Dưỡng đế

Chương 96 : Dưỡng đế

Chương 98:   Nghĩ vậy, Tiếu Nương trở lại chỗ ngồi của mình, lấy chân hung hăng đạp Tùy Phong ngồi co quắp bên cạnh một cái.   Tùy Phong mặc cho nàng xả giận, mắt thấy nàng không còn khí lực, mệt mỏi ngồi dựa vào một bên thùng xe.   Bởi vì hắn lôi nàng từ trong chăn ra nên tóc bồng bềnh như thác nước đen rũ xuống sau lưng, lộ ra khuôn mặt nhọn, đôi mắt to dường như còn lóe lên ánh sáng ướt át, lộ ra mấy phần ngây thơ hiếm thấy.   Hắn ngơ ngác nhìn một hồi, ánh mắt càng thêm thâm thúy, nhịn không được tiến tới sát bên người nàng nói: "Náo loạn lâu như vậy, nàng cũng chưa ngủ, trên đường này lại xóc nảy, nàng dựa vào ta mà ngủ."   Lúc này Tiếu Nương thật sự không có sức náo loạn với hắn nữa.   Tuy lúc Vạn tuế hạ chỉ nàng đã bị ngũ lôi oanh đỉnh (*) rồi, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy không đến mức xui xẻo như vậy, nhất định phải gả cho người nhỏ hơn mình nhiều tuổi, thời gian một năm, nói không chừng sẽ xuất hiện biến số nào đó khiến sự việc có thể xoay chuyển.   (*) 五雷轰顶 - Ngũ lôi oanh đỉnh, chỉ những người làm việc xấu xa độc ác đương nhiên sẽ chịu hình phạt (Theo Baidu).   Thế nhưng bây giờ Hoắc Tùy Phong đón nàng đi Mạc Bắc, quả thực là không gả cũng phải gả.   Lại nghe mấy lời nói vô sỉ mà hắn vừa nói? Dựa vào hắn ngủ? Trong lòng Tiếu Nương tức giận, rốt cuộc yên lặng tức đến phát khóc.   Hoắc Tùy Phong không để ý chuyện đó, ngang nhiên xông qua nắm lấy bả vai nàng, cũng không dỗ nàng mà chỉ đổi chủ đề, trò chuyện phong tình của Mạc Bắc, còn cố ý nói trong phủ Mạc Bắc Vương hắn nuôi bốn con dê rừng lấy sữa, sữa dê bất kể là làm phô mai hay hòa với mật ong bôi lên mặt đều cực tốt.   Nếu như nàng ghét bỏ sữa dê thoa mặt dính, còn có thể đổi sữa lạc đà, tuy mặn hơn chút nhưng hắn thấy ăn ngon hơn nhiều so với sữa dê...   Sau khi Hoắc Tùy Phong dậy thì, giọng nói chuyển thành trầm thấp mang chút từ tính. Nếu như nói chuyện đứng đắn, loại âm điệu làm ngứa lỗ tai kia, có chút cảm giác tê dại không nói ra thành lời.   Có lẽ là thực sự thiếu ngủ, phẫn uất tràn ngập trong lòng được những chuyện ngày thường của hắn thổi tan không còn chút nào. Nàng chỉ lầm bầm mấy câu chán ghét ra sao, sau đó nghẹo đầu, nửa tựa lên bờ vai rộng của hắn ngủ thiếp đi.   Tùy Phong cứ ôm nàng như thế không nhúc nhích, đợi nàng rốt cục ngủ sâu mới chậm rãi di chuyển đầu nàng qua gối lên đùi hắn ngủ.   Thấy nàng hơi hé mở đôi môi anh đào đỏ bừng, hắn nhịn không được cúi đầu vụng trộm hôn nàng một cái. Không dám dùng quá sức chỉ là chạm nhẹ, sợ nàng bị hôn tỉnh lại muốn mắng người.   Lúc ngẩng đầu, người luôn luôn trầm ổn tỉnh táo vậy mà trên mặt mang theo một rặng mây đỏ.   Hắn ngồi trên đệm dựa vào thùng xe, đắc ý cực giống như mèo lần đầu tiên được ăn cá khô, thấy trong lòng như có loại bong bóng vui vẻ bay lên.   Ngoài xe mưa dầm liên miên so với trong xe an nhàn, ngăn cách thành hai thế giới hoàn toàn khác biệt...   Mà phủ Quận chúa ở Đô Thành Đại Tần lại một trận giông tố.   Hôm nay Tiêu Nguyệt Hà từ Bộ binh trở về lập tức xông vào phòng thê tử đã lâu không tới, như đang lên cơn điên, dùng quải trượng quật ngã tất cả những gì nhìn thấy được.   Chính thê của hắn Tề Tư Âm chỉ mím môi thật chặt, yên lặng đứng một bên, cũng không tiến lên phía trước khuyên can. Thân Dương Quận chúa nghe thấy nhi tử nổi điên mới vội vã chạy tới.   Thật ra từ khi Tiêu Nguyệt Hà bị què chân thì tính tình ngày càng quá quắt. Thân Dương Quận chúa đau lòng nhi tử, lại quen nuông chiều từ nhỏ tới lớn nên đương nhiên tùy hắn.   Nhưng sau khi hắn bị tổ phụ Tiêu Diễn mắng một trận thì đã chuyển tốt hơn rất nhiều, sau đó vào Binh bộ. Tuy hắn về phủ không nói chuyện nhiều nhưng không có lần nào đập phá đồ vật vô duyên vô cớ như thế!   Nhìn cả phòng bừa bộn, Thân Dương Quận chúa nhịn không được quát: “Ở bên ngoài bị chọc mấy cơn giận không đâu thì quay về nhà ồn ào, trong nhà này không còn trưởng bối, do ngươi làm chủ rồi?”   Vừa rồi Tiêu Nguyệt Hà dùng sức quá mức nên đụng vào chân tật, chỉ xoa bắp chân đau nhức, căm hận hướng về phía thê tử Tề Tư Âm nói: "Chính là ta không làm chủ được mới mặc cho ngươi có tính tình như thế! Ta hỏi lần nữa, thân thế của Chử Tướng quân phu nhân với Đại tiểu thư là người nào nói ra? Hôm đó mẫu thân dẫn ngươi đi làm khách nhà Ngự sử đại nhân, sao chưa tới hai ngày Ngự sử đại nhân kia đã viết tấu chương vạch trần việc nhà của Chử Tướng quân? Ta nhìn những tin tức này cũng không giống do nam tử làm, là từ miệng lưỡi ngươi truyền đi?"   Tề Tư Âm bị phu quân điểm danh cũng không cãi lại, chỉ yên lặng đứng một bên, ánh mắt dừng trên một cái chén trà vỡ nát không nói lời nào.   Chén trà đó là đồ cưới của nàng, được vong mẫu mất lúc nàng sáu tuổi tự tay vẽ hoa lan nung lên cho nàng.   Thân Dương Quận chúa thấy Tề Tư Âm im lặng không nói lời nào, chỉ bất đắc dĩ hướng về nhi tử nói: "Lời kia là ta truyền, đừng la hét với người trong phòng ngươi! Hơn nữa ta chỉ nói chuyện phiếm, cũng không khuyến khích Ngự sử viết tấu chương thảo luận ưu khuyết điểm của người khác, chẳng phải là Chử Thận kia cũng không có chuyện gì sao? Hắn cũng không đến phủ Quận chúa của ta ầm ĩ, ngược lại là ngươi đập vỡ chén đĩa của nhà mình!"   Tiêu Nguyệt Hà vốn đã đoán được là do mẫu thân làm, chỉ là không tiện bay thẳng đến chỗ mẫu thân, nên lấy chính thê chất phác kiệm lời kia làm cái cớ.   Bây giờ thấy mẫu thân cũng đã nhận, rốt cuộc hắn không nhịn được tức giận trợn mắt nói: "Từ khi nào mẫu thân là người nhiều lời? Nhất định là phụ thân ta khuyến khích người, chuyện lớn như vậy sao không thương lượng trước với ta và tổ phụ?"   Thân Dương Quận chúa cũng nổi giận, đi qua hung hăng tát nhi tử một bạt tai: "Đọc nhiều thi thư chính là học được ngỗ nghịch với phụ mẫu? Bây giờ cha con bị đoạt chức quan, hơn phân nửa con cháu làm binh lính của Tiêu gia chúng ta đi theo Mạc Bắc, còn lại phải sắp xếp lại biên chế đưa về dưới trướng Chử Thận. Cái này rõ ràng là Thánh thượng muốn đối xử lạnh nhạt với gia môn Tiêu gia. Con thân là con cháu Tiêu gia không biết nên làm cái gì sao? Hiện tại một mực bênh vực Chử Thận, chẳng lẽ ta đoán không ra tâm tư của con? Con tỉnh lại đi! Đến lúc nào rồi mà vẫn còn nhớ..."   Thân Dương Quận chúa nói được một nửa thì thoáng nhìn qua Tề Tư Âm im lặng đứng một bên, lại không nói nữa.   Còn Tiêu Nguyệt Hà lạnh lùng trợn mắt nhìn mẫu thân, sau đó khập khiễng quay người xông ra ngoài.   Hôm nay lúc đang ở Binh bộ thì nhận được tin tình báo của thủ hạ, nói là Chử Đại tiểu thư ở thôn quê đã được Sùng Chính Quận vương đưa đi Mạc Bắc tránh đầu sóng ngọn gió.   Lúc nghe được tin tình báo, trong lòng Tiêu Nguyệt Hà cực kỳ khó chịu. Vốn là còn có thời gian một năm… chỉ một năm thôi vậy mà ông trời cũng không cho hắn!   Nếu không phải do mẫu thân nhiều lời thì làm sao có phong ba đến mức này, Tiếu Nương cũng không cần sớm đi Mạc Bắc để tránh lời ra tiếng vào của người đời.   Hắn nhẫn nhịn cơn tức cả ngày, lại không biết nên trút giận với ai. Hắn hận mẫu thân lúc trước ngăn cản, hận mình sao phải cưới Tề Tư Âm sớm như thế, vừa hận Tiếu Nương sao vô tình, vì sao không chịu cho hắn dù chỉ là nửa cơ hội.   Ra khỏi phủ Quận chúa, hắn một đường đi dạo không có mục đích, đi tới đi tới lại đi tới ngõ tối lúc trước Tiếu Nương uy hiếp hắn.   Gạch xanh loang lổ vẫn còn đó, chỉ là thiếu đi mùi hương đặc thù của giai nhân. Hắn yên lặng đứng ở nơi đó hồi lâu...   Lúc này trong lòng hắn là sự ghen ghét chưa từng có, vậy mà hi vọng mình là Hoắc Tùy Phong không cha không nương kia, hắn đang vui vẻ cỡ nào bên cạnh Tiếu Nương...   Nếu như Tiểu Quận vương ở bên cạnh Thế tử gia nhất định sẽ vỗ bờ vai hắn nói: "Thế tử gia, ngài thực sự suy nghĩ nhiều rồi!"   Thật ra cũng chỉ có đêm đầu tiên lúc trời mưa Hoắc Tùy Phong mới được đãi ngộ đi chung xe với vị hôn thê. Lúc sang ngày thứ hai hết mưa, hắn lập tức bị lừa gạt dụ dỗ đuổi xuống xe.   Hoắc Tùy Phong biết tâm tình Tiếu Nương không được như ý nên luôn cố gắng dỗ dành nàng, chỉ cần nàng không lấy tư thế dạy người của tỷ tỷ thì dáng vẻ kỳ quái kia cũng rất đáng yêu.   Trước kia Tiếu Nương lo lắng Hoắc Tùy Phong thiếu hạn chế của trưởng bối, còn đang ở ngoài sẽ cố tình làm bậy.   Song Chử Thận hiển nhiên cũng đã nghĩ đến điểm này, nên tìm bạn đến cho nữ nhi mình.   Ngày thứ ba tiến về Mạc Bắc, Hồng Bình dẫn theo trượng phu mới cưới cùng một đám nô bộc chạy tới.   Lúc đó là sáng sớm, Hoắc Tùy Phong sợ Tiếu Nương đi đường đêm quá cực khổ nên tìm chỗ khoảng đất trống thoáng mát, cắm doanh trướng da trâu, phủ thêm chăn nỉ dày qua đêm.   Gã sai vặt vừa mới bưng nước nóng nấu xong để hai vị chủ tử rửa mặt súc miệng.   Lúc đó Hoắc Tùy Phong khiêng Tiếu Nương đi rất là thần tốc, ngay cả nha hoàn bên người của nàng cũng không mang theo, cũng không biết mấy người Hàn Yên theo xe hành lý đi bao lâu mới có thể đuổi tới.   Hai ngày nay rất nhiều việc nhỏ thiếp thân đều là Hoắc Tùy Phong xử lý cho nàng, rất ân cần!   Tiếu Nương cũng chết lặng, cũng từ bỏ tâm tư gả cho người khác, chỉ nhắc nhở bản thân mình có thời gian rảnh nghiên cứu bản đồ của miếu am tử thôi, cho dù hiện tại không cần nhưng đến lúc già đi sẽ cần dùng đến.   Lúc mất hết can đảm, nàng ngẩng đầu nhìn thấy Hồng Bình, giống như thấy được mẫu thân, nếu như không phải Hoắc Tùy Phong đang bôi mặt cho nàng thì nàng cũng muốn xông thẳng qua.   Hồng Bình bây giờ đẹp lên rất nhiều, vừa mới tân hôn, thịt Đường Tăng cũng ăn hợp khẩu vị, phu quân cũng nghe lời động lòng người. Bây giờ đi Mạc Bắc một chuyến coi như du lịch tân hôn.   Tiếu Nương buông lỏng thở ra một hơi, không nhịn được hỏi: “Sao cha ta lại gọi tiểu phu thê hai người tới đây?"   Tưởng Vân Sinh sau khi hành lễ với Tiểu Quận vương thì cười tủm tỉm nói: "Cũng không coi là Chử Tướng quân gọi, nương ta vốn muốn lập bến tàu mới ở Mạc Bắc, đến lúc đó có thể vận chuyển đường biển nối thẳng đến Mạc Bắc, trong nhà phái người đắc lực đi, thế là nương tử cùng đi với ta."   Nói dứt lời, hắn liền bị Hoặc Tùy Phong gọi qua một bên, ở trên khối đá lớn nhẹ nhàng trải bản đồ ra, hình như đang nghiên cứu đường ven biển. Lần mở bến tàu rõ ràng cũng do Hoắc Tùy Phong đi đầu đưa ra ý tưởng.   Trên đường đi có người bầu bạn thân quen, hiển nhiên Tiếu Nương buông lỏng, kéo Hồng Bình đến doanh trướng kế bên uống trà nóng đuổi hàn khí.   Hồng Bình đánh giá Tiếu Nương trên dưới một phen, nháy mắt nói: "Mấy ngày nay, hắn có chiếm tiện nghi của ngươi không?"   Tiếu Nương không nói lời nào, chỉ bảo Hồng Bình uống nước ấm.   Hồng Bình chậc chậc hai tiếng nói: "Không hổ là sư đệ của ta, tuổi tác còn trẻ, tay chân lại khá nhanh đi! Hắn hôn môi ngươi chưa?"   Tiếu Nương nhớ tới những ngày này Hoắc Tùy Phong quấn quýt dây dưa, trong tay nhịn không được bẻ gãy cây gậy cời lửa, nghiêm mặt nói: "Nếu ngươi còn hỏi, hai ta lập tức tuyệt giao."   Hồng Bình không hề sợ hãi, cười hì hì nói: "Nếu lúc này ngươi tuyệt giao với ta, ta phải đi rồi, tránh làm trễ nải chính sự của sư đệ ta!"   Tiếu Nương chỉ có thể giữ chặt nàng ấy lại, không nhịn được cho thêm hai thìa mật ong vào trong chén nước của nàng ấy.   Đúng lúc này, Hoắc Tùy Phong với Tưởng Vân Sinh đã nói xong chính sự, cầm lược gỗ đi tới muốn chải tóc cho Tiếu Nương. Hai ngày nay hắn luyện rất tâm đắc, còn biết xắn ra kiểu Trụy mã kế.   Thân đang ở cổ đại, tóc dài rủ tới thắt lưng cũng phiền lòng, tự thắt bím tóc cũng mất nửa ngày nên chỉ có thể mặc cho Hoắc Tùy Phong mân mê.   Bây giờ Hồng Bình mang theo nha hoàn đến, Tiếu Nương không muốn Hoắc Tùy Phong chải đầu cho mình nữa.   Tiểu Quận vương không vui, giật mái tóc dài của nàng không buông tay: "Nàng không cho ta chải thì hôm nay không đi nữa!"   HẾT CHƯƠNG 98.