Dưỡng đế
Chương 47 : Dưỡng đế
Chương 47:
Đáng tiếc là nếu như miệng của thiên kim Chỉ huy sứ phun ra ác ngữ, chỉ sợ sẽ trở thành chủ đề bàn tán trong Kinh thành ngày mai.
Do đó Tiếu Nương chỉ khẽ phúc lễ một cái, nói thật sự không cần, sau đó cũng không thèm nhìn hắn mà xoay người đi vào chùa.
Đợi đến khi mẫu nữ ba người các nàng bước vào bên trong chùa, cắm hương nến xong, thành tâm thành ý cầu nguyện một lúc, sau đó quyên tiền nhang đèn, thay cha cầu một cái bùa bình an liền xuống núi trước.
Kiều Y du sơn còn chưa tận hứng, nhưng sau khi nhìn thấy cái váy ướt đẫm của Tiếu Nương cũng không nói gì nhiều mà cùng nhau xuống núi.
Đợi đến khi hồi phủ, Tiếu Nương đổi qua một bộ thường phục rộng rãi, ngồi ngay ngắn phía trước cửa sổ.
Không sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ thương. Lần này nếu như Thiều Hoa Công chúa đã để ý mình, loại hãm hại này sẽ liên tiếp xảy ra. Dựa vào tâm tính của bà ta, đúng là không có lòng từ bi.
Chỉ có phủi sạch quan hệ để cho Công chúa biết mình sẽ không dính líu quan hệ với Thế tử gia, mới có thể tránh được trận tai họa này…
Ngay lúc Tiếu Nương không nghĩ ra được biện pháp nào, một người bạn cũ của cha đến đây bái phỏng.
Người này chính là Hồng gia vẫn luôn cung cấp hàng hóa cho Chử gia. Mấy năm nay mặc dù hắn cũng đã đến đây bái phỏng cha mấy lần, nhưng lần nào cũng có bộ dáng vội vội vàng vàng.
Vị Hồng gia này nói ra cũng là một nhân vật. Chuyện làm giàu thời trẻ có chút không phân rõ trắng đen, giao thiệp cực kỳ rộng rãi, bạn bè tứ phương.
Chỉ là Tiếu Nương cũng nghe cha mập mờ nhắc đến, cũng không biết đại danh của vị này là gì. Nhưng mà lần này Hồng gia đến không đúng lúc.
Bởi vì cha hộ tống Thịnh gia trở về quê quán ở nông thôn, cộng thêm chuyện xử lý tang sự, đến bây giờ vẫn chưa về. Vì mẫu thân còn đang mang thai, thế là Tiếu Nương cùng Hồ thị tiếp đãi vị Hồng gia này.
Hồng gia không ngờ lần này mình đến mà lại vồ hụt. Lần này, hắn đến Kinh thành còn dẫn theo nữ nhi của mình là Hồng Bình, căn bản muốn tạm thời gửi gắm ở nhà bạn tốt Chử Thận mấy ngày. Không ngờ hắn không có nhà, mà mình lại muốn đi xa, nhất thời không tiện dẫn theo bên mình, bất giác cảm thấy khó xử.
Tiếu Nương biết nếu như phụ thân có ở nhà, tất nhiên cũng sẽ đồng ý nhận người. Cả nhà các nàng đều nhận lấy ân tình của Hồng gia, đương nhiên phải đối đãi với nữ nhi của hắn cho tốt.
Dưới cái nhìn của Hồ thị, trong nhà có nhiều nữ hài tử, để Hồng tiểu thư ở lại có thêm người bạn chơi cũng tốt, thế là cũng đồng ý.
Hồng gia là người hành tẩu giang hồ sảng khoái, thấy Hồ thị đồng ý, trước hết cảm ơn đệ muội. Sau đó để lại cho nữ nhi Hồng Bình một nha hoàn cùng một lão ma ma liền dẫn thuộc hạ rời đi.
Tiếu Nương quan sát tỉ mỉ Hồng gia tiểu thư mười bảy tuổi. Nếu như không nói, không ai có thể nhìn ra được đây là một vị tiểu thư ăn mặc không lo.
Có lẽ là cùng cha của nàng chạy thuyền hàng năm, vị tiểu thư này có dáng dấp anh tuấn làn da ngăm đen, mái tóc cũng chỉ đơn giản đánh một kiểu như bánh quai chèo, trên tai cũng không có xỏ lỗ tai.
Nhìn nàng ấy chỉ mặc một cái áo đuôi ngắn, hẳn là một người biết võ.
Lời nhắn nhủ của Hồng gia rõ ràng, nữ nhi của mình đi theo bên cạnh hắn ngày càng không có chút dáng vẻ của nữ hài. Lần này sống nhờ ở trong Chử phủ, hy vọng nữ nhi có thể theo các tiểu thư của Chử gia học một ít quy củ, học một chút dáng vẻ của nữ hài tương lai mới tốt cho việc lấy chồng.
Nhưng mà dáng vẻ Hồng tiểu thư giống như là không tình nguyện, sau khi cha nàng rời khỏi, liền sinh ra hờn dỗi.
Tiếu Nương sợ bỏ bê khách nhân, cho nên khi Hồng tiểu thư truyền lời nói không ăn cơm tối, nàng tự mình bưng khay đến đưa cơm cho Hồng Bình.
Vốn dĩ lo lắng đụng phải một cái mặt lạnh, không ngờ Hồng Bình đang ở trong sân múa thương lại thu tay về ôm quyền nói: “Ta đến đây lại mang thêm phiền phức cho Đại tiểu thư. Căn bản thật sự là không đói bụng, suy nghĩ chút nữa mới ăn, lại làm phiền Đại tiểu thư tự mình chạy đến đây một chuyến.”
Tiếu Nương cười nói: “Ngươi lớn hơn ta một tuổi, chỉ cần gọi một tiếng muội muội là được, gì mà tiểu thư dông dài như vậy?”
Từ trước đến nay Hồng Bình đều thích người lanh lẹ, thấy Tiếu Nương cũng không phải là tiểu thư kiểu cách nhà quan lại, thật sự sinh ra hảo cảm, nhìn về phía nàng nhe răng cười một cái.
Tiếu Nương chỉ thấy trên khuôn mặt ngăm đen có một ánh sáng màu trắng, cảm thấy răng của Hồng tiểu thư đủ trắng nha.
Nhưng mà Hồng gia đã dặn dò, Tiếu Nương không thể nào thiếu được chuyện sắp xếp công khóa thay cho Hồng gia tỷ tỷ, đem tranh minh họa trà đạo, còn sắp xếp thành các khóa bao gồm các kiểu lễ tiết, tự mình hướng dẫn Hồng tiểu thư.
Nhưng mà Hồng tiểu thư dường như không kiên nhẫn học mấy cái này, khi học có mười phần không kiên nhẫn. Nếu như là ma ma do lão tử trong nhà mời đến, nàng đã muốn lật bàn từ sớm.
Thế nhưng nàng nhìn thấy dáng vẻ Chử gia tiểu thư dáng dấp mềm mại không hề rắn chắc, sợ mình dọa nàng sợ. Hồng Bình cố nén, buồn bã ỉu xìu mà chịu đựng.
Tiếu Nương thật sự có thể hiểu được thống khổ của học sinh chuyên khoa thể dục, cũng không muốn giày vò vị kiều khách này quá. Chưa đến mấy ngày, liền sắp xếp cho Hồng Bình đi dạo bên trong phố xá Kinh thành.
Đối với đồ trang sức y phục gì đó, Hồng Bình không có chút hứng thú, nhưng lại lưu lại rất lâu bên trong cửa hàng bán dụng cụ săn bắn, cung tiễn.
Lần này Tiếu Nương dẫn theo hai nha hoàn, cộng thêm hai gã sai vặt chạy việc, cộng thêm nha hoàn tùy thân Hồng Bình tổng cộng là năm người hạ nhân.
Bởi vì không nghĩ sẽ đi xa, chỉ đi loanh quanh ở phố xá lân cận nên các nàng cũng không có ngồi xe ngựa.
Nhưng khi đi đến một con hẻm trong phố, trên đường có người bán hàng mà ồn ào cả lên, chỉ trong chốc lát lại có một đống người bu đến.
Chờ đến khi Tiếu Nương quay lại, đã phát hiện năm người hạ nhân không biết đã bị ngăn cản ở chỗ nào.
Mắt thấy có người vọt đến, muốn chặn nàng cùng Hồng Bình lại, Hồng Bình nhanh tay lẹ mắt kéo bàn tay Tiếu Nương, kéo nàng qua một bên góc đường.
Căn bản là hai người dự định sẽ đứng ở đây tụ họp lại với đám hạ nhân đã bị lạc mất.
Thế nhưng không ngờ, đột nhiên có ba đại hán dũng mạnh hữu lực xông đến, duỗi cánh tay kéo hai nàng vào bên trong ngõ tối chất hàng hóa.
Theo lý thuyết, ba nam tử cao to chèn ép hai tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi phải nói chuyện dễ như trở lòng bàn tay. Cộng thêm mấy tên côn đồ hung hăng này đều có chuẩn bị mới đến, trong tay còn nắm vải rách cùng dây thừng chuẩn bị trói lại bịt miệng, mắt thấy liền có thể được việc.
Đáng tiếc cái bọn họ không ngờ đến chính là, hai tiểu cô nương này đều là hai người không ăn chay!
Tiếu Nương sử dụng cước đá chân của Taekwondo, vịn một tay theo quán tính lộn ngược một cái đánh ngã vị đại hán đang đè nàng vào bên trong vách.
Còn vị cô nương khuôn mặt ngăm đen kia quả thật con mẹ nó là mẫu dạ xoa đoạt mạng. Im hơi lặng tiếng lấy ra một con dao găm ngắn từ cổ chân trực tiếp cắt cổ tên lưu manh muốn giật ra vạt áo của nàng mà khinh bạc.
Khi dòng máu nóng chết chóc tuôn ra từ bên trong ngõ tối tăm, hai tên côn đồ còn lại sợ hãi đến hoa mắt choáng váng.
Cũng không biết có phải là bị đè nén mấy ngày qua không mà Hồng Bình xem như bắt được cơ hội đánh cho đã ghiền. Gặp hai tên tiểu tử còn lại muốn bỏ chạy, chỉ bước một bước thật nhanh đi qua, giơ tay chém xuống, vậy mà đánh ngã được cổ chân của một trong hai tên. Sau đó liền giẫm lên hai tên kia, lựa những chỗ râu ria đâm xuống, thẳng thắn ép hỏi bọn họ vì sao lại muốn làm thế.
Thật ra thì ba tên này đã phạm tội bắt cóc nhiều lần trong Kinh thành. Bọn họ tự mình kết thành một băng phái, thủ hạ có mười mấy người, có cả nam lẫn nữ. Họ chọn những lúc phố xá náo nhiệt, bắt cóc nữ hài tử cùng hài đồng các gia đình trong sạch để bán lấy tiền, chính là mười phần tai họa của Kinh thành.
Từ trước đến nay, bọn họ toàn bắt được nữ tử cùng hài đồng như cừu non, nào có gặp phải cỡ hổ cái như thế này? Cho đến khi bị đâm đến kêu rên á á, sau đó mới nói: “Gần đây, có người tới tìm bọn ta còn cho tiền rất hậu hĩnh, chỉ nói rõ yêu cầu bọn ta nhìn chằm chằm nữ quyến của phủ trạch Chử gia. Đợi đến khi vị Đại tiểu thư trong nhà kia đi ra cửa, tìm cơ hội kéo đến ngõ tối, hủy đi trong sạch mà không cần bán đi. Đến lúc đó chỉ cần xé rách y phục của nàng, đẩy nàng ra khỏi ngõ tối bại lộ trước mặt nhiều người là được.”
Chuyện xấu kiểu này, vừa có thể chơi được cô nương xinh đẹp lại có tiền, quả nhiên là hiếm có khó tìm. Cho nên bọn họ liền đáp ứng ngay tùy thời mà hành động.
Thế là hôm nay theo dõi thấy Chử gia tiểu thư ra cửa, nên bọn họ phân công lẫn nhau, tách nha hoàn nô bộc của Chử gia ra khỏi, chuẩn bị động thủ với Chử Đại tiểu thư lạc đàn kia.
Nào biết vị tiểu thư mặt ngăm đen kia vẫn luôn lôi kéo Chử Đại tiểu thư.
Ba tên còn lại ý mình thân thể cường tráng, liền suy nghĩ cùng lắm là mua một tặng một, cống hiến một chút tinh lực, còn có thể chà đạp thêm một người cũng ổn.
Nhưng không ngờ, vị da mặt ngăm đen kia lại chính là Diêm Vương muốn mạng đến mức này, nhìn đao pháp kia có lẽ là một đồ tể mổ heo ở nông thôn?
Đợi đến khi Hồng Bình hỏi rõ nhân quả, nhanh chóng nhìn qua Tiếu Nương một cái.
Nhưng mà hỏi hai người kia, người nào thuê bọn họ cuối cùng không hỏi ra được.
Không đợi Tiếu Nương mở miệng, Hồng Bình liền nói: “Ngươi là tiểu thư quan gia, thanh danh quan trọng, không thể dây dưa không rõ với chuyện này. Ngươi đi trước đi, ta sẽ giải quyết tốt hậu quả.”
Từ trước đến nay Ngô Tiếu Tiếu luôn là người thay người khác chùi đít, không ngờ đến giờ này ngày này có thể nghe được có người thay mình giải quyết, sau khi cảm động nói: “Sao có thể để lại một mình ngươi được? Chẳng lẽ ngươi không phải là cô nương gia hay sao, không muốn danh tiếng nữa? Để mấy tên này ở đây, chúng ta đi.”
Dù sao thì Hồng Bình cũng đã giết một người, cho dù tên kia chết cũng chưa hết tội, các nàng là phòng vệ chính đáng cũng bị liên lụy một phen. Nàng cũng không thể để một mình Hồng Bình giải quyết hậu quả được, vẫn là rời đi trước, báo quan cũng được.
Kết quả không đợi Tiếu Nương nói cho hết lời, Hồng Bình lại giơ một tay chém xuống, thọc vào động mạch lấy máu hai tên còn lại. Sau đó kéo Tiếu Nương đang trợn mắt há mồm ra khỏi ngõ tối, thuận theo con đường nhỏ hồi phủ.
Cả kiếp trước lẫn kiếp này Ngô Tiếu Tiếu đều xem như là công dân tuân thủ luật pháp, xưa này chưa hề trốn thuế hay khai gian thuế. Không ngờ hôm nay vậy mà bị một sát thủ liên hoàn lôi kéo về nhà.
Chờ đến khi về lại phủ, Tiếu Nương nóng nảy đến mức đi lòng vòng tại chỗ. Nói chuyện với Hồng tiểu thư đang thay quần áo: “Sao có thể giết hết được? Như thế này làm sao nói giằng co với quan phủ? Nếu như có người tìm đến cửa…”
Hồng Bình lại xem thường, nói với nàng: “Yên tâm đi, ta đã lưu lại ký hiệu ở đầu ngõ, lại để cho nha hoàn lưu lại ký hiệu. Hồi sau thủ hạ ở Kinh thành của cha ta sẽ tự nhiên đi thu dọn tàn cuộc, không lưu lại một nửa vết tích. Bằng không xem như đưa đám người kia đến quan phủ, bọn họ nói ra tên ngươi, chính là muốn bôi xấu thanh danh của ngươi, làm cho thủ lĩnh của bọn đạo tặc như ý. Nhưng mà ngươi đã đắc tội với ai? Thế mà đối đãi với ngươi độc ác như vậy.”
Tiếu Nương không biết được nội tình của Hồng gia, nhưng nhìn qua tình hình này, nữ nhi của hắn xem như hiểu được tường tận tư tưởng giang hồ hắc đạo như thế, cho dù là bao nhiêu nữ học cũng không đổi được.
Thế nhưng trong lòng lại có một lời nói, nếu như không có tiểu thư giơ tay xuống liền giết người ở đó, chỉ sợ hôm nay mình sẽ phải khỏa thân ngoài đường, trở thành chuyện chê cười khắp Kinh thành.
Thiều Hoa Công chúa, ngươi khinh người quá đáng!
Thế nhưng nói đi phải nói lại, nhìn biểu hiện hôm nay của Hồng Bình, thật sự không phải là một nhân vật tầm thường, vì sao bên trong nguyên tác lại không đề cập đến vị tiểu thư này…
Không đúng! Trong cốt truyện gốc thật sự có một vị nữ tử họ Hồng. Thế nhưng nàng ta chỉ xuất hiện khi nam chính đã trưởng thành, lúc tranh giành Trung Nguyên, chính là lục lâm minh chủ của năm tỉnh phương Bắc.
Hơn nữa vị nữ anh hùng kiệt xuất không gọi là Hồng Bình, mà gọi là Hồng Hận!
HẾT CHƯƠNG 47.
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
22 chương
17 chương
7 chương