Dưỡng đế

Chương 100 : Dưỡng đế

Chương 100:   Nghe xong lời của Liêm ma ma, nàng cũng chưa gấp, chỉ phe phẩy cây quạt nói: “Tuy đơn nhập kho không có, cũng may phủ Quận Vương lập phủ chưa lâu lắm. Đồ đạc đều là của Vạn tuế ban thưởng, ta đã sai người đi dịch trạm lấy cuốn sổ nhỏ áp tải đồ vật lúc trước. Hai bên đối chiếu một chút, cũng không thể kém quá nhiều.”   Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Liêm ma ma đột biến. Đồ tốt trong phủ Quận vương rất nhiều, bà ta biển thủ, trộm lấy không ít, vốn tưởng rằng lấy cớ che giấu bằng cách sửa lại sổ nhập kho là có thể giấu trời qua biển (*), ai ngờ vị Huyện chủ còn chưa qua cửa lại nghĩ ra chủ ý này?   (*) 瞒天过海 - giấu trời qua biển, có xuất xứ từ 36 kế; có nghĩa là dùng thủ đoạn lừa gạt hoạt động trong bóng tối (Theo Baidu).   Sổ ở dịch trạm đã lấy được từ sáng sớm. Vừa mới đến Mạc Bắc, không đợi thở xong một hơi, Hàn Yên đã cầm danh sách lần lượt đối chiếu.   Phía dưới một loạt quản sự và quản sự ma ma đều im lặng, sắc mặt của Liêm ma ma cũng rất khó coi, chỉ thấy Hàn Yên từng bút từng bút ghi chép, trong chốc lát đã dùng chữ cực nhỏ viết đầy ba trang lớn.   “Huyện chủ, đây là danh sách đồ vật thiếu hụt, đều ở chỗ này.”   Tiếu Nương nhẹ gật đầu, lại nhìn về phía hai tiểu nha hoàn bên dưới nói: “Đi lấy những thứ này, kiểm kê các nơi trong phủ, nhìn xem có phải bày biện bên ngoài rồi hay không.”   Lần này sắc mặt Liêm ma ma càng tái nhợt hơn. Khi nãy bà nhìn Tiếu Nương kiểm kê vật phẩm, trong lòng còn nghĩ, một chút nữa nói tự mình đi tìm, để đưa lại một số thứ bà đã đánh cắp, mặt khác lấy cớ Quận vương thưởng người, hoặc đã dùng hết là được.   Nhưng bây giờ Huyện chủ lại để cho tiểu nha hoàn của nàng đi thăm dò, đồ vật không kịp đặt lại, cái lỗ hỗng kia quá lớn không bù lại được.   Trong lúc đó có ma ma lấy cớ muốn đi nhà xí, cũng là Hàn Yên lệnh nha hoàn đi cùng. Qua nửa canh giờ, hai tiểu nha hoàn kia trở về, báo cáo Huyện chủ, bài trí trong phủ không nhiều, đồ vật trên danh sách này phần lớn là không có.   Lúc này Tiếu Nương mới đảo mắt nhìn về phía Liêm ma ma nói: “Nói đi, nhiều đồ vật bằng vàng bằng bạc như thế là bị chuột gặm mất rồi sao?”   Liêm ma ma bịch một tiếng quỳ trên đất, khóc lóc nỉ non nói: “Trời cao phù hộ. Lão nô ta đối với Tiểu Quận vương là trung thành tuyệt đối. Quận vương hiếu khách, trong phủ lui tới rất nhiều, Quận vương cũng thường xuyên tặng đồ đạc cho bọn họ. Trước kia lão nô không có để ý qua khố phòng, cũng không hiểu lắm chuyện trên sổ sách, chuyện tính toán bị bỏ sót, nhưng chung quy luôn sử dụng đúng mục đích, Huyện chủ nói vậy, chẳng phải là muốn ụp phân lên người lão nô sao?”   Lúc này những người khác nhao nhao phụ họa theo, nói thẳng Liêm ma ma là người trung thành, không làm chuyện ăn cây táo rào cây sung.   Tiếu Nương nhịn không được cười ra tiếng: “Một ma ma quản lý khố phòng, hơn phân nửa đồ đạc không thấy, mà còn dám nói mình một lòng trung thành? Ngươi nói tặng người? Có tin ta gọi Quận vương qua không, để cho hắn nhớ lại đã ban thưởng đồ vật cho ai?”   Sắc mặt Liêm ma ma khó coi nói: “Huyện chủ ngài còn chưa gả qua, sao có thể vì những chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi này quấy rầy Quận vương… Lại nói, lão nô nhìn Quận vương sinh ra, dọn cứt đái cho ngài ấy, Huyện chủ cũng nên cho lão nô cái thể diện!”   Tiếu Nương cười lạnh nói: “Công ơn nuôi dưỡng của Chử gia chúng ta quý giá hơn nhiều so với cái cứt đái ngươi dọn kia. Phụ thân ta là nghĩa phụ của Quận vương, cũng không dám cậy già lên mặt giống như ngươi, không biết xấu hổ tham ô tiền tài của gia chủ. Cái thể diện kia đều là tự mình kiếm, sao có thể đòi hỏi gia chủ cho?”   Nói đến đây, nàng bảo thị vệ bên cạnh: “Người đâu! Đi lục soát trong nhà Liêm ma ma cho ta! Để xem bà ta trung thành đến cỡ nào! Tỉ mỉ chút, xem bà ta có được nổi phần thể diện này hay không!”   Bọn thị vệ tuân lệnh nối đuôi nhau đi ra.   Đám tôi tớ của Quận vương phủ đều là ăn quen cầm quen, ai có thể đề phòng chuyện xét nhà? Thật sự là cầm cái nào chuẩn cái đó, chỉ có Liêm ma ma ở tạm trong một tiểu viện trong phủ Quận vương, liền lục soát ra ba rương vàng thỏi, cốc ngọc, khí cụ.   Không chỉ riêng Liêm ma ma, nhà cửa bên ngoài của những quản sự đang bị giữ trong phủ cũng bị lục soát mấy lần, xe ngựa chuyên chở trong phủ Quận vương không chút rảnh rỗi, tới tới lui lui vận chuyển đồ đạc.   Tiếu Nương thấy sính lễ của mình thu hồi lại hơn phân nửa, cũng lười nói lời vô nghĩa với đám tôi tớ cậy mình nhiều tuổi, dặn dò bắt giữ bọn họ lại, đợi đến hôm sau xử trí.   Một trận bận rộn này đã gần đến hoàng hôn, nàng tự mình đến phòng bếp dặn dò nấu cơm, lại để Hàn Yên ở một bên giám sát, xem ai dám lấy tay bẩn bốc thực phẩm chín.   Hoắc Tùy Phong bận rộn sự vụ trong quân, mãi đến đêm mới trở về.   Tiến vào thính đường, liền trông thấy Tiếu Nương mặc một thân váy ngắn thanh nhã, ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn chờ hắn, trên bàn là mấy món ăn phụ thoạt nhìn rất ngon miệng.   Trong lòng hắn ấm áp, cười nói: “Nàng đã ăn chưa? Vẫn luôn chờ ta?”   Tiếu Nương cũng hữu lễ cười một tiếng: “Ăn rồi, sợ ngươi ăn một mình cô đơn, ngồi cùng ngươi.”   Hoắc Tùy Phong cũng đói bụng, chỉ cởi áo ngoài, rửa tay, trực tiếp ngồi xuống bưng chén lên, gắp một đũa lớn đồ ăn bỏ vào miệng.   Còn chưa kịp nuốt xuống, hắn đã nhíu mày nhổ trên mặt đất, sau đó nhìn về hướng hạ nhân nhíu mày nói: “Đi hỏi một chút xem cái đồ hỗn trướng nào làm cơm canh thế? Bỏ bao nhiêu muối? Muốn mặn chết người khác phải không?”   Chỉ chốc lát, đầu bếp cao lớn thô kệch Mạnh Khuê tới, bàn tay to chà chà trên tạp dề bẩn một cái, chắp tay nói: “Hồi bẩm Quận vương, gia vị hôm nay là Huyện chủ nêm nếm. Tiểu nhân trơ mắt nhìn người đổ một hũ muối vào nồi, tiểu nhân không dám cản trở… Nếu không ngài bưng chén nước rồi ăn một miếng uống một ngụm nước. Nếu không thức ăn này quá mặn, đổ vào thùng nước vo gạo ngay cả heo cũng không muốn ăn…”   Đầu bếp này ngoại trừ nấu cơm không thích rửa tay ra, nói chuyện cũng không lọt tai lắm.   Tùy Phong lười nói nhảm với kẻ thô kệch, phất tay cho hắn lui xuống, sau đó nhìn Tiếu Nương, nhíu mày nói: “Làm gì? Cố ý sao? Muốn mặn chết ta sao?”   Tiếu Nương nhíu mày giọng nói lạnh lùng: “Còn tưởng rằng ngươi không phân biệt dơ bẩn hôi hám, cái gì cũng ăn được chứ! Thì ra thất khiếu vẫn chưa bị tắc nghẽn, chỉ có tai mắt không rõ mà thôi! Lão bộc trong phủ ngươi cùng một giuộc, giở trò mánh khóe dối trên gạt dưới, không chừng ngày nào đó bị người ta mua chuộc, hạ độc trong cơm canh của ngươi! Đến lúc đó để xem ngươi còn phun ra hay không?”   Từ trước đến nay, Hoắc Tùy Phong vẫn nhìn sắc mặt của Chử gia tỷ tỷ. Lúc này Tiếu Nương thật sự tức giận, có thể thấy được ban ngày không có nhàn rỗi, buổi tối hung hăng khiến hắn “nhàn rỗi” một chút.   Thế là hắn dứt khoát buông chén đũa, đi qua ôm lấy bả vai Tiếu Nương, dùng chóp mũi cọ cọ lên gương mặt nàng, nói: “Ta biết nàng đau lòng ta. Yên tâm, mấy người trong phòng bếp đều do ta điều động từ quân doanh tới, gạo, thức ăn chọn mua cũng không đi vào phủ… Tuy mấy người thô kệch kia không thích rửa tay, nhưng ta cam đoan cùng lắm ăn vào chỉ đi ngoài chút thôi.”   Lời nói này cũng không quá quan trọng, thế nhưng Tiếu Nương vẫn nghe ra được chút kỳ quái. Nàng đưa tay đẩy cái mặt đang cọ cọ của hắn ra, buồn bực nói: “Ngươi đã biết người trong phủ không đáng tin, vì sao còn…”   Hoắc Tùy Phong rót cho mình một chén nước, vừa gắp lá rau vừa nói: “Nếu không phải ta nhắm một mắt mở một mắt, nuôi mấy kẻ ăn cây táo rào cây sung, tại sao thúc phụ ta trở về lại buông lỏng cảnh giác, tin ta đặt sách quân sự giả trong thư phòng phủ trạch, rơi vào cái bẫy sắp xếp xong xuôi trước đó, để cho ta thừa dịp tranh đấu giữa hắn và Nhu Nhiên đoạt lại ba cửa ải?”   Hoắc Tùy Phong vừa nói như vậy, Tiếu Nương hiểu ngay. Thì ra đối với lòng dạ hành vi của bọn người trong phủ hắn biết rất rõ, lại cố ý buông xuôi bỏ mặc, thậm chí cố tình dung túng cho bọn họ. Chính là để cho thúc phụ hắn thuận tiện đưa gian tế vào phủ, cũng tin chắc rằng hắn tuổi còn trẻ suy nghĩ không chu toàn, tiết lộ quân tình, sau đó lại tương kế tựu kế, dẫn dụ thúc phụ vào cuộc…   Nghĩ đến đây, Tiếu Nương có chút nóng nảy, nhỏ giọng nói: “Lúc ban ngày ta trách phạt Liêm ma ma và một đám lão nô… Có phải là đã làm hỏng đại sự của ngươi không?”   Hoắc Tùy Phong ăn xong lá rau lại ăn hai đũa cơm, nói: “Chiêu thức dùng qua đã cũ rồi, nghĩ lại thì thúc phụ ta sẽ không để bị lừa gạt nữa. Lần sau hắn lại phái người đến, cho dù trăm phương ngàn kế cũng phải hành thích ta. Nàng đã đến, trong phủ không thể giữ lại những thứ yêu ma kia. Từ trước đến giờ trong mắt nàng không chứa nổi hạt cát, vừa vặn làm phiền nàng dọn dẹp phủ trạch, tiện thể cũng cho nô bộc trên dưới của phủ trạch lĩnh giáo uy phong của nương tử ta…”   Tiếu Nương cảm thấy đừng nhìn Hoắc Tùy Phong tuổi còn trẻ, thật đúng là am hiểu các yếu tố cần thiết của người lãnh đạo --- Thời điểm phân phối công việc bẩn thỉu mệt nhọc cho thuộc hạ, nhất định giọng nói sẽ mang theo thưởng thức, tràn ngập chân thành nói: “Ta cảm thấy việc lớn này, không còn người nào làm được xuất sắc hơn ngươi!”   Cứ như vậy, thuộc hạ nhất định cảm động đến rơi nước mắt, cảm thấy bản thân gặp được Cao Sơn Bá Nhạc (*).   (*) 伯乐 - Bá Nhạc, dùng để chỉ người giỏi trong việc phát hiện, đề cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài (Theo Baidu).   Giống như nàng thấy Hoắc Tùy Phong vô cùng tín nhiệm nhìn mình, một tư thế hoàn toàn không phòng bị giao cho nàng, trong lòng vẫn có chút cảm động.   Nói thế nào đây, bản chất đáng thương nha!   Nhưng nếu như thế, hành vi nàng thêm muối vào bữa tối của Hoắc Tùy Phong liền có vẻ ngây thơ mà buồn cười. Vì vậy, Tiếu Nương đề xuất tráng trứng cho hắn ăn.   Tùy Phong hiển nhiên là vui sướng vì Chử gia tỷ tỷ rửa tay làm canh. Thế là đi theo Tiếu Nương cùng nhau vào bếp, giúp nàng đánh trứng với nước.   Đồ ăn rất đơn giản, nhưng Hoắc Tùy Phong vẫn luôn dính dính ở sau lưng nàng, ôm eo, đem cằm đặt lên bả vai nàng, nhìn nàng tráng trứng.   Cái này làm sao thoải mái? Phải dỗ dành để hắn ra ngoài, nhưng miếng cao da chó này gỡ thế nào cũng không ra, thật sự là phiền chết rồi.   Đây cũng là phiền phức khi yêu đương với một nam sinh nhỏ tuổi, quá dính người!   Huống chi Tiếu Nương cũng không có tâm tư yêu đương, chỉ muốn giải quyết cho xong cuộc hôn nhân sắp đặt này. Kết quả đột nhiên xuất hiện thêm một hạng mục ở chung trước kết hôn, công việc chậm chạp, là phải làm thêm giờ còn không cho tiền làm thêm giờ, ngươi nói có phiền phức hay không?   Có điều khi nàng uyển chuyển đề xuất với Hoắc Tùy Phong, nàng thích tương kính như tân, Hoắc Tùy Phong liếc nhìn nàng: “Ta thấy nàng cùng với Thịnh Hiên học huynh lúc có hôn ước, mỗi lần gặp nhau đều liếc mắt đưa tình, dáng vẻ hận không thể lập tức ở bên nhau. Hơn nữa mấy cái hắn ta viết trong thư, đều là thứ buồn nôn, cái gì mà nhớ nàng ngủ không được, còn có muốn nắm tay nàng nhìn núi nhìn sông… Đây cũng là tương kính như tân sao?”   Tiếu Nương nghe thấy không đúng lắm, làm sao hắn biết được trong thư Thịnh Hiên viết cái gì? Thế là hỏi ngay.   Hoắc Tùy Phong cũng không chống chế, thoải mái thừa nhận: “Có lần ta lục tráp của nàng nhìn thấy.”   Tiếu Nương không bỏ qua, hỏi tiếp: “Sao ngươi lại tùy tiện lục đồ của ta?”   Hoắc Tùy Phong đúng lý hợp tình nói: “Không xé nát là tốt lắm rồi, chẳng qua chỉ có hôn ước cùng nàng, còn chưa thành lễ, ai là thê tử của hắn ta? Còn muốn nắm tay?”   Tiếu Nương đẩy hắn ra, học theo hắn cười lạnh: “Ta với ngươi cũng chỉ là định hôn ước, lại chưa có thành lễ, ai là nương tử của ngươi? Cứ theo ta lôi kéo làm bậy!”   Nói xong, Tiếu Nương không để ý tới hắn nữa, trực tiếp trở về viện của mình.   Đã nhận làm công việc của người ‘dọn dẹp nhà vệ sinh’, đương nhiên muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai còn phải tiếp tục xử lý hạ nhân trong phủ đấy.   Thật ra nhân sự của phủ Quận vương đơn giản, tất cả đều là thân tín trong quân của Hoắc Tùy Phong, vẫn có rải rác vài người thượng vàng hạ cám thu lưu sau khi đến Mạc Bắc.   Bán hết những kẻ có lai lịch bất minh, cùng những kẻ cậy mình già ra khỏi phủ. Tuổi tác lớn, không sai phạm nhiều thì cho chút bạc ổn định cuộc sống, ăn của đút lót thì chuyển giao cho quan phủ, số còn lại đều nhẹ nhàng khoan khoái.   Có điều Tiếu Nương oanh oanh liệt liệt thanh lý trong viện như vậy, nhưng không hề nhìn thấy vị cô nương dị ứng lông mèo Công Tôn Cầm kia thò đầu ra.   HẾT CHƯƠNG 100.