Dưỡng đế

Chương 90 : Dưỡng đế

Chương 90:   Trong đợt cung biến vừa rồi, phụ thân Tiêu Nguyệt Hà xem như chết yểu, không qua được khảo nghiệm vàng thật không sợ lửa. May mà lão thái gia Tiêu Diễn ngăn cơn sóng dữ, phối hợp với Hoắc Quận vương đánh vào trong cung.   Tôn tử Tiêu Nguyệt Hà lại không chịu thua kém, thà chết chứ không chịu khuất phục, bị thanh kiếm sắc bén chém đứt gân chân nhưng bảo toàn cốt khí mà người Tiêu gia nên có.   Lúc ấy Tiêu Thăng đích thân viết văn thư quy phục, bị Vạn tuế ngấm ngầm sai người xé bỏ. Nhưng Tiêu Thăng không còn cách nào trấn ở Binh bộ nữa, mà để Tiêu Nguyệt Hà thay thế phụ thân, làm chủ Binh bộ, nhưng người hắn tàn tật không thể lên ngựa vác thương, cùng lắm chỉ để biểu dương một chút ân oán rõ ràng, thưởng phạt có độ của Vạn tuế mà thôi.   Phong quang của Tiêu gia ở Binh bộ ngày xưa không còn nữa, sau này Tiêu Thế tử chẳng qua chỉ theo chân một đám trọng thần văn thư Binh bộ, sống không có lý tưởng mà thôi.   Không ngờ hôm nay cùng nhau uống rượu với vài đồng liêu mới vào, lại nhìn thấy Hoắc Tùy Phong dựa gần vào xe ngựa trò chuyện trên phố.   Có người quen biết liền gọi Hoắc Tùy Phong đến.   Mấy vị công tử đều mười bảy mười tám trạc tuổi nhau, thấy Hoắc Tùy Phong đi đến, từ khoảng cách thật xa đã trêu ghẹo nói: “Ta nói này Sùng Chính Quận vương, huynh đây chính là không kịp đợi à? Ở bên đường ngăn đón xe ngựa của nữ quyến Chử gia, nếu chúng ta không gọi, huynh cùng tiểu thư của Chử gia có thể nói mãi không hết chuyện sao?”   Hoắc Tùy Phong cũng không nhận chén rượu đưa tới, mà vén vạt áo ngồi xuống, thần sắc có chút ngạo nghễ nói: “Là nghĩa phụ lo lắng cho nữ nhi, thấy ta đến phủ vấn an nên để ta tiện đường đến đón người. Ta thay nghĩa phụ làm chân chạy, lại bị các vị nói thành như vậy, chính là muốn hủy hoại danh dự của Huệ Mẫn Huyện chủ? Chưa kể đến nghĩa phụ nóng lòng ái nữ không tha cho chư vị, đến ta cũng không để mấy lời bàn tán này lan truyền trong tửu lầu…”   Lời này nửa thật nửa đùa, cộng thêm khí chất Diêm vương từ nhỏ đến lớn của Hoắc Tùy Phong, làm cho không một ai dám nói tiếp lời trêu đùa về Tiếu Nương của Chử gia nữa.   Dù sao Hoàng đế đã hạ ý chỉ, sắc phong kế nữ của Chử Tướng quân làm Huyện chủ, nói thẳng ra, thân nữ cũng chưa được danh vọng bậc này, vì sao kế nữ lại được? Rõ ràng vì kế nữ này hứa gả cho Sùng Chính Quận vương, liền phải tiến thêm một bậc, cho Tiểu Quận vương thể diện.   Nhưng có một điểm chư vị ở đây không tài nào lý giải được, đó là nếu muốn ban thưởng cho Tiểu Quận vương, trong Hầu môn Vương gia có nhiều nữ tử tuổi xuân phơi phới như vậy sao không chọn, lại cố tình chọn một nữ tử lỡ thì sắp hai mươi ba tuổi? Cho dù đến bây giờ, vị Huệ Mẫn Huyện chủ kia vẫn là một mỹ nhân có dáng vẻ khí chất xuất chúng, cũng không nên tứ hôn như vậy nha!   Vì vậy có người thật sự không kiềm chế được, lại hỏi một câu: “Tiểu Quận vương, ngài dường như ít tuổi hơn Huệ Mẫn Huyện chủ đúng chứ? Hẳn là ít hơn… 6 tuổi?”   Hoắc Tùy Phong nét mặt trầm ổn, đỉnh mày bất động gắp thức ăn, thuận miệng tiếp lời: “Ta lùi tuổi, chỉ kém 3 tuổi, sinh thần của Huyện chủ lại muộn, ấn theo tháng mà nói, không quá 2 tuổi.”   Lúc này nguyên một bàn người đều không thể không đếm ngón tay, tính đầu ngón tay lại không có bàn tính -- Đến tột cùng là tính bằng phương pháp gì lại có thể lùi xuống nhiều tuổi như vậy?   Thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ lão luyện, trưởng thành của Hoắc Tùy Phong, quả thực nhìn rất chững chạc, nếu nói là khoảng 20 tuổi, mắt nhắm mắt mở một chút cũng có thể miễn cưỡng qua cửa. Hơn nữa nhìn dáng vẻ Quận vương cũng không giống ăn nói lung tung, nói không chừng, thật sự là không có nhỏ hơn nhiều như vậy!   Còn nữa, vừa rồi hắn giương mắt nhìn về phía người mở miệng hỏi, ánh mắt lạnh đến thấu xương. Như muốn cho người ta hoài nghi vị Quận vương này có thể ghi thù, nếu người nào dám nhắc lại việc tứ hôn này không xứng, sẽ cắt cổ người đó trong ngõ nhỏ tối tăm.   Vì thế mọi người cười nói một hồi, trong lòng đã biết rõ, không ai đề cập tới nữa.   Trái lại là Vạn tuế loạn điểm uyên ương phổ, cảm động và nhớ nhung ơn cứu mạng của Chử tướng quân, thay hắn ‘xử lý’ nữ tử lỡ thì trong nhà, cứ như vậy chôn vùi hôn sự của một Quận vương trẻ tuổi.   Có điều chính thê lớn một chút cũng tốt, sau này nạp thêm thiếp thất cũng có thanh danh, dù sao không thể để Quận vương tuổi trẻ thể lực tốt, nhưng bên người chỉ có một thê tử mang bộ mặt bà thím được!   Ngại Hoàng đế ban thưởng nữ tử lỡ thì quá lớn tuổi, còn có thể nạp một vài người nhỏ tuổi hơn. Việc này ngay cả Vạn tuế cũng không tiện nhiều lời, dù sao thì cũng để cho Sùng Chính Quận vương quá mức ấm ức rồi, đúng không?   Nhưng khi chư vị ở đây tiếc hận thay cho Quận vương, lại có một người yên lặng uống rượu, lửa giận trong lòng cháy bừng bừng.   Người này liên tiếp bắn ánh mắt sắc như đao về hướng Tiểu Quận vương, đúng là Tiêu Nguyệt Hà.   Người khác không biết nguyên nhân trong đó, nhưng hắn lại biết bảy tám phần, đại khái cũng hiểu rõ.   Trước kia, Thế tử gia nhìn Hoắc Tùy Phong không thuận mắt lắm, chỉ thấy ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm gia tỷ quá chặt, vốn nghĩ vì che chở cho gia tỷ mà sốt ruột, một đứa nhỏ lỗ mãng thôi, không cần chấp nhặt với hắn.   Thế nhưng từ đầu đến giờ, Thế tử gia sắp xếp người tính kế Thịnh Hiên - người vốn dĩ là vị hôn phu của Tiếu Nương, lại hao tâm tổn trí che giấu bí mật thân thế của nàng. Tốt xấu gì đều làm đến chu đáo, lại kéo Tiếu Nương thành nữ tử lỡ thì không gả được. Vì sợ nàng ở Tây Bắc tùy tiện tìm người gả đi. Tiêu Thế tử còn sắp xếp người đi Tây Bắc. Nếu Chử Thận vừa ý vị hậu sinh nào, nhất định phải tìm một người để bôi đen lịch sử của ứng cử viên đó.   Bài bố tỉ mỉ như thế, chẳng qua hy vọng một ngày nào đó, Tiếu Nương hoàn toàn tỉnh ngộ, biết rõ mối lương duyên định mệnh của nàng là Tiêu Nguyệt Hà hắn.   Mắt thấy cái cây mình tốn công bón phân tưới nước, sắp ra hoa kết trái, nửa đường lại bị tên đệ đệ vừa đổi họ sống sờ sờ cướp mất.   Còn Hoàng đế tứ hôn? Theo hắn ta thấy, thật ra là Hoắc Tùy Phong cầu xin Vạn tuế mới đúng!   Trách không được lúc trước, tên tiểu tử thối này quản Tiếu Nương chặt chẽ đến vậy, rõ là trước đó đã nhớ thương dung mạo xinh đẹp của Chử gia tỷ tỷ mới đúng!   Bản thân hắn lao tâm khổ tứ đến nay, vậy mà giao hết cho tên tiểu tử này làm giá y!   Con mẹ nó, lúc lão tử thích Tiếu Nương, tiểu tử ngươi có lẽ còn đang tè dầm đấy!   Nghĩ đến đây, Tiêu Nguyệt Hà lại không kiềm chế được cơn giận trong lòng, ném chén rượu xuống nói: “Thấy dáng vẻ vui vẻ chịu đựng của Quận vương, thật đúng là một cọc duyên trời tác hợp! Đáng tiếc vì Quốc tang, một năm sau Quận vương mới có thể thành lễ. Một năm này, Quận vương nên bảo trọng thân thể, bộ dáng trưởng thành hơn một chút, tránh người khác nhìn vào thấy kém bối phận hơn tân nương tử…”   Lời này nói như thế nào? Ý tứ khiêu khích trong đó thật sự quá nồng đậm. Trực tiếp làm cho người trên bàn xấu hổ, ồn ào chớp mắt xem phản ứng của Hoắc Tùy Phong.   Tiểu Quận vương vẫn rất khoan dung, bị người giễu cợt là cưới lão cô nương nhưng trên mặt lại lộ ý cười nói: “Thế tử gia nói phải. Một năm này, ta nhất định phải giữ gìn thân thể thật tốt. Nếu không, nói không chừng có người duỗi dài cổ chờ Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, ban thưởng cho một vị Huyện chủ đoan trang trầm tĩnh thanh tao lịch sự xinh đẹp, nhưng lại chờ không được! Nếu như ta xảy ra chuyện, chẳng phải là để cho người ta nhặt được của hời, người sống sờ sờ phải tức chết hay sao?”   Lời này trúng ngay bảy tấc của Thế tử gia, hắn tức giận đến độ mặt đỏ bừng.   Chỉ là sự lưu luyến si mê của Thế tử gia đối với Tiếu Nương, các vị ngồi đây đa số không biết, chỉ coi Tiêu Nguyệt Hà uống rượu nhiều, nên không suy xét nói ra mấy lời không nên nói.   Đối với mấy kẻ không hợp ý, Hoắc Tùy Phong không thèm nói thêm nửa câu, hơn nữa hắn cũng không ham thích uống rượu, sau khi hàn huyên vài câu xoay người xuống lầu rời đi.   Đợi mọi người cung tiễn Quận vương, quay về tiếp tục đối ẩm, có người đột nhiên thấy trong tay Tiêu Nguyệt Hà chảy ra tơ máu, hoảng sợ kêu lên thành tiếng.   Tiêu Nguyệt Hà ném chén rượu bị bóp nát trong tay xuống đất, nhận lấy cái khăn gã sai vặt đưa đến quấn lại, thản nhiên nói: “Mới vừa rồi cái chân bị tật lại phát tác, nhất thời đau đến khó nhịn, đành bóp nát chén rượu… Các vị cứ tiếp tục tận hứng, ta cáo từ trước.”   Nói xong hắn đứng dậy, thân thể cao lớn không thể tiêu sái rời đi như thường ngày, mà là tay chống quải trượng bằng gỗ hương chạm khắc, khập khễnh đi về hướng thang lầu.   Có người nhìn thấy Thế tử gia rời đi, trong lòng bỗng nhiên thổn thức cảm khái một trận: “Đáng tiếc từng là mỹ nam tử của Kinh thành, bây giờ lại rơi vào kết cục bị què chân.”   Có người lơ đễnh: “Cái chân què nhưng có thể cứu vãn được danh dự trung thần trăm năm của Tiêu gia. Nếu không, ngươi nhìn xem tình cảnh Tiêu gia thế nào? Cũng khó trách vừa rồi hắn không thoải mái với Tiểu Quận vương, nghe nói gì chưa? Đội quân Tương Tây của Tiêu gia đã bị giải tán để tổ chức lại, nghe nói có một phần tốt nhập biên Mạc Bắc do Sùng Chính Quận vương quản.”   Đám người nghe xong, bỗng nhiên hiểu ra, tuy ngoài mặt Hoàng đế khen ngợi Tiêu gia, nhưng mà biểu hiện trước mắt, chính là ngoài mặt thì thăng quan nhưng quyền lực thực chất không còn. Cũng không biết dòng dõi Tiêu gia có thể dựa vào tên cà thọt này chống đỡ nổi hay không đây?   Không đề cập đến bát quái hừng hực trên tửu lâu nữa, lại nói đến bữa cơm đoàn viên hôm nay của Chử gia.   Kiều Y đã gả đi, cũng dẫn theo phu quân Đan Văn Cử lại mặt.   Chỉ là lòng ganh tị phù phiếm của Kiều Y lại nổi lên. Mấy ngày này, nàng ta thường bị đám khăn tay chi giao hỏi han, vì sao kế tỷ được phong hào, nàng ta là thân nữ nhi lại không có, trong lòng cảm thấy khó chịu không cam tâm.   Sau khi vào cửa, thái độ của nàng ta không được tốt lắm, nói mấy câu làm Tiếu Nương cạn lời, làm cho phu quân ôn hòa lịch sự kia phải kéo tay áo nàng ta vài cái.   Tiếu Nương biết kiến thức của nàng ta hạn hẹp, dễ bị người xúi giục. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là chuyện không quan trọng, nàng đều không để ý tới lời nói châm biếm của Kiều Y, để cho nàng ta tự nói.   May mà Chử Thận được Hồ thị dìu ra từ hậu viện, lúc này mới làm cho cảm xúc của Kiều Y dừng lại, nàng ta đến ngồi bên cạnh phụ thân hỏi han ân cần.   Chỉ chốc lát, Hoắc Tùy Phong cũng từ tửu lâu quay lại, sau khi hướng nghĩa phụ thỉnh an xong, liền trò chuyện cùng Đan Văn Cử.   Trải qua mấy tháng điều dưỡng, khó khăn lắm Chử Thận mới đứng dậy được. Khi còn ở Tây Bắc cả ngày tiêu diệt đạo phỉ, thân thể hao tổn rất lớn, nay tuổi tác cũng đã cao, dù đã nghỉ ngơi nhưng thân thể cũng suy nhược.   Hồ thị cả ngày chui vào thế giới của dược thiện (*), mê mẩn nghiên cứu phương thuốc tẩm bổ, món sủi cảo hôm nay nhân nấm hương lợn rừng, còn bỏ thêm Trung dược bổ huyết, lúc đem lên bàn còn nóng hôi hổi, để người một nhà bồi bổ khí huyết.   (*) Thức ăn có thể chữa bệnh.   Thịnh Ca hiện tại đã hơn chín tuổi, nhờ tiên sinh hao tâm tốn sức, sửa lại đại danh gọi là Chử Quân Thịnh, tiểu muội cũng đổi đại danh thành Chử Kiều Hâm.   Ngay cả Tiếu Nương cũng phải đổi sang tên mới, gọi là Chử Kiều Tiêu, vừa vặn đồng âm với chữ  “Tiếu” trong tên của nàng.   Tiếu Nương nói: “Phụ thân, nương, tên này khó đọc, dùng để ghi lên gia phả văn nhã thì được, còn ngày thường cứ gọi ta là Tiếu Nương đi.”   Tiếu Nương nói chuyện này, là chuyện Chử gia muốn sửa sang từ đường, biên soạn lại tên trên gia phả.   Bởi vì gần đây Thánh thượng cứ đến nửa đêm lại ngủ không yên, phái người hỏi chuyện từ đường của Chử gia, bảo là muốn Ngự bút thân thư bức hoành phi (*), thể hiện tình cảm với Chử ái khanh.   (*) 牌匾 - Hoành phi hay còn gọi là bảng hiệu, là một văn hóa ký hiệu đặc trưng của Trung Quốc (Theo Baidu). Ảnh minh họa:     Nhưng trước kia Chử gia không quá mức hiển quý, gia phả cũng là trang có trang không, huống chi là từ đường? Chỉ là Thánh thượng có ý tốt, không tiện bác bỏ, phải nắm chặt mà làm.   Cho nên tranh thủ vết thương của hắn chưa khỏi, không cần thượng triều, tự mình hồi hương xử lý thỏa đáng việc này. Mà trước đó, hắn đã đổi hết mấy cái tên quê mùa của nhi nữ trong nhà cho văn nhã hơn, ghi vào gia phả mới tốt.   Chẳng qua chỉ là chuyện bình thường, nhưng trong lòng Kiều Y không thoải mái, nàng ta rũ mắt nói: “Sửa lại tên văn nhã cho tất cả, sao lại không sửa tên ta?”   Hiện giờ Chử Thận dù tức giận cũng không còn khí thế mạnh mẽ như khi còn trẻ, nghe xong lời của Kiều Y, ôn hòa không hề quăng đũa đi, chỉ nhìn về phía nàng ta nói: “Trong nhà chỉ có mình con đã xuất giá, chính là người của Đan gia. Sao ta có thể sửa tên con hả? Nếu con cảm thấy tên không hay, tự cầm bút mà sửa trên gia phả, đổi thành tổ tông Chử gia mới đủ hiển quý!”   HẾT CHƯƠNG 90.