Trong chương này, nữ nhân vật chính của chúng ta biết một sự thật về anh trai mình (nhưng không tin tưởng lắm). Nam nhân vật chính của chúng ta biết một bí mật về tiểu thư Watson (nhưng không quan tâm tới nó), và cả hai biết sự thật về nhau (nhưng không ai chịu nhận ra nó) Một giờ sau, Gregory vẫn tán thưởng bản thân về sự kết hợp siêu việt giữa chiến lược và thời gian dẫn tới chuyến dạo chơi với tiểu thư Watson. Họ đã có một quãng thời gian hoàn toàn đáng yêu, và ngài Fennsworth có - well, Fannsworth có thể cũng có một thời gian hoàn toàn đáng yêu, nhưng như thế, là với em gái là bạn đồng hành, chứ không phải Hermione Watson đáng yêu. Chiến thắng thật ngọt ngào. Xin thề rằng, Gregory đã dẫn cô đi dạo quanh vườn Aubrey Hall, đặc biệt ấn tượng là họ, cả hai, với hiểu biết nghèo nàn về vườn tược của anh, đã gọi tên được sáu loại hoa khác nhau. Gồm cả cây phi yến, tất nhiên, dù sự thật là quý cô Lucinda mới là người gọi tên nó. Những cái tên còn lại, thật dễ dàng khi đó là: hoa hồng, hoa cúc, hoa mẫu đơn, hoa dạ hương, và cỏ. Sau tất cả, anh nghĩ anh không nợ nần gì cả. Tiểu thư Watson thể hiện là một người bầu bạn ấm cúng. Cô không thể thở dài hay nhiếc mắng, nhưng đã cất bỏ vẻ lịch sự khách sáo, và thậm chí có hai lần anh có thể khiến cô cười. Cô không làm gì khiến anh cười, và anh cũng không dám chắc là cô ấy định làm thế, nhưng anh hiển nhiên là cười hài lòng. Nhiều hơn là một lúc. Đó là một điều tốt. Thật sự. Còn hơn là hài lòng về sự thông minh của anh. Anh khám phá rằng còn hơn cả khó thở khi nhìn vào cổ của tiểu thư Watson từ phía sau. Gregory cau mày, ngừng cuộc dạo chơi một mình xuống hồ. Nó còn hơn là một phản ứng lạ. Và chắc chắn khi anh nhìn thấy cổ cô từ phía sau sáng nay. Có phải cô đang chạy phía trước để ngửi một bông hoa? Hmmm, có lẽ không. Anh không thể nhớ lại rõ rệt. “Ngày tốt lành, ngài Bridgerton.” Anh quay lại, ngạc nhiên thấy quý cô Lucinda đang ngồi trên một băng ghế đá. Đó là một chỗ trống đặt một chiếc ghế bắng, chắng có gì phía trước ngoài mấy cành cây. Nhưng có lẽ chính là vì thế. Quay lưng lại với ngôi nhà - và cả những người sống ở đó. Chị gái Francessca thường nói rằng sau một hay hai ngày nghỉ ngơi cùng gia đình Bridgerton, cây có thể là một người đồng hành tốt. Quý cô Lucinda thoáng cười. Anh bất ngờ thấy cô trông không có vẻ như bình thường. Đôi mắt cô trông mệt mỏi, và dáng điệu cũng uể oải. Nom có vẻ tổn thương, anh nghĩ vậy, thật không ngờ. Anh trai cô hẳn đã mang đến những tin tức không vui. “Trông cô ủ rũ quá,” anh nói, lịch lãm đi tới chỗ cô. “Tôi ngồi cùng được không?” Cô gật đầu, thoáng cười. Nhưng đó không hẳn là một nụ cười. Không hẳn. Anh ngồi xuống cạnh cô. “Cô vừa nói chuyện với anh trai?” Cô gật đầu. “Anh ấy mang tới vài tin tức gia đình. Nó... không quan trọng lắm.” Gregory nghiêng đầu tỏ vẻ quan tâm. Cô đang nói dối, rõ ràng thế. Nhưng anh không định đào bới. Nếu cô ấy muốn chia sẻ, cô ấy đã nói. Và ngoài ra thì, đó không phải là việc của anh. Mặc dù anh khá tò mò. Cô nhìn chằm chằm vào khoảng không phía trước, có lẽ là những cái cây. “Chỗ này thật dễ chịu.” Cô nói với vẻ hờ hững. “Đúng vậy,” anh nói. “Có một cái hồ ở ngay sau rặng cây này. Tôi thường tới đó khi muốn suy ngẫm.” Cô đột ngột quay lại nhìn anh. “Anh ư?” “Sao cô có vẻ ngạc nhiên vậy?” “Tôi - tôi không biết.” Cô nhún vai. “Tôi thấy anh không có vẻ là người như vậy.” “Để nghĩ?” well, hẳn vậy. “À tất nhiên không,” Cô cáu kỉnh nhìn anh. “Ý tôi là kiểu người phải đi xa như vậy để suy nghĩ.” “Thứ lỗi cho tôi vì thói tự phụ của mình. Nhưng trông cô cũng không giống như kiểu người như thế.” Cô nghĩ về điều đó trong giây lát. “Tôi không phải kiểu người đó.” Anh tặc lưỡi. “Hẳn là cô vừa có một cuộc trò chuyện không mấy dễ chịu với anh trai cô.” Cô chớp mắt ngỡ ngàng. Nhưng cô không định nói thêm về điều đó. Lại một lần nữa, cô không còn là chính mình. “Anh định tới đây để suy ngẫm về điều gì vậy?” cô hỏi. Anh mở miệng định nói, nhưng chưa kịp thốt ra thì cô đã nói, “Hermione, tôi đoán vậy.” Chẳng có lý gì phải chối cả. “Anh trai cô yêu cô ấy.” Câu nói đó dường như kéo cô ra khỏi đám sương mù của cô. “Richard? Đừng ngớ ngẩn như thế.” Gregory nhìn cô với vẻ không tin tưởng chút nào. “Tôi không tin là cô lại không nhận ra điều đó đấy.” “Tôi không tin được anh lại cho rằng như thế. Cô ấy coi anh tôi như một người anh trai.” “Có thể là như vậy. Nhưng anh ta thì không định coi cô ấy như em gái.” “Công tử Br - “ Anh phẩy tay ngắt lời cô. “Bây giờ, bây giờ, quý cô Lucinda, tôi dám tuyên bố rằng trong chuyện yêu đương, tôi ngốc nghếch hơn cô -“ Cô suýt phá cười. “Công tử Bridgerton,” cô nói, ngay khi có thể. “Tôi thân thiết với Hermione Watson suốt ba năm nay. Hermione Watson,” cô nói thêm, trong trường hợp anh chưa hiểu được ý cô. “Tin tôi đi, khi tôi nói với anh rằng không ai có thể tuyên bố rằng anh ta ngu ngốc hơn tôi trong chuyện tương tư.” Trong giây lát, Gregory không biết nên đối đáp ra sao. Cô ấy đã ghi điểm. “Richard không yêu Hermione,” cô vừa nói vừa lắc đầu. Và khúc khích cười. Như một quý cô, dĩ nhiên. Cô đã cười vào mặt anh. “Tôi thì cam đoan điều ngược lại,” anh nói. Và bởi vì anh có tới bảy anh chị em, anh chắc chắn không biết cách cúi đầu duyên dáng khi tranh luận nổ ra. “Anh ấy không thể yêu cô ấy được,” Cô tuyên bố với vẻ chắc chắn. “Có một người khác.” “Oh, thật sao?” Gregory thậm chí che giấu niềm hi vọng. “Thật đấy. Anh ấy luôn huyên thuyên về một cô gái anh gặp thông qua mấy người bạn,” cô nói. “Tôi nghĩ là em gái của ai đó. Tôi không nhớ được tên. Mary, có lẽ vậy.” Mary. Hmmph. Anh thấy rằng Fennsworth rõ là chẳng có trí tưởng tượng chút nào. “Do đó, (vẻ bỡn cợt)” Quý cô Lucinda tiếp tục, “anh ấy không thể yêu Hermione.” Ít nhất trông cô bây giờ giống với bản chất hơn. Có vẻ, sau một hồi tranh cãi, thế giới trở nên sáng sủa hơn với Lucy Abernathy. Anh gần như chống chênh khi cô lại ủ ê nhìn chằm chằm vào những rặng cây. “Hi vọng là thế,” Gregory thở dài cao ngạo. “Nhưng cô nên biết: anh trai cô sẽ sớm phải chăm sóc trái tim tan vỡ của mình đấy.” “Oh, thật vậy sao?” cô chế giễu. “Bởi vì anh rất tự tin vào thành công của mình?” “Bởi vì tôi tin anh ta sẽ mất nó.” “Anh thậm chí không biết anh tôi.” “à, bây giờ cô lại ỷ đó là anh mình à? Vừa nãy cô còn nói rằng anh ta không quan tâm cơ mà.” “Anh ấy không.” Cô cắn chặt môi. “Nhưng đó là anh trai tôi. Và nếu anh ấy có quan tâm, thì tôi dĩ nhiên phải ủng hộ anh ấy chứ. Anh không nghĩ thế sao?” Gregory nhếch mày. “Quý cô của tôi, cô thay đổi lòng trung thành của mình nhanh quá đấy.” Cô trông có vẻ hối lỗi. “Anh ấy là một bá tước. Còn anh... thì không.” “Cô sẽ là lọt vào top Bà Mẹ Tham Vọng đấy.” Vai cô cứng đờ ra. “Xin lỗi ngài.” “Bán bạn mình cho người trả giá cao nhất. Cô sẽ đầy kinh nghiệm khi có một cô con gái đấy.” Cô khẽ dậm chân, mắt lóe lên tia tức giận, phẫn nộ. “Thật kinh khủng khi nói như vậy. Điều tôi quan tâm tới nhất đó là hạnh phúc của Hermione. Và nếu cô ấy có thể hạnh phúc với một bá tước... có thể là anh tôi...” Oh, kì diệu. Bây giờ cô đang định gán ghép Hermione với Fennsworth. Khá lắm, Gregory. Khá lắm, thật đấy. “Cô ấy có thể hạnh phúc với tôi,” anh nói và đứng dậy. Và đúng là thế thật. Sáng nay anh đã làm cô ấy bật cười đến hai lần cơ mà, mặc dù cô ấy không có ý định làm anh cười. “Tất nhiên rồi,” quý cô Lucinda nói. “Tuyệt vời, cô ấy có thể sẽ hạnh phúc nếu anh đừng có quá xấu xa. Richard dù gì cũng quá trẻ để kết hôn. Anh ấy mới hai tư tuổi.” Gregory nhìn cô đầy tò mò. Bây giờ cô lại ném anh trở lại vị trí ứng cử viên sáng giá nhất. Cuối cùng thì cô ta làm sao vậy? “Và,” cô nói thêm, nôn nóng vén một lọn tóc sẫm màu mà gió vô tình xõa xuống mặt cô, “anh ấy không yêu cô ấy. Tôi chắc chắn như vậy đấy.” Cả hai dường như không biết nên nói thêm gì, cho đến khi cùng động đậy chân. Gregory bước về phía tòa nhà. “Chúng ta cùng về chứ?” Cô gật đầu, và họ thong thả bước đi. “Vẫn chưa giải quyết được vấn đề về anh chàng Edmonds,” Greogory lưu ý. Cô hài hước nhìn anh. “Thế nghĩa là sao?” anh gặng hỏi. Và cô thực sự khúc khích cười. Ờ thì, có lẽ không phải là cười khúc khích, nhưng cô đã làm cái gì đó tương tự như khi người ta buồn cười. “Không có gì cả.” cô nói, vẫn cười. “Còn hơn cả ấn tượng, thật đấy, anh đã không giả bộ rằng anh không nhớ tên anh ta.” “Cái gì cơ? Có lẽ tôi nên gọi anh ta là Edwards, và sau đó là Ellington, và sau đó là Edifice, và - “ Lucy nhìn anh đầy tinh quái. “Và anh sẽ mất đi sự kính trọng từ tôi, tôi đảm bảo đấy.” “Thế thì kinh khủng quá. Oh, kinh khủng quá,” anh nói, đặt một bàn tay lên tim. Cô liếc nhìn anh qua vai với một nụ cười ranh mãnh. “Một phát trượt ở cự ly gần.” Anh nhìn có vẻ hờ hững. “Tôi là một tay súng tệ hại. Tôi không khéo léo lắm với một khẩu súng lục.” Bây giờ, điều đó khiến cô tò mò. “Tôi không biết là có người đàn ông dám tự nhận như vậy đấy.” Anh nhún vai. “Có những điều mà đơn giản là tôi không thể chối bỏ. Tôi còn kém hơn cả các chị em gái” “Anh đang nói với tôi về ai?” “Tất cả họ,” anh nhận. “oh.” Cô tỏ vẻ không tán thành. Đó có thể coi là một lời tuyên bố trong trường hơp này. Một cô gái có thể nói gì đây, khi mà một quý ông thú nhận về khuyết điểm của mình? Cô chưa từng thấy ai làm thế trước đây, nhưng chắc chắn, một thời điểm nào đó trong quá khứ, đã có vài quý ông làm vậy. Và một ai đó sẽ phải trả lời. Cô chớp mắt, hi vọng sẽ sẽ nghĩ ra một điều gì đó có ý nghĩa để nói. Nhưng chẳng có gì cả. Và sau đó - “Hermione không thể nhảy.” câu nói chợt vọt ra khỏi miệng cô, không kịp suy nghĩ gì. Lịch sự, đó có thể coi là có ý nghĩa không? Anh dừng lại, quay lại nhìn cô vẻ tò mò. Hình như là nhìn chằm chằm. Mà có lẽ là cả hai. Điều duy nhất cô có thể tưởng tượng để nói ra trong trường hợp này. “Xin lỗi cô nói gì?” Lucy nhắc lại, khi mà cô không thể quay lại bờ nữa rồi. “Cô ấy không thể nhảy. Đó là lý do cô ấy sẽ không nhảy. Bởi vì cô ấy không thể.” Cô ước gì có một cái hố xuất hiện, để cô có thể nhảy xuống đó. Nhưng điều đó chẳng giảm đi cái thực tại là anh đang nhìn cô chằm chằm như thể cô bị loạn trí. Cô cố nặn ra một nụ cười yếu ớt, cố lấp đầy sự bối rối cho tới khi anh lên tiếng, “Chắc phải có lý do gì thì cô mới nói điều đó cho tôi.” Lucy nén cảm giác bối rối. Giọng anh không có vẻ gì tức giận - không tò mò hơn mức bình thường. Cô không nên nói xấu về Hermione. Nhưng khi anh nói rằng anh không biết bắn súng, thì chỉ là cô muốn cân bằng rằng Hermione thì không biết nhảy. Nó tương xứng, dĩ nhiên. Đàn ông không biết bắn súng, đàn bà không biết nhảy, và một người bạn chân thật và tốt đang biến cả hai thành ngốc nghếch. Rõ ràng, cả ba người họ cần một lời chỉ dẫn. “Tôi nghĩ là anh sẽ thấy khá hơn khi nghe như vậy,” cuối cùng Lucy nói, “Bởi vì anh không biết bắn súng,” “Oh, tôi có thể bắn,” anh nói. “Đấy là phần dễ nhất. Tôi không nói với ý đó.” Lucy cười toét. Cô không thể tự giải thoát rồi. “Tôi sẽ chỉ cho cô xem.” Anh ngoái đầu nhìn quanh. “Ôi trời. Đừng nói với tôi rằng cô biết cách bắn.” Cô vênh mặt. “Thực ra là khá tốt.” Anh gật đầu. “Điều đó rất cần thiết.” “Một kỹ năng đáng ngưỡng mộ.” Cô xác nhận. “Chắc chắn rồi. Nhưng tôi đã có đến bốn người phụ nữ trong cuộc đời có thể bắn giỏi hơn tôi rồi. Điều cuối cùng tôi muốn - oh, trời, làm ơn đừng nói tiểu thư Watson cũng là một tay súng cự phách.” Lucy nháy mắt. “Anh biết gì không: Tôi không chắc.” “well, dù sao vẫn có hi vọng.” “Nghe có vẻ kỳ quặc?” Cô lẩm bẩm. Anh ngây ra nhìn cô. “Về điều tôi hi vọng?” “Không, đó - “ cô không thể nói. Chúa ơi, nghe thật ngốc nghếch làm sao. “Ah, nghe có vẻ kỳ quặc khi chính cô cũng không biết về khả năng bắn súng của tiểu thư Watsson.” Đúng là như vậy. Anh ta đã đoán ra. “Vâng,” cô thừa nhận. “Nhưng mà, tại sao tôi phải biết? Thiện xạ không nằm trong chương trình giảng dạy tại trường Miss Moss.” “Đúng là điều may mắn cho toàn thể các quý ông trên khắp thế giới, tôi chắc với cô đấy.” anh nhếch mép cười. “Ai đã dạy cô vậy?” “Cha tôi,” cô nói, nghe có vẻ xa lạ, bởi vì cô hơi há hốc trước khi trả lời. Một chút nào đó, cô nghĩ rằng cô ngạc nhiên vì câu hỏi đó, nhưng hóa ra không. Cô ngạc nhiên vì câu trả lời của mình. “Tạ ơn Chúa,” anh đáp lại “Lúc đó cô đã thôi mặc leading strings rồi chứ?” (một loại váy có dây mà bé gái thường mặc để tránh những chấn thương khi tập đi. Nghĩa là khi Lucy còn rất bé). “Gần như thế,” Lucy bối rối Chỉ là vì cô không thường nghĩ tới cha. Ông đã đi xa quá lâu tới mức chẳng có câu hỏi nào mà vị bá tước quá cố ủy nhiệm lại để trả lời. “Cha tôi nói đó là một kỹ năng quan trọng,” cô nói tiếp. “Thậm chí là đối với con gái. Nhà của chúng tôi ở gần bờ biển Dover. Luôn luôn có những tên buôn lậu lởn vởn. Hầu hết họ khá thân thiện - tất cả mọi người đều biết họ là ai, kể cả những vị quan tòa.” “Quan tòa hẳn rất thích brandy Pháp.” Công tử Bridgerton lẩm bẩm. Lucy cười khi hồi tưởng lại. “Cha tôi cũng vậy. Nhưng chúng tôi không biết tất cả những tên buôn lậu. Vài người trong số họ, tôi chắc, là rất nguy hiểm. Và...” Cô nghiêng đầu về phía anh. Hiển nhiên là không thể nói một điều như thế mà lại không nghiêng đầu như thế. Sự vui vẻ ở đâu trong trường hợp này? “Và...” anh giục. Cô hạ giọng. “Tôi nghĩ đó là những tên gián điệp.” “Ở Dover? Mười năm trước? Tất nhiên là có những tên gián điệp. Mặc dù tôi tự hỏi tài năng của trẻ con khi đó như thế nào.” Lucy cười lớn. “Tôi lớn hơn thế một chút. Tôi tin là chúng tôi bắt đầu học khi tôi lên bẩy. Richarh tiếp tục dạy tôi khi cha tôi qua đời.” “Tôi đoán anh ta cũng là một tay thiện xạ?” Lucy gật đầu đầy cảm thông. “Rất tiếc.” Họ tiếp tục tản bộ về phía ngôi nhà. “Tôi sẽ không thách đấu với anh ta đâu,” anh thân mật nói. “Tôi mong anh không làm vậy” Anh quay sang nhìn cô theo cái cách chỉ có thể nói là quỷ quyệt. “Tại sao, quý cô Lucinda. Tôi tin là cô vừa thể hiện sự mến yêu với tôi.” Miệng cô mở ra, ú ớ như một con cá mắc cạn. “Tôi chỉ - làm sao có thể đẩy anh tới kết cục đó?” Và tại sao hai má cô lại nóng ran thế này? “Đó không thể là một cuộc đấu súng công bằng,” anh nói, giọng đặc biệt thảnh thơi về khuyết điểm của mình. “Mặc dù tất cả đều đúng, tôi vẫn tự hỏi rằng liệu có người đàn ông nào trên nước Anh này có thể là một đối thủ công bằng đối với tôi.” Cô vẫn còn cảm thấy hơi ngại ngần sau ngạc nhiên ban nãy, nhưng cô vẫn cố nói, “Tôi chắc anh đang phóng đại rồi.” “Không,” anh nói, gần như tự nhiên. “Anh trai cô chắc chắn sẽ không bắn vào vai tôi.” Anh dừng lại, cân nhắc về điều đó. “Anh ta không ngại đặt một viên vào tim tôi.” “Oh, đừng có ngốc như vậy chứ.” Anh nhún vai. “Cô hẳn là quan tâm tới hạnh phúc của tôi hơn là cô nhận ra đấy.” “Tôi quan tâm tới hạnh phúc của tất cả mọi người.” cô cằn nhằn. “Đúng, “ anh lẩm bẩm, “cô đúng là như thế.” Lucy quay ngoắt lại. “Sao nghe giống như một lời lăng mạ vậy?” “Vậy ư? Tôi cam đoan với cô là nó không có ý như vậy.” Cô nhìn anh chằm chằm, đầy nghi ngờ và lâu đến mức, cuối cùng, anh phải giơ tay đầu hàng. “Đó là một lời tán dương. Tôi thề đấy,” anh nói. “Một cách miễn cưỡng.” “Hoàn toàn không!” Anh liếc nhìn cô, rõ ràng là cố nhịn cười. “Anh đang cười nhạo tôi.” “Không,” anh khăng khăng, và sau đó, dĩ nhiên, anh phá lên cười. “Xin lỗi, bây giờ thì đúng là vậy.” “Ít nhất anh có thể tỏ ra lịch sự và nói rằng anh đang cười cùng tôi.” “Tôi có thể.” Anh nhe răng toe toét, ánh mắt ma mãnh. “Nhưng như thế là nói dối.” Cô gần như đập mạnh vào vai anh. “Oh, cô thật đáng sợ.” “Khốn khổ vì anh trai tôi, tôi chắc thế” “Thật sao?” Lucy chưa bao giờ cảm thấy khốn khổ vì sự tồn tại của ai, và âm thanh thì còn hơn cả là thỉnh cầu. “Như thế nào cơ?” “Oh, như mọi khi. Tôi cần phải ổn định, tìm ra mục tiêu cuộc đời, hòa mình vào đó.” “Hôn nhân?” “Đúng thế đấy.” “Đó là lý do tại sao cô yêu mến Hermione đến vậy?” Anh dừng lại - một chút thôi. Nhưng nó là thế. “Không,” anh nói. “Hoàn toàn là một điều khác.” “Tất nhiên rồi,” cô nói nhanh, cảm thấy thật ngu ngốc. Đêm trước anh đã nói tất cả với cô về điều đó - về việc khi tình yêu tới, không có cách nào để tránh. Anh không muốn Hermione chỉ để làm vui các ông anh, anh muốn Hermione vì anh không thể không muốn cô. Và điều đó khiến cô thấy hơi cô đơn. “Chúng ta đã về tới nơi,” anh nói, bước tới cánh cửa của phòng vẽ, trong khi cô thậm chí chưa hề nhận ra mình đã đến nhà. “Vâng, rõ là vậy.” cô nhìn cánh cửa, sau đó nhìn anh, rồi tự hỏi tại sao lại cảm thấy lúng túng khi phải chào tạm biệt nhau vậy. “Cảm ơn sự bầu bạn của cô.” “Tôi cũng rất hân hạnh.” Lucy bước về phía cánh cửa, rồi quay lại đối diện anh. “Oh!” Anh nhướn mày. “Có gì không phải à?” “Không. Nhưng tôi phải xin lỗi - tôi đã khiến anh phải quay về. Anh nói rằng anh muốn xuống hồ - khi anh muốn suy nghĩ. Vì tôi mà anh đã không đi được.” Anh nhìn cô đầy tò mò, khẽ nghiêng đầu. Và đôi mắt của anh - oh, ước gì cô có thể miêu tả được nó. Nhưng cô không thể, bởi chính cô cũng không hiểu, không thể thấu hiểu được tại sao đôi mắt đó khiến cô bất giác nghiêng đầu như anh, và tại sao nó khiến cô muốn khoảnh khắc này kéo dài... nữa... nữa... suốt cả cuộc đời. “Anh muốn một chút riêng tư cho mình chứ?” cô dịu dàng hỏi...quá dịu dàng đến mức thầm thì. Anh chậm chạp lắc đầu. “Đã từng,” anh nói, âm thanh như thể lời nói đó đến từ đâu đó, như thể mới mẻ với chính anh, mà anh không ngờ tới. “Đã từng,” anh nhắc lại. “nhưng bây giờ thì không.” Cô nhìn anh, và anh nhìn cô. Một ý nghĩ bừng lên trong đầu cô - anh không biết tại sao. Anh không biết tại sao anh không còn muốn là chính mình nữa. Và cô không biết tại sao điều đó lại có ý nghĩa thế.