Dưỡng đế
Chương 75 : Dưỡng đế
Chương 75:
Hồng gia cùng Chử Thận bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không thể nào hiểu được ý tứ của Tưởng thị.
Còn Tiếu Nương đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt, lại cảm thấy tình cảnh này mười phần đủ mười giống như là chính thê muốn đi bắt gian.
Thông gia tương lai mở miệng mời, Hồng gia đương nhiên không thể nào từ chối, không tránh được phải đi cùng Tưởng thị một chuyến. Còn Chử Thận có chút không yên lòng, nghe nói Tưởng thị cần giúp đỡ nên cũng đi cùng Hồng gia.
Một chuyến đi này làm cho Chử Thận hối hận đến phát điên.
Vị Tưởng thị này vậy mà dẫn theo thông gia tương lai đi thẳng đến ngõ hẻm mà ai ai cũng biết trong Kinh thành, cũng không gõ cửa, để người đá một cái sau đó xông vào. Chính là chặn Lương Hàm cùng Tô Liên Phương kia trong ổ chăn. Ngươi nói xem Chử Thận là người ngoài thì có xấu hổ hay không?
Trong số những người Tưởng thị dẫn theo còn có trưởng bối Lương gia, nghe nói cũng như Hồng gia nửa đêm được mời từ nhà đến, cho dù có quan hệ tốt với Lương Hàm nhưng cũng không kịp đưa tin cho Lương lão gia.
Tưởng thị cũng không hề tiến lên đánh Tô Liên Phương kia, chỉ sai người mang ghế đến ngồi ở chính giữa phòng.
Còn ma ma bà đưa đến đang tìm kiếm bên người Tô Liên Phương, lục được không ít đồ cưới năm đó Tưởng thị đưa đến Lương gia. Mấy món trang sức này có giá cả không hề nhỏ, có rất nhiều món do thợ tiền triều đặc biệt chế tác, cho dù có tiền cũng không thể nào mua được!
Tưởng thị nhìn những rương nhỏ đựng trang sức, trừng mắt nhìn thẳng Lương Hàm đang chật vật không chịu nổi hỏi: “Mấy năm nay ta gả cho Lương gia nhà các ngươi, đã từng làm chuyện gì có lỗi với ngươi chưa Lương Hàm?”
Nói thật ra thì trước khi Tưởng thị gả vào, việc kinh doanh buôn bán của Lương gia xuống dốc không phanh. Phụ thân Tưởng gia có ý muốn từ hôn nhưng Tưởng thị cảm thấy lời hứa của quân tử nặng nề, sao lại có đạo lý thấy người ta nghèo túng liền không thực hiện hôn ước được? Thế là cứ theo hôn ước mà gả vào Lương gia.
Tưởng thị nàng cũng vượng phu, sau khi nàng gả vào Lương gia thì quản lý công việc vặt của thuyền vụ, vậy mà có thể lo liệu cho Lương gia có được cuộc sống sung túc. Điều này từ trên xuống dưới Lương gia ai cũng biết.
Mà ai không biết thì chỉ cần nhìn da mặt bị gió sông thổi đến mức khô ráp của nàng cũng có thể hiểu được.
Nhưng trong khi phu nhân lo liệu công việc làm ăn, tướng công lại đi vụng trộm ngủ cùng vũ cơ, còn trộm đồ cưới của phu nhân mang trợ cấp, thật sự là đạo đức cá nhân cực kỳ thiếu sót.
Cho nên không đợi Lương Hàm mở miệng, mấy người trưởng bối của Lương gia đã vượt lên trước quở trách Lương Hàm, để hắn tranh thủ thời gian sửa sai xin lỗi phu nhân.
Lương Hàm cũng bất đắc dĩ, không thể nào không khom lưng cúi đầu, xin lỗi phu nhân xin nàng khoan dung độ lượng, nói thẳng sau này sẽ không tái phạm vân vân mây mây.
Nhưng mặt mày Tưởng thị lại không hề thay đổi, một mặt bình tĩnh nói: “Đã qua nhiều năm như vậy, chuyện như vậy cũng không phải là lần đầu tiên. Trước kia, ta tự nhận là mải lo liệu bên ngoài không thể chú ý đến ngươi ấm lạnh, ngươi tìm kiếm nhuyễn ngọc an ủi ta cũng tha thứ cho ngươi. Nhưng ta không thể nào làm một thê tử có thể chấp nhận cho thiếp thất nhập phủ tranh giành trượng phu, đã mấy lần muốn hòa ly nhưng ngươi không chịu. Nhưng hôm nay ta không nhịn được, mời trưởng bối cùng thông gia đến đây làm nhân chứng. Ngươi với ta xem như duyên đã tận, đã hòa ly, sau này ngươi muốn thế nào tự ngươi làm thế đó.”
Sự lạnh nhạt giữa nàng cùng Lương Hàm không phải chỉ là ngày một ngày hai, nàng đã dốc sức làm nhiều năm như vậy, khổ cực mệt mỏi đều không quan trọng, nhưng Lương Hàm vẫn năm lần bảy lượt làm như thế, có thể thấy được trong lòng hắn đã không còn nửa điểm tình cảm phu thê, lại còn lén lút lấy đồ cưới của nàng đi tặng cho ả Tô Liên Phương này, thật sự làm cho lòng người ghê tởm!
Lời này của Tưởng thị vừa mới thốt ra, đám người cảm thấy vô lý.
Lại nói đến Lương Hàm, mặc dù đạo đức cá nhân thiếu sót, thế nhưng Tưởng thị khua chiêng gõ trống như thế tới bắt gian, cũng thật sự là không cho phu quân nhà mình mặt mũi. Có thể thấy được ngày thường nàng mạnh mẽ cỡ nào, khó trách Lương Hàm muốn vượt tường ra ngoài.
Đúng lúc này, ả Tô Liên Phương đã vội vàng ăn mặc nghiêm chỉnh cũng mở miệng. Ả ta lại dám há miệng gọi thẳng Tưởng thị làm tỷ tỷ: “Nô gia cùng Lương lão gia chính là mới gặp đã thân, gặp lại cảm mến. Bây giờ trong bụng ta đã mang thai cốt nhục của Lương gia, chỉ là lão gia kiêng kỵ tỷ tỷ mới chậm chạp không mang nô gia về phủ. Xin tỷ tỷ đừng làm khó lão gia, làm cho hắn không có mặt mũi thể diện trước mặt người khác…”
Bộ dáng dịu dàng quan tâm như thế thật đúng là làm cho người Tưởng gia buồn nôn muốn hỏng luôn rồi.
Thế nhưng Lương Hàm lại bất giác đau lòng mỹ nhân, vì đi theo mình ở cùng một chỗ chịu liên lụy.
Mấy năm nay Lương Hàm lấy cớ tự mình thu xếp chút mua bán, dời được một ít gia tài từ trong tay Tưởng thị. Hơn nữa hiện tại Tưởng thị cũng không đi theo thuyền, sự vụ vận chuyển đường thủy kia ngoại trừ nhi tử Lương Vân Sinh gánh vác một chút, còn có hai chất tử của Lương Hàm tiếp nhận.
Cho nên hiện tại việc vận chuyển đường thủy về lại trong tay Lương Hàm. Lương Hàm có đủ tự tin, trong lòng cũng chán ghét Tưởng thị - người đã quen dữ dằn. Vậy nên nghe Tưởng thị muốn hòa ly, hắn cũng không thèm bày ra bộ dáng muốn xin lỗi, chỉ hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu ngươi muốn quay về đại môn Tưởng gia, ta cũng không ngăn được. Thế nhưng chuyện hòa ly ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ. Ngươi ghen tuông như thế, năm lần bảy lượt ngăn ta nạp thiếp, bình thường đối với phu quân cũng dùng ngôn ngữ bất kính, bây giờ lại làm xấu mặt ta. Ta muốn dùng bảy tội lớn để hưu ngươi!”
Lời này vừa nói ra, mấy trưởng bối muốn khuyên can cũng không tiện ba phải, còn người Tưởng gia lại tức giận đến mức nổi gân xanh muốn lý luận cùng Lương Hàm.
Thế nhưng Tưởng thị lại phất tay ngăn cản bọn họ, mặt mày bình tĩnh nói: “Có thể hưu thê đương nhiên là tốt, đến lúc đó đồ cưới của ta cũng không thể mang đi, chỉ có thể để lại Lương gia các người. Chỉ tiếc là lúc ta gả cho ngươi, Lương gia các ngươi khốn cùng đến mức chỉ còn một trạch viện hoang tàn, bên ngoài còn nợ tiền hàng rất nhiều. Sau khi ta gả đến, thay ngươi trả nợ bên ngoài, chấn hưng gia nghiệp cho ngươi. Ngươi muốn hưu ta, còn phải hỏi xem vương pháp có cho hay không đã.”
Phải biết rằng trong pháp lệnh kết hôn có “bảy tội lớn ba không được”. Bên trong “ba không được” kia thật sự có viết: không còn nhà để về, để tang công công bà bà ba năm, trước nghèo hèn sau phú quý. Ba điểm này không thể nào hưu thê được.
Trường hợp của Tưởng thị chính là trước nghèo hèn sau phú quý, nàng đã chấn hưng gia nghiệp Lương gia, còn Lương Hàm sau khi phú quý rồi lại muốn bỏ chính thê, thật sự là pháp lệnh không cho phép!
Lương Hàm bị Tưởng thị chặn lại đến cứng miệng, hắn căn bản muốn mượn cơ hội này hung hăng nhục nhã Tưởng thị một phen, đá nữ nhân đanh đá này ra khỏi Lương gia. Nhưng nay xem ra trừ phi Tưởng thị đồng ý, hai người yên ổn hòa ly, nếu không hắn không thể nào thoát khỏi mụ đàn bà ghê gớm này, ôm mỹ nhân quyến rũ cưới về phủ.
Thế là hắn liền sửa lại lời nói: “Nếu như ngươi với ta đều không muốn bỏ qua vậy hòa ly cũng được! Cần gì phải bày ra một ‘chiến trường’ lớn như thế, để người ta nhìn thấy rõ ngươi là một người đàn bà đanh đá?”
Vì thế trận bắt gian tại giường này kết thúc sau khi hai người viết xuống thư hòa ly.
Tưởng thị nói rõ ràng rành mạch, nàng cũng không muốn giấu giếm lừa gạt cưới gả, gọi Hồng gia đến nhìn rõ ràng, tình huống của Lương gia là như thế. Sau khi hòa ly sẽ nói rõ với nhi tử Lương Vân Sinh, hắn đã lớn nàng cũng không tiện chủ động dẫn theo. Nhưng nếu Lương Vân Sinh theo nàng rời khỏi Lương gia, vậy phải đổi thành họ Tưởng. Nếu ở lại thì đương gia chủ mẫu Lương gia cũng không phải là Tưởng thị. Một cô nương gia như Hồng Bình rất có thể phải gọi Tô Liên Phương kia làm bà bà.
Nếu đã như vậy, Lương gia không có đạo lý lừa một nữ nhi của người trong sạch vào cửa, còn phải gọi một con điếm bằng bà bà. Lúc trước nàng không nghe theo lời của phụ mẫu, khăng khăng muốn gả đến Lương gia, bây giờ xin Hồng Bình hãy nghĩ cho kỹ, đừng làm chậm trễ chung thân đại sự của chính mình.
Nói ra, Tưởng thị cũng đủ tàn nhẫn, thà rằng làm hỏng nhân duyên của nhi tử cũng nhất quyết không làm chuyện trái với lương tâm.
Hồng gia hiểu rõ ý tứ của Tưởng thị, trong lòng cũng rất khó xử mà vò đầu bứt tai. Chỉ lạnh mặt vội vàng rời khỏi ngõ nhỏ kia trở về nói rõ sự thật cho nữ nhi.
Hắn thở dài một hơi nói: “Mặc dù ta cùng Lương Hàm là bạn tốt, thế nhưng lúc trước có thể kết giao đính hôn, phân nửa là nhìn thấy Tưởng thị tài giỏi, tính cách lanh lẹ, ở cùng nàng ấy có thể tha cho tính tình ngang bướng của con. Bây giờ công công bà bà Lương gia đã náo loạn hòa ly, gia sự cũng rối bời, dựa vào cách nhìn của ta, hôn sự kia xem như thôi đi.”
Hồng Bình lắng nghe, một cô nương từ trước đến nay luôn vô tư lại tỏ ra phiền muộn, không đưa ra quyết định chắc chắn được.
Nàng ấy rầu rĩ không vui trở về, kể trận náo loạn hôm nay cho Tiếu Nương nghe.
Tiếu Nương âm thầm thở dài một hơi. Ở trong cốt truyện gốc, liên quan đến gia biến của Hồng Hận chỉ nói là Lương gia gạt người, là công công Lương gia cấu kết cùng quan phủ, phụ tử cấu kết với nhau làm chuyện xấu bán đứng Hồng gia, gây nên hỗn loạn.
Sau chuyến này, chỉ sợ bản thân Hồng gia cũng muốn kính trọng mà xa cách với Lương gia, tránh đi được khả năng phát sinh một trận loạn lạc sau này.
Cuối cùng Hồng gia suy nghĩ ba ngày, cũng mặc kệ cô nương có đồng ý hay không, liền gửi văn thư giải trừ hôn ước cho Lương gia.
Lương gia quá mức hỗn loạn, hắn không muốn nữ nhi gả qua phải nhận ấm ức!
Mặc dù Hồng Bình có phần thô lỗ dứt khoát nhưng lại là một con người hiếu thảo, đương nhiên sẽ không phản nghịch quyết định của phụ thân. Thế nhưng vừa nghĩ đến Lương Vân Sinh, trong lòng nàng ấy khó chịu, nằm trên giường không ăn không uống hai ngày trời.
Chử gia cũng sắp rời khỏi Kinh thành, Hồng gia sợ nữ nhi lại có gì dây dưa với Lương Vân Sinh, dứt khoát quyết định để nữ nhi một đường đi theo Chử gia, vừa vặn có Tiếu Nương ở bên cũng giải tỏa được phiền muộn trong lòng.
Nói thật thì thân là nữ nhân, nghe thấy những gì Tưởng thị gặp phải đương nhiên là trong lòng nổi giận. Chỉ là đêm đó, Tưởng thị hùng hùng hổ hổ đi bắt gian như thế, lại có thể giơ cao đánh khẽ, hòa ly là xong, thật sự khiến cho người ta cảm thấy chưa hả giận.
Nhưng mà trong lòng Hồng Bình không bỏ xuống được Lương công tử, liền nhờ người thỉnh thoảng hỏi thăm tin tức của Lương gia.
Đường xá đi về Tây Bắc dài dằng dặc lại buồn tẻ. Tiếu Nương nhìn thấy dáng vẻ ỉu xìu buồn bã của Hồng Bình cũng không tiện nói gì.
Sau một đường dài đi lại mệt mỏi, cuối cùng cũng đến trọng trấn Tây Bắc, tin tức mới nhất của Lương gia cuối cùng cũng truyền tới.
Thật sự không ngờ chính là hậu chiêu của Tưởng thị còn đang chờ! Hôm đó nàng huyên náo cực kỳ, mang theo người hai bên tộc đến, chuyện hòa ly hai gia đình Lương - Tưởng nhanh chóng truyền đi.
Trong phần đồ cưới của Tưởng thị còn có thuyền vận chuyển đường thủy, qua nhiều năm như vậy đã gửi dưới danh nghĩa Lương gia kinh doanh.
Đến khi tách ra khỏi Lương gia, tiểu nhị quen việc cùng chưởng quỹ nhiều năm hoàn toàn đi theo nữ đông gia. Hơn nữa thuyền hàng của Tưởng thị cũng lập tức hạ giá kinh doanh, đoạt đi không ít công việc của thuyền hàng Lương gia.
Về phần khách nhân, rất nhiều người cũng có giao tình nhiều năm với Tưởng thị. Hai gã chất tử Lương gia tính tình keo kiệt, tính toán chi li, quả thực không có cái rộng rãi phóng khoáng của người làm ăn, ai đã từng giao thiệp với hai gã này đều giận đến mức không muốn gặp lại lần thứ hai.
Kể từ đó, kinh doanh của Lương gia xuống dốc không phanh. May mà vốn liếng của Lương gia giàu có, có thể đau khổ mà chống đỡ, không thể không cùng Tưởng thị đánh lên cuộc chiến giá cả.
Nhưng Tưởng thị kinh doanh nhiều năm như vậy, của cải riêng của nàng có bao nhiêu Lương Hàm không hề hay biết, càng không thể biết mình có thể chống đỡ đến ngày Tưởng thị thu tay lại hay không.
Bên cạnh đó còn một chuyện quan trọng nữa, chính là Lương Vân Sinh vậy mà một đường từ Kinh thành đuổi đến trọng trấn ở Tây Bắc, quỳ gối bên ngoài Chử phủ cầu xin gặp mặt Hồng Bình một lần.
HẾT CHƯƠNG 75.
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
22 chương
17 chương
7 chương