Vớ vẩn! Đến thời khắc này Tĩnh Du vẫn không thể nào tin được, nàng phải ngồi đây đợi tân lang vén khăn hỷ lên, nàng mới có thể thấy diện mạo của phu quân nàng! Nàng biết là người nhà lo lắng nàng đào hôn lần nữa, cho nên khi vừa mới về nhà, thời gian thở nàng còn chưa có đã bắt nàng đội mũ phượng, mặc áo choàng, đưa lên kiệu hoa. Lại còn lo lắng việc đường đi đến nhà tân lang xa xôi, sợ nàng giở mánh khóe nào đó, nên phái thêm sáu tên thị vệ võ công cao cường, bám sát theo. Dù sao tiếng xấu của nàng đã vang xa, bản thân nàng là vị tứ công chúa cuối cùng, cũng là một củ khoai lang phỏng tay. Cho dù có không đành lòng xa A Mã và ngạch nương nàng cũng nên hoàn thành tâm nguyện lớn nhất của bọn họ. Bởi thế, cho dù hôn lễ có hơi vội vàng nhưng vẫn rất long trọng. Mà nàng ngoại trừ việc lo lắng không yên còn có bộ mặt của tên Tĩnh Vũ đáng ghét cứ xuất hiện trong đầu nàng! Tĩnh Vũ thật sự rất đáng tức giận! Nàng không biết rằng mặc dù đã ngủ say như chết nhưng vẫn bị hắn điểm huyệt ngủ. Tóm lại, nàng chỉ nhớ chuyện nàng lên giường ngủ. Còn chuyện làm cách nào mà khi tỉnh lại nàng đã thấy mình ở Nghị Chính Vương phủ, dung mạo cũng được khôi phục cùng xiêm y đổi về thành trang phục Mãn thì cho dù đã hỏi người nhà, nàng cũng không biết. Nàng chỉ nghe nha hoàn kể lại rằng có nghe tiếng động lạ trong phòng của nàng nên vào xem thử thì thấy nàng đang ngủ trên giường của mình. Nếu nàng đoán không lầm thì chắc là Tĩnh Vũ đã bế nàng vào phòng. Nhưng vì sao hắn không đợi nàng tỉnh dậy, cùng nàng nói chuyện? Chẳng lẽ hắn muốn nhanh chóng vứt bỏ sự trói buộc này, tự do tự tại như trước? Nàng nhổ một bãi nước bọt. Vì sao nàng cứ nghĩ đến cái tên vô lương tâm kia! Kiệu hoa đi một đoạn đường dài từ Bắc Kinh đến Trịnh Châu. Trong tiếng pháo nổ, nàng bước vào cổng chính Nam Hy viện. Trong tiếng tung hô của mọi người nàng nhanh chóng cùng Long gia hoàn thành hôn lễ, bị đưa vào động phòng. Kỳ thật Long gia là người lừng lẫy thế nào, nàng thật sự không có hứng thú tìm hiểu. Có lẽ A Mã cùng ngạch nương đã từng nói qua chút gì đó với nàng nhưng nàng thật sự không có để ý, bởi trái tim nàng đã đặt vào chỗ khác. Cho dù như vậy, trên đường đến Trịnh Châu, dọc đường đi nàng cũng nghe được không ít người bàn luận về Long gia. Bọn họ nói hắn có một tâm hồn phiêu bạt. Tổ tiên hắn từng là trọng thần trong triều, về sau ở phương nam mở cửa hàng kinh doanh thành công cho nên xây ở Trịnh Châu một tòa nhà xa hoa nhưng không mất vẻ thanh lịch: Nam Hy viện. Khi Long gia được năm tuổi thì song thân qua đời ngoài ý muốn. Lúc hắn sáu tuổi thì được bà nội gửi lên Hoàng Sơn học tập võ nghệ của một cao tăng đắc đạo. Mãi đến năm mười tám tuổi mới được trở về lại Nam Hy viện. Hỗ trợ quản gia quản lý một thời gian, hắn nhanh chóng nắm rõ tình hình các cửa hàng. Sau đó mất thêm hai năm trời kiểm tra toàn bộ các cách thức thu nhập tiền của các cửa hàng. Đánh giá xong xuôi, hắn mở rộng, tăng cường thêm các địa điểm, phán đoán chuẩn xác, sáng tạo, làm nên truyền kỳ thu nhập tiền bạc. Mặc dù mới hai mươi tuổi nhưng hắn đã khiến cho các lão thương gia tiền bối phải cúi đầu xưng thần, khen hắn là người thông minh, lại nhân việc hắn cầm tinh con rồng, liền gọi hắn là Long gia. Nhưng hai năm nay thỉnh thoảng hắn mới ở lại Nam Hy viện, còn những ngày khác, hắn vừa đến lại đi, chỉ dừng chân ngắn ngủi. Thời gian thấm thoát trôi qua, mới đó mà đã sáu năm, bà nội của hắn là lớp người đi trước, suốt ngày cằn nhằn niệm niệm việc hôn sự xung quanh hắn. Một vị vương gia đã cáo lão hồi hương giật giây, mang bức họa của nàng cho đối phương giám định, cho nên nàng cùng Long gia mới có hôn ước... Mấy năm nay, hắn làm gì ở bên ngoài không ai biết. Hắn cũng mới biến mất vài tháng, trước khi thành thân vài ngày mới thấy hắn quay trở lại Nam Hy viện. Nam nhân như vậy, căn bản không cần thành thân! Lúc này nàng đang ngồi một mình ở tân phòng, khăn hỷ vẫn đội trên đầu. Trong phòng, ánh sáng của đôi nến long phượng tỏa ra xung quanh, bốn bề một mảnh tĩnh lặng, xa xa truyền đến tiếng âm thanh huyên náo. Tân lang muốn vào phòng? Nàng cắn môi dưới, chần chờ không quyết định, nhưng thanh âm càng lúc càng gần, nàng không còn thời gian để lo lắng nữa! Nàng nhanh chóng vén khăn trùm đầu lên, đem một gói thuốc bột nhỏ giấu ở trong thắt lưng trước khi lên kiệu hoa ra, vội vàng bước đến bên bàn, nhìn hai ly rượu ở trên, bỏ thuốc vào một chén, lại cầm một chén khác đi đến mép giường ngồi xuống. Cùng lúc đó, tiếng cười đùa đã vang lên ở cửa. Sau đó cánh cửa được mở ra, nàng nghe thấy rõ ràng tiếng người nói: Xin mời các vị trở lại phía trước, để Long gia cùng tân nương ở chung một chỗ. Cám ơn, cám ơn... Tên kia có lẽ là quản gia, nhanh chóng đem đám khách muốn náo loạn tân phòng mang đi, hết thảy lại trở về yên tĩnh. Từ dưới ánh nến, nàng thấy rõ một cái bóng đến gần phía nàng. Hay tay nàng không tự chủ nắm lại, khuôn mặt Tĩnh Vũ hiện lên rõ ràng trong đầu. Nàng không biết vì sao lại nghĩ đến hắn, chẳng lẽ bởi vì hắn đã nhìn, đã đụng chạm thân thể nàng? Tuy nàng không hiểu nhưng từ đầu đến cuối nàng đều rõ ràng: Nàng không muốn đem chính mình gả cho một người ngay cả mặt cũng chưa từng thấy. Cho nên mới chuẩn bị gói thuốc kia, làm cho nam nhân dù muốn cũng không thể làm được chuyện đó. Tuy là thuốc này chỉ có thể duy trì vài ngày nhưng cũng đủ. Đêm nay nàng sẽ đề nghị Long gia viết hưu thư cho nàng, hạ dược làm cho hắn không thể làm gì chỉ là để đề phòng. Nàng lo lắng rằng sau khi uống rượu hắn sẽ không nghe lời nàng, vẫn muốn là Bá Vương ngạnh thượng cung, hoặc là không muốn nghe nàng nói, trực tiếp muốn cưỡng bức nàng... Đang suy nghĩ, bỗng nhiên nàng thấy hỷ xứng (gậy hỷ) muốn vén khăn hỷ của nàng lên, nàng vội nói: Đợi chút, chúng ta uống ly rượu trước được không? Ta có chút căng thẳng. Động tác xốc khăn hỷ lên được tạm dừng. Hình như Long gia ngừng lại trong chốc lát, nhưng cũng không có gì khác, đi đến cạnh bàn, cầm ly rượu kia quay về phía bên cạnh nàng ngồi xuống. Nàng cảm giác được sự dịu dàng của hắn khi nhẹ nhàng kéo ly rượu trên tay nàng qua, cùng hắn tương giao, nàng cảm giác được tay hắn nhích lên, chắc là uống xong ly rượu rồi chứ? Nàng an tâm đưa ly rượu lên uống. Long gia cầm chiếc chén từ tay nàng đứng dậy, đi đến đặt lên bàn, lại tiếp tục cầm hỷ xứng, bỗng chú ý tới bên ngoài cửa sổ hình như có một bóng dáng nho nhỏ đang lắc lư. Hắn nhíu mày lại, bước tới thì cái bóng dáng nhỏ kia đã vội chạy đi mất, hắn không thể xác định được có phải nàng ta tới nhìn lén hay không. Hắn đóng cửa sổ lại, trở về mép giường ngồi xuống, cầm hỷ xứng để vén khăn hỷ thì đột nhiên, một bàn tay mềm mại của tân nương vươn ra cầm hỷ xứng. Lông mày của hắn một lần nữa nhíu lại. Long gia, ta biết chúng ta đã bái đường thành thân, rượu giao bôi cũng đã uống nhưng ta không muốn làm thê tử của ngươi. Nàng dũng cảm mở miệng. Nhất thời, bốn phía lại chìm vào yên lặng. Long gia đột nhiên đứng dậy, bước về phía trước. Nhìn theo bóng dáng, nàng có thể nhìn thấy hành động của hắn, nhưng nếu ra khỏi phạm vi của mắt nàng dưới khăn hỷ, nàng thật sự không biết hắn đi ra hướng cửa phòng hay đi nơi nào. Đột nhiên một chiếc ghế xuất hiện trong tầm mắt của nàng, Long gia từ từ ngồi xuống, nhưng nàng vẫn chỉ có thể thấy nửa người dưới của hắn. Chẳng lẽ hắn muốn nghe nàng nói? Nàng ho nhẹ một tiếng: Ta biết là ngươi thực sự ngạc nhiên, cũng thực sự kinh sợ, nhưng một nữ nhi không thể có hai chồng. Thân thể của ta đã bị một nam nhân chạm qua rồi, ta tin tưởng Long gia sẽ không cần một thê tử không trinh tiết, cho nên... Mười ngón tay của nàng khẩn trương đan chặt, bởi vì từ đầu đến cuối hắn đều trầm mặc. Hắn không nói gì cũng không phản ứng gì khiến nàng sợ hãi. Nhưng cho dù là vậy, nàng vẫn kiên trì nói: Cho nên, ngươi có thể trực tiếp đưa ta một cái hưu thư. Lần này gả đi, ta không mang theo một nha hoàn làm của hồi môn nào, thật ra là đã có quyết định trước. Ngươi đưa hưu thư cho ta, ta liền rời đi ngay lập tức. Còn về phần A Mã, ngạch nương của ta ở nơi đó, ngươi có thể đem tình hình thực tế mà nói với bọn họ, bọn họ sẽ không trách ngươi. Loại việc tổn hại danh dự khuê nữ như thế này, vì sao nàng lại thản nhiên thừa nhận? Cuối cùng Long gia cũng chịu mở miệng, nhưng thanh âm trầm thấp hơn so với tưởng tượng của nàng. Nàng thở sâu: Ta không muốn sau này ngươi trách cứ ta, ta cũng không muốn lừa ngươi. Còn tên nam nhân kia đâu? Ta cùng hắn đã mỗi người một ngả. Nàng không trách, không hận? Hắn bội tình bạc nghĩa, nàng không bắt hắn phụ trách? Ngay từ đầu ta và hắn đã là người xa lạ, không phải là tình nhân. Long gia cũng không cần phỏng đoán quan hệ của ta và hắn, tóm lại ta không thích hợp làm thê tử của ngươi. Vậy thì sao? Chúng ta đã bái đường, trước khi viết hưu thư nàng chính là thê tử của ta. Hắn bôi nhọ nàng, ta có quyền có tư cách giết chết hắn! Thật là khẩu khí ngông cuồng! Người nam nhân này - lông mày nàng nhăn lại. Đối với lời nói muốn giết Tĩnh Vũ của hắn, nàng cảm thấy phản cảm với hắn, cũng cảm thấy có chút hờn giận: Ngươi không cần phải đi giết hắn! Nàng để ý hắn? Nàng hơi cứng người: Đương nhiên không phải!” Vì sao nàng lại cảm thấy có chút chột dạ? Vậy thì vì sao nàng lại ngăn cản? Khẩu khí của Long gia rõ ràng là không có chút hờn giận, nhưng cũng không hiểu sao lại khiến nàng lại giận dữ một phen, giọng nói cũng trở nên cứng rắn: Ta với ngươi không có quan hệ gì, Long gia cần gì phải vì ta khiến hai tay dính máu? Chẳng lẽ chuyện của hắn nàng muốn quên đi? Quên đi? Có thể sao? Cho dù nàng thật sự không cam lòng, rất không cam lòng. Nhưng vì sao lại không cam lòng thì ngay cả chính nàng cũng không rõ lắm. Có thể không quên được sao? Nàng trả lời không được, có thể thấy nàng còn quyến luyến hắn. Dù sao ta cũng không có ý định viết hưu thư, loại chuyện mất mặt này ta tuyệt đối không làm! Nàng sửng sốt: Ý tứ này của Long gia là sao? Chẳng lẽ ngươi muốn ta làm thê tử của ngươi? Nàng khó có thể tin được chuyện này. Đúng vậy. Cho nên nàng muốn cảm tạ ta đã khoan dung, rồi sau đó sẽ ở trong phủ làm vợ hiền mẹ tốt? Lời nói vừa dứt, nàng nghe được tiếng cười khe khẽ, mà hình như tiếng cười này có điểm quen thuộc? Lúc này hỷ xứng rốt cuộc cũng vén khăn hỷ lên. Nàng nơm nớp lo sợ, hít sâu một cái mới dám ngẩng đầu nhìn lên Long gia. Nhưng vừa thấy rõ người trước mặt thì đôi mắt đẹp của nàng bỗng nhiên trừng lớn, lời gì cũng không thốt lên được. Gặp, gặp quỷ sao? Chẳng lẽ là do nàng vừa mới nói chuyện về hắn, cho nên có ảo giác trước mắt? Khiến cho nàng nhìn tân lang mặc đồ đỏ quyến rũ đến mê người này là Tĩnh Vũ? Thấy vẻ mặt nàng nhìn trân trối đến nghẹn cả họng, Tĩnh Vũ đã nhịn cười lâu rốt cuộc bùng nổ: Ha ha ha ha... Tiếng cười to quen thuộc này đánh thức nàng, cũng đem toàn bộ lý trí của nàng kéo trở lại. Cướp sắc? Sớm muộn gì thì cũng... Những lời hắn từng nói qua hiện lên trong đầu nàng. 4d5c15fe14db551f0f1ca © DiendanLeQuyDon.com Đúng rồi, hắn biết nàng đào hôn, hắn đã sớm biết hôn sự của hai người, cho nên hắn mới không thèm kiêng nể đụng chạm nàng! Đáng chết! Sao ngươi có thể... Nàng tức giận không biết nên nói cái gì, chỉ có thể dùng sức ném chiếc gối trên giường về phía hắn. Nhưng hắn lại đón được gọn gàng, ôm gối đi đến bên cạnh nàng, ngồi xuống: Có thể như thế nào? Nàng gỡ bỏ mũ phượng, định ném hắn lần nữa, nhưng tay hắn đã chặn lại. Nàng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: Giọng nói của ngươi... Ngươi vừa mới cố tình bóp méo giọng nói của mình, để cho ta không nhận ra ngươi! Phải không? Vậy ai là người muốn ta đợi một chút? Nếu không phải khăn hỷ đã mở, nàng sẽ thật sự không biết ta là ai? Có thể thấy được ta không có ý định giấu nàng. Vậy còn việc đã bàn bạc ở Nghiễm Châu thì sao? Rõ ràng là ngươi... Ưm...! Hắn không thèm báo trước đã dùng môi che đôi môi đỏ mọng của nàng, trong đầu nàng đột nhiên trống rỗng. Hắn lại thừa dịp nàng kinh ngạc mà dùng lưỡi nhấm nháp cái miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng, tiếp tục dây dưa, cuốn hút, đùa nghịch khiến nàng gần như không thở nổi. Nhân lúc hắn buông ra, nàng nhanh chóng hít một hơi thật sâu, kéo hồn trở về hiện thực, đẩy hắn ra, dùng lực chà xát cánh môi bị hắn hôn đến sưng đỏ: Ai cho phép ngươi hôn ta? Chúng ta vừa mới bái đường thành thân thì đương nhiên đó là quyền lợi của ta rồi. Hắn thản nhiên đáp. Tên tiểu tử thối! Ánh mắt của nàng di chuyển đến ly rượu không trên bàn. Đột nhiên nàng cảm thấy thực may mắn vì đã chuẩn bị, nếu không khẳng định đêm nay sẽ bị hắn ăn sạch! Nàng nặng nề thở dài, trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú, cặp mắt tràn đầy ý cười. Nàng muốn xem xem hắn có thể cười bao lâu, chờ thuốc có tác dụng, nàng nhất định phải trêu đùa hắn một phen! Nàng quyết định có hay không? Cái câu hỏi không đầu không đuôi này ai mà hiểu được: Quyết định cái gì? Là ai đã từng nói nếu gả cho ta sẽ đi nhảy sông? Sắc mặt nàng biến đổi. Không sao, không nhảy sông cũng có thể chủ động hôn ta trước. Ban đêm nước lạnh, lựa chọn này có vẻ thông minh hơn. Hắn tỏ vẻ là người tốt, chủ động đề nghị. Ngươi! Ta, ta không phải là gả cho ngươi, ta gả cho Long gia! Phải, nhưng vừa vặn là thế này. Long gia là ta, danh y Tĩnh Vũ cũng là ta, chẳng qua biết được cả hai thân phận chỉ có vài người, thật trùng hợp vì nàng là một trong số những người đó. Ngươi rốt cuộc là đang giở trò gì? Sai rồi, đây không phải là trò đùa, chỉ là hoán đổi thân phận thôi. Khi ta ở Nam Hy viện, ta là Long gia, khi ta lưu lạc bên ngoài thì ta chỉ là một gã đại phu. Nhưng sau khi kết hôn, ta sẽ thay đổi vài chuyện, tìm thời điểm thích hợp phát huy khả năng y dược. Hắn nói tới đây đột nhiên cười: Trở lại chuyện chính, nàng muốn chọn việc nào? Ta quyết định! Thế nào gọi là binh bất yếm trá? Nàng đi đến bên bàn, cầm bầu rượu lấy rượu viết trực tiếp lên mặt đất chữ Sông Sau đó, nàng dùng ánh mắt khiêu khích liếc nhìn hắn một cái, trèo lên ghế đứng rồi liền nhảy xuống, vô tư nhảy xuống sông ở dưới đất. Sau đó nhìn về phía gương mặt đang sửng sốt kia, khóe miệng nàng gợi lên nụ cười đắc ý: Ta, nhảy, sông!!! Đột nhiên hắn tuôn ra một tràng cười. Trời ạ, hắn đã xem thường nhóm công chúa các nàng rồi. Đích thực các nàng rất giống nhau! Muốn nàng hôn hắn, kiếp sau đi! Nàng rất đắc ý, nhưng cũng không hiểu rõ được vì sao sau khi biết tân lang là hắn, gánh nặng lúc trước vẫn đeo trên cổ nàng đột nhiên mất đi? Nàng tự tháo giày thêu, trèo lên giường. Cái loại thuốc này muốn có phản ứng thì phải đợi khi hắn có cảm giác, cho nên nàng có thể hy sinh một chút nhan sắc nho nhỏ. Bởi vì nàng đã rất muốn cười nhạo hắn, lật ngược tình thế! Tĩnh Vũ không nghĩ rằng nàng tự chủ động. Hắn vui vẻ lên giường, tháo màn che giường xuống, hai tay ôm gọn nàng vào trong lòng, hôn lên cánh môi anh đào của nàng, càng hôn càng sâu. Nàng bỗng cảm thấy bất an, căng thẳng. Vì sao nụ hôn của hắn càng lúc càng trở nên mãnh liệt, rất thân mật. Trái tim nàng như tê dại, cả người mềm nhũn, bắt đầu thở liên tục. Không đúng, quá nguy hiểm! Cảm giác được tay hắn muốn cởi bỏ cúc áo của nàng thì nàng cố gắng dùng tia lý trí cuối cùng, đè tay hắn lại: Ngươi, ngươi khẳng định có thể chứ? Cái gì? Trong khoảng thời gian ngắn, hắn nghe không hiểu ý tứ của nàng. Ta nói... Kỳ lạ, sao ta cảm thấy càng lúc càng nóng, đầu óc cũng có chút mơ màng? Nàng cảm thấy có điều gì không đúng. Nụ hôn của hắn đã dừng, nhưng trong cơ thể của nàng vẫn có ngọn lửa kỳ dị như thiêu đốt. Nàng không có việc gì chứ...? Tĩnh Vũ ngồi thẳng dậy. Hắn cũng cảm thấy có gì không đúng lắm. Trong cơ thể hắn vì sao lại vừa nóng lại đột nhiên lạnh? Hắn tự bắt mạch cho mình. Kỳ lạ, vì sao có vị thuốc vừa nóng vừa lạnh công kích trong cơ thể hắn? Sắc mặt của hắn đột nhiên đông cứng lại. Tĩnh Du càng lúc càng thở hổn hển, hô hấp của nàng trở nên nhanh hơn, thân mình cũng càng lúc càng khó chịu. Quái, nàng không biết vì sao miệng đắng lưỡi khô, cảm thấy giống như bị người ta đặt trên giường sưởi, nàng nóng quá! Chúng ta bị hạ thuốc!” Tĩnh Vũ bắt mạch cho nàng, lại phát hiện tình trạng của nàng không giống hắn: Kỳ lạ! Chắc hẳn là nàng đã bị hạ xuân dược. Xuân dược? Nàng không thể tin được, nhéo má: Không đúng, không đúng nha. Ta chỉ hạ thuốc mất khả năng sinh lý trong rượu của ngươi thôi... Nàng nói cái gì? Thiếu chút nữa hắn phát điên, nữ nhân này dám ở trong đêm động phòng hoa chúc làm cho tân lang không thể nổi dậy? Ta, ta nghĩ...Ta không nghĩ sẽ thân thiết với ngươi, cho nên... Nhưng căn bản nàng không biết người nàng sẽ phải gả là ta! Vậy thì sao! Bởi vì không thoải mái, khẩu khí của nàng cũng cứng rắn hơn: Vì ta không muốn thành thân nên mới chuẩn bị loại thuốc này, mới mở miệng với ngươi đòi hưu thư, nhưng vì sao lại có xuân dược? Ngươi là tên đại phu đê tiện! Nàng... Hắn tức giận nghiến rang: Làm sao mà ta biết được sẽ có xuân dược? Thảm hại hơn là trong cơ thể ta còn có thứ thuốc quỷ quái của nàng. Nàng cho rằng ta dễ chịu lắm sao? Cảm giác của hắn lúc này là lúc lạnh lúc nóng. Hai loại sức mạnh này đang áp đảo nhau. Nếu không phải nội lực của hắn thâm hậu, hắn nghi ngờ rằng sẽ bị hai loại thuốc này hành đến chết đi sống lại. Nhưng chỉ cần cố gắng chịu đựng, hắn tin tưởng rằng hắn sẽ không sao, cùng lắm thì tin xấu là nếu hai loại thuốc này quá mạnh, có khả năng hắn sẽ không thể nổi dậy được vài ngày! Ngươi là đại phu, là thần y, ngươi mau nghĩ biện pháp đi, ta càng lúc càng không thoải mái... Thật sự là rất không thoải mái... Nóng quá... Thật sự nóng quá...” Nàng mặc kệ việc hắn uống phải loại thuốc gì. Nàng đã khó chịu tới mức bắt đầu run, thậm chí muốn khóc. Ta đi mở cửa sổ, để gió thổi vào! Hắn vội vàng vén màn lên, xuống giường, bỗng nhìn thấy một bóng dáng nhỏ trốn phìa sau cửa sổ, chẳng lẽ là... Sắc mặt hắn thay đổi, mở cửa bước nhanh ra ngoài. Thân ảnh nhỏ phía sau cửa sổ hoảng sợ, vội càng chạy trốn, nhưng ngay lập tức áo sau bị xách lên. Thuốc giải! Cái gì? Tiểu quỷ kia co rúm người lại. Là do ngươi động chân động tay có phải hay không? Nàng nuốt một ngụm: Được rồi, là do ta bỏ thuốc vào trong rượu giao bôi, nhưng mà... Tên tiểu quỷ này! Chuyện gì ngươi không làm lại đi làm loại chuyện này! Hắn thật sự là tức điên! Nàng lại co rúm hơn nữa: Ta chỉ là muốn giúp thôi. Ta nghĩ cách cách vừa nhìn thấy tân lang của nàng là người thì chắc chắn sẽ không để cho người chạm vào nàng ấy, kinh nghiệm khi ta ở chung với hai người quá rõ rồi. Cho nên, ta nhớ lại việc ở trong kỹ viện, các cô nương thường gài bẫy cho khách trúng loại thuốc này... Cái tên tiểu quỷ nhà ngươi, thật sự là đã ở kỹ viện lâu lắm rồi! Không phải đâu, là do các cô nương ở đó thường đem đồ cho tên ăn mày nhỏ như ta ăn... Quên đi, thuốc giải đâu? Không được, ta muốn cách cách sớm sinh em bé, ta đây mới có thể làm tỷ tỷ. Hắn cắn khẽ môi mới có thể nhịn xuống không chửi ầm lên với nàng. Hắn có thể tưởng tượng được Tĩnh Du đang thống khổ đến mức nào trong phòng: Ngươi không đem thuốc giải giao ra đây thì trở về làm tên ăn mày nhỏ đi! Nàng kinh ngạc nhìn đại phu. Lần đầu tiên thấy khuôn mặt luôn tươi cười kia trở nên âm trầm, tức giận, nàng mới ý thức được bản thân mình thực sự làm sai rồi, nước mắt nhất thời chảy xuống: Thực xin lỗi, ta chỉ là... Chỉ vì...ta nhớ người nhà...Ta biết đại phu thích cách cách... Biết thì ra đại phu là người có tiền, cùng cách cách thành thân, có thật nhiều người đem lễ vật đến tặng. Ta cũng muốn đưa lễ vật nhưng ta không có bạc, ta chỉ nghĩ khi các ngươi sinh em bé, ta có thể chiếu cố... Ta cũng vẫn có thể cùng hắn lưu lại, cùng hắn lớn lên... Nàng nghẹn ngào, lấy một gói thuốc nhỏ từ túi áo: Đây là trước khi người thu nhận ta, ta thường đi ăn xin ở các kỹ viện. Các cô nương khi uống rượu cho bạc vụn cũng cho lẫn cả cái này... Ta liền giữ lại, bây giờ nghĩ đã có thể giúp người... Nàng càng khóc càng đau lòng, càng khóc càng sợ hãi. Nàng sợ hắn không cần nàng! Hắn thở dài, ngồi xổm xuống lấy gói thuốc trong tay nàng, hai tay lại tiếp tục đặt trên bả vai nàng: Khi trở lại Nam Hy viện, ta đã tuyên bố với mọi người ngươi là nghĩa muội của ta. Là muội muội thì có nghĩa là ngươi vẫn có thể ở lại chỗ này, không cần lo lắng việc ta sẽ không cần ngươi, hiểu không? Nàng vui vẻ gật đầu, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi. Hắn cười, vỗ vỗ đầu nàng: Không cần phải suy nghĩ vớ vẩn, đi tìm chút gì ngon ăn đi, ta phải trở về phòng. Nàng chỉ có thể gật đầu liên tục, vừa khóc vừa cười đi về phía đại sảnh náo nhiệt. Hắn nhanh chóng bước trở lại trong phòng. Tĩnh Du đã khó chịu tới mức muốn cởi hết xiêm y của mình, không ngừng rên rỉ, không ngừng lăn qua lộn lại ở trên giường. Trên khuôn mặt mỹ lệ đã ửng đỏ: Ta rất khó chịu... Hai mắt nàng đẫm lệ, lờ mờ thấy hắn liền gắt gao kề sát người vào, cảm giác được dục vọng mãnh liệt trong cơ thể dịu đi một chút. Nàng nhịn không được tiếp tục cọ sát ở trên người hắn, thậm chí mãnh liệt cởi bỏ y phục của hắn! Hắn cười khổ: Nàng muốn nhưng ta lại không thể, thật không biết ta đã nợ nàng cái gì. Hắn nhân lúc nàng còn đang sờ loạn trên người, khó khăn đem thuốc bỏ vào miệng, nhưng nàng vẫn không an phận. Hắn đành phải đem cả người nàng đặt lên giường, nàng thống khổ vặn vẹo thân mình, con ngươi của hắn khẽ chuyển, hắn cúi xuống hôn khẽ lên vầng trán lấm tấm mồ hôi, chậm rãi đi xuống cái mũi, rồi lại đến đôi môi mềm mại, che đi tiếng nức nở của nàng. Nàng thở hổn hển, đòi hỏi càng lúc càng nhiều, nhưng môi hắn chỉ di chuyển trên mặt, trên cổ, bên tai, lúc thì cọ xát, lúc lại mút mát, rồi lại chạm nhẹ... Dần dần, dục hỏa kia cũng lui đi, thậm chí tắt hẳn, mí mắt của nàng nặng dần, mệt mỏi ngủ say trong lòng hắn. Hắn lẳng lặng nhìn nàng chăm chú, nói không ảo não là gạt người, có tình nhưng lòng không đủ lực. Trước đây khi hắn gặp loại thuốc quá mức thanh cao này, hắn chỉ khinh thường đọc lướt qua, giờ thì khi nào mới được động phòng đây? Nhưng không sao cả, chút nợ này ngày mai lại tính. Dù sao thì nàng cũng là thê tử danh chính ngôn thuận của hắn rồi. ****** Dưới ánh trăng, một thân ảnh cô đơn lặng lặng đứng. Gió đêm thổi lướt qua, Đỗ Ngọc Mai chịu không được kéo chặt áo choàng trên người lại, nhưng ngăn không được cảm giác mất mát nổi lên từ đáy lòng. Long gia thành thân, đáng lẽ tân nương phải là nàng! Thật buồn cười, nàng chờ đợi một năm rồi lại một năm. Đợi cho đến khi hắn cùng Tĩnh Du cách cách có hôn ước, đợi cho đến khi hắn dẫn một tiểu nghĩa muội trở về, phấn khởi nhờ nàng giúp chuẩn bị hỷ sự. Nàng chỉ có thể đem nước mắt nuốt vào trong lòng, một mình ôm hết tất cả mọi việc: Chọn ngày tốt, chuẩn bị tiệc, phát thiệp cưới rộng rãi, trang trí tân phòng, đem toàn bộ Nam Hy viện biến thành hỷ đỏ rực rỡ. Hôm nay, khách đến thật đông, lễ vật chất đầy trong phòng, nhưng nàng lại xin cha - cũng chính là đại tổng quản của Nam Hy viện cho nghỉ. Nàng đi từ cửa sau, nàng phải rời khỏi viện này, ít nhất thì cũng phải đem tiễn hết nước mắt rồi mới trở về làm tỷ tỷ của Long gia. Đúng vậy! Hắn xem nàng như tỷ tỷ, cho dù nàng là nữ nhi của tổng quản, nhưng chuyện nàng hơn hắn hai tuổi vẫn là sự thật. Hai người cũng coi như là thanh mai trúc mã, mãi cho đến khi hắn rời đi học võ nghệ. Sau đó năm mười tám tuổi trở về, bộ dáng tuấn mỹ mê người của hắn liền nhất thời khiến nàng mất hồn. (Thiên Di: Bà này mê trai chứ yêu quái gì @[email protected]) =]]]] Nàng yêu hắn, cho nên khéo léo từ chối hết tất cả hôn sự. Từ nhỏ nàng thông minh lanh lợi, lại được phụ thân yêu quý, trở thành trợ thủ đắc lực nhất của người. Nhưng mà năm qua tháng lại, tuổi thanh xuân đã trôi qua hết, hôn sự của nàng một lần nữa lại được nhắc tới ở Long gia nhưng không ai hiểu được nàng chờ đợi là vì ai! Không, phụ thân nhất định hiểu được, nhưng vì sao nàng lại là nữ nhi của tổng quản? Vì sao???????? Nàng rất không cam tâm! Nước mắt tràn ra như đê vỡ. Rốt cuộc cũng không nhịn được, nàng òa lên khóc lớn.