Dưỡng đế

Chương 39 : Dưỡng đế

Chương 39:   Cái thể loại hành vi chặn xe ngựa ngay bên đường kiểu này, thật đúng là hơi bị phách lối rồi đó.   Nhưng mà trên xe đều là nữ quyến, đương nhiên sẽ không xuống ngựa giằng co với hắn. Tiêu Nguyệt Hà nhảy xuống, cất bước đi đến gần xe ngựa, dùng đốt ngón tay gõ gõ vào thùng xe nói: “Nghe nói mấy ngày trước, Trác phu nhân có ý tốt thay ta mai mối, muốn giật dây dắt mối cùng tiểu thư. Việc này tại hạ thật sự không biết, nếu có biết đương nhiên sẽ không đồng ý.”   Từ trước đến nay Hồ thị chưa từng gặp qua một trận chiến kiểu này, chỉ cảm thấy có cả Nghiên Tuyết tiểu thư ở đây, nương theo diễn xuất của Tiêu Nguyệt Hà thật sự là làm người ta xấu hổ.   Nghe Tiêu Nguyệt Hà đứng ở bên ngoài nói chuyện, Tiếu Nương không thể nào không mở miệng: “Chẳng qua chỉ là mấy câu chuyện phiếm giữa mẫu thân ta cùng các phu nhân, cũng không phải mấy lời chính thức, Thế tử gia không cần quá để ý.”   Lời này đương nhiên là đâm vào trong lòng Thế tử, giọng nói của hắn đột nhiên lạnh đi nói: “Chỉ là muốn nói rõ cho tiểu thư, chuyện nạp quý thiếp chẳng qua chỉ là mong muốn của một mình Trác phu nhân. Ta cùng mẫu thân không hề có ý này. Mong ngài, phu nhân cùng Chử Giáo úy đừng để trong lòng.”   Nói xong hắn liền xoay người leo lên xe ngựa nghênh ngang rời đi.   Mặc dù nói ra mấy lời lỗi lạc, thế nhưng Tiếu Nương sao có thể không hiểu được những gì hắn muốn nói? Ước chừng ý tứ là: Cũng như ngươi, căn bản ta cũng chướng mắt, chẳng qua là Trác phu nhân gian trá giảo hoạt kia dắt mối lung tung mà thôi. Mặc dù là chướng mắt nhà ngươi nhưng nhà ngươi lại còn muốn cự tuyệt lão tử, tiểu gia ta cảm thấy mặt mũi không đủ, cho nên đến chỗ này ghê tởm ngươi.   Nếu có thể, Tiếu Nương rất muốn thò đầu ra hướng về phía Tiêu Nguyệt Hà mắng to Tam Tự Kinh (*).   (*) 骂三字经 – Mắng Tam Tự Kinh, hiểu đơn giản là chửi người ta có văn hóa, chửi bằng thơ văn (Theo Zhidao).   Không hổ danh là nhân vật phản diện có thù tất báo no.1 trong nguyên tác, thật đúng là một kẻ quen thói! Làm việc vậy mà không thèm thay người khác cân nhắc chu đáo gì cả! Hắn không phải đến để giải thích, rõ ràng là đến để làm ô uế thanh danh của nàng!   Cái khác không nói, cô em chồng tương lai Thịnh Nghiên Tuyết ở ngay trong xe ngựa, nghe được có chút nghẹn họng nhìn trân trối. Đôi mắt trừng thật to, nhìn qua nhìn lại Hồ thị cùng Tiếu Nương.   Hồ thị cũng bị quả bom Tiêu Nguyệt Hà ném làm cho thất điên bát đảo. Không thể nào không giải thích cùng với Nghiên Tuyết tiểu thư. Chẳng qua chỉ là lúc trước nói chuyện phiếm cùng với nhóm phu nhân, không biết Thế tử gia nghe được ở đâu, còn hao tâm tổn trí đến đây giải thích một phen, thật đúng là một đứa nhỏ tốt làm việc bài bản hẳn hoi…   Nói tóm lại, lần ra đường mua sắm này, cuối cùng huyên náo cho nên mọi người đều tan rã không vui.   Lúc Nghiên Tuyết về nói đến chuyện Thế tử gia chặn xe ngựa với mẫu thân Lưu thị, khuôn mặt Lưu thị ngày một trắng bệch.   Cuối cùng thế mà ngã ngồi trên ghế, vỗ bàn một cái: “Ta nói Chử gia sao có thể sảng khoái ký hôn thư như thế, thật sự là có liên quan đến phủ Quận chúa! Đây chính là từ chối hôn sự nên đắc tội với Thế tử gia, trong Kinh thành không gả được mới nhớ tới Hiên Nhi nhà chúng ta… Cái này, cái này nếu như Quận chúa giận chó đánh mèo, liên lụy đến tiền đồ của nhi tử nhà ta thì làm thế nào mới tốt!”   Nghiên Tuyết cũng không cảm thấy sẽ nghiêm trọng như vậy, chỉ nhỏ giọng nói: “Nhưng mà hôm nay Thế tử gia cố ý tới nói, cũng chẳng phải là ý tứ của hắn. Nếu đã như vậy vì sao lại muốn hãm hại ca ca?”   Lưu thị thực sự nhìn thấu được tâm tư của Thế tử gia một cách rõ ràng: “Nếu như thật sự chướng mắt, chính là mong ước chuyện chẳng thành, tội gì phải đến giải thích làm gì? Không chừng là để tâm nhưng lại bị Chử gia từ chối, cảm thấy mất mặt, mới đi tìm một chút thể diện… Người Chử gia thật sự đáng hận, nếu như có chuyện này xảy ra sao không đề cập đến? Không được… Ta phải tìm cách đẩy lui hôn sự này!”   Vừa lúc Thịnh Hiên nghỉ hưu mộc, Lưu thị đương nhiên là không kịp chờ đợi mà nói chuyện này qua một lần. Nhưng mà phút cuối cùng lúc nói muốn từ hôn, Thịnh Hiên lại nói như chém đinh chặt sắt: “Không được! Mẫu thân sao có thể lật lọng như vậy?”   Trực giác của Lưu thị quay lại lúc Lưu gia gặp họa bị xét nhà, khóc lóc kể lể: “Thân Dương Quận chúa quyền thế cỡ nào? Tiêu gia lại là chưởng quản Binh bộ, muốn nghiền nát một cống sinh nho nhỏ chẳng khác nào giết chết một con kiến. Bây giờ nhi tử của ta còn chọn mất quý thiếp nhà hắn định sẵn. Nếu như hắn giận con, tiền đồ của con phải làm sao?”   Mặt Thịnh Hiên không đổi sắc nói: “Mẫu thân đâu cần phải hoảng sợ như vậy? Chử gia cũng đâu có định ra hôn thư ước định với phủ Quận chúa, sao có thể nói là gạt nhà chúng ta chứ? Sao lại nói ta tranh đoạt với hắn? Chử Đại tiểu thư nhân phẩm chính trực lương thiện, lúc trước người đến cầu thân không ít, không chỉ riêng gì phủ Quận chúa. Hơn nữa, Chử bá phụ còn là ân nhân cứu mạng Thế tử gia, đại ân không thể báo đáp. Nếu thật sự muốn hãm hại Chử gia, quấy rầy chuyện hôn nhân chẳng phải là để cho người đời lên án hay sao? Bây giờ Hoàng thượng chú trọng đạo đức của thần tử, cả triều văn võ không một ai dám chơi gái đánh bạc hay làm ra mấy chuyện khinh khi nam giới, chiếm đoạt nữ giới. Tiêu gia nhà bọn họ chính là trọng thần, sao chỉ vì chuyện thành thân của tiểu nhi tử lại làm ra những chuyện bại hoại đạo đức được?”   Thư viện Thịnh Hiên đang theo học bây giờ, phu tử chú trọng đến thời sự, do đó mấy lời thuyết giáo Thịnh Hiên nói cũng có đạo lý rõ ràng.   Lưu thị nghe mấy lời của nhi tử, trong lòng an ổn một chút, nhưng vẫn cảm thấy không ổn thỏa vẫn muốn hối hôn như cũ.   Thịnh Hiên nóng nảy, lớn tiếng với mẫu thân: “Đại trượng phu sống trên đời này quanh minh lỗi lạc. Lúc này Chử gia không làm gì sai trái, chúng ta sao có thể từ hôn được? Đây chẳng phải là ảnh hưởng đến thanh danh của Tiếu Nương hay sao? Mẫu thân người làm việc hoang đường như thế liên lụy đến danh dự của nhi tử. Vậy thì sau này chẳng cần thi cử gì nữa, ta tự về nông thôn làm ruộng là được!”   Sau một hồi mẫu tử tranh chấp, Thịnh Hiên nói có sách mách có chứng, nhất thời thuyết phục được Lưu thị.   Thế nhưng cho đến lúc này, Lưu thị vẫn còn sợ hãi, trong lòng vẫn oán trách Chử gia làm việc không chu toàn.   Thế cho nên qua mấy ngày, đợi đến Trung thu, Chử gia mời mẫu tử Thịnh gia đến phủ ăn Tết, cũng bị Lưu thị lấy cớ Thịnh Hiên muốn ôn tập công khóa, không được lười biếng mà uyển chuyển từ chối.   Thế nhưng phủ Quận chúa ngược lại rất phóng khoáng. Có lẽ nghe được chuyện Thế tử gia chặn xe ngựa, tự bản thân Quận chúa cảm thấy mình nên phóng khoáng một chút, mượn cớ đền bù hành động theo cảm tính của nhi tử.   Sau đó phủ Quận chúa mở tiệc trà xã giao, bà vẫn mời mẫu nữ Hồ thị đến như cũ, lấy biểu hiện phủ Quận chúa đối đãi với ân nhân một cách thân thiết nồng hậu.   Tiếu Nương cũng dặn dò mẫu thân, cứ làm như bình thường là được, thái độ không kiêu ngạo cũng không tự ti là ổn.   Tuy nhiên vị Tiêu Nguyệt Nhu tiểu thư kia dường như cũng chẳng mấy yêu thích Tiếu Nương. Mỗi lần gặp đều bày ra tình cảnh chẳng chút hứng thú, ngay cả biểu hiện trên mặt cũng không bằng một nửa Thân Dương Quận chúa.   Không biết diễn trò như vậy còn có cái vị Thế tử gia kia nữa.   Có một lần, trong một buổi tiệc trà xã giao tại phủ Quận chúa, Tiếu Nương có hứa với mọi người sẽ biểu diễn một kỹ xảo cắm mai. Ngay trong lúc giai nhân đang cắm cành Hàn mai, dáng vẻ duyên dáng gọn gàng rất được mọi người tán thưởng.   Lúc Tiếu Nương ngẩng đầu lên, trông thấy Thế tử gia đang cười trộm đằng sau tấm bình phong, lúc bốn mắt nhìn nhau, cũng chẳng hề tỏ ra một chút xíu xiu gì là xấu hổ. Ngược lại còn sải bước đi ra, ngay trước mặt mọi người còn nói mấy lời cay đắng như nhánh mai này cắm vào có chút thô tục.   Thân Dương Quận chúa cũng không nóng không lạnh bác bỏ nhi tử, nói đây là tinh xảo kỹ nghệ của nữ nhân. Kỹ xảo của Tiếu Nương không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.   Vì thế chuyện xấu hổ không nói nên lời do kết thông gia không thành này, dưới sự lỗi lạc phóng khoáng của Thân Dương Quận chúa, hóa giải được đến bảy tám phần.   Lưu thị kia nghe nói Chử gia vẫn lui tới cùng phủ Quận chúa như cũ, hơn nữa còn rất thân thiết nồng hậu, trái tim treo lên cao giờ mới coi như buông xuống, sau đó mới để cho nữ nhi Nghiên Tuyết đi tìm Tiếu Nương.   Trong Kinh thành, Tiếu Nương ngây ngốc một chút thời gian đã quen biết không ít thiên kim của các danh gia vọng tộc, vòng giao tiếp cũng rất rộng. Nàng dẫn theo cô em chồng tương lai đi đến các buổi tiệc trà xã giao một chút, đối với hôn sự trong tương lai của Nghiên Tuyết cũng rất tốt.   Tiếu Nương đương nhiên là mỉm cười đáp ứng, chỉ là không nhắc đến chuyện mua vải vóc cho Thịnh Hiên nữa. Dù sao thì cũng chưa chính thức thành thân, Tiếu Nương cảm thấy thận trọng vẫn tốt hơn.   Bởi vì không mua vải vóc cho vị hôn phu cho nên y phục kia cũng không thể nào làm được. Tiếu Nương rảnh rỗi không có chuyện gì làm, lục ra từ trong rương một tấm vải màu xám khói nhạt. Nàng đo đạc kích thước, so với quần áo cũ để lại nhà của Tùy Phong, lại phóng ra thêm năm tấc làm cho hắn cái áo khoác mới.   Khoảng thời gian này, Tùy Phong cũng lục tục viết cho nàng mấy phong thư. Mặc dù vẫn luôn chỉ là mấy lời lảm nhảm không dứt nhưng cũng có thể khiến cho người ta cảm thấy được, hắn vẫn nhớ đến người tỷ tỷ ở nhà này.   Tiếu Nương thật sự bị tâm tư của một đứa trẻ chọc cho buồn cười. Trong lúc rảnh rỗi, liền làm theo yêu cầu của hắn, cắt vải làm cho hắn một cái áo khoác mới.   Người phụ nữ hiện đại quá độ trở thành một thiếu nữ hoàn mỹ cổ đại chân chính cũng không cần tốn quá nhiều thời gian. Tính ra nàng cũng đã đi vào thế giới này được bốn năm rồi, đã có thể tự mình cắt vải, đánh bông, làm áo khoác.   Đang đánh phần bông lót, mặt mày Kiều Y hốt hoảng chạy vào phòng, nói với Tiếu Nương: “Không xong rồi, quân doanh cho người tới nói là cha bị thương nặng. Hồ thẩm thiếu chút nữa là ngất đi. Đổng ma ma để cho ta đi báo cho ngươi một tiếng.”   Tiếu Nương nghe xong, nhanh chóng ngồi dậy không kịp hỏi han, chỉ nói Hàn Yên giúp nàng cầm áo choàng. Y phục nàng cũng không kịp đổi, chỉ mặc một cái áo khoác, buộc áo choàng kỹ lưỡng, đỡ lấy Hồ thị cùng nhau leo lên xe ngựa, chạy về phía quân doanh.   Trên xe ngựa, Tiếu Nương hỏi binh tào (*) đưa tin đến, cha vì sao lại bị thương.   (*) 兵曹 – Binh tào, một chức quan trong Binh bộ cổ đại (Theo Baidu).   Binh tào nói: “Phiên quốc tiến cống hai môn hỏa pháo, phân đến doanh trại dùng thử. Ai ngờ dây thừng buộc hỏa pháo không được thắt chặt, vậy mà bị buông lỏng, đúng lúc Thái tử đi tuần sát. Mắt thấy hỏa pháo kia muốn nện vào Thái tử, Chử Giáo úy đẩy Thái tử ra, nhưng mà chân lại bị nện cho bị thương…”   Tiếu Nương nghe xong, im lặng một hồi lâu.   Trong nguyên tác, Chử Thận là một pháo hôi vì bảo hộ nhi tử cho chủ cũ đã đi đời nhà ma.   Tại nàng nên cốt truyện có sự thay đổi lớn, thế nhưng những chuyện liên tiếp xảy ra đã chứng minh, lực hút của cốt truyện gốc rất mạnh mẽ. Cho nên cuối cùng hắn vẫn vì cứu người mà thân chịu trọng thương.   Cứu Tùy Phong bị thương một lần ở miếu hoang, cứu Tiêu Nguyệt Hà mà năm trên giường hơn hai tháng, giờ lại thêm một lần nữa.   Mà lần này cũng không ngoại lệ, vì cứu Thái tử mà hắn bị nện vào chân, cũng không biết đến cùng là bị thương như thế nào…   Lúc này, trong xe ngựa mẫu nữ hai người họ đều im lặng, chỉ hận không thể lập tức xông vào quân doanh tận mắt nhìn thương thế của Chử Thận.   Mà giờ phút này, trong đại doanh Bạch Hổ cũng vô cùng hỗn loạn.   Thái tử gia kém chút nữa bị nện chết trong quân doanh Bạch Hổ, chỉ cần suy nghĩ một chút đã thấy đây là chuyện làm cho ruột gan phèo phổi rối loạn.   Trác Hữu Lương gấp gáp đến mức đỏ mắt. Cảm thấy năm nay trôi qua không êm xuôi tí nào, hắn đã phạm vào Thái tuế.   Vốn chỉ xem như một chuyện ngoài ý muốn, tùy tiện đánh giết một chút coi như xong. Thế nhưng lúc sau, người của Ngự Lâm quân tiến đến xem xét, nói là dây thừng kia bị người ta cố gắng dùng dao mài cho đứt, cái này chính là ý đồ giết Thái tử một cách rõ ràng. Cho nên truy nã thích khách, sự tình cấp bách chính là tìm ra ai là người cắt dây thừng.   Mà những người đi kề hỏa pháo, động một chút tay chân, ngoại trừ Chử Giáo úy vì cứu Thái tử mà bị thương kia, tất cả đều đã bị bắt lại trói chặt, chuẩn bị đưa vào Hình bộ dụng hình in dấu bằng một miếng sắt nung trong dầu.   Ngay trong lúc này, người người bên trong doanh trại Bạch Hổ đều cảm thấy bất an, hận mình không để bản thân bị hỏa pháo kia nện, để tránh sự thẩm vấn tổ tông dông dài ba đời.   Do vậy lúc Tiếu Nương cùng hộ sĩ chạy đến, toàn bộ đại doanh Bạch Hổ đã bị phong tỏa, các nàng cho dù có tới cũng không vào được.   HẾT CHƯƠNG 39.