Dưỡng đế

Chương 85 : Dưỡng đế

Chương 85:   Tiếu Nương không để ý đến lời trào phúng của hắn mà nói thẳng: "Sau khi trở về từ tiệc cưới, phụ thân đã bị triệu vào trong cung, đến canh tư cũng chưa trở về. Lòng ta vô cùng sốt ruột, muốn hỏi ngươi một chút xem có cách nào biết được tin tức trong cung không?"   Tùy Phong nghe nàng nói vậy thì chân mày càng nhíu lại chặt hơn, hắn để Tiếu Nương chờ trong đại sảnh, còn mình nhanh chóng bước đến ngoại viện.   Tiếu Nương biết chắc hắn sẽ có cách, chỉ là không biết tình hình trong cung thế nào, có thể thăm dò cụ thể được không, chỉ đành một mình lòng như lửa đốt mà ngồi chờ trong sảnh đường.   Có lẽ do một đêm không ngủ, đến khi trời tờ mờ sáng, thật sự không thể chịu đựng thêm được nữa, Tiếu Nương cứ như vậy vùi mình trên chiếc ghế nhỏ ngủ mất.   Ngay lúc mơ màng buồn ngủ, đột nhiên cảm thấy thân thể mình được nâng lên, nàng choàng tỉnh mở mắt ra, phát hiện Tùy Phong ôm lấy mình định đặt lên giường ngủ.   Bao nhiêu buồn ngủ lập tức bay sạch, nàng cựa quậy : "Ngươi muốn làm gì?"   Tùy Phong không dao động, sau khi đặt nàng lên giường mới nói: "Nhìn ngươi khó chịu như vậy nên ta đưa ngươi lên giường ngủ."   Thật ra Tiếu Nương cũng biết con người hắn không càn rỡ giống Tiêu Nguyệt Hà, nàng vẫn sốt ruột lo lắng cho phụ thân, vội vã hỏi hắn: "Có tin tức gì không?"   Tùy Phong trầm giọng nói: "Trong cung xảy ra biến cố, cửa cung đóng chặt từ trưa hôm qua, chỉ có vào không có ra."   Tiếu Nương nín thở, thận trọng nói: "Vậy người truyền chỉ kêu phụ thân vào cung, … không lẽ không phải Hoàng thượng sao?"   Tùy Phong không trả lời câu hỏi này của nàng mà chỉ tiếp tục nói: "Hôm qua, không chỉ riêng cha bị truyền chỉ tiến cung, mà toàn bộ quan võ đang có mặt trong Kinh thành đều bị gọi vào cung, toàn bộ quân tuần tra của Kinh thành đã được thay đổi."   Tiếu Nương ngồi xếp bằng trên giường hỏi: "Vậy ngươi có nhận được chiếu chỉ gọi tiến cung không?"   Tùy Phong gật đầu một cái: "Hôm qua có truyền tới nhưng lúc đó ta không có trong phủ, người nọ ở đây chờ một lúc sau đó quay về."   Thật ra hôm qua lúc Tùy Phong trở về cũng đã canh hai, nghe trong cung có người đến tìm mình, nhưng nghĩ đến cửa cung đã đóng, cùng lắm thì ngày mai dậy sớm vào cung tạ tội là được.   Nếu đổi thành người khác, nghe nói Thánh thượng đến tìm, chỉ sợ có hơn nửa đêm cũng sẽ vội vàng đến trước cửa cung mà quỳ. Nhưng từ trước đến nay hắn không có tư tưởng tôn vua như trời, chỉ cẩn thận cung kính hành xử. Vậy nên Vạn tuế gia có tìm hắn không được, thì hắn cũng sẽ yên tâm nằm xuống, ngủ một giấc đã rồi tính tiếp.   Giấc ngủ này khiến hắn bỏ lỡ thời gian vào cung. Chỉ là nếu Tiếu Nương không đến tìm hắn, thì một lúc nữa hắn tỉnh lại, cũng sẽ chuẩn bị tiến cung một phen.   Đến cuối cùng thì trong cung xảy ra chuyện gì, mà một võ quan biên giới vào Kinh đòi quân lương như Chử Thận cũng bị giam trong đó vậy? Rõ ràng đây là ý định tước bỏ vũ lực toàn bộ Kinh thành, để thực hiện cung biến...   "Vậy... Thái tử đang ở đâu?" Tiếu Nương nghĩ đến Thái tử, không nhịn được mở miệng hỏi. Tùy Phong mím môi trả lời nàng: "Buổi chiều hôm qua cũng bị triệu vào cung, vẫn chưa quay về."   Cốt truyện lại xảy ra sớm hơn... Đoạn nội dung quan võ toàn Kinh thành bị cầm chân rõ ràng xảy ra khi Tùy Phong hai mươi tuổi, cũng là bước đầu trong quá trình từng bước đi đến trung tâm quyền lực Đại Tần.   Lúc đó người phát động chính biến là Nhị Hoàng tử khát khao quyền lực đã lâu, nhưng bây giờ rõ ràng Nhị Hoàng tử đã bị cách chức đuổi khỏi Kinh, vì sao cốt truyện vẫn tiếp tục diễn ra như vậy?   Trong nguyên tác, tuy rằng dựa vào sức của Tùy Phong cùng đệ nhất phản diện Tiêu Nguyệt Hà, có thể hợp lực bình định cung biến, nhưng quan võ bị giam giữ trong cung lại thiệt mạng hơn một nửa.   Từ đó về sau, hắn và Tiêu Nguyệt Hà ngang tài ngang sức, mỗi người chấp chưởng một nửa quyền lực, sau đó đấu nhau người sống ta chết...   Tiếu Nương nhìn hắn chằm chằm hỏi: "Gần đây có Vương gia có đất phong nào hồi Kinh không?" Tùy Phong thâm sâu nhìn nàng một lúc: "Chừng mười ngày trước, Nhị Hoàng tử hồi Kinh tế bái vong mẫu Quý phi đã mất, đến nay vẫn chưa quay về đất phong."   Tùy Phong cũng không ở lại phủ lâu được, sau khi sơ qua tình hình với Tiếu Nương thì giải thích với nàng: "Phụ tử Tiêu gia cũng đã vào cung, nhưng Tiêu lão gia tử thì không, một lúc nữa ta muốn đến Tiêu gia một chuyến."   Tiếu Nương nghe vậy vội nói: "Ta cùng đi với ngươi, nếu xảy ra chuyện gì thì ta cũng biết được..."   Tùy Phong lắc đầu: "Ngươi ở lại trong phủ đi, không cần theo ta. Nếu Kinh thành sinh biến, trong căn phòng này có mật đạo, nối thẳng ra ngoài thành, ta sẽ cho người tiếp ứng đón ngươi..." Hắn vừa nói chuyện vừa vén một quyển trục treo trên tường lên, đằng sau lộ ra một hang động vô cùng sâu, không biết dẫn đến tận chỗ nào.   Hô hấp Tiếu Nương trở nên căng thẳng, lúc đầu được ban thưởng cho hắn, thì phủ trạch này rách nát không chịu nổi, đến nay vẫn chưa tu sửa được bao nhiêu. Không biết từ khi nào Tùy Phong đã cho người đào một mật đạo như vậy.   Đây là phản ứng của một người đã từng gặp gia biến. Giống như người từng trải qua nạn đói, ở thời đại mưa thuận gió hòa, cũng sẽ chất đầy gạo mì đồ ăn các loại dưới gầm giường.   Tùy Phong nhỏ tuổi đã trải qua biến cố, tất nhiên trong lòng có bóng ma tâm lý khó xóa mờ, đây là đường lui hắn tự chuẩn bị cho mình. Nhưng hôm nay, hắn lại để lại mật đạo này cho nàng, mà chính hắn lại muốn lấy thân mình ra mạo hiểm...   Nghĩ vậy, nàng càng khăng khăng muốn đi theo hắn. Hiện giờ Tùy Phong mới bao tuổi chứ, căn bản không phải vị mưu thần trưởng thành lõi đời trong nguyên tác kia, làm sao nàng có thể để hắn mạo hiểm một mình? Ít nhất nàng biết được tình tiết trong sách, tuy rằng chưa chắc có được bàn tay vàng sáng chói như những nữ chính xuyên không khác, nhưng ít nhất cũng có thể giúp đỡ hắn một chút.    Thế nhưng thái độ của Tùy Phong lại vô cùng cứng rắn: "Ngươi thành thật mà đợi ở đây, nếu tiếp tục quậy, đừng trách ta dùng dây trói ngươi lại!"   Tiếu Nương biết Tùy Phong nói được thì làm được, ở mặt này, hắn khá giống nghĩa phụ của hắn, đều là chủ nghĩa đại nam tử, sao có thể để nữ tử giúp đỡ?   Thấy Tùy Phong sắp đi, Tiếu Nương kéo tay áo hắn, thấp giọng nói: "Ngươi phải cẩn thận, không được khinh suất quá mức. Tiêu gia vẫn luôn lắc lư qua lại giữa Nhị Hoàng tử và Thái tử, hiện giờ phụ tử Tiêu gia đều ở trong cung, nếu phản chiến, ngươi đi tìm Tiêu lão thái gia không khác nào bảo hổ tự lột da. Còn mật đạo kia, ngươi giữ lại mà dùng, ta thế nào cũng sẽ không đi, ở đây chờ ngươi và phụ thân trở về."   Tùy Phong nhìn nàng chằm chằm, hàn băng đậm sâu dưới đáy mắt dường như tan đi không ít, hắn đột nhiên vươn tay làm rối loạn tóc nàng như hồi nhỏ vậy, nói: "Đừng suy nghĩ lung tung, mau ngủ đi, tất cả đã có ta lo liệu."   Nói xong, hắn xoay người vội vàng đi khỏi.   Tiếu Nương dựa vào cạnh cửa, nhìn bóng lưng cao lớn của hắn vội vàng đi xa, hai tay nàng chậm chạp tạo thành hình chữ thập, trong lòng thầm niệm Phật. Nếu như trên đời thật sự có Phật tổ phù hộ, thì cầu xin người che chở phụ tử bọn họ bình an trở về, nàng nguyện đánh đổi tất cả những gì mình có, đổi lấy người nhà bình an.   Lần này Tiếu Nương chờ, là chờ ba ngày ba đêm. Ngày ấy khi trời ửng sáng, trên phố lập tức cấm mở quán xá, cửa thành đóng chặt, người ngoài thành căn bản không vào được. Rất nhiều quan văn vào chầu sớm cũng bị giữ lại ở Huyền Vũ môn.   Lúc này mọi người mới phát hiện, trong một đêm Kinh thành sinh biến, lòng người hoảng sợ, không biết Kinh thành sẽ bị lật thành bộ dáng gì nữa.   Tới ngày thứ hai, cũng không biết là doanh trại quân đội nào trong Kinh thành, mà tiếng người nhộn nhạo, rất nhiều binh sĩ áo giáp vội vàng qua lại trên đường, khắp nơi đều là không khí tiêu điều xơ xác.   Tiếu Nương sai Hàn Yên đi hỏi người gác cổng, Tiểu Quận vương vẫn chưa quay về, cũng không cho người truyền tin về.   Tiếu Nương không chờ nổi nữa, nhặt một bộ y phục trong rương của hắn, tự mặc vào, chuẩn bị ra ngoài thám thính tin tức.   Nhưng còn chưa ra khỏi đình viện thì đã bị người chặn lại, nói rằng Tiểu Quận vương đã dặn, nhất định không được để cô nương ra ngoài, xin Chử Đại cô nương yên tâm chờ, nếu không có ai đến phủ chứng tỏ mọi chuyện vẫn yên bình, không cần lo lắng.   Tiếu Nương không ngờ tiểu tử thối kia lại phái người trông chừng mình. Thật ra nàng cũng không ương bướng muốn ra ngoài chuốc thêm phiền phức, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào hào quang nhân vật chính, Tùy Phong có thể gặp dữ hóa lành, phụ tử bình an.   Đến ngày thứ ba, phía Hoàng cung truyền đến tiếng pháo vang ầm ầm, đất đai xung quanh cũng hơi rung chuyển.   Tiếu Nương sai người bắc thang dựa vào tường viện, nhìn về phía Hoàng cung, chỉ thấy một mảnh khói lửa ngất trời, mùi lưu huỳnh nồng nặc từ từ lan tỏa, kích thích khoang mũi.   Đến ngày thứ tư, từng nhóm lớn quan binh chạy trên đường, Tiếu Nương nghe thấy nhà gần đó có tiếng quan binh ồn ào gõ cửa xông vào muốn lục soát.   Mặt mũi Hàn Yên vô cùng khẩn trương, nhưng những âm thanh hỗn loạn kia ngày càng gần, lại trực tiếp bỏ qua phủ Quận vương đến nhà tiếp theo.   Đến buổi tối, rốt cuộc Hoắc Tùy Phong cũng hộ tống được Chử Thận về nhà, chỉ là Chử Thận bị trọng thương, toàn bộ phần ngực đều bị vật sắc bén cắt ngang xẻ dọc.   Tiếu Nương thấy băng vải cũng không cầm được máu, gấp gáp đến độ không chịu được.   Tùy Phong an ủi nàng: "Vết thương của phụ thân đã được Ngự y dùng ngư tuyến khâu lại, bôi thêm kim sang dược, không mất quá nhiều máu, chỉ là Ngự y sợ cha sẽ phát sốt nên mới kê thuốc, trước tiên phải uống để tránh vết thương nhiễm trùng."   Tiếu Nương gật đầu, thu xếp ổn thỏa cho cha, phân phó hạ nhân sắc thuốc, lúc này mới xoay người muốn hỏi chuyện, nhưng thấy Tùy Phong đã dựa vào lưng ghế nghiêng đầu ngủ. Nhìn quầng đen đậm dưới mắt Tùy Phong, nàng không đành lòng gọi hắn dậy, chỉ đem một cái ghế nằm đặt cạnh hắn, kéo tay hắn đến nằm lên trên ghế.    Chỉ là khống chế sức lực không tốt, cả người nàng cũng ngã lên ghế, bị Tùy Phong tiện tay ôm lấy cổ, nửa ngày cũng không đứng lên nổi.   Thật vất vả mới tránh thoát, Tiếu Nương tức giận nhéo nhéo lỗ tai hắn, nhưng rốt cuộc thấy hắn ngủ không được sâu, không cam lòng xuống tay, chỉ thay hắn đắp chăn rồi qua chăm sóc phụ thân.   Người khỏe đến mấy, mà cứ mấy năm lại bị trọng thương một lần, cũng sợ tổn thương đến nguyên khí. Tiếu Nương dùng khăn quấn đầu thật kỹ, đến phòng bếp đơn sơ trong phủ Quận vương làm cơm.   Đã hơn một năm qua, Tùy Phong không hồi Kinh, hạ nhân trong phủ cũng đến Mạc Bắc, trừ người trông nhà cũng chỉ có gã sai vặt Tu Trúc mà Tùy Phong mang về, không có người nào khác, vì thế Tiếu Nương đành dẫn theo Hàn Yên đích thân vào bếp.   Nàng không kịp hỏi thăm tình hình bên ngoài, nhưng nghe thấy phố xá lộn xộn, không thể ra ngoài mua thịt mua gà, chỉ đành chọn mấy thứ còn lại trong phủ, đến vườn rau lấy thêm ít rau xanh, hái chút đậu giác để nấu cơm.   Hơi ẩm trong bếp quá nặng, miễn cưỡng lắm mới đốt lửa nấu nước được, Tiếu Nương vẫn như lần trước, dùng chậu than sưởi ấm để làm cơm làm canh.   Sau khi sửa soạn được một bàn cơm nước, phụ tử Chử Thận và Hoắc Tùy Phong cũng tỉnh dậy. Nhưng Chử Thận bị thương nặng, nói một câu cũng có thể động đến vết thương, Tiếu Nương hầm một chén cháo nhừ, hắn chỉ uống được hơn phân nửa.   Mà Tùy Phong lại cực kỳ đói bụng, sau khi Tiếu Nương cho phụ thân ăn xong thì hắn đã ăn hết một nửa lượng cơm nước, nhìn cứ như thiếu ăn lâu ngày.   Đã lâu lắm rồi Tiếu Nương không ăn cơm chung với hắn, không biết sức ăn hiện nay của hắn lớn như vậy, nàng cảm thấy mình nấu hơi ít, vừa gắp thêm món cho hắn vừa thuận miệng hỏi một câu: "Vẫn đang lớn lên sao, mà ăn nhiều như vậy?"   Cũng không biết mấy lời này đâm vào chỗ nào trong tâm can Tiểu Quận vương, hắn cau mày dừng đũa, nặng nề hạ chén xuống, không ăn nữa.   HẾT CHƯƠNG 85.