Dưỡng đế

Chương 94 : Dưỡng đế

Chương 96:   Trong tiếng nghị luận ồn ào, Lưu thị tức giận đến mức tim run rẩy, chỉ có thể "bịch" một tiếng quỳ trên mặt đất, thỉnh tội xin tha với Huệ Mẫn Huyện chủ: "Ta không quản giáo thiếp thất trong nhà nhi tử cho tử tế, làm phiền đến Huyện chủ, quả thật là việc xấu trong nhà, xin Huyện chủ tha thứ, trở về ta sẽ dạy dỗ tiện nhân này cẩn thận!"   Chỉ thấy Huệ Mẫn Huyện chủ hơi hơi mỉm cười: "Hôm nay ta chỉ dẫn đệ đệ cùng muội muội thưởng hồ, lại bị tai bay vạ gió. May mà chư vị phu nhân tiểu thư đều có mặt, thay ta làm chứng. Hiện tại cha ta hưởng ân sủng của Thánh thượng, trở thành Đại quan Nhất phẩm trong triều, thân là nữ nhi càng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm. Nếu cứ bỏ qua một cách không rõ ràng như thế thì sẽ đúng như lời nói của Bích Hoàn, dường như là ta ỷ thế hiếp người, khiến nàng ta mất đi đứa nhỏ. Nếu đã làm loạn đến mức này thì không còn là chuyện xấu trong nhà Lưu phu nhân nữa, không thể không gặp quan lập án, nghiêm túc nhìn nhận."   Lưu thị thấy nhi tức hụt muốn việc công xử theo phép công, trong lòng lại run lên, giọng run rẩy nói: "Huyện chủ, người... không nên tuyệt tình như vậy... Nếu muốn hận thì hãy hận lúc trước ta không trông coi môn hộ cho tốt, để cho tiện nhân này vào được gia môn..."   Tiếu Nương không muốn nghe bà ta nhắc lại chuyện năm xưa, chỉ đứng dậy thản nhiên nói: "Ngươi với ta đều là nữ nhân nội trạch, đều không phải đối thủ của loại người tâm cơ như nàng ta. May mắn lão quan gia có kiến thức rộng rãi, ngươi nói nhiều với ta cũng vô dụng, cứ nghe Phủ doãn địa phương xử lý là được." Nói xong xoay người rời đi.   Sau khi ngồi vào trong kiệu, cổ nàng hơi túa ra một lớp mồ hôi lạnh.   Vừa rồi khi Bích Hoàn mới bắt đầu làm loạn, Tiếu Nương cũng không để ý, trước sau chỉ nghĩ là đến ăn vạ.   Cô mở công ty quản lý, có dạng antifan nào mà chưa từng gặp qua? Nghe lời đến gặp thì bị ăn vạ, không tiếp xúc tứ chi, không nói lời chửi rủa công kích, để lại đầy đủ người chứng kiến là ba điểm quan trọng, trước đó Tiếu Nương đã sai người đi tìm Lưu thị.   Nhưng lúc dặn dò Tiếu Nương đột nhiên giật mình nhớ đến một chuyện, cho nên lại gọi cả lang trung đến.   Từng bước từng bước tính toán của Bích Hoàn có thể nói là đều nằm trong dự tính của nàng. Nói chính xác hơn thì giống y như việc nữ phụ Tiếu Nương bị Tiêu gia xui khiến, cắt cử nữ nhân của mình vu hãm một cấp dưới đắc lực của nam chính.   Cũng đeo túi máu trên đùi, khóc sướt mướt trước mặt chính thê của vị thần tử kia, dây dưa không rõ, đến mức vị chính thê kia giận dữ đẩy nàng ta một cái, cứ như vậy thành cảnh máu chảy không ngừng...   Mà chuyện này sau này biến thành chứng cứ buộc tội thần tử kia trong triều, thậm chí cũng ảnh hưởng đến cả Tùy Phong.   Tình cảnh này, mặc dù nguyên nhân dây dưa không giống nhau nhưng thủ đoạn cùng một loại, đều ám chỉ phẩm đức của gia quyến thần tử kia không tốt, sao có thể không khiến Tiếu Nương cảnh giác được?   Cho nên Lưu thị có đau khổ cầu xin, không muốn việc xấu trong nhà truyền ra ngoài, nàng cũng không thể đáp ứng. Huống chi Bích Hoàn vốn là người của Tiêu Nguyệt Hà, nếu như nhận chỉ thị của Tiêu gia, thật đúng là hợp tình hợp lý!   Dứt khoát đưa việc này lên quan, nhân chứng vật chứng đủ cả, tránh việc có người lấy cớ đến buộc tội phụ thân làm sai.   Chỉ là loại cảm giác bị người nhìn chằm chằm này thật không dễ chịu, thật giống như lúc trước minh tinh dưới tay cô bị đối thủ bôi đen đến chết, mua một lượng lớn thủ quân làm thông cáo, sang ngày hôm sau mức độ thảo luận bùng nổ mạnh mẽ.   Sau khi Tiếu Nương trở về phủ thì lập tức đi gặp Chử Thận, nhắc nhở phụ thân tuy ở nhà dưỡng thương nhưng cũng phải chú ý đến hướng gió trong triều.   Mặt khác nàng cũng hỏi thăm một chút về quan hệ giữa hắn và Tiêu gia.   Chử Thận cảm thấy Đại nữ nhi trịnh trọng đến tìm mình như vậy ắt phải có nguyên nhân. Bản thân thoát hiểm mấy lần đều do vị kế nữ này nhìn xa trông rộng, đi trước người khác một bước, nên lần này hắn không dám khinh thường nói Tiếu Nương buồn lo vô cớ nữa.   Đang ở nông thôn, phong vân trong triều biến hóa như thế nào, thật sự là có chút mờ mịt, hiện tại triều đình có động tĩnh gì cũng không truyền đến tai hắn.   Tiếu Nương ngẫm nghĩ, lại nói với Chử Thận: "Đất nền dựng từ đường đã chọn xong. Nếu như phụ thân không còn việc gì không bằng về Kinh trước, nhưng nhất định phải nhớ rõ, hiện tại tuy người được Thánh sủng nhưng thiên uy khó dò, hết thảy vẫn phải cẩn thận..."   Chử Thận tất nhiên là nói Tiếu Nương không cần lo lắng, hắn trở về Kinh thành trước.   Đến ngày hôm sau Tiếu Nương lại triệu tập nhóm thợ thủ công, xem xét cắt giảm rất nhiều quy cách và chi phí của từ đường.   Đồng thời gọi tá điền trong trang viên, còn viết thư cho chưởng quầy của cửa tiệm ở các nơi, kêu bọn họ chỉnh lý thu chi trong sổ sách mấy tháng qua, nếu có người gây chuyện thì báo cho nàng. Còn không quên dặn bọn họ chớ có ỷ vào là gia nghiệp của Tướng quân mà diễu võ dương oai trước mặt bách tính. Mọi việc thà chịu thiệt chứ không để sinh ra thị phi, nếu dám ỷ vào danh nghĩa Tướng quân làm hại địa phương, không cần vương pháp xử lý, gia quy tuyệt đối sẽ không dung thứ.   Mỗi ngày Kiều Y đều thấy người không ngừng mang tin tức đến, chưởng quầy đến báo cáo nối liền không dứt, còn cảm thấy không vừa mắt: "Cha không có ở đây, ngươi chuyện bé xé ra to, lăn lộn như vậy làm gì hả?"   Hiện tại sản nghiệp của Chử gia quả thực quá lớn, Tiếu Nương bận đến mức đầu không kịp nâng mắt không kịp mở to, thấy Kiều Nương nói lời chua ngoa thì dùng bút chỉ chỉ ra hướng cửa.   Kiều Y trừng mắt: "Thế nào? Đuổi ta đi?"   Tiếu Nương: "Nếu ngươi muốn tán gẫu, đi tìm Hồ thẩm của ngươi đi. Ta ở đây bận đến không mở nổi mắt, người đến người đi, cẩn thận va phải phụ nữ có thai là ngươi đó. Đến lúc đó ngươi kêu ta bồi thường, ta không bồi thường nổi đâu."   Kiều Y tức giận đến độ vung khăn: "Ngươi thì uy phong rồi, cũng không uy phong được mấy ngày ở Chử gia nữa đâu. Đến lúc đi Mạc Bắc, để xem Hoắc Tùy Phong kia có để cho ngươi quản gia hay không!"   Từ trước đến nay Kiều Y vẫn luôn tùy tiện, chỉ duy nhất nhớ kỹ mối thù với Hoắc Tùy Phong. Từ nhỏ đến lớn, trong mắt Chử gia Nhị tiểu thư, Hoắc Tùy Phong luôn là một người không nghe quản giáo, muốn gì làm nấy, đến cả lời phụ thân cũng coi như gió thoảng bên tai. Có chủ ý, có người tâm phúc, cũng chưa từng thấy hắn sợ ai, đôi khi ngay cả Tiếu Nương đoan trang cũng bị hắn chọc cho nhảy dựng lên.   Mà trời sinh Tiếu Nương đã thích quản người khác, cũng không biết sau khi nàng gả cho Tùy Phong rồi, vị Tiểu Quận vương kia có chịu để nàng quản như vậy không!   Đáng tiếc trong mắt Tiếu Nương, có thể khiến nàng lao tâm lao lực thế này, ngoài mẫu thân Hồ thị thì cũng chỉ có Chử Thận.   Cô nhớ chồng trước Tăng Phàm đã từng đánh giá cô là một mỹ nhân lạnh lùng lại chậm nhiệt, đôi khi cho rằng đã hòa tan được cô nhưng duỗi tay ra chạm vào vẫn chỉ có lạnh lẽo, khiến người cảm thấy không tri kỷ.   Lúc ấy Ngô Tiếu Tiếu chỉ cho là hắn trêu chọc cô, cũng không phản bác, nhưng trong lòng cô cũng tự thấy lời hắn nói có chút đạo lý.   Trên phương diện tình cảm, cô đúng là một người bị động tương đối chậm nhiệt, nhưng cũng không có nghĩa là cô không thể ấm áp. Chẳng qua là ấm áp của cô vĩnh viễn bị giấu dưới đáy lòng, không dùng ngôn ngữ biểu đạt, chỉ biết im lặng dùng hành động, giữ gìn chu toàn cho người cô yêu thương.   Cho nên năm đó, Tăng Phàm - người luôn phàn nàn dáng vẻ thanh cao lạnh lùng khiến cho người ta cảm thấy xa cách - được cô tự tay đắp nặn, nâng đỡ thành một siêu sao lưu lượng.   Đáng tiếc đôi khi sự trả giá cùng sự cúc cung tận tụy cũng không qua nổi dáng vẻ yếu đuối cùng giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ. Tăng Phàm vẫn phụ lại nhiệt tình của cô, giẫm đạp lên tình yêu của cô.   Tình yêu chính là không đáng tin như thế, Tăng Phàm như thế, Thịnh Hiên cũng là như thế.   Nhưng trước nay tình thân lại chưa từng khiến nàng thất vọng, dù nàng là Ngô Tiếu Tiếu hay Chử Tiếu Nương, phụ thân hai đời đều đối đãi thâm tình với cô như thế.   Chỉ tiếc là ở hiện đại, người cha mà cô cho rằng sẽ vĩnh viễn mạnh mẽ, nên chưa từng để ý đến việc kinh doanh của ông gặp khó khăn, đến mức ông tứ cố vô thân, còn cố giả vờ bản thân là siêu nhân bách chiến bách thắng trước mặt cô, lại dưới áp lực và lo âu mà đột ngột rời đi.   Đây là tiếc nuối lớn nhất trong lòng Ngô Tiếu Tiếu. Hiện tại cô trọng sinh ở thế giới cổ đại này, trời cao lại ban cho cô một vị phụ thân khác, tuy không phải thân sinh nhưng lại cho cô tình thương của cha không kém chút nào.   Tiếu Nương chỉ mong lần này nàng có thể chuyên tâm giữ gìn cho phụ thân chu toàn.   Hôn sự tương lai của nàng và Tiểu Quận vương thật sự không phải là mối lo âu lớn nhất. Dù sao thì tình yêu không đáng tin, nàng đã nếm thử đầy đủ.   Huống chi nàng và tên nhãi ranh Tùy Phong căn bản không có nửa điểm tình yêu. Nhiều nhất cũng chỉ là tình thân do đùa giỡn từ nhỏ đến lớn bồi dưỡng ra thôi.   Đã như vậy, tương lai Hoắc Tùy Phong có ghét bỏ nàng già, đối xử lạnh lùng với nàng, nàng cũng không sinh ra ưu tư của oán phụ, chẳng qua là hai bên chia tay, thân ai nấy lo mà thôi.   Lỡ như Hoắc Tùy Phong không cho nàng quản gia... vậy là tốt nhất! Phải biết rằng lúc trước nàng vẫn luôn ôm chặt tâm tư có thể nghỉ phép tại cổ đại này, nhưng hiện tại lại mệt như một lập trình viên, suýt nữa còn lao lực mà chết, hoàn toàn dựa vào tình thương như núi của cha mà chống đỡ. Nếu nàng thành thân với Hoắc Tùy Phong mà còn tiếp tục như vậy, nàng ắt muốn bãi công, phủi tay mặc kệ.   Hồng nhan của hắn nhiều như vậy, về sau theo sự phát triển của cốt truyện sẽ còn một nữ Gia Cát thần cơ diệu toán lên sàn, trợ giúp hắn hoàn thành ý nguyện xưng vương xưng bá, thống nhất thiên hạ.   Nàng nửa vời thế này lấy đâu ra bản lĩnh giành đất diễn?   Thế nhưng nguyện vọng rõ ràng là mộc mạc như vậy lại khó có thể thực hiện được. Chử Thận rời đi được nửa tháng, trong một đêm mưa mùa thu có người gõ vang cửa lớn trang viên ở nông thôn.   Lúc Tiếu Nương nghe nói có người đến nàng đã đi ngủ rồi.   Mới vừa đứng dậy phủ thêm áo ngoài, đã có người vội vã hất cái áo tơi (*) xông thẳng vào trong viện của nàng.   (*) 蓑衣 - áo tơi, là áo mưa bằng rơm. Hình minh họa.   Tiếu Nương nhìn qua cánh cửa sổ mở một nửa xem xét, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi đang tháo mũ rộng vành, cởi dây lưng áo tơi, ánh sáng yếu ớt trên hành lang hắt lên sườn mặt hắn, sống mũi đẹp đẽ như một sườn núi cao.   Thấy Tiếu Nương đang thăm dò, hắn vươn bàn tay ướt đẫm nước mưa lên nhéo nhéo chóp mũi của nàng: "Đừng ngủ nữa, mau chóng thu dọn ít đồ rồi đi theo ta!"   Người đến đúng là Hoắc Tùy Phong, người vốn đang ở Mạc Bắc! Lần này hắn đến còn mang theo thư viết tay của Chử Thận.   Thư cho Hồ thị đương nhiên là báo bình an. Nhưng thư cho Tiếu Nương lại kể rõ ngọn ngành nguy hiểm nơi triều đình --- Bệnh tình của Vạn tuế gia nguy kịch, Trữ quân mới lập chính là trưởng nhi tử của Thái tử, đáng tiếc tuổi còn nhỏ, không đủ khả năng tự mình chấp chính, hơn nữa hắn cũng không phải là nhi tử của Vạn tuế gia.   Vạn tuế lập cháu không lập con đã khiến rất nhiều đại thần không tán thành.   Hiện tại trong triều đang nổi lên sóng ngầm, có rất nhiều lão thần đồng thời dâng tấu khẩn cầu Vạn tuế gia hạ chiếu thư phế Hoàng tôn lập Hoàng tử, sửa lại lập người hiền là Tam Hoàng tử.   Tuy mẫu thân của hắn có xuất thân thấp kém, cũng chỉ là nhi tử của một cung nữ rửa bô, nhưng dù sao cũng là con nối dõi của Vạn tuế gia. Hơn nữa đã thành niên, đủ khả năng tự mình chấp chính, miễn cho lập ấu đế lại dẫn đến ngoại thích mạnh lên, tạo thành tai họa ngầm trong triều đình.   Mà bên phía ngoại thích của Thái tử tất nhiên là không đồng ý, hai bên ngấm ngầm tranh đấu, trong tối ngoài sáng không ngừng đâm dao về phía nhau.   Tuy Chử Thận không muốn gia nhập nhưng thân lại nằm trong lốc xoáy, bị quần thần nâng đỡ Tam Hoàng tử coi thuộc đảng Thái tử, muốn diệt trừ hậu họa.   Cũng may là Chử Thận trở về kịp thời, ngày hắn thôi nghỉ bệnh tự mình thượng triều, đúng lúc nghe được một bản tấu chương buộc tội hắn.   Bản tấu chương kia dụng tâm hiểm ác cực kỳ, vạch trần xuất thân đào hát ti tiện của chính thê hắn, còn có đích nữ Chử Tiếu Nương là con riêng của ngoại thất.   Sau đó là chỉ thẳng Chử Thận cố ý lừa gạt Thánh thượng, để cho nữ tử xuất thân ti tiện như thế nhận được Thánh ân, có được danh phận Huyện chủ. Hơn nữa còn chỉ trích nàng cứng đầu ngang ngược, ghen tị thành thói. Bởi vì vị hôn phu đã giải trừ hôn ước lúc trước, trong lúc về quê đã hãm hại thiếp thất của hắn đến mức vị thiếp thất này sảy thai, vân vân mây mây.   Bản tấu chương khí thế hung hăng, nhân chứng vật chứng đến từ quê nhà Phượng Thành đều đầy đủ rõ ràng, lập ý muốn trị Chử Thận tội đạo đức cá nhân thiếu sót, che giấu Thánh thượng.   HẾT CHƯƠNG 96.