Dưỡng đế

Chương 80 : Dưỡng đế

Chương 80:   Mang tâm tư như thế, Chử Thận đi tới cắt ngang ánh mắt nhìn chăm chăm của Tiếu Nương, dẫn nghĩa tử đến bàn uống rượu.   Lại nói tiếp, lần này Hoắc Tùy Phong đến Tây Bắc, thật sự là mang than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.   Hàng hóa gửi đến Tây Bắc vẫn luôn bị cắt xén, quan lại vận chuyển lương thực luôn lấy cớ là tuyết rơi đường trơn trượt, sông đóng băng, chậm chạp không thể nào chuyển lương thực đến.   Mà bách tính Tây Bắc nghèo khổ, không thể thu thêm tiền thuế. Hoắc Tùy Phong nghe được chuyện này, xoay xở kiếm được một phần quân lương, tự mình đưa đến cho Chử Thận.   Thật ra chuyện nhờ vả kiểu này, căn bản không cần Tiểu Quận vương đích thân đi, nhưng hắn lại vẫn đến.   Chử Thận biết, tuyệt đối không phải là Hoắc Tùy Phong lo lắng lương thảo không đến được Tây Bắc, hắn chỉ mượn cơ hội này đến gặp Tiếu Nương thôi.   Thật ra mà nói, với thân nữ nhi Kiều Y, Chử Thận cũng không phải nhọc lòng như thế. Khi đó hắn chỉ lo lắng Kiều Y không học quy củ tử tế, tính tình không tốt, làm cho người ta không thích. Nào đã phải làm một vị nhạc phụ xua ong đuổi bướm đến nghiện thế này.   Bây giờ tình thế đảo ngược, Đại nữ nhi cho hắn được bổ túc toàn diện. Kẻ đến trêu chọc toàn là đồ cứng đầu cứng cổ không biết điều, nhất là vị Tiểu Quận vương này, thật sự đánh không được mắng không xong, chỉ có thể coi chừng nữ nhi bảo bối nhà mình thật kỹ, không cho hắn một cơ hội nào.   Hoắc Tùy Phong cũng không hề vượt quá khuôn phép. Nghĩa phụ gọi hắn uống rượu, hắn mở mồm to mà uống, không tiếp tục đi tìm Tiếu Nương nói chuyện nữa.   Ngược lại tinh thần của Tiếu Nương bất ổn, liên tục nhìn về phía Tùy Phong, như muốn tìm dấu vết của Thân Viễn trên người hắn.   Không khéo là mấy lần này đều lọt vào mắt Tùy Phong. Thân ảnh đế nổi tiếng với đôi mắt thâm thúy phóng ra tia lửa điện, cho dù biến thành sát thủ biến thái, một bố già ở khu xã hội đen hay một Hoàng tử u buồn, ánh mắt kia đều thể hiện tình cảm đúng chỗ, làm lòng người kinh sợ.   Bây giờ Hoắc Tùy Phong không chỉ có vẻ ngoài cực kỳ giống Thân Viễn, mà ngay cả tinh túy trong ánh mắt cũng giống hoàn toàn.   Bị mấy lần như thế, Ngô Tiếu Tiếu thật sự hoảng hốt, cảm thấy mình bị ánh mắt của hắn chiếu tướng, đầu ngón tay cũng có cảm giác tê dại không nói được bằng lời.   Nàng cuối cùng cũng hiểu rõ, vì sao diễn viên đối diễn với Thân Viễn đã từng nói, thật không dám đối mặt với hắn quá lâu.   Nàng nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt, không dám nhìn hắn nữa.   Bên trong căn lều phụ bếp, có rất nhiều thân quyến của quan binh tự nguyện đến giúp đỡ, có người nhanh mồm nhanh miệng hóng hớt, trêu ghẹo nói: “Nam tử trẻ tuổi kia thật tuấn tú, là vị hôn phu của Chử tiểu thư?”   Tiếu Nương vội vàng giải thích: “Là nghĩa tử của cha ta, hơn nữa còn nhỏ hơn ta năm tuổi, sao có thể được…”   “Tỷ tỷ, không đúng, nhỏ hơn bốn tuổi thôi. Chẳng phải Tùy Phong ca đã giải thích cho phụ thân mẫu thân rồi sao? Bởi vì hắn lấy lại tên tuổi, thực tế đã tính thiếu đi một năm, cho nên chỉ nhỏ hơn tỷ bốn tuổi thôi. Hơn nữa tỷ sinh cũng hơi trễ, cho nên tính một cách tỉ mỉ thì chỉ chênh lệch chừng ba tuổi thôi…” Tiểu tử Thịnh Ca vốn đang chơi cùng đám trẻ thân quyến của quan binh ở bên ngoài lều, lúc này đột nhiên nói xen vào.   Tiếu Nương thấy tiểu đệ bị tẩy não, có cảm giác hận rèn sắt không thành thép, thấp giọng nói: “Nghe Tùy Phong ca của đệ nói bậy bạ rồi. Nếu dựa theo tính toán của hắn thì cuối cùng ta còn nhỏ hơn hắn… Đi qua chỗ khác chơi đi, đừng lui tới nhà bếp nữa…”   Nhóm ma ma làm thuê nghe ra được điểm mấu chốt, cười vang nói: “Trượng phu nhỏ tuổi có cái tốt của nhỏ tuổi mà. Nếu gả cho nghĩa tử của cha, chẳng phải thân càng thêm thân sao?”   Ở Tây Bắc, người dân mạnh mẽ chất phác, mấy cái lễ nghi đạo lý gì đó học được ở lớp nữ học hoàn toàn không có đất dụng võ.   Nhóm ma ma cũng mặc kệ là lời nên nói hay không, ồn ào như bầy ong vỡ tổ.   Hồ thị cũng không tiện mắng mỏ mấy người gia quyến đang trêu đùa nữ nhi, vậy mà cao giọng nói: “Nữ nhi của ta chưa hứa hôn, ai nói lung tung nữa thì chút nữa ở lại rửa chén.” Nói xong để Tiếu Nương cởi tạp dề, cùng Hồng Bình tham gia tiệc rượu một chút, sau đó tự mình hồi phủ, tránh bị người khác trêu ghẹo hỏng hết thanh danh.   Hai cô nương lần lượt ngồi xuống bàn dành cho nữ gia quyến, ăn một ít đồ hầm, uống mấy ngụm rượu, rồi đứng dậy dẫn nha hoàn rời đi.   Vừa ra khỏi cổng đại doanh, liền trông thấy Tưởng công tử co ro khoanh tay lại, đứng cạnh một đống lửa cùng một tên lính canh cổng sưởi ấm trò chuyện.   Hắn không phải là gia quyến của quan binh, Chử gia vội vàng chuẩn bị yến tiệc lưu động (*) khao thưởng binh lính quên mời hắn.   (*) Yến tiệc lưu động, kiểu tiệc không có thời gian đến cố định, ai đến trước ăn trước ai đến sau ăn sau. Sau khi xong nhóm này nhóm khác đến lại dọn ra một mâm khác.   Cho nên hắn không vào được quân doanh, mới co ro bước xuống xe ngựa, đứng ở cổng quân doanh vừa sưởi ấm vừa chờ hai người Hồng Bình đi ra.   Nhìn thấy xe ngựa Chử gia đi ra, hắn vội vàng hấp tấp chạy đến trước xe ngựa của các nàng, lấy từ trong ngực ra một túi nước bằng da trâu, đưa cho Hồng Bình nói: “Đây là canh giải rượu ta đã sai người nấu, vẫn luôn ủ trong ngực ta không hề bị lạnh. Nàng vừa mới uống rượu, mau uống một chút, vừa làm tỉnh rượu vừa bảo vệ gan, cũng tránh làm tổn thương dạ dày.”   Tiếu Nương thấy dáng vẻ lạnh cóng của Tưởng công tử, nước mũi cũng đến độ muốn đóng băng, đương nhiên là ngại ngùng, cáo lỗi nói đã quên mời hắn.   Thế nhưng hắn lại cười cười nói: “Không sao, đằng nào ta cũng không so tửu lượng với các tướng sĩ được. Mà hai vị tiểu thư đã rời đi rồi, nếu như sầu muộn vẫn chưa tan, chi bằng đừng bỏ lỡ ngày nắng chói chang như hôm nay? Ở con suối ngoài thành Bắc ta đã chuẩn bị sẵn một túp lều câu cá, không biết hai vị tiểu thư có nhã hứng đi thả câu không?”   Sống qua mùa đông này, Hồng Bình thật sự bị dồn nén muốn hỏng người luôn rồi. Cha có việc đi Mạc Bắc chậm chạp không đến. Phu thê Chử thị tự thấy trách nhiệm trọng đại cũng không chịu thả nàng ấy xuất phủ đi chơi.   Nhất là lúc trước khi đạo phỉ hung hăng ngang ngược, Hồ thị chỉ hận không thể dán hai con mắt lên trên người Hồng Bình, sợ nàng ỷ mình võ nghệ cao cường đặt bản thân vào nguy hiểm.   Bây giờ đã đại thắng đạo phỉ, toàn thành hân hoan xúc động, nếu vẫn bị đè ép trong phủ sẽ làm người ta nghẹn uất thành bệnh mất.   Cho nên không đợi Tiếu Nương lên tiếng, Hồng Bình đã vội vã đồng ý, lại nhìn Tiếu Nương nói: “Dù sao cũng không ra khỏi thành, hơn nữa sắp xếp mấy việc này, Tưởng công tử là thành thạo nhất!”   Tiếu Nương đương nhiên biết Tưởng Vân Sinh là người trong nghề sắp xếp mấy thú vui nông trang. Không phải ra khỏi thành, vẫn có thể cho Hồng Bình thư giãn một chút, thật ra chính nàng cũng muốn giải sầu.   Tưởng công tử thấy hai vị tiểu thư đồng ý, lập tức tươi cười đến mức lỗ mũi phiếm hồng. Thế là cho xa phu của mình dẫn đường đi đến đầu nguồn con kênh đào trong thành.   Trên mặt sông đóng băng có hai túp lều câu cá bằng da trâu được dựng lên, bên trên căn lều nhỏ còn được che phủ bằng rơm rạ.   Đến khi bước vào, trên mặt đất còn được phủ một lớp thảm lông dê trắng muốt. Có hai cái ghế nằm, trên đó được lót hai lớp đệm thật dày, đằng trước ghế nằm còn được dựng sẵn hai cái cần câu, còn có mấy lỗ tròn đã được khoét sẵn trên mặt băng, thả dây câu vào bên trong, chỉ cần yên tâm chờ cá mắc câu. Trên bàn nhỏ bên cạnh ghế nằm còn có phô mai nóng hôi hổi.   Trước kia Tiếu Nương chưa hề câu cá trên băng, lúc này cũng cảm thấy mới mẻ. Nàng ngồi lên ghế, trong ngực ôm một cái lò sưởi tay, lại đắp lên chăn lông dê, an tâm chờ cá cắn câu.   Còn Hồng Bình không ngồi với nàng mà ở một căn lều nhỏ khác cùng Tưởng công tử.   Tiếu Nương không yên lòng duỗi cổ nhìn, thấy nha hoàn cùng ma ma đều đang ngồi ngoài lối vào của túp lều, không chỉ có mình hai người, cũng tạm yên tâm.   Khi nãy ở tiệc rượu nàng không uống nhiều, nhưng so với mấy loại nàng đã uống thì rượu mạnh của Tây Bắc có chút khác biệt, dù tửu lượng của nàng rất tốt mà cũng thấy hơi lâng lâng.   Nếu như có người trò chuyện còn đỡ, chứ cứ dựa nửa người kiểu này, trong ngực còn có lò sưởi tay, trên thân còn phủ kín mền lông dê, nàng chỉ thấy buồn ngủ.   Đang lúc đôi mắt chuẩn bị khép lại, mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe Hàn Yên cao giọng nói: “Cô nương, Tùy Phong thiếu gia đến thăm ngài.”   Tiếu Nương bị nàng ấy hô lên một tiếng như thế thì choàng mở mắt, phát hiện không biết từ khi nào Tùy Phong đã ngồi trên ghế bên cạnh mình, hai chân hơi chuyển hướng, thân thể nghiêng về phía trước, chính là không nhúc nhích nhìn chằm chằm nàng.   Trong nháy mắt, Tiếu Nương thiếu chút nữa đã thốt lên Thân Viễn tới. Nàng ổn định tinh thần, hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?” Lời này vừa mới thốt ra khỏi miệng, nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói không chừng cái hoạt động hưởng thụ thú vui nông gia thanh nhàn này, là Tưởng công tử nhận lời sắp xếp theo ý tứ của Tùy Phong. Nghĩ đến đây, nàng lập tức đứng dậy, chuẩn bị gọi Hàn Yên dọn dẹp hồi phủ.   Tùy Phong ngăn nàng lại, mặc dù ngữ khí nhàn nhạt, nhưng trong đôi mắt lại có ánh sáng ảm đạm oán hận, giọng trầm thấp nói: “Chử gia tỷ tỷ nói ta nghe một chút, ta đã làm gì khiến người oán trách, khiến tỷ tỷ chỉ hận tránh xa ta không kịp?”   Lời này cũng lộ ra mấy phần vô lại.   Tiếu Nương khó lòng mà nói được rằng, đối với những kẻ mang tâm tư không an phận ta đều là kính nhi viễn chi*. Vì vậy nàng nghiêm mặt nói: “Đạo lý này còn cần ta nói tỉ mỉ cho ngươi sao, cô nam quả nữ, sao có thể tùy tiện gặp gỡ được?”   *Kính nhi viễn chi: tôn trọng nhưng không gần gũi.   Tùy Phong nghiêm túc nói: “Đệ đệ nhớ đến tình thân, chạy đến gặp tỷ tỷ, sao có thể nói là cô nam quả nữ gì đó được?”   Tiếu Nương phát hiện, tình nghĩa tỷ đệ của Tiểu Quận vương này, muốn dùng là dùng, còn không muốn dùng thì ném qua một bên.   Bây giờ hắn còn muốn đóng vai một đệ đệ tốt. Nhưng đối với khuôn mặt tuấn tú của vị Thân ảnh đế kia, Ngô Tiếu Tiếu thật không thể sinh ra tâm tình tỷ tỷ nhân từ thân ái.   Nàng đưa tay đẩy Tùy Phong ra ngoài, nhưng dù nàng dùng bao nhiêu sức lực để đẩy thì Tùy Phong vẫn không hề nhúc nhích.   Hàn Yên duỗi cổ nhìn vào từ bên ngoài muốn nhanh chóng giải vây cho tiểu thư.   Đột nhiên có hai binh lính thủ hạ của Tùy Phong đi đến, đưa Hàn Yên cùng hai nha hoàn khác đến bên kia bờ sông.   Tiếu Nương trợn tròn mắt, nhìn Tùy Phong nói: “Ngươi muốn làm gì?”   Tùy Phong cúi đầu nhìn nàng, đột nhiên cúi đầu xuống sát cạnh tai nàng nói một câu.   Tiếu Nương cảm thấy bên trong ốc tai nóng lên, ngay sau đó đôi mắt cũng trừng lớn. Vừa rồi trong tích tắc đó nàng không nghe rõ lắm, nhưng vẫn luôn cảm thấy tiểu tử thối này mới vừa nói câu “chuyện không hợp với thiếu nhi”.   Ngôn ngữ rất là thô bỉ nha! Thế nhưng lúc Tiểu Quận vương ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng tỏ, dáng vẻ hơi nghiêng đầu lộ ra sự đơn thuần lương thiện.   Tiếu Nương cũng không tiện dậm chân yêu cầu hắn lặp lại. Chỉ liều mạng xoa xoa lỗ tai đang nóng lên, sau đó nén giận mới nói: “Được rồi, đừng có làm rộn nữa. Chút nữa cha mẹ nhất định sẽ tìm chúng ta, vẫn nên mau chóng hồi phủ thôi.”   Đúng lúc này lều vải sát vách lại vang lên tiếng hoan hô, Hồng Bình thò đầu ra hô to: “Tiếu Nương mau đến đây, nhìn con cá lớn ta câu được!”   Lần này Tùy Phong lại ngoan ngoãn, hơi né người qua một bên, để Tiếu Nương đi ngang qua người hắn.   Hai người một trước một sau đi đến túp lều bên cạnh.   Bình thường Hồng Bình không thích câu cá, không ngờ là trận mở màn đã tuyên bố thắng lớn, lúc hưng phấn giơ chân gương mặt cũng hơi phiếm hồng.   Còn mặt mày của Tưởng công tử cũng mang vẻ không thể nào tin được, sau khi kinh ngạc che miệng lại không ngừng vỗ tay tán thưởng.   Nhưng sau khi Tiếu Nương nhìn thấy con cá còn lớn hơn cá heo đang lật qua lật lại trên mặt băng, một lần nữa cực kỳ khẳng định, chiêu trò này nhất định là ‘cá thành tinh’ do Tưởng công tử mang từ nơi khác đến.   HẾT CHƯƠNG 80.