Edit: Mimi Beta: Chi ***** Trái tim Triệu Cách Phi mãnh liệt trùng xuống, song trên mặt vẫn mỉm cười: “Suy nghĩ miên man gì vậy? Tuy em đả thương người, nhưng dù sao cũng là gã phạm tội trước…” “Anh Triệu, anh không cần an ủi em. Tuy em không hiểu lắm, thế nhưng em biết gia đình tên khốn Long Khải kia đặc biệt có thế lực… Em đánh gã thành như vậy, nhà bọn họ tuyệt đối không chịu bỏ qua. Em biết anh Triệu có thể bảo vệ em… Nhưng, bọn họ thật sự rất lợi hại… Cho nên… Anh Triệu, nếu không được, anh cũng không cần lo lắng cho em. Em không thể liên lụy đến anh…” “Nhóc con đáng chết, nói cái gì đó? Làm sao anh có thể mặc kệ em!!” Triệu Cách Phi có phần tức giận. “Ha ha, anh Triệu, bộ dáng anh tức giận cũng vẫn rất đẹp trai.” Diệp Đề gãi đầu, tựa hồ có chút xấu hổ: “Kỳ thực, em vẫn luôn hy vọng có thể đẹp trai giống anh vậy, hệt như diễn viên điện ảnh thường xuất hiện trên phim… Đáng tiếc, đời này em không có khả năng… Vĩnh viễn vẫn chỉ là một thằng khốn nạn, trời sinh đã có số mệnh phải ngồi tù…” “Nói bậy, không có ai trời sinh đã có số này mệnh nọ. Tiểu Đề là một đứa trẻ rất tốt, về sau khẳng định còn đẹp trai hơn anh rất nhiều…” Triệu Cách Phi nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Đề. “Ài, ngồi tù thì ngồi tù đi… Dù sao trước kia em cũng đã làm rất nhiều chuyện xấu, tuy chỉ là trộm cắp vụn vặt… nhưng cứ coi như đây là báo ứng vậy!” Diệp Đề sảng khoái mỉm cười, gỡ cái vòng trên cổ xuống, nhét vào trong tay Triệu Cách Phi: “Anh Triệu, hạt châu này vốn là của anh, em vẫn luôn xem nó như bùa hộ mệnh mà mang theo bên người, bây giờ trả lại cho anh. Về sau mỗi khi anh thấy cái này, liền giống như thấy em vậy đó!” “Anh nhìn cái này làm gì chứ, muốn thì cứ trực tiếp gặp người thực là tốt rồi.” Triệu Cách Phi cảm thấy hốc mắt của mình nhất định đã bắt đầu đỏ lên. “Trước hết anh cứ cầm đi.” Diệp Đề dùng sức nhét vào, Triệu Cách Phi chỉ đành nhận lấy. “Ngoan, anh phải đi. Yên tâm chờ đợi vài ngày, anh nhất định sẽ cứu em ra khỏi đây. Đừng lo lắng, chỉ cần Long Khải không chết…” “Dạ, em đã biết.” Diệp Đề ngoan ngoãn gật đầu. Ngay trong khoảnh khắc xoay người rời đi, Triệu Cách Phi nghe thấy tiếng gọi nức nở nghẹn ngào của Diệp Đề: “Anh Triệu… ” Anh quay đầu lại, tựa hồ có chút ngạc nhiên. Chỉ thấy Diệp Đề dùng một loại biểu tình tuyệt vọng đến mức khiến cho anh tan nát cõi lòng, nói: “Anh Triệu… Có khi nào em… em bị xử tử hay không…” Triệu Cách Phi nhất thời không biết phải trả lời ra sao — Vì lẽ gì Diệp Đề lại đột nhiên hỏi ra một vấn đề như vậy? Vì sao bỗng chốc cậu lại thương tâm đến nhường này? Diệp Đề bắt gặp phản ứng ngơ ngác của Triệu Cách Phi, trái tim lại càng trùng xuống lợi hại hơn, gần như nhịn không được mà nấc nghẹn: “Em… Em thật sự rất sợ chết… Anh Triệu, em không muốn chết, chết rồi sẽ không thể nhìn thấy anh… Hu hu…” Triệu Cách Phi thất thần. Một phút đồng hồ sau, anh bất chợt vọt tới trước mặt Diệp Đề, ôm chặt lấy cơ thể đối phương. Từng nụ hôn ào ạt như bão táp mưa sa đập vào trán, vào má, vào chóp mũi hồng hồng và sau cùng là đôi môi cậu… mang theo hương vị của nước mắt, mằn mặn cay cay. “Sẽ không, sẽ không… Diệp Đề làm sao có thể chết được? Bé ngoan… Em sẽ không việc gì, nhất định… Anh nhất định cứu em ra khỏi nơi đây…” Trái tim Triệu Cách Phi bị lời nói của Diệp Đề nghiến nát. Anh một bên hôn cậu, một bên âm thầm hạ quyết tâm: bất luận như thế nào, anh nhất định phải cứu Diệp Đề ra!! Triệu Cách Phi bận rộn một ngày một đêm. Anh tìm người quen cùng chắp nối quan hệ ở khắp mọi nơi — Bởi vì bản thân vụ án này phi thường đơn giản, song phức tạp lại là thân phận của đối phương, cho nên đây là lần đầu tiên anh ra tòa án mà không cần vất vả tìm kiếm chứng cứ linh tinh này nọ, trái lại, phải bất đắc dĩ tận dụng tối đa vây cánh của mình — Thậm chí anh đã nghĩ tới ba, nhưng cường long cũng không đấu lại loài rắn độc, đừng nói ba đang ở nước ngoài, cho dù ông hiện có mặt tại đây, chỉ sợ cũng không cách nào đối phó với gia đình thị trưởng. Mặc dù vậy, Triệu Cách Phi vẫn ấp ôm một tia hy vọng. Bởi vì Long Khải còn chưa chết, chỉ cần Long Khải không chết, người nhà họ Long có náo loạn cỡ nào, Diệp Đề cũng sẽ không sao… … Nhưng là, sự thật luôn nện một tảng đá xuống đầu người ta vào thời khắc tuyệt vọng nhất. Cuộc điện thoại của Diêu Cẩn Văn đã đập tan hy vọng của anh chỉ trong một phút giây: Long Khải đã chết, vừa chết vào vài tiếng trước.