Dưỡng đế

Chương 51 : Dưỡng đế

Chương 51:   Chẳng qua là sau đó, hai bàn ngồi sát nhau cũng không có giao lưu gì nhiều, ngay khi Liên Sơn tiên sinh đến, đại sảnh bỗng nhiên yên tĩnh lại. Cả người mặc áo tay rộng màu xanh nhạt, trên đầu bọc một cái khăn lụa, Liên Sơn tiên sinh ra vẻ là một danh sĩ ẩn dật, ngón tay dài đánh đàn, tiếng đàn du dương truyền đến.   Tất cả mọi người đều nín thở tĩnh tâm, chìm vào bên trong tình cảnh mà tiên sinh đang vẽ ra.   Chỉ có Tiêu Nguyệt Hà là không mấy quan tâm, mấy lần quay đầu nhìn Chử Đại tiểu thư. Thế nhưng cũng chẳng biết từ khi nào Tùy Phong kia đã đổi chỗ với Tiếu Nương, vừa vặn ngăn cách ánh mắt của hắn.   Mỗi lần hắn quay đầu nhìn, luôn luôn nhìn thấy Tùy Phong cũng vừa lúc quay đầu sang nhìn mình, bốn mắt nhìn nhau, có chút xấu hổ không nói nên lời.   Cứ như vậy một hồi nhã nhạc kết thúc, mặc dù Tiêu Nguyệt Hà ngồi ngay bàn bên cạnh Tiếu Nương, vậy mà đến khuôn mặt cũng không được nhìn thấy mấy lần. Trong lòng Thế tử gia khó tránh khỏi có chút cảm giác bị đè nén.   Nhưng mà trong những trường hợp xã giao kiểu này, cho dù muốn nói mấy lời thân cận bí mật cũng không hề dễ dàng. Tiêu Nguyệt Hà nghĩ đến chuyện này, liền quay người thì thầm với muội muội của hắn là Tiêu Nguyệt Nhu ở bên cạnh mấy câu.   Tiêu Nguyệt Nhu có chút không tình nguyện, nhưng từ trước đến nay nàng đều nghe lời huynh trưởng. Thừa dịp tiên sinh lên dây đàn uống trà, trong lúc chờ đến khúc tiếp theo, nàng liền nói với Tiếu Nương: “Chử tiểu thư lâu rồi chưa từng đến phủ làm khách, ta cùng mẫu thân đều nhớ mong. Nếu như ngày mai có thời gian rảnh rỗi ghé qua phủ của ta một lần…”   Không đợi Tiếu Nương từ chối, Tùy Phong ngồi một bên mở miệng nói: “Thật sự là không khéo, ngày mai trong phủ có khách, chỉ sợ là không đi được…”   Lần này Tiêu Nguyệt Hà thật sự không thể nào nhịn cái tên tiểu vô lại cống sinh chẳng biết học lễ nghi ở chỗ nào này nữa, nhếch lông mày lên nói: “Chư vị tỷ tỷ đều lớn tuổi hơn so với ngươi, tại sao có cái lý để ngươi trả lời thay?”   Tùy Phong hừ một tiếng, lạnh lùng trả lời: “Bởi vì khi ta xuất phủ, phụ thân có dặn dò rất nhiều, thân thể của tỷ tỷ gần đây mệt mỏi vốn không nên xuất phủ, chẳng qua chỉ để nàng ra ngoài giải sầu, do đó mới ra ngoài ngồi một chút. Thế nhưng lại không có tinh thần cùng sức lực nói chuyện phiếm với người khác, không thể thiếu được việc ta là một đệ đệ nhỏ tuổi hơn thay tỷ tỷ chia sẻ bớt việc. Xin Thế tử gia thông cảm một chút, nếu như có gì còn muốn hỏi gia tỷ, ta sẽ trả lời từng vấn đề một.”   Đệ đệ yêu thương gia tỷ, đạo lý này đi khắp thiên hạ cũng không sợ. Trong nháy mắt Tiêu Nguyệt Hà không thế nào vạch lá tìm sâu được, đương nhiên không tiện tiếp tục trách cứ.   Trong lòng Tiếu Nương âm thầm thở dài, vốn là một buổi nhạc hội tốt đẹp, cứ như vậy bị người ta làm phiền đến nhã hứng, đáng tiếc đã giao phong bao năm mươi lượng trà nước, chỉ nghe được một khúc liền phải đi.   Tùy Phong đã nói thân thể của nàng mảnh mai, nếu như không choáng một chút dường như không hợp với tình cảnh cho lắm. Cho nên chỉ trong chốc lát, Tiếu Nương liền dùng khăn lụa ấn trán, nói lúc nãy khi vừa xuống xe ngựa hình như ra chút mồ hôi lại bị gió lạnh thổi vào lỗ chân lông vì thế có chút không thoải mái.   Thế là dưới sự nâng đỡ của hai vị tỳ nữ, hai vị cô nương Chử gia tính luôn cả vị thiếu gia liền rút lui khỏi chiến trận từ sớm.   Tiêu Nguyệt Hà nhìn qua cái bàn trống không bên kia, trên chén trà mới uống mấy hớp còn có vết son màu đỏ, trong giây lát trong lòng cũng trống rỗng.   Hắn quyết định khi trở về sẽ nhắc đến với mẫu thân, muốn nói rõ tâm ý của bản thân, cưới Tiếu Nương nhập phủ mới tốt.   Kiều Y còn chưa chơi đã. Lúc mới xuống xe ngựa vốn là muốn hẹn với mấy tiểu thư thân thiết, sau khi nghe xong nhã nhạc thì tập trung cùng một chỗ ném đũa vào bình, chơi bời một phen.   Ai ngờ gia tỷ choáng đầu, bệnh đến mức trắng bệch ra.   Ngay lúc lên xe ngựa, nàng liền phàn nàn nói: “Tùy Phong nói bừa cái gì vậy? Từ khi nào thân thể ngươi ốm yếu? Mấy ngày trước còn cùng Hồng Bình tỷ tỷ hai người luyện bao cát, vì sao hôm nay gió thổi qua liền ngã?”   Sau khi Tiếu Nương lên xe ngựa, đầu liền hết đau, chỉ dựa vào nệm êm trên xe ngựa nghiêm mặt nói: “Sau này cách phủ Quận chúa xa một chút, nói chuyện cũng phải chủ ý.”   Bây giờ Kiều Y cũng đã lớn lên, đương nhiên cũng có thể nhìn được sắc mặt một chút, thế là lại gần sát bên Tiếu Nương nói: “Vị Thế tử gia kia bình thường luôn có dáng vẻ không nhìn trúng ai cả, chẳng biết vì sao mỗi lần yến tiệc đều luôn tìm tỷ tỷ nói chuyện. Mấy ngày trước, ở đầu ngõ nhà chúng ta cũng thường nhìn thấy hắn… Thế tử gia đó không phải là coi trọng ngươi chứ?”    Tiếu Nương hiếm khi trừng mắt về phía Kiều Y nói: “Nói bậy bạ gì đó? Ta nói người khác, Thế tử gia coi trọng ta làm gì?”   Kiều Y cười khúc khích: “Cuộc sống tốt đẹp như vậy, tự nhiên có người thích. Bây giờ người ta đều nói Quận chúa vội vã làm mai cho Thế tử gia. Nếu như hắn thật sự nhìn trúng ngươi, ngươi nên như thế nào? Không bằng để cha từ hôn với Thịnh gia, gả vào phủ Quận chúa. Ba năm đó, ai cũng không nói chắc chắn được chuyện gì.”   Nói đến đây, nàng nhếch miệng, quyết định nói ra mấy tin đồn bát quái mà mấy ngày trước mình đến phủ của tiểu thư khăn tay chi giao làm khách nghe được.   “Ngươi cũng biết thật ra vị thiên kim Lễ bộ Tả Thị lang Mạnh gia, lúc trước nàng ấy cũng giống ngươi, trước khi qua cửa nhà chồng thì Tống Thông phán gia lại có tang, chết bà bà. Kết quả sau khi ba năm giữ đạo hiếu, Mạnh Thị lang bởi vì bản án kết đảng năm đó mà bị liên lụy, bị giáng chức trở thành Huyện lệnh. Mạnh tiểu thư kia nói sợ nhà hôn phu bị liên lụy nên hủy hôn, chuyện hôn nhân giữa hai nhà xem như thôi. Đáng thương cho Mạnh tiểu thư, vốn nên xuất giá vào năm mười sáu, cứ thể kéo dài đến năm mười chín. Hơn nữa bởi vì phụ thân bị biếm quan, ngay lúc đó không tìm được ai thích hợp, tiểu thư quan lại thật tốt sao có thể gả cho nông phu tiểu lại được? Bây giờ nàng đã hai mươi ba, mắt thấy không thể gả cho lang quân thiếu niên. Có mấy công tử ba mươi tuổi muốn tục huyền, nhưng mà người ta đều cưới mấy cô nương mười sáu mười bảy chưa lập gia đình. Nàng cứ như thế cao thì cao không tới, mà thấp cũng thấp không xong. Trước đó mấy ngày còn có người mới về từ huyện Kính, nghe nói trong nhà nàng cho tìm cho nàng một người góa vợ bốn mươi tuổi, đã có một đời vợ, trở thành đương mẫu cho ba nhi tử tuổi tác cũng không chênh lệch với nàng là mấy…”   Tiếu Nương biết Kiều Y không hề nói bậy. Ban đầu Mạnh tiểu thư cũng là mỹ nhân đoan trang tao nhã nổi danh trong Kinh thành, đáng tiếc gặp phải một người không giữ chữ tín. Khi không bị trì hoãn ba năm, sau khi qua khỏi độ tuổi hôn phối ở cổ đại, lại bởi vì nguyên nhân của phụ thân mà nhanh chóng giảm giá trị trong thị trường tình yêu hôn nhân, cuối cùng bị người nhà bán phá giá để giải phóng tồn kho.   Còn cái tên bội bạc, bội ước Tống gia công tử kia lại nhanh chóng đưa sính lễ nhà khác, bây giờ đã có cả đôi nhi nữ.   Cũng vì lẽ đó mà mẫu thân Hồ thị cực kỳ lo lắng. Dù sao thì ở cổ đại, thời kỳ hoàng kim của nữ nhi quá ngắn, một khi đã quá thời hạn, có nguy cơ héo rũ trong nhà.   Nếu như cấp bậc tốt một chút, vậy thì cũng dễ nói chuyện, luôn luôn có thể tìm được một sự lựa chọn.   Nhưng nếu như ánh mắt mình hơi cao, vẫn một mực trì hoãn, cũng chỉ có thể để trong nhà gom góp bạc lập một cái am. Đợi đến khi phụ mẫu không còn, liền ra ngoài thắt mái tóc dài làm bạn với cuộc sống kham khổ cô tịch, miễn tăng thêm phiền phức cho đám con cháu.   Ngay lúc Kiều Y nói đến khí thế hừng hực, rèm xe lại bị Tùy Phong vén lên, hắn ngồi trên lưng ngựa giọng lạnh lùng nói: “Có gì mà lo lắng? Nếu như Thịnh học huynh bất nghĩa, ta sẽ nuôi Tiếu Nương, sẽ không để cho nàng đói… Ngược lại là ngươi kìa, mau mau làm mai đi, không phải chỉ một lần là có thể gả được, tương lai còn phải đóng một cái am, phiền phức lắm!”   Nói xong lời này, không thể tránh được hai người lại ầm ĩ một hồi lâu.   Nhưng mà Tiếu Nương thật sự nhớ kỹ, tiểu tử Tùy Phong đã không ít lần nói sẽ nuôi nàng.   Tấm lòng thuần khiết thiện lương, tuy ngây thơ nhưng rất đáng ngưỡng mộ. Do đó không thể nào thiếu được chuyện phát ra một chút ánh sáng cùng nhiệt tình của Trưởng tỷ, về đến nhà, tự mình đi đến thư phòng của hắn, cắt gọt hoa quả cho hắn.   Còn Tùy Phong cũng vô tình hay cố ý phô ra vết sẹo mới trên cánh tay mình, nói sơ qua về những nguy hiểm ở Mạc Bắc mà hắn gặp phải, làm cho Tiếu Nương đau lòng một chút, lại thay hắn vuốt ve cánh tay xoa xoa bóp bóp.   Nhìn thấy dáng vẻ ăn vạ nằm bẹp trên nhuyễn tháp, lấy cớ đọc sách mệt mỏi của hắn để cho mình xoa bóp đấm lưng thật sự không khác gì lúc còn bé. Có thể thấy được vẻ thành thục trưởng thành của tiểu tử này, phần lớn là giả vờ.   Về phần Thân Dương Quận chúa, cuối cùng cũng không thể nào thắng nổi cái kiểu đòi hỏi quấy rầy của nhi tử, ủy thác người trong cuộc đến Chử gia thăm dò ý tứ. Nói là Quận chúa nhà mình thích đứa nhỏ Tiếu Nương này, luôn tiếc hận bản thân không thể kết thành thông gia. Nếu như bên Thịnh gia kia xảy ra sự cố, chẳng phải là làm trễ nải hài tử hay sao? Nếu như Chử gia có ý, bà nguyện ý cưới hỏi đàng hoàng, đón Tiếu Nương vào phủ làm phu nhân chính thức đầu tiên.   Sau khi Chử Thận nghe Tiếu Nương kể về chuyện nàng cùng Hồng Bình gặp nạn trong ngõ tối, cũng giống như Tùy Phong cho Thế tử gia thành lam nhan họa thủy, gốc rễ gây ra tai họa.   Huống chi thông phòng của phủ Thế tử liên tiếp sảy thai, liền biết Quận chúa cũng không quan tâm đến đạo đức cá nhân của nhi tử, để mặc thời niên thiếu của hắn phóng túng.   Bản thân Chử Thận không có ham mê nạp thiếp cũng không quen nhìn mấy kẻ trầm mê nữ sắc. Đương nhiên sẽ không mời chào kiểu hiền tế này.   Hơn nữa mặc dù hắn nhận được sự đề bạt của phủ Quận chúa. Thế nhưng Thái tử đã từng ám chỉ với hắn, đã vào Cấm vệ quân, vẫn nên có chút khoảng cách với Bộ binh mới tốt. Vì thế dù Tiếu Nương không gả cho nhà ai, hắn cũng không muốn trèo cao vào phủ Quận chúa.   Cho nên người đến truyền lời, hắn cũng tỏ rõ ý tứ. Chử Thận hắn không phải là người bất tín. Thịnh Hiên là người hòa khí, chính trực, khiêm nhường, Thịnh gia còn gặp phải biến cố, hắn sao có thể bội bạc? Trừ phi Thịnh gia đến đây hối hôn, còn không gia đình hắn tuyệt đối không có ý định từ hôn.   Sau khi lời này được truyền ra, Quận chúa cũng nhẹ nhàng thở ra một cái thật lớn. Bà chỉ nói với Tiêu Nguyệt Hà, không phải là mẫu thân bà không nghĩ cho hắn mà thật sự là người ta không hề nguyện ý.   Phủ Quận chúa chúng ta cho dù là có quyền có thế như thế nào cũng không thể làm ra chuyện ép cưới được, càng không thể nào ép cưới nữ nhi của người hầu cận bên cạnh Vạn tuế gia. Bằng không chẳng cần hắn phải viết tấu chương mà chỉ cần cáo trạng trước mặt Vạn tuế gia, Tiêu gia chính là không thể gánh nổi hậu quả.   Tiêu Nguyệt Hà không phục, cuối cùng trong một lần du sơn, chặn Tiếu Nương lại muốn thẳng thắn nói chuyện với nàng.   Trong lòng Tiếu Nương biết rõ, đối với loại người này, phát thẻ người tốt là không thể dùng, mà phải nói toạc ra, làm cho hắn chặt đứt sự nhớ thương mới tốt. Do đó nàng ngừng lại bên đường núi trong chốc lát nói rõ cho hắn.   Tiêu Nguyệt Hà nói thẳng hắn nhớ mong nàng, cũng cam đoan nếu như nàng đáp ứng hôn sự đương nhiên sẽ dọn dẹp phân phát hết đám thông phòng sạch sẽ mà cưới nàng.   Tiếu Nương không chút tiếng động nghe người thanh niên có chút kích động nói xong, trả lời: “Ta với ngươi chẳng qua chỉ gặp mặt vài lần, có một lần ngay tại chốn buôn hương bán phấn… Ta cùng với nam nhi Thịnh gia lại là thanh mai trúc mã, Thế tử gia so ra tình nghĩa không bằng. Hơn nữa Thịnh lang cũng đối đãi với ta chân thành, cũng không có hồng nhan tri kỷ như Thế tử gia. Gia thế của ngài cao quý, đương nhiên sẽ kế tục, không cần phải kham khổ học hành, đương nhiên cũng không có tấm lòng cùng chí tiến thủ, thật sự không phải là người mà Tiếu Nương ta có thể ái mộ… Xin Thế tử gia sau này thận trọng từ ngữ cùng việc làm, đừng làm liên lụy đến ta. Ngươi tùy tiện cầu thân với ta như thế, thật sự là không hiểu được, cũng thật là vô lý!”   Sau khi nói xong, nàng không nhìn đến khuôn mặt tức giận đến xanh mét của Tiêu Nguyệt Hà, dẫn theo Hàn Yên đi bên người, cũng không quay đầu lại mà đi khỏi đường núi.   Tiêu Nguyệt Hà nghe hiểu được ý tại ngôn ngoại bên trong mấy lời của Tiếu Nương, rõ ràng mỉa mai hắn là một thiếu gia ăn chơi, không có óc cầu tiến, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.   Từ nhỏ hắn vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng bị nữ tử nói thẳng nhục nhã ngay trước mặt như thế. Trong giây lát, hắn tức giận đến mức hốc mắt muốn nứt ra, gân xanh nổi lên đầy mặt.   Chử Tiếu Nương! Ta nhất định phải để cho ngươi nói biết vậy không làm! Từng chữ từng chữ nuốt trở lại mấy lời ngươi vừa nói!   HẾT CHƯƠNG 51.