Dưỡng đế

Chương 105 : Dưỡng đế

Chương 105:   Sau khi nghe điều Công Tôn cô nương tiên đoán, Hoắc Tùy Phong ôm quyền nói: "Đa tạ Công Tôn cô nương đã thông báo, nếu thật sự như vậy thì tất nhiên ta sẽ cho người chuẩn bị."   Dù nói vậy nhưng Hoắc Tùy Phong không hỏi rõ thông tin cụ thể về động đất hay nạn châu chấu, chỉ nói với Tiếu Nương nhất định phải ăn điểm tâm rồi hẵng ngủ tiếp. Giống như trong mắt của Quận vương, nạn châu chấu và động đất không quan trọng bằng việc Chử gia tỷ tỷ bỏ mất một bữa điểm tâm.   Trong lòng Tiếu Nương hung hăng trợn trắng mắt khinh bỉ, cái này khiến cho một Công Tôn Cầm không hiểu rõ nội tình nhìn vào sẽ cho rằng nàng là hồng nhan họa thủy, làm một vị Quận vương trở thành kẻ tầm thường tối ngày chỉ biết chuyện ấm lạnh của phụ nhân.   Thực tế, Tiếu Nương cũng không nhịn được mà nhướng mày nhìn về phía Hoắc Tùy Phong, cuối cùng vẫn liếc trắng mắt.   Trêu đến mức Quận vương cũng lộ đầy răng nanh, sau đó phóng người lên ngựa, cầm roi da, dẫn theo thuộc hạ nhanh chóng lên đường.   Tiếu Nương đưa mắt nhìn Quận Vương đi xa, sau đó quay sang nói với Công Tôn Cầm: "Hôm nay trong quận có tổ chức xem bệnh từ thiện, chữa trị cho bách tính bị thương, nữ quyến trong phủ đều đến góp sức một chút. Không biết Công Tôn cô nương có rảnh, muốn đi cùng ta không?"   Thực ra Tiếu Nương nói vậy cũng chỉ là lời khách sáo mà thôi. Từ trước đến nay, Công Tôn Cầm luôn giữ khoảng cách với nàng, cũng không mấy thân thiết. Hơn nữa ngày thường nàng ta ru rú trong nhà, theo đuổi phong cách tiên tử, không thích xuất đầu lộ diện chốn đông người.   Quả nhiên Công Tôn Cầm cúi đầu nói rằng thân thể mình không thoải mái. Dù muốn nhưng lực bất tòng tâm, nhưng nàng ta tình nguyện bỏ ra một phần công sức, phái nha hoàn mang theo bạc và vật tư đi theo Huyện chủ ra ngoài thành cứu trợ thiên tai.   Tiếu Nương cũng không hề khách sáo, dù sao thì bỏ công sức cho bách tính cũng là chuyện tốt, vì thế nhanh chóng tạm biệt nàng ta vào nhà ăn sáng thay y phục.   Công Tôn Cầm dẫn theo nha hoàn quay về biệt viện, thật ra trong tâm của vị tiên tử này cũng chỉ chứa những thứ phàm tục.   Hôm nay, Công Tôn Cầm vốn cho rằng mình nhắc đến chuyện động đất, nhất định sẽ làm cho Hoắc Tùy Phong nói chuyện với nàng ta, nhưng trăm triệu lần không ngờ được hắn chỉ lo thân mật với Tiếu Nương...   (*) Note của editor: Đoạn này xem như là tâm sự của Công Tôn Cầm, đại từ nhân xưng sẽ được chỉnh lại tương ứng. Công Tôn Cầm sẽ để là “nàng” còn Tiếu Nương sẽ chỉnh lại thành “ả” cho phù hợp với tâm lý nhân vật.   Mạc Tiếu Nương... Vốn dĩ ả ta phải là ả thiếp thất của tên Tiêu Nguyệt Hà cà thọt kia mới đúng, xuất thân giang hồ, tàn hoa bại liễu, tâm tư ác độc...   Công Tôn Cầm thực không nghĩ ra từ gì tốt đẹp để miêu tả ả nữ tử hạ tiện ác độc này.   Nghĩ đến chuyện một năm trước, nàng trọng sinh về lúc mười bảy tuổi, trăm phương ngàn kế tìm cách đến bên cạnh Hoắc Tùy Phong còn chưa đính hôn, vốn cho rằng cuộc đời này sẽ không còn gì phải tiếc nuối nữa… Nhưng đến cùng Hoắc Tùy Phong vẫn đính hôn, chẳng qua đối tượng không phải là Mạc gia Trưởng nữ mà đổi thành Tiếu Nương do ngoại thất của Mạc gia sinh ra.   Hơn nữa ả cũng lắc mình biến hóa, vậy mà trở thành kế nữ của nghĩa phụ Tùy Phong, được vào gia phả Chử gia, trở thành đích trưởng nữ cao quý của Tướng quân, sau đó lại được Vạn tuế phong cho danh hào Huyện chủ.   Công Tôn Cầm không muốn nhớ lại mình đã sốc thế nào khi biết chuyện này. Thậm chí lúc ấy nàng còn nghi ngờ Tiếu Nương kia cũng trọng sinh, sau đó dùng loại tà thuật gì đó giúp ả giành được danh phận của Mạc Nghênh Đình.   Vì thế khi Tiếu Nương cũng đến Mạc Bắc, nàng luôn tránh không gặp, chỉ đứng  ở một chỗ bí mật quan sát phong thái làm việc của Huệ Mẫn Huyện chủ.   Rõ ràng phong thái của Tiếu Nương chính là chính thê trong nhà, chỉnh lý công khoản, chỉnh đốn gia bộc gọn gàng, khen thưởng rõ ràng, không hề nhìn ra manh mối những mánh khóe bỉ ổi của kiếp trước.   Sau đó lúc nàng đột nhiên xuất hiện, Tiếu Nương nhìn nàng, trong mắt cũng chỉ toàn hiếu kỳ dò xét, không nhìn ra có chút thù hận nào.   Phải biết là kiếp trước Tiếu Nương rơi vào thảm cảnh đầu một nơi thân một nẻo, cũng có sự góp sức đắc lực của Công Tôn Cầm nàng. Nếu Tiếu Nương trọng sinh, lúc gặp lại nàng, dù có muốn giả vờ cũng không thể nào giả vờ nổi, trong mắt nhất định tràn ngập thù hận, tuyệt đối không thể nào có phong thái ung dung nhàn nhã như vị Huyện chủ kia.   Hơn nữa nghe ngóng cẩn thận thì Hoắc Tùy Phong quen biết ả, bắt nguồn từ chuyện mẫu thân của Tiếu Nương cứu Chử Thận.   Có lẽ là đã xảy ra biến cố gì đó dẫn đến chuyện này, hoàn toàn thay đổi nửa đời trước của nữ nhân độc ác, khiến cho ả từ gà rừng biến thành Phượng hoàng, lắc mình biến hóa thành một Huyện chủ được đích thân Vạn tuế phong hào. Nếu như Tiếu Nương an phận thủ thường làm một Huyện chủ phú quý, đương nhiên là hai người không chút liên quan.   Thế nhưng ả sao có thể xứng làm chính thê của Tùy Phong được? Cho dù là tuổi tác hay nhân phẩm đều không xứng.   Không ai biết rõ hơn Công Tôn Cầm chuyện Hoắc Tùy Phong căm hận Tiếu Nương đến tận xương tủy. Nhưng lần này trọng sinh, nàng lại phải trơ mắt nhìn nam nhân mình yêu cưới nữ nhân độc ác mà hắn căm ghét nhất, hơn nữa còn xem ả ta như bảo bối.   Công Tôn Cầm cảm thấy mười ngày qua nàng như bị nhét ruồi vào miệng. Cho dù sức chịu đựng của nàng có mạnh hơn nữa, mà thấy được tình cảnh sáng nay cũng không tiếp tục nhẫn nhịn được nữa. Nàng hiểu rất rõ sự ác độc ẩn chứa dưới lớp da này của Tiếu Nương, rõ ràng ả chính là yêu nghiệt, dù có đốt thành tro cũng không giải hết hận!   Công Tôn Cầm cũng biết rõ chuyện không lâu nữa sẽ có một trận bệnh dịch bùng phát. Tiếu Nương muốn mua danh chuộc lợi, muốn có danh tiếng tốt mà bày ra chữa bệnh từ thiện gì gì đó. Ả gom nạn dân lại chung một chỗ, đến khi đó sợ rằng dịch bệnh càng lan ra nhanh hơn.   Nghĩ vậy ngược lại cũng tốt. Lần trước nàng bị từ chối ở quân doanh, đã để nha hoàn bên người để lộ tin đồn, nói Mạc Bắc có sao chổi giáng xuống, sẽ có dịch bệnh phát sinh.   Chuyện này là thật. Ở kiếp trước, trận gió lốc kia đi qua có rất nhiều người chết và bị thương, hơn nữa thời tiết thay đổi thất thường, vì thế không lâu sau xuất hiện dấu hiệu của dịch tả.   Rất nhiều viên quan đến cứu trợ nạn dân đều nhiễm bệnh.   Vì thế Công Tôn Cầm đã sớm dặn dò trong viện mình chuẩn bị đầy đủ thóc gạo thịt cá đồ ăn, đồng thời cũng nghiêm khắc cấm người trong viện tiếp xúc với người bên ngoài. Còn thô sử nha hoàn mà nàng phái đi hỗ trợ nạn dân cũng không thể gọi về nữa, chỉ có thể ở bên ngoài tự sinh tự diệt mà thôi.   Thuốc chữa bệnh cho trận dịch này nàng đã sớm chuẩn bị, chỉ là mấy thứ dùng trong đơn thuốc vô cùng quý giá nên chỉ đủ cho một hai người mà thôi.   Công Tôn Cầm đang đợi, đợi đến lúc Tùy Phong chủ động đến tìm nàng. Kỳ này chỉ sợ Huệ Mẫn Huyện chủ không những không kiếm được chút danh tiếng tốt nào, mà còn gây chuyện đến mức cả người hôi tanh...   Nghĩ như vậy, Công Tôn Cầm thấy cảm giác buồn phiền ngột ngạt như sóng cuồn cuộn lúc sáng sớm từ từ tan biến hết, nàng im lặng bày bố các quân cờ trên bàn cờ.   Đây là một thế cờ thua, cũng chính là thế cờ trước đây Hoắc lang đã dùng để kiểm tra nàng, có điều đến tận bây giờ nàng vẫn chưa suy nghĩ ra được.   Khóe miệng Công Tôn Cầm dần dần cong lên, hiện ra một cái má lúm đồng tiền, có lẽ ngày hai người nắm tay sớm tối bên nhau cũng không còn xa nữa.   *   (Note của editor: Hết phần hồi tưởng, cảm xúc của Công Tôn Cầm, editor đổi lại đại từ nhân xưng như bình thường.)   Kể đến lần chữa bệnh từ thiện này, bắt đầu từ gia quyến của mấy người thân hào đề nghị, sau đó mới mời Huyện chủ đến chủ trì dẫn dắt mọi người.   Tiếu Nương là một người làm việc vô cùng cẩn thận, sau khi nhận lời lập tức tận tâm sắp xếp nhân lực, rồi lại mời lang trung các làng xã bốn phương tám hướng xung quanh đến ngoài thành, dựng lều chữa bệnh từ thiện.   Hồng Bình sau khi kiểm tra xem xét bến tàu cũng đến cùng góp vui.   Đợi đến giữa trưa, xe chở gia quyến của thân hào quan lại trong thành chạy đến nơi.   Tiếu Nương và Hồng Bình cùng ngồi trong một chiếc xe ngựa.   Đến nơi, người khác xuống xe vẫn bình thường, còn khi chiếc xe ngựa cắm cây cờ nhỏ có hai chữ “Công Tôn” vừa đến, mọi người lập tức hô to Công Tôn tiểu thư, thế là đám người náo loạn cùng nhau quỳ xuống, thành ra cảnh tượng quỳ quỳ bái bái.   Đáng tiếc người xuống khỏi xe ngựa lại chỉ là một nha hoàn lạ hoắc, nghe nói là nha hoàn Công Tôn cô nương phái đến, nàng ấy chỉ chất phác đứng nguyên một chỗ. Đám người không khỏi thất vọng, nhao nhao giải tán.   Cảnh tượng điên cuồng sùng bài như thánh thần này, dường như mọi người cũng quen rồi.   Chỉ có tân nương tử Hồng phu nhân lần đầu nhìn thấy, không khỏi toẹt miệng hâm mộ nói thẳng: "Nếu như Công Tôn cô nương muốn vào rừng làm cướp, khởi nghĩa vũ trang thì chắc cũng được nhiều người ủng hộ nghe theo!"   Tiếu Nương nghe thấy, vỗ lưng nàng ấy nói: "Một cô nương đang tốt đẹp tự nhiên vào rừng làm cướp cái gì?”   Bây giờ, Tiếu Nương xem như biết được sức mạnh của lực hút cốt truyện. Hồng Bình hiện giờ đã thoát khỏi vận mệnh trở thành nữ tặc, nhưng bên trong tư tưởng vẫn còn nghĩ đến, vì thế cần phải tăng cường giáo dục để nàng ấy ngấm sâu vào xương tủy. Tương lai còn dài, nhất định không thể để nàng ấy đi theo con đường chiếm núi làm vua được!   Trên đời này có hàng ngàn hàng vạn nghề nghiệp, làm gì thì cũng hơn làm ăn cướp!   Hồng Bình thấy Tiếu Nương lại sắp dạy nàng ấy sách Thánh hiền, dùng lời nói tình thâm ý trọng mà lên lớp, trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ, nhanh chóng ngắt lời: "Ngươi dặn dò ta mua dược liệu, ta đã nhờ cha dùng thuyền cho người mang đến. Ngươi có muốn kiểm kê qua một chút xem có đủ hay không?"   Tiếu Nương cũng biết nàng ấy cố ý ngắt lời mình nên chỉ cười nói: "Ngươi và Hồng thúc đã ra tay, làm sao ta lại không yên tâm chứ? À đúng rồi, vài ngày trước đều không đủ vôi để dùng, mấy hôm nay vẫn chưa đưa đến sao?"   Hồng Bình dùng cái nón đan che đi ánh mặt trời độc hại chiếu xuống đầu nói: "Đã chuẩn bị xong xuôi rồi, hơn nữa thủ hạ ta sai đi đưa vôi cũng đã nói, mấy ngày nay đám nạn dân đều đã làm theo dặn dò của ngươi, cô lập những người có triệu chứng nóng sốt ra riêng một chỗ, chỗ họ ở đều dùng vôi rải xuống, nơi bài tiết cách xa nguồn nước cũng dùng vôi phủ lên.”   Tiếu Nương nghe xong, cảm thấy yên tâm được phần nào.   Thực ra nàng đã nghe được tiếng gió Công Tôn Cầm cho người thả ra mấy ngày trước đó, nên mới nhờ Hồng Bình chuẩn bị sẵn như vậy   Đây không phải muốn so danh tiếng với Công Tôn Cầm. Dù sao bản thân là người hiện đại, nàng cũng biết rõ sau khi trải qua thiên tai như gió lốc, lũ lụt thì thứ đáng sợ hơn chính là ôn dịch hoành hành.   Nếu các vị phu nhân đã giao chuyện từ thiện này đến tay nàng, nàng nhất định sẽ không phụ sự tín nhiệm của mọi người, chỉ có thể cẩn thận làm việc thôi.   Lại nói tiếp, bệnh dịch ở cổ đại còn lâu mới đáng sợ bằng những thứ bệnh gây ra bởi virus có chữ A trên đầu ở hiện đại. Nhưng mà ở đây mọi người không có kiến thức phòng ngừa dịch bệnh, hơn nữa điều kiện không đủ vệ sinh nên mới nhanh chóng bùng phát dịch tả truyền nhiễm.   Chỉ cần không chế được đầu nguồn, làm cẩn thận chi tiết, hoàn toàn có thể tránh được thiên tai nhân họa.   Nên Tiếu Nương đã hỏi rất nhiều lang trung, sau đó lại tự mình nghiên cứu rất nhiều loại sách viết về ôn dịch, theo hiểu biết có hạn về y học của nàng, tìm vài loại thuốc thanh độc giải nhiệt, có thể phòng ngừa cảm mạo. Sau đó đưa mấy phương thuốc này cho lang trung có chuyên môn nghiệm qua, rồi đưa phương thuốc này cho Hồng Bình nhờ nàng ấy dùng xe ngựa và đội tàu vận chuyển dược liệu đến.    Mà để cho những dược liệu này tăng thêm hiệu quả thì mọi việc quanh nó cũng phải tỉ mỉ hơn. Ví dụ như cấp cho nạn dân chỗ nấu nước nóng, yêu cầu mọi người giữ gìn vệ sinh nơi ở, ban đêm cho bọn họ củi lửa để sưởi ấm, phân phát canh gừng, tránh cho người già và con nít có thể chất yếu ớt, hệ miễn dịch không mạnh mà nhiễm cảm mạo vân vân mây mây.   Việc này mắt nhìn thì không đáng chú ý, nhưng mỗi chuyện đều phải nghĩ đến xem qua, vô cùng mệt mỏi. Vì thế đã nhiều ngày Tiếu Nương vừa hồi phủ lập tức dính chặt vào gối ngủ ngay.   Vậy mà sáng naylại bị tên phiền phức kia quầy rầy, lúc này nàng cố gắng không ngáp, rồi lấy ra một bọc mứt gừng chia cho một đám nhóc cùng ăn.   Tiếu Nương xinh đẹp thế nhưng lại không lạnh lùng cao cao tại thượng như Công Tôn Cầm. Thân là Huyện chủ được ngự ban nhưng trên mặt nàng lại luôn mang theo nụ cười, khiến người khác nhìn sẽ sinh ra cảm giác vô cùng thân thiết. Rất nhiều đứa nhỏ e dè muốn dùng bàn tay nhỏ sờ lên mặt của Huyện chủ, Tiếu Nương thấy vậy thì ngồi xổm xuống cho đứa bé sờ mặt mình.   Trong lúc Tiếu Nương dẫn người đến đóng gói dược liệu phòng bệnh, có người không nhịn được mà nói thầm: "Không phải Công Tôn cô nương nói rằng dịch bệnh bùng phát, chết rất nhiều người sao? Ta thấy mấy ngày này đều sóng yên biển lặng, cũng không thấy dấu vết của dịch thổ tả mà!"   Có người nhanh chóng tiếp lời: "Ngươi không nhìn một chút xem mấy ngày nay Huệ Mẫn Huyện chủ sai người đi làm cái gì! Nàng ấy thân là Huyện chủ cao quý mà lại thường xuyên chạy đến mấy túp lều này của hương dân chúng ta, cho dù sắp tới có dịch bệnh thì cũng sẽ bị vị Huyện chủ này đuổi cho chạy mất!"   HẾT CHƯƠNG 105.