Dưỡng đế
Chương 92 : Dưỡng đế
Chương 92:
Mặc dù không biết nội tình vụ bê bối này của Hoàng gia, nhưng lúc Tiếu Nương nghe nói Thiều Hoa Công chúa đã rời khỏi Kinh thành, quả thực trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Còn Kiều Y sau khi được lang trung thăm khám xong, chỉ nói là lúc trước sảy thai không được chữa trị dứt điểm, kinh nguyệt không đều, chỉ cần uống thuốc Đông y điều trị một thời gian là không đáng ngại.
Lời nói này làm cho Kiều Y thở phào nhẹ nhõm một hơi, tâm tình cũng tốt lên một cách khó hiểu, cũng không so đo mấy chuyện vặt vãnh như Huyện chủ hay đổi tên nữa.
Mấy ngày sau, Đan Văn Cử đến đón Kiều Y, tiểu phu thê hai người liền hòa thuận mà về nhà.
Trước mắt việc lớn của Chử gia chính là về quê nhà tu sửa từ đường.
Loại chuyện này, cho dù là xưa hay nay đều là chuyện lớn, huống chi Vạn tuế gia còn muốn đích thân đề hoành phi, phòng ốc cửa mái của căn từ đường cũng không thể nào tồi tàn được.
Do đó cô nương quản gia là Tiếu Nương đây phải mời một sư phụ có danh tiếng trong lĩnh vực xây dựng vẽ ra bản vẽ, lại bỏ ra giá cao mời đội công thợ, cùng đi lựa chọn đất đá mái ngói, quay về quê nhà.
Làm rạng danh tổ tông, áo gấm về làng hẳn là tâm nguyện của mỗi nam nhi chi chí. Chử Thận cũng không ngoại lệ, mượn danh nghĩa tu sửa từ đường, hắn dứt khoát đưa người một nhà cùng nhau trở về.
Bởi vì Đại Tần chú trọng nông nghiệp, bản triều có tập tục ngày thu hoạch mùa thu cho nghỉ, để cho quan viên được trở về quê hương, phụ giúp nhà nông, tận mắt nhìn thấy phong tục người dân, cảm nhận tình cảm của nhân dân.
Kiều Y không muốn bỏ lỡ cơ hội hiếm có để chứng tỏ uy phong trước mặt dân làng, để phu quân xin nghỉ kỳ nghỉ thu, cùng nhau trở về.
Chỉ tiếc là Hoắc Tùy Phong có công vụ bên người, nghe nói vị thúc thúc của hắn ở Mạc Bắc lại tìm việc cho hắn làm, nên phải vội vàng quay về xử lý.
Thế nhưng trước khi đi, Hoắc Tùy Phong trịnh trọng thương lượng cùng Chử Thận một chút về hôn sự với Tiếu Nương.
Bây giờ Quốc tang còn chưa qua một nửa, còn hơn nửa năm nữa, theo ý của Hoắc Tùy Phong, đợi sau khi từ đường của Chử gia tu sửa xong cũng hơn một tháng, tính toán đến chuyện đường đi trắc trở nữa thì cũng gần đến lúc rồi. Đến lúc đó trắc trở mệt nhọc, chi bằng lần này hắn trực tiếp đưa Tiếu Nương đi Mạc Bắc, đợi đến khi Quốc tang kết thúc sẽ cử hành hôn lễ ở phủ Quận vương Mạc Bắc.
Chử Thận nghe xong liền nhíu mày, cảm thấy thiếu niên gia nóng nảy rồi, liền nói: “Ta cùng nghĩa mẫu của con vẫn còn khỏe mạnh, làm sao lại có đạo lý chưa thành hôn đã đưa người đi?”
Thấy nghĩa phụ làm khó dễ, Hoắc Tùy Phong không nóng nảy cũng không vội vàng, chỉ nói trên Thánh chỉ viết rất rõ, đợi sau khi Quốc tang kết thúc lập tức thành hôn, không phải hắn nóng nảy mà sợ có sự trì hoãn về mặt thời gian, không phải là vi phạm Thánh ý hay sao?
Trong nhà này, Chử Thận ‘được’ từng đứa hài tử rèn luyện, đến độ tản ra được sự bình tĩnh của Đức Phật, vẻ mặt hắn ôn hòa nói với nghĩa tử: “Nếu ngươi gấp gáp vậy thì canh cho chuẩn thời gian, hồi Kinh thành làm lễ thành hôn. Về phần sợ chậm trễ thời gian sẽ bị Thánh thượng chỉ trích, bây giờ ta có thể vào cung tự mình thỉnh tội, khẩn cầu Thánh thượng thu hồi lại mệnh lệnh đã ban. Sau đó ban cho Quận vương một ngôi nhà ở Mạc Bắc, để tránh cho Quận vương chậm trễ chuyện kết lương duyên…”
Hoắc Tùy Phong liền ôm quyền nói: “Đây chẳng phải để ta ngỗ nghịch bất hiếu hay sao? Sao có thể để nghĩa phụ đi cầu Vạn tuế sửa miệng vàng lời ngọc rồi nhận sự tức giận lôi đình được? Nếu như vậy, ta hồi Kinh đón Tiếu Nương là được.”
Thế là cái tuyên cáo của Hoắc Tùy Phong muốn đóng gói Chử gia tỷ tỷ mang đi, cứ như thế mà chết yểu.
Nô bộc trên dưới của Chử gia đóng gói hành lý, chuẩn bị xe ngựa cùng thuyền bè, ít ngày nữa lên đường về quê nhà tu sửa từ đường.
Trước khi đi, Hoắc Tùy Phong mời Tiếu Nương cùng đi du hồ, Tiếu Nương dứt khoát mang Thịnh Ca cùng tiểu muội đi cùng.
Hai tiểu hài tử một lớn một nhỏ ồn ào không ngừng.
Hoắc Tùy Phong thấy nàng một tay dẫn một đứa, ý vị thâm trường cười, tìm chỗ kề sát bên Tiếu Nương hỏi: “Sợ ta lại lôi kéo nàng ép sát vào tường à?”
Tiếu Nương vén một lọn tóc ra sau tai, cũng không để ý đến hắn, chỉ đùa với tiểu muội mà hắn đang ôm trong tay.
Hoắc Tùy Phong đi đến chỗ một người bán hàng rong mua bánh ngọt nhân đậu, dỗ hai đứa nhỏ đi qua bãi cỏ ăn bánh ngọt, bắt châu chấu, sau đó tìm một tảng đá lớn bóng loáng để Tiếu Nương ngồi xuống.
Nha hoàn cùng gã sai vặt đứng cách đó không xa, hai người có chút thời gian để nói ra mấy lời trong lòng mình.
“Ta về Mạc Bắc xử lý mọi chuyện rồi sẽ quay lại đón nàng, nàng ngoan ngoãn ở cạnh nghĩa phụ nghĩa mẫu chờ ta.”
Tiếu Nương vẫn luôn có một nghi vấn không thể nào giải đáp được, nàng tự nhận đối với các đệ đệ muội muội, thái độ của nàng không hề khác biệt. Vì sao một Hoắc Tùy Phong vốn nên ôm trái ôm phải mà giờ lại chọn mỗi mình nàng, tranh thủ dịp này nàng hỏi ra luôn.
“Vì sao nhiều cô nương như vậy ngươi không chọn, lại sống chết muốn dây dưa với ta? Trong lòng ngươi biết rõ hai ta chênh lệnh ít nhiều, vốn nên là tình cảm tỷ đệ tốt đẹp không được hay sao? Sao lại muốn thêm một đôi phu thê bất hòa?”
Tùy Phong giúp nàng lột lớp giấy dầu gói bánh ngọt, nghe nàng hỏi, hắn ngẩng đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt mang theo chút gì đó sâu thẳm kín đáo nói: “Nàng biết rõ ta không thích nghe những gì, vậy mà hết lần này đến lần khác nhắc đến. Nếu như nàng yêu ta, kính ta như vi phu, sao lại là một đôi phu thê bất hòa?”
Tiếu Nương cảm thấy, nói chuyện tâm linh hòa hợp hay khác biệt về tuổi tác gì đó với tiểu nam nhân cổ đại thì quá ư sâu sắc, cho nên trực tiếp hỏi hắn: “Nếu như ta bốn mươi tuổi, ngươi lại ở thời điểm tốt trong sự nghiệp. Ngươi nghĩ qua một chút, một thẩm thẩm bốn mươi tuổi ngươi còn yêu không?”
Hoắc Tùy Phong đùa dai kéo kéo bím tóc dài đang thả trên vai nàng, nói: “Nàng không biết đó thôi, trong ngõ nhỏ buôn hương bán phấn ở Kinh thành, có người thích đi tìm người đẹp hết thời, người ta nói so với cô nương trẻ tuổi thì biết yêu thương người hơn. Mấy ngày trước còn có một công tử mười tám tuổi, náo loạn đòi nạp một lão cô nương đã hơn bốn mươi làm thiếp. Chọc đến mức mẫu thân của hắn ngày nào cũng khóc, nói chẳng phải là nạp thiếp, rõ ràng là nhận một mẫu thân về. So sánh với sự khác biệt về tuổi tác của bọn họ, tuổi tác của đôi ta rất phù hợp, chẳng qua chỉ kém hai tuổi…”
Tiếu Nương nghe hắn so sánh tương đương với chuyện xảy ra ở ngõ nhỏ phong lưu, buồn bực đánh sau lưng hắn: “Đều là mấy chuyện dơ bẩn chẳng hề tốt đẹp, vậy mà ngươi lại đến đó? Hơn nữa hai ta từ khi nào chỉ kém hai tuổi? Ngươi xem ta là đồ đần tính không ra hay sao?”
Tùy Phong thích nhất là dáng vẻ tức giận của nàng, nhìn khuôn mặt Chử gia tỷ tỷ nâng lên, hắn cười khúc khích: “Ta làm sao có nhiều thời gian như vậy, thời gian về phủ gặp nàng còn không đủ. Chỉ là nghe binh tư cùng mấy người bằng hữu nói đến khi nói chuyện phiếm.”
Hôm đó sau khi du hồ, Hoắc Tùy Phong dặn dò nàng mấy ngày này đừng quên viết thư cho hắn, cũng muốn nàng làm nội y cho hắn.
Tiếu Nương không hề lên tiếng cũng không quay đầu lại, dẫn đệ đệ muội muội hồi phủ.
*
Tiếu Nương ngồi trên thuyền, nhìn những con sóng xanh lục mênh mông cuồn cuộn cùng hàng phong đỏ hai bên bờ, tâm tình đè nén sau khi bị tứ hôn cũng khá lên nhiều.
Ít nhất là đã rời khỏi Kinh thành, cách xa lục đục, không khí tràn ngập mùi vị của cây lúa cùng hoa quả, phong cách điền viên nông thôn được khôi phục khiến nàng cực kỳ vui vẻ. Trong lòng Kiều Y cũng tràn đầy hào hứng, gọi thẳng tên Tiếu Nương để nàng lấy lưới vớt cá lớn dưới nước, tiểu muội cùng Thịnh Ca cũng cười hi hi ha ha , náo loạn đòi hai tỷ tỷ mau mau vớt cả cho hai đứa ăn.
Đây chỉ là một chuyến về quê thăm người thân nhưng lại kinh động đến địa phương, Đại quan Nhất phẩm trong triều về quê đương nhiên là đại sự trong thôn.
Tri phủ Huyện thừa địa phương đi đến mấy chục dặm để đón Chử Tướng quân cùng gia quyến trở về.
Chử Thận không tránh được phải cùng nhóm quan phụ mẫu xã giao một chút.
Có lẽ vì lúc trước thiếu chút nữa thân thế của Hồ thị bị lộ ra, Chử Thận đã sớm để cho người ở quê trông coi đồng ruộng thu địa tô chuẩn bị từ sớm.
Do đó hắn chọn mua một mảng lớn ruộng đồng ở quê, đồng thời mua một trang viên ở gần hồ, phái quản sự đáng tin không ngừng tu sửa, trang viên đã cũ giờ được thay một cái áo mới.
Người trong làng chỉ biết có Đại quan trong Kinh thành chọn trúng trạch viện nơi này, nhưng không biết chủ nhân nhà này họ gì tên gì.
Mãi cho đến gần đây, quản sự xử lý việc vặt của Chử gia chỉ huy nô bộc ra ra vào vào. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy người mặc quần áo mới sạch sẽ, vận chuyển đồ dùng trong nhà mới tinh hoành tráng vào bên trong trạch viện.
Nhóm người trong thôn không nhịn nổi tò mò, nghe ngóng nhiều mặt, nghe được từ tôi tớ vừa được thuê kia nói, thì ra chọn mua nơi này đúng là Chử Thận - người xuất thân từ nơi này - đang làm quan nơi Kinh thành!
Phải biết rằng trong thôn khép kín, trong một năm thương nhân lên Kinh thành buôn bán không được mấy người. Cho dù có thỉnh thoảng đi cũng không nhớ nổi để hỏi thăm xem Chử Thận làm quan đến đâu rồi.
Còn Đại phòng Chử gia, mặc dù mỗi năm Chử Thận vẫn phái người đến tặng quà nhưng lại không hề xuất hiện. Do đó, Chử Cẩn - thân là Đại ca nhưng cũng không biết bây giờ Chử Thận đã phát đạt đến độ nào.
Lúc tin tức chủ nhân của trạch viện kia chính là đương triều Nhất phẩm Tướng quân Chử Thận được truyền ra, bách tính nơi đó giật mình trợn tròn mắt.
Đi qua trang viên Chử gia đưa hàng hóa xong, còn cố ý dạo một vòng, nhìn lại bờ tường phân cách ở căn nhà cũ của Chử gia.
Bây giờ gian phòng phân cho Chử Thận cây cỏ mọc um tùm, ngay cả khung cửa sổ cũng rớt xuống.
Trước kia nhóm người trong làng bất bình thay cho Chử Thận, bây giờ nói chuyện đôi phu thê Chử gia lão Đại đối đãi với lão Nhị hà khắc, cũng chỉ có thể làm trò cười vì tầm nhìn hạn hẹp của hai người.
Chỉ vì mấy gian nhà ngói mà không thèm đếm xỉa đến tình nghĩa huynh đệ, thật sự là không biết xấu hổ.
Bây giờ Diêu thị đã không ra khỏi cửa. Mấy ngày trước, lúc chuyện của lão Nhị truyền ra, cả đám hàng xóm cũ đều tán dương cái tốt của lão Nhị trước mặt nàng ta, còn nói lão Nhị không phải là người phàm. Nàng ta biết lúc ấy bọn họ đều đang cười nhạo mình, bản thân nàng ta cũng rất hối hận, lúc trước vì sao lại bị mỡ heo làm mờ tâm trí. Ngẫm lại lúc trước nàng ta mặt dày mày dạn hầu hạ trong tháng cho Hồ thị lại dùng mấy lời đắc tội lão Nhị, do đó thư nhà cũng không nhận được mấy phong.
Sau đó hai nhà cứ như thế mà lạnh nhạt.
Thật ra sau này Chử Cẩn cũng nhờ mấy người nghe ngóng tình hình của Chử Thận, chỉ nghe nói hắn bị điều đến Tây Bắc – một nơi đến chim cũng chẳng thèm ỉa, nạn trộm cướp liên miên – làm trưởng quan địa phương cũng không chắc có thể sống sót trở về không.
Hơn nữa bị phái đến nơi đó đều là quan lại đắc tội với Hoàng đế, bị giáng chức đi Tây Bắc.
Diêu thị nghe được bị dọa cực kỳ sợ hãi, sợ về sau nhà lão Nhị phạm tội, liên lụy đến nhà mình. Không khỏi cảm thấy may mắn vì hai nhà đã sớm phân gia.
Nếu như lão Nhị đã đi Tây Bắc thì không cần phải nhớ thương.
Nàng ta vội vàng nói Chử Cẩn viết thư cho Chử Thận, giao cho người đưa quà tặng đến, ý tứ đại khái là báo Chử Thận sau này không cần cho quà nữa, trong nhà không thiếu cái gì, đã phân gia rồi cũng không cần qua lại.
Sau khi Chử Thận nhận được tin, thật sự làm đúng như huynh trưởng căn dặn, không tặng quà nơi quê quán nữa. Sau đó trong một bức thư nhà thảo luận, tiền của mình đã ứng vào quân lương, ước chừng sau này muốn bán ruộng đồng nơi quê nhà vân vân mây mây.
Diêu thị cảm thấy Lão nhị nhà này thật sự khờ quá mức, còn lấy tiền mình ứng vào quân lương, cho dù là tiền chất thành núi cũng không đủ.
Xem ra cơ hội xoay người của Nhị phòng là vô vọng.
Cứ thế, hai nhà không hề liên lạc một năm liền.
Ai ngờ, Chử Thận lại đột nhiên áo gấm về làng, là đại quan Nhất phẩm trong triều!
HẾT CHƯƠNG 92.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
88 chương
35 chương
15 chương
71 chương
77 chương
23 chương