Dưỡng đế

Chương 57 : Dưỡng đế

Chương 57:   Sở dĩ Lưu thị mở miệng ra liền muốn quy chụp cho Tiếu Nương làm việc không hợp quy củ, thật sự là vì tâm bệnh sau khi phu quân qua đời.   Với Lưu thị, chuyện phu quân đột tử nửa đường chính là đả kích quá lớn. Lúc trở về nông thôn, khó tránh khỏi người đứng ngoài hóng chuyện muốn Lưu thị tính toán bát tự của tức phụ tương lai cùng với bát tự mấy người trong nhà.   Kết quả là cái tính toán chẳng mấy quan trọng này lại cho ra kết quả bát tự của phu quân mình cùng Tiếu Nương xung khắc, trong lòng Lưu thị liền nổi lửa.   Thịnh Hiên biết được, đương nhiên khuyên nhủ mẫu thân, không thể hoàn toàn tin tưởng phiến diện vào những chuyện kỳ quái về quỷ thần hay những thuật sĩ giang hồ, mà đối đãi không đúng với người tốt.   Thế nhưng tự Lưu thị đã nhập tâm, luôn cảm thấy cái cớ bát tự xung khắc này đúng. Hối hận lúc trước đính hôn không có thẩm tra đối chiếu bát tự của Tiếu Nương với người trong nhà, đến mức gây ra sai lầm lớn.   Nhưng bát tự của Tiếu Nương cùng Thịnh Hiên lại rất hợp, nàng không thể dùng mấy lời nói của thầy bói để đi hủy hôn, cứ như thế liền gác sang một bên.   Nhưng hôm nay Thịnh Hiên vừa đến Chử gia vì ăn nhầm trái cây mà bị bệnh, trong lòng Lưu phu nhân liền sinh ra khúc mắc, có chút buồn bực với Tiếu Nương.   Mặc dù Thịnh Hiên vẫn đang ho chưa dứt nhưng nghe lời Lưu thị có chút cảm thấy không dễ nghe thì nói: “Trái cây kia chính là loại quả được tiến cống, nếu như có độc sao dám để cho quý nhân ăn được? Có thể thấy ta không có lộc ăn, ăn không được loại quả kỳ lạ này, liên quan gì đến Tiếu Nương? Nhà nàng ấy đã tận tâm nhiệt tình hậu đãi, chúng ta cảm kích còn không kịp, sau lưng dị nghị người ta không phải là những gì quân tử có thể làm.”   Lưu thị biết nhi tử chính là người trời sinh thích giáo huấn người khác, thấy hắn vừa ho khan lại vừa nói chuyện rất vất vả, vội vàng phụ họa: “Được được được, mẫu thân biết Tiếu Nương kia là người biết quan tâm chăm sóc nhất, con đừng nói nữa… Bích Hoàn, mau mau đem nước lê lên cho công tử uống nhuận họng.”   Khi này Bích Hoàn đã ép ra nước lê, sau khi đưa lên cho Thịnh Hiên liền lấy khăn nóng, tỉ mỉ chườm mấy nốt đỏ trên mặt.   Lưu thị đã dùng nhiều nha hoàn như vậy, nhưng chỉ có mỗi Bích Hoàn này là tri kỷ nhất. Nghe nói phụ thân của nàng ta chính là một tú tài ở Giang Tây, gia đạo sa sút, nàng ta theo người nhà chạy nạn bị lạc nhau, do đó mới lưu lạc đến tận đây. Từ phong thái kia của nàng ta, quả nhiên là có xuất thân tiểu thư, lại không hề yếu ớt, không những thế còn cẩn thận chu đáo.   Lưu thị thấy tốt mới để cho nàng ta đi hầu hạ bên cạnh nhi tử.   Mặc dù Bích Hoàn xinh đẹp nhưng nàng ta cũng không phải là hồ ly tinh quyến rũ kẻ khác. Nhi tử cũng không phải là hài tử có đạo đức cá nhân bại hoại, cũng không phải là chuyện gì cần phải e ngại.   Hơn nữa sau này cho dù nhi tử thành thân, trong phòng cũng cần có người biết nóng biết lạnh. Lưu thị có ý định để Bích Hoàn hầu hạ bên người Thịnh Hiên, nếu như Tiếu Nương kia có đức hạnh của nữ tử, có thể chấp nhận người khác, rộng rãi độ lượng có thể nâng Bích Hoàn lên làm nha hoàn thông phòng cũng tốt. Thịnh gia vẫn chỉ có duy nhất một người người kế thừa huyết mạch, cốt nhục quá đơn bạc. Nếu như thế hệ của Thịnh Hiên có thể khai hoa tán diệp, sinh nhiều hài tử chút mới tốt…   Thế nhưng Thịnh Hiên cũng không biết được dự định của mẫu thân, chỉ từ từ nhắm hai mắt, mặt lộ vẻ mỉm cười, nhớ đến tình cảnh nhìn thấy Tiếu Nương vào ban ngày, chấp nhận để Bích Hoàn cầm khăn ấm, lau nhè nhẹ…   Ngày hôm sau, Tiếu Nương mới biết chuyện Thịnh Hiên bị dị ứng, vì thế để lang trung điều chế một ít thuốc bôi, để Hàn Yên đưa qua Tây Uyển cho Thịnh gia.   Lúc Hàn Yên đưa qua, Thịnh Hiên đang ôn bài. Bích Hoàn kia đang đứng sau lưng hắn vừa quạt vừa mài mực. Hình ảnh kia giống như một đôi phu thê ân ái.   Hàn Yên nhìn không vừa mắt chút nào, nhất thời ho khan mấy tiếng, đợi đến khi hai người ngẩng đầu mới bước qua.   Bích Hoàn ngẩng đầu thấy nha hoàn bên cạnh Tiếu Nương đến, đương nhiên cũng tự nhiên cười nói bước ra đón: “Vì sao Hàn Yên tỷ tỷ phải tự mình đến, sau này muốn đưa cái gì chỉ cần gọi ta chạy qua mới phải…”   Hàn Yên cố ý tránh nàng ta ra, đưa hộp thuốc trình lên trước bàn Thịnh Hiên cất cao giọng nói: “Đại cô nương nhà ta nghe nói Thịnh công tử ăn quả bị nổi sởi, cố ý mời lang trung điều chế một ít thuốc bôi, xin công tử bôi mỗi ngày ba lần.”   Thịnh Hiên mỉm cười cầm hộp thuốc mỡ, nhìn Hàn Yên nói: “Thay ta cảm ơn Chử tiểu thư… Xin Hàn Yên cô nương chuyển lời giúp ta, nếu như buổi sáng ngày mai có rảnh, ta muốn mời cô nương đến hoa viên tản bộ, trực tiếp gửi lời cảm ơn.”   Hàn Yên nghe xong, đương nhiên mỉm cười đồng ý, quay người liền đi đưa tin cho Tiếu Nương.   Đợi đến sau khi Hàn Yên đi, Bích Hoàn lại bước đến quạt cho Thịnh Hiên, chẳng qua bờ môi cắn một nửa, nhẹ giọng nói: “Công tử luôn nói Chử gia tiểu thư dịu dàng thân thiện… Chắc là có thể chấp nhận người, nhưng bây giờ ngay cả nha hoàn bên người nàng ấy cũng không dễ thân cận… Tương lai nếu như Chử tiểu thư muốn đuổi ta đi… Công tử ngài sẽ…”   Ngòi bút của Thịnh Hiên dừng lại, trên tờ giấy Tuyên Thành rơi xuống một bãi mực ngân, hơi luống cuống mà hạ giọng nói: “Đừng nhắc đến nữa… Tóm lại là ta không đúng, sau này cũng sẽ cho ngươi đất dung thân… Nhưng mà sau này không được vượt khuôn phép mà nghị luận Chử tiểu thư, không được nhắc lại!”   Bích Hoàn nghe vậy tất nhiên là thoải mái cười một tiếng, lại kề sát người lên Thịnh Hiên dịu dàng nói: “Bích Hoàn tin công tử không phải là người phụ lòng…”   Thịnh Hiên hơi cắn răng, lông mày của hắn nhíu chặt lại.   Lời nói của Bích Hoàn thật sự là một bí mật. Trung thu năm ngoái, Lưu thị dẫn theo Nghiên Tuyết về nhà mẹ đẻ ăn Tết, thuận tiện ở lại mấy ngày.   Còn Thịnh Hiên vì muốn đọc sách tất nhiên sẽ ở nhà. Hôm đó là ngày Tết, nha hoàn Bích Hoàn lấy một bình rượu đi hâm.   Hắn cũng nhất thời mê rượu, vậy mà uống không ít, sau đó rượu ngấm cũng không biết vì sao toàn thân khô nóng, càng ngày càng không thể nào khống chế, cuối cùng mơ mơ hồ hồ mà ở cùng một chỗ với Bích Hoàn…   Trước kia hắn chưa từng ở cùng với nữ tử, hơn nữa Bích Hoàn chủ động, đương nhiên là không thể nào kiềm chế được. Đợi qua ngày hôm sau khi tỉnh rượu, ván đã đóng thuyền, hối hận cũng đã muộn.   Bích Hoàn quỳ gối trên giường đau khổ cầu khẩn hắn đừng báo lại với Lưu phu nhân, như thế phu nhân đương nhiên sẽ cho là nàng ta quyến rũ, dụ dỗ công tử đuổi nàng ta ra ngoài. Đến lúc đó nàng ta thật sự ngoài tấm thân không có gì cả, chẳng phải là phải lưu lạc đầu đường xó chợ, mặc cho người ta nhục mạ?   Bích Hoàn cũng nói thẳng, tuyệt đối không dám có tâm tưởng muốn vượt quyền, sau này đương nhiên sẽ tận tâm hầu hạ công tử cùng phu nhân.   Còn Thịnh Hiên cảm thấy Bích Hoàn thất thân là do mình say rượu thất đức. Nếu cứ như vậy mà đuổi nàng ta ra ngoài, chẳng phải là hắn không khác gì súc sinh hay sao? Ngay trong lúc nhìn thấy nước mắt của Bích Hoàn, Thịnh Hiên ảo não tự trách, càng sợ Tiếu Nương biết được hơn.   Thế là hai người không ai đề cập đến, tự mình giấu giếm.   Thế nhưng hai người thật sự là đã có tư tình, từ đó về sau Bích Hoàn tự cho mình là người của công tử, lúc hầu hạ bên người cũng không chút kiêng kị. Thịnh Hiên làm sai trước cũng không tiện khiển trách Bích Hoàn, thời gian qua lâu, cũng chậm rãi trở nên tự nhiên.   Bây giờ Bích Hoàn nhắc lại, Thịnh Hiên đương nhiên là khó xử.   Thế nhưng hắn cảm thấy Tiếu Nương nhất định sẽ không giống như lời nói của Bích Hoàn, mặc dù hắn không yêu Bích Hoàn nhưng cũng phải chịu trách nhiệm với nàng ta. Nếu không thì một cô nương thất thân thì sau này làm sao lấy chồng được?   Còn bên chỗ Tiếu Nương cũng nghe Hàn Yên bẩm báo: “Đại cô nương, ngài không nhìn thấy được, quạt thôi nhưng lại đứng gần như thế, không sợ quạt ra rôm của công tử nhà nàng ta sao? Dựa vào cái nhìn của ta, Bích Hoàn kia cũng không phải là thể loại tốt lành gì!”   Tiếu Nương im lặng lắng nghe không chút tiếng động, chỉ nói Hàn Yên chú ý đến lời ăn tiếng nói một chút, đừng có nói lung tung, làm cho người ta quy chụp mình không có quy củ.   Bây giờ nàng còn chưa gả cho Thịnh Hiên, đương nhiên là không thể nào quản lý dạy dỗ hạ nhân của Thịnh gia. Hơn nữa, cho dù có gả qua, thế nhưng nếu Bích Hoàn kia được Lưu phu nhân sủng ái, được cân nhắc lên làm thông phòng, nàng làm nhi tức cũng không thể nào phản đối được.   Thời đại này chính là như vậy, nếu như đem ra nha môn phân xử, chẳng qua cũng chỉ có cái danh ghen tị rơi xuống đầu nàng. Trừ phi giống như Thiều Hoa Công chúa, ỷ nhà mẹ đẻ Hoàng gia, đánh chết những nha đầu dám câu dẫn phu quân của nàng ta, giết gà dọa khỉ.   Nói cách khác, làm trượng phu chỉ cần tiền bạc đủ nhiều, chức năng thận không bị suy giảm thì muốn cưới nhiều hay ít đều hợp tình hợp pháp.   Chẳng qua là ngày hôm sau lúc đi dạo trong hoa viên, Tiếu Nương nhìn Bích Hoàn đang nhắm mắt theo đuôi Thịnh Hiên, cũng không chút tiếng động nói: “Sau này ta với chàng thành hôn, ta muốn dẫn theo nha hoàn bên người nhiều một chút. Vì đó, trong phòng của chàng cũng không cần lưu thêm, Bích Hoàn tài giỏi vậy để lại cho Lưu phu nhân dùng đi.”   Kết quả lời này còn chưa nói dứt, Bích Hoàn kia liền vội vàng nhìn về Thịnh Hiên gọi: “Công tử…”   Thịnh Hiên khó xử mà nhìn Tiếu Nương nói: “Lưu thêm một nha hoàn cũng không sao mà, việc này… sau này lại nói đến.”   Tiếu Nương mỉm cười, cũng không nói tiếp. Chỉ thử một lần như thế, nàng liền biết Bích Hoàn này cùng với Thịnh Hiên nhất định là có chút gì đó.   Ai chủ động đều không quan trọng. Quan trọng chính là Thịnh Hiên tự giác nhận trách nhiệm với Bích Hoàn, sẽ không để cho nàng ta rời đi.   Quân tử có đức, đương nhiên là đáng giá để tán thưởng. Thế nhưng cái phần đạo đức phẩm hạnh này lúc dùng để đối đãi với nữ nhân khác, thân là thê tử thường sẽ hy vọng chi bằng trượng phu của mình là tiểu nhân.   Vì Thịnh Hiên đã phạm vào, trái tim đang ấm áp nhảy nhót của Tiếu Nương bị dội nước lạnh, lạnh đến mức đốt không thể nào đỏ lửa lên được.   Kể từ đó, Tiếu Nương không nói gì thêm, lúc đi đến chỗ con đường mòn phân nhánh, sau khi phúc lễ với Thịnh Hiên, liền trực tiếp đi thẳng.   Nhất thời Thịnh Hiên không biết nên giữ Tiếu Nương lại như thế nào, chỉ nóng nảy đến mức đứng nguyên một chỗ, nhìn bóng lưng Tiếu Nương đi không hề quay đầu lại, miệng há ra lại khép lại.   Đợi sau khi hắn quay người lại, đôi dòng nước mắt của Bích Hoàn lại chảy xuống: “Đều do ta không tốt, chọc Đại cô nương tức giận. Nếu như Đại cô nương nhìn ta không vừa mắt, đợi sau khi công tử thành thân, ta tự mình đi cầu xin... Đến lúc đó, tìm chỗ thanh tịnh, nhảy sông đi đầu thai, cầu mong đời sau hữu duyên với công tử, lại ở bên người công tử làm trâu làm ngựa nối lại tiền duyên…”   Thịnh Hiên nghe Bích Hoàn tìm cái chết, chỉ vội vàng nói: “Chử tiểu thư cũng không nói đuổi ngươi đi, ngươi đi tìm chết làm gì?”   Bích Hoàn nghe vậy, lấy khăn lau nước mắt, nói khẽ: “Công tử cũng đừng lo lắng Đại cô nương giận người. Ta nghe tiểu thư nói qua, Chử gia Đại tiểu thư là người lễ nghĩa nhất, lại khiêm tốn, bây giờ nàng ấy đã khổ cực đợi người ba năm, cũng đã mười chín, nếu như muốn gả cho nhà khác cũng khó khăn… Chẳng qua ồn ào huyên náo chút thôi, người rảnh rỗi khuyên nhủ một chút là được.”   Thịnh Hiên không nói gì thêm, chỉ mang phiền muộn cùng cô đơn rời khỏi hoa viên, còn Bích Hoàn vẫn nhắm mắt theo sau đuôi hắn…   Chỉ nói đến Tiếu Nương, sau khi quay về từ hoa viên, thật lâu sau không nói đến lời nào. Chọc cho trong lòng Hồng Bình, người đến tìm nàng, buồn bực trực tiếp hỏi: “Là ai trêu chọc ngươi, vì sao lại không vui?”   Tiếu Nương khẽ thở dài, quyết định phỏng vấn cô nương nguyên bản ở nơi này, liền hỏi: “Nếu như nguơi phát hiện vị hôn phu đã sớm có thông phòng nên xử trí thế nào?”   Hồng Bình trừng mắt nhìn hỏi: “Trước hay sau khi thành hôn?”   “Nếu trước khi thành hôn thì sao? Còn sau khi thành hôn thì thế nào?”   Hồng Bình không chút do dự trả lời: “Trước khi thành hôn thì không gả, sau khi thành hôn sẽ để cho hắn quyết định, tóm lại chỉ có thể lưu lại một người! Cô nãi nãi ta đây không kiên nhẫn đi quản lý dạy bảo một sân lớn nhỏ thê thiếp.”   Tiếu Nương khâm phục ôm quyền, đồng thời cảm thấy mình phỏng vấn nhầm người, mày có thể trông cậy vào một sát thủ liên hoàn tuân theo nữ đức hay sao? Hồng Bình là ví dụ, căn bản không có tính tham khảo.   Thế nhưng nói cũng đúng, nàng còn chưa gả vì sao phải oan ức chính mình?   HẾT CHƯƠNG 57.