Dưỡng đế
Chương 43 : Dưỡng đế
Chương 43:
Theo lý thuyết, lần này người cứu Thái tử chính là Chử Thận, chứ không phải là em vợ của Mạc gia Đại phu nhân. Mạc gia vốn nên an ổn ở Hoài Sơn cũng không nên xuất hiện ở Kinh thành.
Thế nhưng vị tiểu thư Mạc Nghênh Lam này lại xuất hiện ở đây, hơn nữa giống như nguyên tác, trở thành một trong những bạn tốt của Tiêu Nguyệt Nhu.
Một lần nữa Tiếu Nương cảm nhận được sâu sắc sự ảnh hưởng cực lớn của lực hút nguyên tác. Sự xuất hiện của Mạc Nghênh Lam trực tiếp uy hiếp đến xuất thân của nàng và mẫu thân, xuất thân của bọn họ có thể sẽ bị bại lộ trước mặt mọi người.
Bây giờ may mắn duy nhất của Tiếu Nương chính là Hồ thị cùng với nàng không lộ mặt ra ngoài sáng, do đó nữ quyến của Mạc gia đều chưa hề nhìn thấy bọn họ.
Cũng vì lý do đó mà lúc này Mạc Nghênh Lam không hề nhận ra Hồ thị cùng muội muội khác mẹ là nàng đây.
Nghĩ đến chuyện này, Tiếu Nương yên lặng vỗ cánh tay Hồ thị một cái, ra hiệu cho Hồ thị trấn định lại.
Sau đó, vị Mạc tiểu thư kia bắt đầu cắm hoa lan vào một chậu hoa.
Nói thật ra, Mạc gia mời ma ma dạy quy củ trong cung đến dạy dỗ cho nữ nhi các phòng, Mạc Nghênh Lam cũng xem như có chút thực học, nàng xử lý vết cắt cùng với sắp xếp bố trí cũng xem như là có thành tích.
Nhưng mà nói so với Tiếu Nương mạnh hơn nhiều, thật sự không đến mức. Rõ ràng là lời nói vừa rồi của Tiêu Nguyệt Nhu rất có ý thiên vị cho vị Mạc tiểu thư này.
Đối với gia quyến của quan viên tỉnh ngoài, Thân Dương Quận chúa cũng có thái độ xa cách vừa phải, chỉ mỉm cười tán dương một phen.
Nhưng Tiêu tiểu thư lại nói: “Huynh trưởng của ta thích nhất là hoa lan. Bình hoa này xem như ta mượn hoa hiến Phật, tặng cho huynh trưởng của ta mới tốt.”
Lời nói này của nàng ta thật sự có chút lỗ mãng. Dù sao thì đây cũng là bình hoa mà Mạc tiểu thư tự mình làm, sao có thể tùy tiện tặng cho ngoại nam được?
Thế nhưng Mạc Nghênh Lam chỉ có chút thẹn thùng mỉm cười, dường như cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Đúng lúc này, Thế tử gia Tiêu Nguyệt Hà cũng sải bước từ bên ngoài sảnh đường đi vào.
Các vị tiểu thư ồn ào đứng dậy thi lễ với Thế tử. Sau khi Tiêu Nguyệt Hà chào mẫu thân một cái, tùy tiện quơ quơ tay áo, ra hiệu cho các vị tiểu thư ngồi xuống.
Tiêu Nguyệt Nhu giống như một người bạn nhỏ có ý muốn tranh giành mặt mũi, liền chỉ bình hoa lan đã cắm xong hỏi: “Ca ca, huynh nhìn xem bình hoa này như thế nào?”
Tiêu Nguyệt Hà lười biếng nhìn qua, mở miệng nói: “Hoa lan vốn là vật thanh tĩnh, lại đi dùng đồ sứ Việt Diêu (*) quý báu còn được trang trí kỹ lưỡng, hơi có vẻ cố tình, mất đi sự thanh cao… Ngược lại bình hoa mai kia cắm cũng không tồi, dù chẳng biết ai cắm nhưng nhất định là một người vừa thận trọng vừa thanh cao. Có điều đẹp đẽ như vậy nhưng không dễ dàng thân thiết. Chỉ đơn độc một cành hoa như vậy, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ thời kỳ nở hoa cũng chính là tiếc người sát vai đã bỏ lỡ…”
(*) 越窑 – Việt Diêu, là một loại sứ men xanh thời cổ đại, nay thuộc tỉnh Chiết Giang (Theo Baidu).
Vừa rồi, Tiếu Nương quay đầu lại đã nhìn thấy bóng đen đứng bên ngoài cửa sổ ngoài rừng trúc từ sớm. Vị Thế tử gia này cũng chẳng biết đã nhìn trộm bao lâu rồi, bây giờ lại chui ra nói hươu nói vượn.
Lời bình của hắn đối với bình mai kia, chính xác là nói cho nàng nghe. Ý tứ đại khái chính là “Cô nương nhà ngươi quá mức không biết tốt xấu, ta có ý tốt thay ngươi giải quyết giữ gìn thanh danh. Còn ngươi ngay cả một lời cảm ơn cũng không thèm đả động, ngươi có biết người chân chính thưởng thức ngươi là ai không hả?”
Bởi vậy có thể thấy được trùm phản diện cho dù không té gãy chân, cũng chính là một cái gậy quấy cứt heo trời sinh, trông thấy lỗ thủng liền muốn quấy một thôi một hồi, xưa nay không phải là kẻ sợ phiền phức!
Nhưng mà vị Mạc tiểu thư nghe được, rõ ràng cũng để tâm, hơi có vẻ khổ sở cắn môi.
Tiêu Nguyệt Nhu buồn bực bực bội với sự giám định cùng thường thức của huynh trưởng, liền cất giọng nói: “Ca ca, huynh đây không biết rồi. Đồ sứ Việt Diêu phối với hoa lan chính là thanh nhã đệ nhất. Đây chính là đại tác phẩm của Mạc tiểu thư, muội đã nói với nàng sẽ đưa bình hoa này đến chỗ huynh trưởng.”
Tiêu Nguyệt Hà đứng lên nói: “Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Ta đã không xứng là người hiểu hoa, tội gì mà phải học đòi văn vẻ. Bình hoa này vẫn nên giữ lại cho muội muội đi.”
Nói xong, Tiêu Thế tử bỏ đi như một cơn gió, cứ như vậy mà vung tay áo phóng khoáng rời đi.
Mạc tiểu thư bị nháo một trận không còn mặt mũi, cũng không biết sức mạnh to lớn nào có thể giúp nàng ta chống đỡ để nàng ta không khóc lên ngay tại chỗ.
Trác Hồng San lại là một người giỏi điều hòa không khí, chỉ cười nói, ngồi trong sảnh đường quá lâu rồi, chân cũng tê hết rồi, muốn đi lại một chút. Thế là mọi người cứ thế mà tản đi, tránh chuyện ngồi xung quanh xấu hổ.
Sau khi cắm hoa, tiểu thư các nhà tốp năm tốp ba tụ tập uống trà.
Hồ thị cùng Thân Dương Quận chúa đi ra phòng trước uống trà. Còn Trác Hồng San lại kéo tay Tiếu Nương, đi theo năm ba cô nương trong nhóm khăn tay chi giao cùng nhau ngồi dưới một noãn các ngoài vườn hoa có lò sưởi uống trà.
Mạc Nghênh Lam mới vừa đụng phải Thế tử gia bị mất mặt, chủ đề các vị tiểu thư nói đến cũng theo đó là vây quanh nàng ta.
Trác Hồng San thật sự biết được quá trình, vì sao Tiêu Nguyệt Nhu người vốn mắt cao hơn đầu kia kết bạn với người bạn này. Nàng cười nói: “Bá phụ của vị Mạc tiểu thư kia vào Kinh thành báo cáo công việc, nàng cũng đi theo thân quyến đi thăm người thân. Đúng lúc gặp được Tiêu tiểu thư đang ở Hương Sơn, bên ngoài Kinh thành lễ Phật. Lúc ăn chay chính là do vị Mạc tiểu thư này chủ trì bữa ăn. Hai vị tiểu thư thật sự là mới quen biết đã thân thiết.”
Trác Hồng San nói rất hàm súc, thế nhưng Tiếu Nương có thể nghe hiểu. Một tiểu thư ngoại tỉnh có thể chủ trì một bữa ăn chay trong một ngôi chùa gần Kinh thành, lại có thể được một tiểu thư phủ Quận chúa vào ăn, nếu như không cố gắng hết sức sắp xếp chỉ sợ không ai có thể tin được.
Trong cốt truyện gốc, Mạc Trí Văn bởi vì Đại ca không có bản lĩnh làm quan lớn, liền mở lối riêng đưa tiểu nữ nhi Mạc Nghênh Lam vào Kinh thành ở tạm. Cuối cùng sau bao lần lăn lộn cũng có thể đưa nàng ta vào phủ Đoan Vương làm quý thiếp cho lão Đoan Vương.
Cứ như thế một lần liền leo lên quyền quý, gà chó lên trời.
Thế nhưng bây giờ, có ứng cử viên thích hợp hơn so với lão Đoan Vương, chính là Thế tử gia của Thân Dương Quận chúa.
Đời này của hắn không hề tàn tật, đương nhiên là tiền đồ rộng mở. Chắc hẳn là chuyện Thân Dương Quận chúa muốn nạp quý thiếp cho nhi tử đã lan truyền ra ngoài, bị kẻ giỏi chuyên doanh biết được đã sắp xếp từ sớm, đến thử nước một lần.
Cũng không biết là Thế tử gia - kẻ từ trước đến nay thích đánh cá săn bắt - có thể làm cho tỷ tỷ khác mẹ của nàng toại nguyện hay không?
Mấy tiểu thư khác nghe được cũng đoán được một hai, có một cô nương nói chuyện chẳng nể mặt mũi, trực tiếp nói thẳng: “Rốt cuộc cũng chỉ là một kẻ ngoại tỉnh không có kiến thức, chỉ vì muốn gả vào Kinh thành mà bất chấp thủ đoạn! Nhưng đúng là ánh mắt của vị Mạc tiểu thư này cũng thật là cao, chỉ cần liếc một cái đã chọn trúng Thế tử phủ… Hóa ra là kẻ không biết nhạc mẫu tương lai của Thế tử gia lợi hại thế nào…”
Trác Hồng San thấy tiểu thư kia nói không kiêng nể, lập tức chặn lại nói: “Đây chẳng qua chỉ là mấy chuyện vụn vặt không mấy quan trọng. Sao ta không biết được chuyện Thế tử gia đính hôn, trà thơm như vậy cũng không thể nào chặn nổi miệng của ngươi!”
Vị tiểu thư kia cũng tự biết mình lỡ lời, liền cười nói sang chuyện khác: “Chử tiểu thư, nghe nói ngày lành của ngươi đến gần rồi. Ngươi có muốn nói với phụ thân một câu, hôn nhân đại sự của nữ nhi gia không thể nào vội vàng được. Bây giờ phụ thân của ngươi cũng đã thăng chức lên cao. Trong số những người đồng liêu cũng có rất nhiều nhi tử tốt hơn rất nhiều. Mấy ngày trước, cô phụ của ta ở Hộ bộ nhậm chức còn muốn ta thay nhi tử của ông đánh tiếng với ngươi. Vừa nghe nói ngươi đã đính hôn, chỉ nói đáng tiếc còn trách phụ thân của ngươi đính hôn cho ngươi quá sớm!”
Tiếu Nương cười cười, không nói tiếp. Từ trước đến nay nàng không phải là người đứng núi này trông núi nọ, hơn nữa nhận thức của nàng đối với bạn đời tương lai cũng khác biệt so với chư vị tiểu thư đang ngồi ở đây.
Hầu môn thật sự là sâu thăm thẳm, nàng có thể chưởng quản công việc lặt vặt nhưng không thể nào quản được chuyện lớn nhỏ liên quan đến thông phòng thê thiếp gì đó. Cho nên con cháu mấy gia đình quý tộc, nàng xin miễn cho kẻ bất tài này.
Sau khi từ phủ Thân Dương Quận chúa về nhà, Hồ thị cuối cùng cũng không thể nào kiềm chế được nữa, chỉ lôi lôi kéo kéo bàn tay Tiếu Nương, nhỏ giọng hỏi: “Nữ nhi làm sao bây giờ? Người Mạc gia cũng đã vào Kinh rồi.”
Tiếu Nương thật sự bình tĩnh nói: “Nương, bây giờ người là phu nhân của Ngự tiền Chỉ huy sứ. Ta họ Chử, không phải họ Mạc. Người Mạc gia muốn đi chỗ nào đâu có liên quan đến người với ta?”
Hồ thị lại nói: “Thế nhưng nếu phu nhân của Mạc Trí Văn tiết lộ tiếng gió, nói ra xuất thân của ta và con. Đến lúc đó cha con sao có thể làm quan trong triều được nữa, chẳng phải là ta cùng con đã bôi đen hắn hay sao?”
Tiếu Nương lấy khăn thay Hồ thị lau nước mắt đang rơi đầy mặt, dịu dàng nói: “Cha là người như thế nào người không biết sao? Ông ấy là một đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất lỗi lạc. Ông ấy đã biết nội tình của mẫu thân, nếu như ghét bỏ hay kiêng kỵ tuyệt đối sẽ không cưới. Còn về phần Mạc gia, lúc trước không chịu để cho ta cùng nương vào cửa, bởi vì chúng ta không thể lộ ra ngoài ánh sáng, tránh né còn không kịp. Bây giờ cho dù có nhận ra ta cùng người, sao có thể còn liên quan dính líu gì được. Quan lộ của Mạc gia Đại gia còn muốn thuận lợi đi lên, Mạc gia lão thái gia cũng không cho phép chuyện bê bối kiểu này lan truyền.”
Nghe phân tích của Tiếu Nương, trong lòng Hồ thị hơi yên tâm một chút. Đến đêm, nàng cũng nói qua một chút cho trượng phu Chử Thận nghe.
Kết quả phản ứng của Chử Thận cũng giống như Tiếu Nương đã nói, chỉ hoàn toàn không để ý: “Lúc trước ta đã nói rõ ràng với Mạc gia lão thái gia, mẫu nữ hai người từ đây không còn quan hệ gì với Mạc gia, lão thái gia cũng đã đồng ý, nàng còn lo lắng gì nữa?”
Thế nhưng trong lòng Hồ thị lại không an ổn, kết quả chưa đến hai ngày, nàng lại bắt đầu nôn ọe. Đến khi để cho lão Thái y đến khám cho Chử Thận bắt mạch xong, chúc mừng Hồ thị có thêm tin vui.
Thế là Hồ thị liền thừa dịp mang thai, cứ như thế mà miễn hết thảy tiệc trà tiệc rượu gì đó, chỉ ở trong nhà tĩnh tâm dưỡng thai.
Mà hôn sự của Tiếu Nương cũng đã định ngày.
Mặc dù Thịnh Hiên ở trong thư viện chăm chỉ học hành. Thế nhưng đợi đến ngày nghỉ hưu mộc cũng sẽ chủ động đến bái phỏng nhạc phụ đại nhân, sau đó cùng chơi cờ với nhạc phụ đại nhân.
Nhưng mà đây cũng chỉ là ngụy trang, đương nhiên Chử Thận cũng biết được tâm tư của hiền tế tương lai, đơn giản là muốn tìm cơ hội để gặp mặt Tiếu Nương một lần thôi.
Hắn cũng muốn là một nhạc phụ thức thời, thể nghiệm cùng quan sát tâm tư của hiền tế. Mỗi lần đánh cờ, hắn đều gọi cả hai nữ nhi đến.
Kiều Y có trách nhiệm nhìn bàn cờ giúp cha mình. Còn Tiếu Nương sẽ ở một bên yên lặng chuẩn bị pha một bình trà ngon, phối thêm huân hương lượn lờ, vì nhạc phụ hiền tế hai người mà chuẩn bị một bình trà thuần hương.
Lúc đưa chén trà, thật sự bốn mắt có thể nhìn nhau, lại nhanh chóng tránh đi.
Như thế đưa qua đưa lại mấy lần, Tiếu Nương bị ngại ngùng của thanh niên lây nhiễm, cảm thấy Thịnh Hiên công tử thích đỏ mặt có chút sắc đẹp mê người. Đối với mối duyên chưa chính thức yêu đương lại có phần ép buộc này, nàng thế mà sinh ra chút chờ mong.
Ở hiện đại, quá trình kết hôn của Ngô Tiếu Tiếu có thể xem là nhanh chóng, hiệu suất cao. Vì bí mật kết hôn nên hai người chỉ đến Cục Dân chính lãnh chứng sau đó tuyên bố mọi thứ đã xong. Ngay cả bố trí trang trí phòng tân hôn cũng là nhờ người khác giúp đỡ.
Tuy nhiên ở cổ đại, quá trình thành lễ của nữ nhi gia không thể nào qua loa được. Mặt sau của gối đầu là uyên ương thêu hoa, phải tự mình động thủ hoàn thành.
Sau khi hai nhà đã định xong thời gian, Tiếu Nương cũng theo đó mà xin miễn hết các tiệc trà lớn nhỏ, chỉ có thể cả ngày lẫn đêm chiến đấu hăng hái với kim chỉ vải vóc.
Kiều Y nhìn thấy Tiếu Nương thêu thùa vất vả, thật sự có được chút tỷ muội tình thâm, giúp đỡ nàng thêu một đôi gối đầu.
Ngày hôm đó, hai tỷ muội vẫn đang chuyên tâm thêu gối đầu, đột nhiên có một túi quýt đường lớn bị người nào đó ném từ bên ngoài cửa sổ vào.
Đúng lúc đụng trúng đầu Kiều Y, nàng buồn chán duỗi cổ ra ngoài cửa sổ, lớn tiếng hỏi là người phương nào.
HẾT CHƯƠNG 43.
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
22 chương
17 chương
7 chương