Dưỡng đế

Chương 77 : Dưỡng đế

Chương 77:   Hóa ra đằng sau chuyện Tưởng thị hòa ly lại có nhiều ẩn tình như vậy. Một Hồng Bình trước giờ vẫn mơ mơ màng màng cũng đã bừng tỉnh ---- Nếu như không phải Tiếu Nương nhờ vả Tiểu Quận vương tra rõ chân tướng, có lẽ Hồng gia sẽ phải gặp một trận tai họa ngập trời!   Đến lúc đó nếu như Lương Hàm lật lọng, thông đồng với Võ Đức ti, chẳng phải là cha mình phải chịu đại họa sát thân hay sao?   Mặc dù Hồng Bình không ngại chuyện công công tương lai có đạo đức cá nhân bại hoại, nhưng chuyện này lại liên lụy đến an nguy của người cha thân yêu của mình.   Đột nhiên biết được ẩn tình, Hồng Bình không nhịn được mà tức giận bừng bừng, vị Lương công tử kia không gặp cũng được!   Vân Sinh công tử nghe xong cực nóng nảy, nói rõ mình không còn là Lương công tử mà là Tưởng công tử! Lần này hắn đến đây là để chịu tội, nếu như nàng ấy cứ một mực tránh né không gặp thì sao có thể chịu tội được?   Tưởng công tử không thể làm được gì, chỉ có thể cầu xin Chử gia Đại tiểu thư giúp đỡ, thay hắn chu toàn mọi thứ.   Thế nhưng Tiếu Nương lại cảm thấy, đức hạnh của Tưởng công tử còn phải chờ kiểm tra chứng thực, nàng cũng không muốn ba phải khiến Hồng Bình không cẩn thận bị dính phân lên người.   Tưởng công tử bất đắc dĩ quyết định tạm thời ở lại Tây Bắc, đợi đến khi Hồng Bình hết giận, nhìn thấy sự quyết tâm của hắn, chịu gặp hắn mới thôi.   Sau khi không thể thực hiện được mong muốn của mình, Tưởng công tử đột nhiên nhớ tới lời nhờ vả dặn dò của Tiểu Quận vương, đưa phong thư cho Tiếu Nương, còn có một cái hộp nhỏ.   Tiếu Nương mở thư ra đọc, bút tích trong thư nàng có thể nhận ra được, thế nhưng mấy lời trong thư lại có chút nóng bỏng.   Chỉ nói nàng đi quá vội vàng không kịp đưa tiễn. Sau khi nàng rời đi, núi sông nơi Kinh thành không còn đẹp đẽ lung linh nữa, tiếng chim hót cũng không còn êm tai uyển chuyển nữa, mỗi ngày luôn không nhịn được mà nhìn về phía Tây Bắc, nhớ tới Tây Bắc có gió nhưng lại không có mưa, trong lòng người ấy là ngày mưa hay nắng…   Hai đời của Tiếu Nương đã nhận không ít thư tình, thế nhưng mấy lời bình viết thành văn xuôi một cách tuyệt đẹp lại đạt đến cảnh giới xa xăm kiểu này, vị trí thứ nhất phải thuộc về Hoắc cống sinh. Mỗi câu mỗi chữ trong lời văn đều tuyệt đẹp, không biết có phải hắn ngồi cạnh cái bàn nhỏ bày đầy sách vở, cân nhắc mỗi câu mỗi chữ viết xuống bức thư này hay không.   Thư tình viết rất hay ho đẹp đẽ, làm người ta không nhịn được mà xem lại lần thứ hai, thế nhưng sau khi xem xong, Tiếu Nương lại để nó lên giá sách để nhàn thư, cứ thế mà ném ra sau đầu, cũng không có ý định trả lời bức thư có mấy lời nóng bỏng đó.   Nàng tin tình cảm lúc này của Hoắc Tùy Phong nhất định là chân tình tha thiết mà đẹp đẽ, mỗi câu mỗi chữ kia viết xuống cũng xuất phát từ đáy lòng.   Thế nhưng đôi giày dù đẹp cỡ nào cũng không phải là cỡ giày của nàng, mang vào cũng không dễ chịu. Thật sự là nàng đã chịu đủ thứ tình cảm chị em rồi, cũng không có ý định lại đi cùng một tiểu nam sinh trên con đường trưởng thành.   Chử Thận cũng biết chuyện Tùy Phong viết thư cho Tiếu Nương. Từ nhỏ tiểu tử này đã là một đứa có chủ kiến, không phải là kiểu người nghe theo khuyên bảo. Mềm cứng kiểu gì hắn cũng đã nói hết rồi, thế nhưng mắt thấy tiểu tử kia vẫn không chịu quay đầu, chỉ có thể để Tiếu Nương sớm đi lấy chồng, để Tùy Phong tự mình hết hy vọng thôi.   Hơn nữa tuổi tác của Tiếu Nương thật sự là không thể nào trì hoãn được nữa. Mặc dù trong Kinh thành không chọn được người thích hợp, nhưng ở Tây Bắc nếu hạ yêu cầu xuống một chút, hẳn là có thể tìm được người phù hợp.   Thế nhưng tìm kiếm giữa mấy người con cháu thân hào (*) ở Tây Bắc, lúc đi gặp mặt, hắn phát hiện nếu như không phải bụng béo eo tròn thì cũng có một đống thiếp thất thông phòng.   (*) 豪绅 – thân hào, chỉ những người thân sĩ có chút thế lực ở địa phương (Theo Baidu).   Cuối cùng thật sự có một vị không có bụng lại giữ mình trong sạch, thế nhưng khi nói chuyện lại lắp ba lắp bắp, nhìn qua thì đầu óc cũng không được thông minh cho lắm…   Trong lòng Chử Thận tức muốn phun lửa, thật sự muốn nhìn về phía đám thân hào đang muốn cười làm thân nịnh nọt đằng kia mà thét lên: “Trong nhà tiền bạc nhiều như thế, vì sao lại không bồi dưỡng ra được một nhi tử ưu tú để ta gả nữ nhi qua chứ?”   Tiếu Nương thấy cha nương suốt ngày lăn qua lộn lại nghiên cứu mấy gia đình này, nhịn không được mở miệng nói: “Cha, thật ra ta không muốn gả đi cho lắm. Nếu như ngài đồng ý, tương lai ta muốn tự lập nữ hộ, sau đó phụng dưỡng bên cạnh hai người, luôn chăm sóc hai người.”   Lời nàng nói thật sự là lời thật lòng, nhưng Chử Thận nghe qua lại cảm thấy đây là lời ủ rũ, do Tiếu Nương cảm thấy tuyệt vọng mới nói ra.   Nghĩ đến Kiều Y gả đi rất tốt, còn Tiếu Nương lại xảy ra thay đổi bất ngờ. Người không biết còn tưởng hắn thiên vị thân nữ mà đối xử lạnh nhạt với Tiếu Nương.   Làm cha thật khó mà! Nghe mấy lời này của Tiếu Nương xong, qua ngày hôm sau, ngoài miệng Chử Thận lập tức nổi lên mấy bọc mụn lớn, dọa Hồ thị phải vội vàng nấu canh giải nhiệt cho hắn, uống mấy ngày liền mới dần dần xẹp xuống.   Hồ thị cũng cảm thấy nữ nhi có chút không hiểu chuyện, âm thầm khiển trách Tiếu Nương, cũng không phải là quả phụ hay mồ côi, một cô nương đang êm đẹp sao lại muốn lập nữ hộ?   Tiếu Nương biết bản thân không phải nói đùa, chẳng qua nàng nghĩ, muốn lập nữ hộ phải có một khoản tiền lớn bên người.    Công việc mua bán của nàng trong âm thầm lại càng thêm náo nhiệt. Ngoại trừ mấy loại hàng hóa do Hồng gia cung cấp, nàng còn mở ra lối đi riêng, sẵn tiện Tưởng công tử đến đây bồi tội, ký hiệp ước với thương thuyền của Tưởng gia, vận chuyển đặc sản dê đuôi ngắn ở Tây Bắc đến Kinh thành bán lại.   Mặc dù trước đây có không ít người bán dê đuôi ngắn, đáng tiếc là đường xá xa xôi, sau khi vào đến Kinh thành, tiền thịt không đủ bù cho chi phí chuyên chở. Đây chính là buôn bán lỗ vốn, hơn nữa giá bán còn cao chót vót khó có thể mua được, do đó dần dần số người bán cũng ít đi.   Nhưng Tiếu Nương lại có phương pháp. Trong Kinh thành, đám bạn khăn tay chi giao cùng bạn thân của nàng đều giao thiệp với vô số quan lại quyền quý.   Thế là trước hết Tiếu Nương lưu loát viết một vài phong thư, bên trong là một bài viết nho nhỏ mềm mại uyển chuyển thấm đẫm tinh hoa bán hàng. Nàng chỉ nói sau khi đến Tây Bắc, thân thể không có chút sức lực nào, vậy mà sau khi ăn được dê đuôi ngắn nơi đây liền cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều. Thịt dê nơi này so với dê ở đất Trung Nguyên khác nhau rất lớn, hóa ra thịt dê mình ăn lúc trước thật sự vô ích rồi.   Sau khi có cái này làm nền, Tiếu Nương lại thuê mấy người dân bản xứ đào đất làm hầm lò, cùng mấy người quen tay nướng thịt dê nguyên con, sau đó đóng gói gửi lượt dê đuôi ngắn đầu tiên vào Kinh thành.   Thủ pháp đặc thù của Tây Bắc là nướng dê nguyên con trong hầm lò, lần đầu tiên xuất hiện bên trong thọ yến của Trác phu nhân đã có được danh tiếng xuất sắc. Sau đó người đã ăn đều nhao nhao hỏi thăm, lượt dê đuôi ngắn đầu tiên này, mỗi con đều bán được với giá tương đương một con trâu.   Dù sao thì cũng không riêng giá cả thịt dê, còn có công đào hầm đất cùng công phục vụ. Hơn nữa ngoại trừ nhóm bằng hữu mềm mại nhỏ nhắn của Tiếu Nương, còn có công sức to lớn của Tưởng công tử mạnh vì gạo bạo vì tiền kia.   Lúc trước hắn ở Lương gia không có tiền tài bên người, nhìn ý tứ của mẫu thân thì trước khi hắn thành hôn cũng sẽ không chia cho hắn chút gia sản nào. Bây giờ hắn cũng có vẻ hơi nghèo túng, ngay cả tiền để mua đồ nhắm cùng chút rượu ngon để lấy lòng Đại cô nương cũng không dư dả gì.   Thế là mượn bản lĩnh buôn bán đặc sản của Tiếu Nương, hắn cũng bỏ ra sức lực cực lớn, dựa vào mối quan hệ của mình, đả thông được vòng tròn giao thiệp của các quý công tử nơi Kinh thành.   Đợi đến khi ‘đường dây’ được khai mở, Tiếu Nương lại tăng cường xuất xưởng nhóm thứ hai cùng nhóm thứ ba. Đến khi nguồn tiêu thụ dê đuôi ngắn thông suốt, thương nhân nơi Tây Bắc cũng nhao nhao bắt chước. Lúc bọn họ vận chuyển thịt dê đến Kinh thành, Tiếu Nương lại đổi con đường, bắt đầu bán mấy món trà giải nhiệt được đặc chế bí truyền ở Tây Bắc, giúp ngăn ngừa nhiệt trong người do ăn thịt dê quá nhiều, đương nhiên là mỗi phân trà giải nhiệt giá cả cũng không hề rẻ. Còn bên chỗ Tưởng công tử cũng nghe nói có hoa dầu Tây Bắc có công hiệu tráng dương…   Mấy kiểu mua bán này trông có vẻ tầm thường, nhưng lại là lãi nhiều vốn ít. Kiếm được một khoảng đầy ắp, tiểu kim khố ngày càng to ra, Ngô Tiếu Tiếu cảm thấy: Nếu có thể quay về hiện đại, có thể giải thể công ty quản lý, buôn bán thực phẩm chức năng chăm sóc sức khỏe trong vòng bạn bè và giới kinh doanh vàng thật giá thật kia, đó mới là con đường đúng đắn chốn nhân gian.   Có lẽ đã nhận ra nhiệt huyết nên dành cho sự nghiệp, Tiểu Quận vương thật sự không đả động đến con đường văn nghệ nam nữ thanh niên gì nữa. Mấy lời nhiệt tình nóng bỏng đã biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là mấy lời hỏi ý đơn giản thô bạo, chẳng hạn như: “Da trâu ở Mạc Bắc có đặc tính rất tốt, có muốn không?” kiểu kiểu vậy.   Tiếu Nương cảm thấy sự nhiệt tình của Hoắc Tùy Phong mất đi là vì sự lãnh đạm của nàng. Trong lòng nàng cũng thoáng yên tâm hơn, chẳng qua vẫn không phản ứng với hắn.   Đường xá nơi Mạc Bắc xa xôi, ven đường lại có rất nhiều dân tộc du mục, kinh doanh cũng có rủi ro quá lớn. Bây giờ Tiếu Nương chỉ muốn kiếm chút tiền bạc trong yên bình, tích lũy để sau này lập nữ hộ, sống cuộc sống một mình ở nơi nhà cao cửa rộng, không có việc gì thì đi trêu mèo chọc chó, ngẫm lại cũng thấy tốt đẹp.   Đáng tiếc Tây Bắc xưa nay không phải là nơi thái bình gì cho cam. Mùa đông thiếu thốn nước nôi dần dần trôi qua, nghênh đón mùa xuân cỏ nước mọc um tùm, thương khách Nam Bắc dần nhiều lên, nhóm thổ phỉ rút vào trong núi sâu chịu đựng một mùa đông cũng dần dần xuất đầu lộ diện.   Thổ phỉ Tây Bắc hung hăng ngang ngược, thậm chí còn có chuyện khiến cho người ta sợ hãi, chính là trưởng quan địa phương tiền nhiệm đã chết dưới đao kiếm của bọn thổ phỉ.   Mặc dù có mấy lần triều đình phái trọng binh vây quét, thế nhưng nơi này vùng núi quanh co địa thế phức tạp, nhóm sơn khấu (*) kia lại hiểu rõ địa hình trong núi, nên lợi dụng địa hình dễ như trở bàn tay, né tránh được truy kích cùng vây quét của quan binh.   (*) 山寇 – Sơn khấu, dùng để chỉ những kẻ chiếm núi làm vua (Theo Baidu).   Chử Thận sau khi đến đây nhận chức cũng muốn giải quyết tình trạng bọn đạo tặc liên tục xuất hiện làm loạn.   Đang mùa xuân, trong vòng ba ngày đã phát sinh tám lần đạo tặc chặn đường cướp đoạt, bắt cóc cưỡng hiếp nữ quyến, Chử Thận giận tím mặt, lập tức tổ chức quan binh thiết lập trạm dọc đường, bảo hộ sự an toàn cho thương khách đi qua.   Đáng tiếc là trong quan binh của quan nha có rất nhiều kẻ cấu kết hỗ trợ đạo phỉ, mật báo, xem mệnh lệnh của Chử Thận không đáng một xu, căn bản không để trong lòng.   Nếu như Kinh thành phái tới một kẻ ăn chơi trác táng, đối mặt với tình hình như vậy tất sẽ luống cuống chân tay, không biết phải làm như thế nào.   Đáng tiếc Chử Thận lại là người đã lăn lộn nơi chiến trường, là một hán tử lãnh binh đánh trận đao cũng đã thấy máu, làm sao có chuyện bao dung cho mấy binh lính phế phẩm như thế?   Lập tức giết gà dọa khỉ, âm thầm sắp xếp bộ hạ, bắt lấy mấy tiểu lại muốn cung cấp thông tin cho đạo phỉ.   Tội danh thông đồng với thổ phỉ ở trọng trấn Tây Bắc chính là trọng tội, thậm chí không cần tam đường hội thẩm. Nếu như có quân tịch, có thể bị Tướng quân đánh chết ngay trong quân doanh.   Chử Thận thân là Tướng quân, sau khi liên tiếp hạ lệnh dùng trượng đập chết năm người, mới tạm ngăn được cái tư tưởng lệch lạc này.   Thế nhưng từ đó Chử Thận cũng đã ngăn chặn con đường phát tài của rất nhiều người.   Những kẻ này đều cả gan làm loạn đã quen. Cái gọi là Tướng quân như nước chảy, tiểu lại làm bằng sắt (*).   (*) Tác giả viết lại câu này dựa vào câu tục ngữ “Doanh trại quân đội làm bằng sắt, binh lính như nước chảy” có nghĩa là doanh trại cố định không hề thay đổi thế nhưng binh lính trong đó lại thay đổi. Ở trường hợp này hiểu là tiểu lại thì vẫn không đổi nhưng Tướng quân có thể thay từ người này thành người khác.   Vị Chử Tướng quân này mặc dù nhìn cũng ra hình ra dạng, đáng tiếc không ai có thể ở cái đất Tây Bắc nóng như bàn ủi này quá lâu. Nếu không biết điều, lại muốn đến Tây Bắc để đạt được vài chiến tích, thì hãy nhìn vào tấm gương của Nhâm Tướng quân tiền nhiệm chết dưới đao kiếm của đạo phỉ.   Thậm chí còn có người lén lút nhạo báng gia quyến của Chử Thận. Tướng quân phu nhân tuy đã có tuổi nhưng vẫn còn xinh đẹp, còn có vị Đại tiểu thư chưa xuất giá cũng xinh đẹp như hoa, cánh cửa bồng lai còn chưa mở ra. Nếu như vị Chử Tướng quân này không thức thời, nhất định đi ngược dòng nước, chỉ sợ là sẽ chết yểu ở chốn Tây Bắc này.   Đến lúc đó, cũng không biết gia quyến xinh đẹp như hoa của Chử Tướng quân có thể bình yên rời khỏi Tây Bắc không. Ước chừng cũng sẽ bị bắt lên núi, rơi vào tình cảnh thay phiên làm áp trại phu nhân….   Mấy lời không hề đứng đắn lại ẩn hàm nghĩa ác độc như thế lưu truyền trên phố, lại từ một tên tiểu nhị không cẩn thận của Tiếu Nương truyền vào tai nàng.   HẾT CHƯƠNG 77.