược lại, tình nghĩa của người mới là thành quả giao dịch lớn nhất. Đại thọ sáu mươi của ông chủ Lâm sắp đến, hắn thích trà, sai người mang loại trà cao cấp nhất qua đi. Ba ngày nữa Đỗ đại gia từ phương bắc tới chơi, hắn rất thích phấn trang điểm, phái người đi chuẩn bị. Nói đến điều này, tất cả đều dựa theo khẩu vị của mỗi người mà an bài. Mà những người này đều là thương gia có lui tới với bọn họ, có người là mua, có người là bán. Nhưng điều mà Tĩnh Du không tưởng tượng được là tại sao hắn có thể nhớ được tất cả chuyện không đáng kể như thế? Điều vặt vãnh gần đây nhất là sổ của nàng đã viết kín, đầu nàng cũng đều đau rồi. Cho nên có thể kết luận một điều, trời sinh dung lượng não của nam nhân chắc là to hơn nữ nhân! Khi mùa thu đến, từng tầng lá xanh non chuyển dần sang màu vàng óng ả, làm say lòng người... Biển hiệu Cửa hàng thuốc bắc Long gia đã được treo lên. Tuy rằng sáng ngày mai là ngày tốt để khai trương nhưng đã có không ít người dân tranh nhau giành chỗ, đi qua đi lại trước cửa tiệm. Bởi vì bản thân Long gia là người trực tiếp xem bệnh! Hôm qua, Tiểu quỷ kia đã trở lại Nam Hy viện. Mặc dù mới ba tháng không thấy, nhưng nàng ta đã cao hơn một chút, đôi má trắng mịn kia đã thon đẹp hơn. Cùng lắm chỉ có dáng đứng và cách đi là không có thay đổi lớn. Lúc này nàng ta đang trừng mắt nhìn Tĩnh Du, ánh mắt còn lóe lên tia nhìn giận dữ với đôi tuấn nam mỹ nữ! Sao lại nhìn bằng loại ánh mắt này? Chẳng lẽ thức ăn ở học viện không tốt sao? Tĩnh Vũ trực tiếp hỏi, bởi vì nàng từng là tên ăn mày nhỏ, cho nên thẳng thắn mà nói nàng ăn không kiêng dè gì cả, nhất là một bàn đồ ăn phong phú. Hay là nàng ở chỗ bọn họ ăn hương uống lạt (Thiên Di: ý là ăn sung sướng quen rùi ý), cho nên đem nàng lên học viện đã khiến nàng ta phải chịu khổ rồi? Ai nói chuyện thức ăn đâu! Nàng tức quá, chịu không nổi, thẳng tay vỗ cái trán mình một cái: Ta muốn một đệ đệ hoặc một muội muội. Các người đã đáp ứng ta, giờ người đâu? Tĩnh Du xấu hổ, Tĩnh Vũ lại nở nụ cười. Mang thai còn phải cần 10 tháng, mới ba tháng làm gì đã có? Nàng nói thẳng chuyện chính. Đại phu, người còn cười? Theo tình hình tối qua ta quan sát được, căn bản hai người còn chưa có ngủ chung giường, vì sao? Các người hại ta không có tin tức về đệ đệ, muội muội. Ừ, nói đúng cực kỳ. Xác thực là loại sự tình này phải có hai người ở cùng nhau mới có thể. Tĩnh Vũ gật đầu phụ họa. Làm sao mà ngươi cùng đứa nhỏ có thể nói những chuyện như thế? Tĩnh Du hờn giận, liếc mắt nhìn hắn một cái. Ta biết, cách cách! Tiểu quỷ kia tức giận, bất bình gào to: Tuy rằng ta là tên ăn mày nhỏ, nhưng chỗ nào ta cũng đều đã từng trà trộn vào, một ít không nên xem cũng đã xem qua. Có lẽ cách cách còn chưa xem nhiều bằng ta ấy! Gào xong, sắc mặt nàng ta đột nhiên nghiêm chỉnh, chăm chú nhìn nàng: Đại phu là nam nhân quang minh chính đại, tốt nhất, giỏi nhất mà ta từng ở chung. Cách cách cùng người cũng đã thành hôn, vì sao còn phân phòng ngủ với người? Nàng trả lời không được, cũng không biết nên nói từ đâu, đành phải nhìn về phía Tĩnh Vũ. Tiểu quỷ cũng nhìn về phía hắn, nhưng hắn lại chỉ vào thê tử: Nàng ta đang hỏi nàng. Nàng ngẩn ra: Ách... Là nên hỏi ngươi! Nàng là nữ nhân mà! Chẳng lẽ muốn nàng nói với hắn có thể được sao? Hỏi ta? Ý nàng chẳng lẽ là ta đã có thể... cái kia? Hắn nhíu mày, cười vui mừng. Đương, đương nhiên là không được! Thật là, làm gì có câu hỏi như vậy, mặt nàng hồng đến mức không thể hồng hơn được rồi. Ngươi bằng lòng đi! Hắn cố tình nói thế. Ngươi... ngươi... Mắc cỡ chết người! Các ngươi rồi cuộc đang nói về chuyện gì, ta nghe không hiểu? Tiểu quỷ mở to cặp mắt nghi ngờ, nhìn qua nhìn lại hai người. Thực sự là nàng nghe ý tứ trong lời nói đều thực thô tục, nhưng hai người này lại lịch sự, nho nhã suốt, khiến nàng trở nên hồ đồ! Ngươi cũng không cần hiểu, có thể thấy được là cho ngươi đi đọc sách là việc tốt! Tĩnh Vũ cười cười, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn, ít nhất trong đầu nàng đã ít nghĩ đi gây chuyện: Ngày mai hiệu thuốc khai trương, ta muốn đi xem xét một chút. Hắn đã đi ra khỏi phòng, Tiểu quỷ phát hiện ánh mắt của cách cách dõi theo đại phu. Mọi người đã thôi mà nàng ta vẫn còn muốn nhìn? Nàng như tên trộm đập đập nhẹ lên tay Tĩnh Du: Đã đi rồi! Mặt Tĩnh Du đỏ lên: Cái gì mà đã đi rồi? Đại phu a, Long gia a, tướng công của người a! Xem ra việc có đệ muội của nàng có hy vọng rồi. Tâm tình nàng thật tốt! Nhìn gương mặt cười cười, cái miệng chúm chím kia, mặt Tĩnh Du đỏ lên: Ách... Ta, ta cũng phải đi thăm Ngọc Mai, thời gian gần đây nàng ấy bị nhiễm phong hàn. Nàng vội vàng trốn thoát. Thật là! Nàng đang suy nghĩ gì vậy? Nhưng mà cảm giác của nàng đối với hắn thật sự càng lúc càng phức tạp. Trong đó có một loại là sùng bái, còn một loại càng lúc càng rõ ràng, chính là dường như hắn dần dần chiếm cứ lòng nàng. Ách... Sao phu nhân lại đến đây? Đỗ Phong vừa mới đi ra khỏi phòng nữ nhi, không ngờ rằng Tĩnh Du đến, vội vàng xoay người hành lễ. Nàng lắc đầu: Đỗ bá không cần đa lễ như vậy, ta chỉ là đến thăm Ngọc Mai. Tuy rằng từ đầu đến cuối nàng ta đều tỏ thái độ không thích nàng, nhưng dù sao nàng ta cũng đã tự mình dạy nàng rất nhiều chuyện. Lúc trước nàng ta buồn rầu ở trong phòng không muốn gặp người, nàng không tới thăm còn được, bây giờ bị bệnh thì phải tới thăm thôi. Cảm ơn phu nhân. Hắn mở cửa cho nàng đi vào, ánh mắt liếc về phía nữ nhi nằm trên giường, cảnh cáo nàng trăm ngàn lần không được nói năng lung tung. Phu nhân là thân phận gì còn không rõ ràng sao, làm sao có thể đến thăm một hạ nhân như ta? Nếu phu nhân bị lây phong hàn từ ta, chắc chắn Long gia sẽ đau lòng mất! Trong lời nói của Đỗ Ngọc Mai đậm đặc mùi giấm chua, trong mắt cũng có ý hận, bởi vì Tĩnh Du thật đẹp, thật cao quý, thậm chí trên mặt còn có phúc khí sáng rọi. Còn nàng thì sao? Nàng nằm ở đây đã lâu, ngoại trừ đưa thuốc bổ tới, Long gia cũng không có ý định gặp nàng một lần! Lông mày Tĩnh Du nhíu lại. Phu nhân, người nên ra ngoài đi, tiểu nữ nhà ta nói đúng đấy. Huống chi ngày mai cửa hàng khai trương, còn có việc cần phu nhân. Đỗ Phong không dám để nàng lưu lại, cố gắng thúc giục Tĩnh Du ra khỏi phòng. Ta đi đây, mong Ngọc Mai nghỉ ngơi thật tốt. Nàng cảm giác có điều gì đó kì lạ, nhưng lại không biết lạ ở chỗ nào. Phu nhân vừa đi, Đỗ Phong thở dài một hơi, xem ra hắn nên đưa nữ nhi rời khỏi đây. Thật ra, khi Ngọc Mai ngủ say, Long gia đã từng bắt mạch cho nàng, nói tâm tình nàng tích tụ, chất chứa oán hận thành bệnh, để lâu chỉ sợ ngay cả mạng cũng không còn. Tuy rằng Long gia đã ám chỉ sẽ an bài nàng đến một nơi khác, nhưng hắn khéo léo từ chối. Bây giờ gặp phu nhân thật không tiện, hắn không thể lại không buông tay, miễn cho xảy ra tình trạng hỗn loạn. ****** Hôm sau, trong một ngày tốt lành, trời trong xanh, hiệu thuốc bắc của Long gia khai trương, âm thanh tiếng pháo vang tận mây trời. Có lẽ là do thân phận của Long gia không tầm thường, mặc kệ có bệnh, không có bệnh, dân chúng vẫn xếp hàng thật dài hết con phố. Nếu lấy câu Sinh ý thịnh vượng để hình dung thật cũng không quá. (Thiên Di: Sinh ý thịnh vượng nghĩa là buôn may bán đắt. Ta nghĩ thế ~.~ ) Có điều buồn cười là suốt cả buổi sáng, có không ít già trẻ vì xem mặt của Long gia hoặc cách cách mà đến, quên rằng đây là hiệu thuốc bắc, đem nơi này trở thành quán trà, bình thản nói về việc nhà. Cũng có trường hợp thật sự ốm, để cho Long gia xem mạch, lại kê khai đơn thuốc, hoặc là có một em bé nhỏ phát sốt, khiến hắn phải bế lên trấn an, xem bệnh, về sau lại do không muốn rời đi mà khóc lớn... Tĩnh Du đứng ở một bên nhìn tay chân hắn luống cuống, nhiều lần không nhịn được cũng phải bật cười. Nàng biết nếu hắn có thời gian rảnh trông coi nàng, nhất định sẽ bắt nàng trở về. Nhưng mà nhìn hàng dài xếp hàng nàng cực kỳ vui vẻ, nàng có thể ngồi đây nghe hắn khám bệnh, kê khai đơn thuốc. Tĩnh Vũ nhìn trên gương mặt của nàng tràn đầy ý cười. Xem ra hắn đã đánh giá sai tầm ảnh hưởng của việc Long gia biến thành đại phu rồi, mọi người tốt ngoài sức dự đoán. Hắn có phải là danh y đâu? Liên tục vài ngày, dòng người trước cửa tiệm thuốc bắc thật dài. Bởi vì Long gia là đại phu rất lớn ở đây, có bệnh liền kê đơn thuốc, về phần không bệnh, cũng thêm ít thuốc bồi bổ cơ thể, có bạc liền giao thuốc, không có bạc thì có thể viết biên lai mượn đồ. Lúc nào mới trả đây? Nếu thuốc có công hiệu thì những người này sẽ được gọi tới, giúp một tay sửa sang lại những thuốc bắc, làm xong những chuyện này còn có ngân lượng có thể cầm, nhưng Long gia được biết đến nhiều, dĩ nhiên còn vì nguyên nhân khác là thuốc của hắn kê đúng là công hiệu, làm cho người dân kéo đến càng nhiều. Đương nhiên là Tĩnh Vũ bận tối mặt. Nhưng mà có người thừa dịp hắn bận rộn công việc, chắc chắn không rảnh để phân tâm, thong thả chuyển một cái bàn đến bên cạnh. Hắn viết gì trong đơn thuốc nàng viết cái đó, về phần hắn thuật lại bệnh tình thì tay bút lông trên tay nàng càng giống vẽ bùa, một câu lướt qua là một hàng, rõ ràng là học miễn phí! Còn về việc làm chủ gia đình thì sao? Mỹ nhân này nói: Dù sao ta cũng gả sang đây cả đời. Trong thời gian ta đi bái sư học y, Nam Hy viện dù không có chủ cũng không thể xảy ra việc gì! Nhưng không sợ người ta nói nàng làm việc bỏ giữa chừng sao? Vậy thì sao? Ta cũng nghe người ta nói qua, làm người phải biết nắm bắt cơ hội, bởi vì cơ hội sẽ lướt qua nhanh. Rõ ràng là nàng nói xạo. Không, cái này gọi là chân lý. Hắn nhíu mày trừng mắt nhìn nàng. Hắn phát hiện thê tử trầm tĩnh còn có mặt rất ngịch ngợm, thậm chí còn tò mò đáng sợ. Giống như hiện tại trong thư phòng, hắn thật muốn nghỉ ngơi nhưng tiểu mỹ nhân kia hiếu học không biết mệt mỏi, thật sự rất cứng đầu. Ta không hiểu. Bệnh của Tần đại nương nếu dùng thuốc ngươi kê thì cũng chỉ có thể khống chế bệnh tình không chuyển biến nhanh mà thôi, không thể trị dứt bệnh! Bởi vì bệnh của nàng ta là dùng thuốc và châm cứu kết hợp. Nhưng mà hình như nàng ta còn ốm lắm. Nếu theo như lời ngươi nói, ta nên mở... Nàng thử kê phương thuốc. Hắn muốn hôn cái miệng nhỏ nhắn líu ríu không ngừng kia, chỉ cầu nàng cho hắn yên tĩnh một lát. Bởi vì hắn không thể ngờ làm một gã đại phu y thuật bình thường lại vất vả như thế. Sai rồi, nàng kê nhầm rồi... Cặp mắt của hắn rất tinh, cho nên vẫn là không nhịn được mở miệng chỉ nàng. Và đương nhiên là hắn tự tìm đến phiền toái. Cái gọi là học vấn, muốn học sẽ hỏi, mà kiều thê của hắn lại đem điều nay phát huy nhuần nhuyễn. Mỗi buổi tối, bệnh tình của bệnh nhân, đơn thuốc, và cả một đống sách thuốc dày xuất hiện trên bàn. Nhìn khuôn mặt nàng khi bừng tỉnh nhận ra, thậm chí là cười thật tươi khi được hắn khen. Tất cả mọi vất vả như đều thật đáng giá. Tĩnh Du thật chờ mong buổi tối mau đến. Tuy rằng ban ngày đã ở bên cạnh Tĩnh Vũ, nhưng khi ấy hắn thuộc về mọi người, chỉ có ban đêm là nàng được độc hưởng một mình. Toàn bộ sùng bái ngưỡng mộ đối với hắn đã trở lại, thậm chí còn không kìm hãm được động tâm. Đó là một loại rung động kỳ diệu, làm cho nàng khi nghĩ đến hắn đều cảm thấy ngọt ngào. Mỗi đêm, không khí đều trở nên tốt đặc biệt, ánh mắt của hắn luôn dịu dàng, đương nhiên là có đôi khi vẫn cà lơ phất phơ, không đứng đắn. Điều này từng khiến nàng ghét, nhưng hiện tại nàng cũng thích. Mỗi lần hắn nói chậm, mệt mỏi muốn nàng đi ngủ, tuy rằng trong miệng nàng vẫn thuận theo, nhưng thật ra trong lòng lại luyến tiếc khi rời khỏi hắn. Lúc này nàng đang nằm trên giường, quay mặt vào trong tường, vì biết phía sau bức tường chính là phòng của Tĩnh Vũ. Băn khoăn không biết hắn đã ngủ chưa? Nàng vùi mặt vào chăn. Thảm! Vì sao nàng lại chờ mong hắn sang đây vậy? Mau ngủ! Mau ngủ!