Dưỡng đế

Chương 83 : Dưỡng đế

Chương 83:   Tiếu Nương biết thật ra chưa đến một năm nữa, Tùy Phong có thể thành người góa vợ.   Mặc dù tay luôn bận rộn, trong lòng nàng lại có chút rối loạn.   Lúc trước nàng biết Tùy Phong không hề động lòng với Mạc Nghênh Đình, tuyến tình cảm của hai người căn bản đã có sự thay đổi. Do đó dù Mạc Nghênh Đình chủ động đến cửa tìm gặp Hoắc Tùy Phong, nàng vẫn có thể thảnh thơi đứng bên ngoài quan sát.   Thế nhưng bây giờ, vì nàng cự tuyệt hắn, tuyến tình cảm của Tùy Phong quay trở lại như cốt truyện gốc. Không lẽ cuối cùng nàng thật sự khó thoát được kết cục trở mặt thành thù với Hoắc Tùy Phong, sau đó chết dưới kiếm của hắn?   Hơn nữa Tùy Phong cũng thật là, bao nhiêu Công chúa khỏe mạnh rắn chắc không chọn, vì sao hết lần này đến lần khác muốn về lại Trung Nguyên tìm nữ nhi Mạc gia?   Là hắn cố ý muốn làm mình cùng mẫu thân Hồ thị thấy không thoải mái hay sao?   Quan trọng nhất vẫn là, nếu như hắn cùng Mạc Nghênh Đình thật lòng yêu nhau, cuối cùng Mạc gia Đại tiểu thư khó thoát khỏi cái chết, như vậy Tùy Phong chẳng phải sẽ trải qua cảm giác thống khổ ruột gan đau đớn hay sao? Ý chí cùng tinh thần sa sút, cuộc sống phải bước qua một đoạn đường quanh co…   “Tiếu Nương, sao ngươi lại nhét thịt khô vào bên trong gấm vóc như vậy?” Hồng Bình đứng một bên thấy Tiếu Nương thất thần, không nhịn được mở miệng nhắc nhở.   Lúc này Tiếu Nương mới phát hiện bản thân chia sai đồ đạc rồi, chỉ yên lặng lấy thịt khô ra.   Nếu như Hoắc Tùy Phong muốn cầu hôn, nhất định sẽ về Kinh thành thương nghị với Mạc gia. Nếu như nàng có thể gặp hắn, hy vọng có thể thuyết phục Hoắc Tùy Phong thay đổi chủ ý, đối với hôn nhân nhất định phải cẩn thận một chút.   Đêm hôm đó, Tiếu Nương mất ngủ, lật qua lật lại suy nghĩ đến mối hôn sự này, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, chắc Tùy Phong phần lớn là tức giận thôi, hắn có thể nghe nàng khuyên bảo thì tốt rồi.   Nàng tận mắt thấy Tùy Phong lớn lên, vẫn luôn hy vọng nam hài mình nuôi lớn cưới được một người xứng đôi vừa lứa, còn Mạc Nghênh Đình thật sự là phúc nông duyên cạn.   Trải qua khoảnh khắc này, Tiếu Nương đặc biệt hiểu được các gia trưởng trong Hồng Lâu Mộng, có nhi tử thích cưới một con ma bệnh, quả thật không để cho người ta bớt lo!   Mặc dù Tây Bắc cách Kinh thành khá xa, nhưng có thuyền đi nhanh, lại gặp được thời tiết thuận lợi, chưa đến một tháng họ đã tới được Kinh thành.   Hạ nhân của Chử phủ nơi Kinh thành biết Chử Tướng quân đưa tiểu thư trở về, đã dọn dẹp quét tước phòng ốc từ sớm.   Sau khi Chử Thận đến Kinh thành, chưa hề trở về phủ nghỉ ngơi đã quay người đi Hộ bộ gặp Thị lang chủ quản quân lương Tây Bắc.   Còn chuyện đầu tiên Hồng Bình làm chính là cho người nghe ngóng tin tức của Tưởng công tử.   Tin tức mới nhất là Tưởng công tử bị người Lương gia giữ lại, Tưởng thị đến cửa đòi người bị Lương Hàm lấy lý do gương vỡ lại lành áp chế.   Tưởng thị trình báo việc này lên quan phủ. Thế nhưng lão quan gia ngồi ở minh đường nghe chuyện này lắc đầu nói, đây chính là việc trong nhà, cha giữ lấy nhi tử, cho dù là phủ doãn cũng không thể can thiệp được.   Còn Hồng gia dẫn theo Hồng Bình đi bái phỏng Tưởng thị, bàn bạc đối sách. Tiếu Nương ở trong phủ một mình không có việc gì cũng đi theo Hồng Bình bàn bạc.   Lúc trước Hồng gia cũng ngại sự đê tiện của Lương Hàm, mới muốn giải trừ hôn ước. Thế nhưng tận mắt nhìn thấy đôi tiểu nhi nữ Tưởng Vân Sinh Hồng Bình vừa mắt lẫn nhau, nên chỉ có thể đến đây thương lượng cùng Tưởng thị, xem có thể làm hôn sự của nữ nhi viên mãn hay không.   Bây giờ Tưởng thị bị Lương gia thường xuyên đến cửa quấy rầy đòi hài tử, bị ‘tra tấn’ đến tiều tụy, thấy Hồng gia tới, đây thật sự là người có thể bàn bạc được.   Hóa ra Lương gia sau khi cướp được Tưởng Vân Sinh, trước hết là vừa đấm vừa xoa để hắn tự nguyện đổi lại họ Lương. Nhưng Tưởng Vân Sinh nghĩ đến Hồng Bình nên lắc đầu như trống bỏi.   Lương Hàm tự thấy không thể gương vỡ lại lành với Tưởng thị, trong tay lại vô cùng chật vật, liền đánh chủ ý lên người nhi tử, tự tung tự tác chủ trương định thân cho Tưởng công tử.   Đối phương là một cô nương béo ục ịch, dù trong nhà có tiền, nhưng đầu óc của cô nương này không được nhanh nhạy cho lắm.   Đối phương hứa hẹn chỉ cần đồng ý cưới, không cần sính lễ gì cả, đồ cưới lại rất phong phú. Hai gia đình cũng đã gặp mặt nhau rồi.   Đối với diện mạo đẹp đẽ như Đường Tăng của tiểu tân lang, phụ mẫu gia đình kia cực kỳ hài lòng. Thế nhưng Tưởng Vân Sinh nhìn thấy cô nương mập mạp có phần si ngốc cười ngây ngô kia, chỉ hận không thể lập tức đập đầu vào cột mà chết, náo loạn la hét không chịu cưới.   Thế là Lương gia lại thay nhau ra trận vừa đe doạ vừa dụ dỗ, nếu không phải Tưởng Vân Sinh muốn nhảy xuống giếng, thì thiếu chút nữa đã ép hắn qua đêm động phòng cùng cô nương kia.   Tưởng thị vạn vạn không thể ngờ Lương Hàm lại có thể vì tiền tài mà hại nhi tử đến vậy, nàng tức giận đến mức toàn thân run rẩy, nhưng lại không thể làm được gì, chỉ có thể đồng ý đưa một phần bạc cho Lương Hàm để gã không bức bách nhi tử đến thế.   Thế nhưng làm cách nào để Lương Hàm thả người lại là chuyện làm người ta vò đầu bứt tai. Tưởng thị muốn tạo áp lực từ chỗ thuyền hàng hay mời quan phủ đều không thể được. Còn ý tứ của Hồng gia là cứng rắn cướp lấy, nhưng Tưởng thị cho là không ổn, như vậy dễ dàng cho Lương thị ỷ vào đó ăn vạ, sẽ sinh ra càng nhiều sai trái.   Tiếu Nương nãy giờ vẫn ngồi yên một bên, mãi đến khi hai vị trưởng bối hoàn toàn im lặng, khổ sở nghĩ biện pháp, nàng mới không nhanh không chậm mở miệng nói: “Kiểu lưu manh vô lại không cần thể diện như Lương Hàm, nếu muốn đi con đường chính quy sợ là không dễ dàng. Hơn nữa sau này nếu Tưởng Vân Sinh cùng Hồng Bình thành thân, không chừng ông ta lại muốn xuất hiện quấy rầy nhi tử, cuộc sống không chút thanh tịnh, cho nên phải lập ra quy củ cho bọn họ nhìn… Lương gia kia chẳng phải lấy danh nghĩa việc trong nhà hay sao? Đương nhiên cũng có thể dùng danh nghĩa việc nhà đến cửa đòi người.”   Lời này vừa thốt ra lập tức thu hút được ánh mắt của Hồng gia cùng Tưởng thị, mở miệng nói: “Chử Đại cô nương có biện pháp gì?”   Tiếu Nương nhìn Hồng Bình, cô nương hận không thể gả đi sớm cả một mùa đông nói: “Biện pháp thì có, nhưng không phải là chủ ý đúng đắn gì, hai vị trưởng bối nghe qua một chút…”   Đến khi Tiếu Nương nói xong, Hồng gia lập tức đánh bộp một cái quyết định.   Tưởng thị là một phụ nhân đã ly hôn, sau khi tách khỏi Lương gia cũng chưa hề quay về nhà chồng mà tự lập nữ hộ. Hồng gia cũng không phải là người sợ ôm việc vào người, một khi hai nhà đã quyết định kết thông gia lần nữa, hắn liền kéo chuyện của hiền tế lên người mình.   Thế là bên trong Kinh thành xảy ra một trò khôi hài đúng mốt.   Hồng gia dẫn người đi vào Lương gia, nói thẳng nữ nhi của mình đã định ra hôn thư cùng Tưởng Vân Sinh. Thế nhưng Lương gia chậm chạp không chịu thả người, có phải là muốn phí hoài thời gian thanh xuân của nữ nhi hắn không? Tưởng gia đã chuẩn bị lễ đường nến đỏ, hắn dẫn người đến cửa đón hiền tế để thành hôn với nữ nhi của mình.   Lương gia đương nhiên không chịu thả người. Nhưng mà Hồng gia cũng không khác sơn phỉ là mấy, mang đến một đám người, trong đó còn có quan sai phủ nha được Chử Thận mời đến làm chứng.   Những thủ hạ của Hồng gia đều là người có bản lĩnh, nhìn qua như đang ngăn trở người Lương gia, nhưng thủ hạ ai nấy đều dùng công phu phân cân thác cốt (*) chỉ bóp một cái mấy người lên ngăn cản đều phải kêu cha gọi mẹ, nhưng nhìn lại không hề giống đang đánh nhau.   (*) 分筋错骨 – phân cân thác cốt, là một chiêu thức dùng trong võ thuật, thường dùng trong áp chế (Theo Baidu).   Thế là Tưởng Vân Sinh bị cầm tù hơn một tháng nay, cuối cùng cũng có thể bước ra khỏi cửa lớn Lương gia.   Được Hồng gia tự mình đánh xe, đưa đến biệt viện giữa hồ ở bên ngoài Kinh thành bái đường.   Trang viên nằm giữa hồ cần phải đi bằng đường thủy, khách khứa cầm thiếp mời đương nhiên sẽ có thuyền ngồi. Còn người Lương gia vội vàng chạy tới bị bỏ lại ở bên bờ.   Sau đó bọn họ thật sự có ý đồ mượn thuyền cưỡng ép đi qua, nhưng đi được gần một nửa thì thuyền chìm, phải năn nỉ người Tưởng gia vớt lên.   Lại nói tiếp, hôn lễ của hai gia đình Tưởng – Hồng tuy vội vàng nhưng không hề thiếu cấp bậc lễ nghĩa nào, khách khứa là bạn bè chân chính đều trình diện.   Sùng Chính Quận vương nơi Mạc Bắc, hai ngày trước vừa mới vào Kinh thành, đương nhiên cũng có mặt.   Vì Tưởng Vân Sinh giao thiệp rộng khắp, cũng có rất nhiều Vương tôn công tử đến chung vui, không thể thiếu được một vài nữ quyến phu nhân có chút quen biết với Tưởng công tử. Bọn họ thấy Tiểu Quận vương, trong lòng âm thầm cảm khái, hơn một năm không gặp, vị Quận vương này lại đẹp trai lên không ít, phong thái xuất chúng độc lập. Nếu như thân ở Kinh thành có thể xưng là thiếu niên đẹp trai số một.   Tiếu Nương ngồi lặng lẽ một bên với phụ thân, từ sau khi Hoắc Tùy Phong mặc bộ trường bào bằng sa mỏng màu khói bước vào lễ đường, nàng im lặng nhìn hắn.   Tiểu tử thối dường như lại cao thêm, mơ hồ đã hơn một mét tám. Có lẽ do lãnh binh ở Mạc Bắc nên khí chất võ tướng trên người càng thêm mạnh mẽ, vai rộng eo hẹp như một cây tùng cứng cáp đang vươn lên. Nhưng khí chất Vương giả trời sinh lại hóa giải được cái phong thái thô lỗ thường có ở võ tướng, làm hắn có phong phạm thong dong của một nho tướng hàng đầu.   Chỉ trong chốc lát, Hoắc Tùy Phong đã hàn huyên xong với bạn bè giao thiệp, trực tiếp đi thẳng đến trước mặt nghĩa phụ Chử Thận vấn an.   Khi đến chỗ Tiếu Nương hắn chỉ gật nhẹ đầu, còn lại không để ý đến người.   Theo lý thuyết mà nói, chuyện giữ khoảng cách với Tùy Phong, Tiếu Nương vẫn luôn cầu mà không được. Thế nhưng ý tứ của nàng là giữ lại mối quan hệ tỷ muội khiêm tốn, chứ không phải kiểu quan hệ lúng túng mà cực kỳ lạnh nhạt như thế này.   Bụng dạ của tiểu tử hư hỏng này thật sự hẹp hòi, Tiếu Nương càng nghĩ càng tức giận, nên cũng không để ý đến hắn. Mình đâu có làm cái gì sai, vì sao lại phải chủ động đi làm vui lòng cái tên Quận vương mặt thối kia?   Thế nhưng nguyện ý bám theo sát đít hắn lại có khối người.   Không lâu sau đó, người Mạc gia cũng đến. Bởi vì có quen biết với Chử Thận, Mạc gia lão gia tử cũng không ít lần qua lại với Hồng gia, bên trong cửa hàng của nhà cũng có chút công việc làm ăn vãng lai. Hồng gia gả nữ nhi, ông đương nhiên phái nhi tử nữ nhi đến tặng lễ.   Nhưng Hồng gia là thương nhân, hơn nữa xuất thân lại có hơi thở màu xam xám, Đại phòng không tiện ra mặt, nên để Nhị phòng Mạc Trí Quan đưa thê tử Khang thị đến.   Đi theo Nhị phòng còn có Mạc Nghênh Lam đã nhập phủ Quận chúa, có lẽ vì một đôi tỷ muội muốn cùng đi, Đại phòng Mạc Nghênh Đình cũng theo thúc thúc thẩm thẩm đến.   Nhiều ngày không gặp, Mạc gia Đại tiểu thư càng giống liễu rủ trong gió, khí chất suy nhược thật sự là dễ dàng kích thích ý muốn bảo vệ của nam nhân.   Mạc Trí Quan sau khi đi vào gặp Hồng gia chúc mừng một phen, cũng dẫn theo Đại điệt nữ đến hàn huyên cùng Sùng Chính Quận vương.   Mạc Nghênh Đình đứng sau lưng Nhị thúc, tay vặn vặn khăn lụa, xấu hổ cùng e sợ, khẽ nâng đôi mi nhìn Hoắc Tùy Phong ngày càng anh tuấn.   Hoắc Tùy Phong liếc nhìn qua vẻ mặt hờ hững lạnh nhạt của Tiếu Nương, khóe miệng hơi mỉm cười, nói mấy lời bình an với Mạc gia Đại cô nương. Xa xa nhìn sang, tuấn nam mỹ nữ thật là xứng đôi!   Tiếu Nương cảm thấy có chút tức giận, dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền dời mắt đi. Cha chết nương đi lấy chồng, đệ đệ muốn cưới con ma yểu mệnh, ta đây không ngăn không được, yêu ai thì yêu đi!   Cho dù nàng đã thông suốt như vậy, nhưng trong lòng vẫn rất ngột ngạt, một hơi uống hết rượu trong ly.   “Một năm không gặp, tửu lượng của Chử tiểu thư lại tăng lên rồi.”   Tiếu Nương nghe xong xoay người nhìn lại, không biết từ lúc nào Tiêu Nguyệt Hà đã ngồi xuống bàn bên cạnh nàng.   Tiếu Nương hao tâm tổn trí nghĩ ngợi, thật sự nghĩ không ra lý do một vị Thế tử gia đường đường chính chính lại xuất hiện ở chỗ này.   Tiêu Nguyệt Hà đương nhiên không nói, bởi vì đoán được Tiếu Nương sẽ đến nên mới cố ý tham gia cái hôn lễ cực khổ của đám thương gia này, chỉ cười cười nói: “Có chút giao tình với Tưởng công tử, hôm nay là ngày đại hỷ của hắn, đương nhiên ta phải đến.”   Tiếu Nương cũng cười cười: “Còn chưa kịp chúc mừng phủ Thế tử gia có thêm một vị thiên kim.” Vị tỷ tỷ khác mẹ Mạc Nghênh Lam của nàng đã sinh thêm cho Thế tử gia một thiên kim, đương nhiên phải đường hoàng chúc mừng hắn một phen.   Tiêu Nguyệt Hà cảm thấy Tiếu Nương cố ý muốn kết thúc cuộc nói chuyện.   Người ta đều nói hàn phong Tây Bắc lạnh lẽo tổn thương đến da thịt. Thế nhưng cái vị trước mắt này, vì sao nuôi ở Tây Bắc lại càng trở nên mềm mại mịn màng trắng nõn thế kia?   HẾT CHƯƠNG 83.