Dương Cửu
Chương 7
Tối đó Dương Cửu đang coi TV với La Tuấn trong phòng bệnh, hai thầy trò tưng bừng hào hứng xem talk show “Khang Hy đến đây”, vừa xem vừa cười ha hả. Đột nhiên di động của Dương Cửu đổ chuông, hắn bắt máy luôn không buồn nhìn, vui vẻ nói: “A lô?”
“Cậu Cửu.”
Dương Cửu hỏi: “Gì gì? Tiếng TV to quá trời, La Tuấn bây cho bé bé lại coi… Ai hở ai hở? Việc gì nói lẹ đê!”
“Cậu Cửu!”
Dương Cửu à lên một tiếng, đã nhớ ra giọng này là ai: “Ông già Chu! Ông có việc gì đó?”
La Tuấn đương cầm cái điều khiển TV, vừa nghe vậy đã vội vểnh tai lắng nghe.
“Cậu Cửu, Tiêu Trọng Giản muốn ly hôn.”
Dương Cửu sửng sốt ngây người mất mấy giây, rồi chậm rãi nói: “… Ông già à, ông bấm lộn số rồi, ly hôn thì đi kiếm luật sư chứ, tìm tôi làm gì?”
Chu lão gia đã muốn trầm giọng: “Cậu Cửu cậu đừng giả vờ hồ đồ, đây Tiêu Trọng Giản đang ngồi cạnh ta đây, nó nói nó ly hôn vì cậu, cậu nói rõ ra một câu đi!”
“… Vì tôi? Nào tôi có giành vợ anh ta đâu…”
Ai nghe vậy rồi cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt bối rối vô tội của Dương Cửu. Bộ dạng ấy thật giống như một cây gai sắc nhọn, đâm thấu vào lòng dạ nóng hổi yếu đuối của người ta, khiến người ta quằn quại đau đớn.
Chu lão gia bồi thêm một câu trước khi cúp máy, ông ta nói rành rọt từng chữ: “Cậu Cửu, Tiêu Trọng Giản nói nó yêu cậu.”
Đầu dây bên kia mơ hồ nghe được tiếng TV ồn ào, lại thêm cả tiếng cười ầm ĩ và tiếng hét hò rất cường điệu, nhộn nhạo xa xôi như không đúng thật vậy. Qua mấy giây nữa, giọng Dương Cửu mới vang lên, nhạt nhẽo bình thản, “… Tôi biết rồi, còn chuyện gì nữa không?”
Chu lão gia nói: “Vậy thôi.” rồi cúp máy, quay lại nhìn Tiêu Trọng Giản.
Tiêu Trọng Giản cúi đầu, gương mặt tối mờ vì khuất sáng. Trong một khoảnh khắc, Chu lão gia nghĩ mình đã chiến thắng, nhưng ngay sau đó ông ta đã thấy Tiêu Trọng Giản ngẩng lên, nói đơn giản: “… giờ tôi đã biết, một nửa phần cậu ấy cũng không dành cho tôi… nhưng thế thì sao? Xét cho cùng cũng đâu thể cầm cổ ép cậu ấy yêu tôi đâu.”
Chu lão gia chồm lên giận dữ: “Mày quyết cứng đầu vậy phải không!”
Tiêu Trọng Giản cười phá lên: “Lão gia à, ông đừng nghĩ tôi sẽ sợ thân bại danh liệt vì chuyện này, thực tình tôi chẳng còn sợ gì nữa đâu. Họ Tiêu này trước kia vốn chẳng có gì, tay trắng không một xu dính túi, đã tưởng chừng không thể tồn tại trong gia tộc này. Hôm đó Dương cửu nói một câu rất đúng, cậu ấy nói nếu không có cậu ấy thì tôi chẳng có gì hết, không có cậu ấy thì giờ tôi vẫn còn là thằng nghèo kiết đáng thương hại, mà có còn sống đến giờ này không cũng chẳng chắc được. Giờ có thể cậu ấy sẽ bị kẻ khác cướp mất, đột nhiên tôi nhận ra, nếu không có cậu ấy, thì dù tôi có gia tài bạc triệu, quyền lực rợp trời, tôi vẫn chỉ là kẻ trắng tay đáng thương trước kia, thậm chí so với hồi đó còn đáng sợ, đáng tuyệt vọng hơn nhiều. Tình cảnh đó bảo tưởng tượng tôi còn không dám, giờ để không bị ra nông nỗi ấy, muốn tôi làm gì tôi cũng sẵn sàng chấp nhận, huống gì chỉ là chấm dứt một cuộc hôn nhân?”
Chu lão gia muốn nói gì, nhưng không sao nói được thành lời, ông ta đã giận đến huyết áp tăng vọt từng đợt, trước mắt tối đen xây xẩm. Đám người đứng cạnh thấy sắc mặt ông già đột nhiên tệ vậy, đều vội vàng xúm lại, chỉ sợ có gì xảy ra, nhưng Chu lão gia đã vung tay, vừa run bần bật vừa lôi con gái: “Đi! Chúng ta đi!”
Chu Nhuế thút thít hỏi: “Ta đi đâu bây giờ?”
“Về nhà! Để tao xem thằng nhãi này còn hoành hành được đến bao giờ!” Chu lão gia đạp mạnh xuống sàn: “… chúng ta đi!”
Đương giận điên người, Chu lão gia chẳng thèm gọi người đưa ra nữa, cứ thế hùng hổ lôi con gái xuống cổng, tài xế của Chu gia đứng đợi cũng không dám mở miệng nói nửa câu, vội vàng lên xe lái đi thẳng.
Bất quá Tiêu Trọng Giản rất chi lễ độ, tiễn ra tận cổng, rồi đứng trên bậc thềm nhìn theo bóng chiếc xe phóng đi, môi nhếch thành một nụ cười nhạt.
Giang Lăng hỏi: “Lão đại, anh làm vậy cũng đâu hay, dù sao Chu gia cũng là mối uy hiếp nhất định…”
“Là, nhưng không lớn.” Tiêu Trọng Giản nhìn chiếc xe biến mất trong bóng đêm, giọng điệu có chút châm chọc, “Giờ nhất định ông ta sẽ đi tìm La Tuấn, con cáo già đó, ông ta biết mình ông ta không thể đấu lại tôi, kiểu gì cũng phải tìm một kẻ hợp lực mới xong.”
“Sao lại là La Tuấn? Cậu hai La đó chuyện gì chẳng nghe lời cậu Cửu, chẳng thà đi hỏi luôn cậu Cửu cho xong…”
Tiêu Trọng Giản đang định lý giải sự tình sâu xa bên trong, nhưng ngẫm nghĩ một chút lại thấy không biết nên nói sao. Đột nhiên hắn quay lại, hỏi: “Giang Lăng.”
“Hơ?”
“Cậu chưa lên giường với Dương Cửu đấy chứ?”
“Không hề.” Giang Lăng đáp chắc nịch: “Riêng vụ phân chia công thụ là tôi với cậu ta không thể nói chuyện tử tế được.”
Dương Cửu thở dài thả rơi cái điện thoại di động, im lặng hồi lâu, rốt cuộc khẽ nói: “Con người a, luôn tự hành hạ mình.”
TV đang phát quảng cáo Nestlé cà phê vị trà xanh. Dương Cửu lại thở dài, ngẩng lên thấy La Tuấn đang nhìn mình, liền tiện miệng hỏi: “Làm sao?”
La Tuấn bước hai bước từ sô pha đến trước giường bệnh, nhìn thẳng vào mắt Dương Cửu, hỏi: “Tiêu Trọng Giản nói hắn ly hôn vì anh, anh có tin không?”
Dương Cửu nghĩ một lát rồi gật đầu: “Tin.”
“Anh quên hắn muốn giết anh hả? Thật tình anh tin một kẻ muốn giết anh lại đi ly hôn vì anh hay sao? Dương Cửu, từ bao giờ anh lại thành giống như một con nhỏ mơ mộng ngớ ngẩn thế hả…”
“Tôi nói tôi tin là vì… đầu óc người đó thật sự có chỗ điên khùng.” Dương Cửu nhạt nhẽo ngắt lời hắn, “Nhưng có chuyện này tôi còn tin hơn, đó là nếu bảo chúng tôi kết hôn, anh ta nhất định muốn lấy cái bài vị của tôi hơn là chính tôi đây.”
Đột nhiên La Tuấn cảm thấy một nỗi lo lắng không nguồn cơn ập đến. Vốn hắn đã là kẻ đa nghi mẫn cảm, đặc biệt là với những việc liên quan đến Dương Cửu. Hắn nghĩ Dương Cửu chắc chắn phải căm ghét, phải thù hận, phải chớp mọi cơ hội để công kích Tiêu Trọng Giản chứ, có lý nào lại đi dễ dàng tin những lời dối trá vô căn cứ kia của hắn ta được?
“Tôi chỉ thấy kỳ quặc, anh ta không phải rất coi trọng Chu Nhuế à? Sao đang yên đang lành lại đi trở mặt với Chu gia? Hay là thấy bọn họ hết giá trị lợi dụng rồi?” Dương Cửu chống má, chăm chú nói, “Không chừng là lấy tôi làm cái cớ để trở mặt với Chu gia thôi, sau này lão già Chu muốn tính sổ cũng sẽ tính với tôi a… Ừa phải, vừa xong nói rõ ràng không dây gì đến Tiêu Trọng Giản với lão già Chu là quá phải, tôi đâu tính không dưng bị mang tiếng bồ nhí chớ.”
La Tuấn giật giật khóe môi, trông bộ mặt vô tội của lão yêu nghiệt kia, hắn tức tối quăng một câu: “Anh mà nghĩ thế thật thì tốt!”
Dương Cửu đáp lại bằng một nụ cười rất chi hoang mang, thật như kiểu nào tôi có biết gì đâu~ La Tuấn nguýt hắn một cái, rồi bỏ ra hành lang hút thuốc. Giờ hút thuốc hắn cũng không dám công khai nữa, lão lưu manh đó nếu thấy có người hút thuốc trước mặt mình mà mình không được hút, nhất định sẽ lu loa mè nheo ỏm tỏi, giở đủ mọi mánh tệ lậu ra đòi bằng được một điếu, đến lúc đó kế hoạch cai thuốc của hắn chẳng hóa ra kiếm củi ba năm đốt một giờ.
La Tuấn vừa ra hành lang đã có một gã thuộc hạ chạy đến, ghé tai hắn thì thầm: “Cậu chủ, có người tìm cậu.”
“Ai?”
“Không biết, nói là người của Chu gia, tìm cậu chủ có việc quan trọng. Cậu xem có cần vào nói với cậu Cửu một tiếng không ạ?”
La Tuấn giữ hắn ta lại, trong đầu thoáng cái đã luận ra đầu đuôi sự tình, hắn không khỏi bật cười: “Không sao, lão già muốn làm trò đây, đừng để Dương Cửu biết… nếu anh ấy hỏi tôi đi đâu, cứ nói tôi quay về công ty rồi.”
Hồi này Dương Cửu mới mổ xong, thành ra phải nằm bẹp trên giường mấy tháng trời, ngày nào cũng rầm rì đòi xuống giường, kết quả là mới ra đến cửa đã bị em y tá xinh xẻo lôi lại. Em ý tá lần trước hớn hở thử chiêu đắp mặt nạ độc nhất vô nhị Dương Cửu truyền cho, kết quả là xoa xuýt cả nửa ngày cũng chẳng thấy tí hiệu quả gì giống hắn, hại đám y tá được một phen oán thán rầm trời, em nào em nấy đều nghi ngờ tại Dương Cửu bủn xỉn, chắc hắn còn bí quyết kỳ diệu nào nữa nhưng giấu giếm không chịu nói cho bọn họ.
Lâu lâu Ivy đến thăm Dương Cửu, lại bực bội đe mấy em y tá: “Mấy cô học theo cậu ta hả? Các cô đi ra phố coi người thường có ai da mặt giống vậy không?? Nói cho các cô biết, ông chú đó kiếp trước là hồ ly tinh đó! Đừng có đua đòi hư đốn theo cậu ta, đến lúc nhìn không ra người rồi ngồi khóc cho biết!”
Các em y tá được dạy dỗ một phen ra trò, gật lấy gật để rồi chạy túa đi mỗi người một hướng. Còn Ivy vừa quay lại liền nâng mặt Dương Cửu lên nhìn nửa ngày, nhìn xong thì hỏi rất nghi ngờ: “Cuối cùng là cậu làm cách nào hả?”
Dương Cửu giơ tay lên sờ sờ mặt, lười biếng đáp: “Thì đừng rửa mặt.”
Ngước mắt lên trông vẻ mặt Ivy, liền nghiêm túc bào chữa: “Thật a, sữa rửa mặt với mấy thứ dưỡng da đều là đồ hóa học có hại lắm a, muốn giữ da, đó cậu cứ thử về không rửa mặt nữa coi…”
Ivy tức mình đẩy hắn té lăn xuống giường, xông vào bạo hành một phen, đúng lúc ấy La Tuấn vừa nói chuyện với bác sĩ vừa đi ngang cửa phòng, lập tức nhịn không được ngó đầu vào nhìn đầy ghen tức, Ivy lập tức làm bộ hiền lành, ngượng ngùng quay lại liếc yêu hắn.
Dương Cửu cười phá lên: “Nói nghe nè Ivy, thằng nhỏ đó làm ăn cũng được lắm, bữa nào cưng thử xem~”
Ivy lại nhìn La Tuấn đắm đuối lần nữa hại hắn bỏ chạy trối chết, đoạn quay lại bình thản nói: “Cậu ta thích cậu.”
Dương Cửu đáp: “Cậu cũng thích tôi còn gì, người ta biết từ khuya rồi nha, đừng có ngượng mà, ai chả như ai, nói thiệt người ta cũng thèm cưng ứa nước miếng lâu rồi…”
Ivy dộng cho hắn một đấm, Dương Cửu điên đảo ngã lăn ra giường: “… lòng ghen tị của đàn ông thiệt là đáng sợ…”
“Tôi đang ghen vì âm mưu bồ nhí phá hoại vợ chồng người ta của cậu lại thành công lần nữa đây, lại còn hóa thành vai nữ chính bị thiên hạ ngược đãi hả?” Ivy cười nhạt, hừ lạnh, “… đừng giả bộ ngây thơ Dương Cửu, La gia và Tiêu gia đang gây chiến kia kìa, đánh từ trong ra ngoài, không thèm mặt mũi gì nữa. Tôi mà là Tiêu Trọng Giản thì giờ phải tiêu rồi, ngày nào Chu lão gia cũng sai người đến quậy phá, nhưng nói sao anh ta cũng nghiến răng nghiến lợi đòi ly hôn với Chu Nhuế bằng được…”
“Xem ra sức hấp dẫn của tôi không thường nha.” Dương Cửu hớn hở vớ gương soi soi.
Ivy giật cái gương, vén vén lại tóc, rồi chậm rãi hỏi: “Cảm động chưa?”
“Khóc đến nơi nè~”
“Giỏi thì cậu khóc tôi xem a.”
Ivy lại quay ngoắt đi soi gương vuốt tóc tiếp, một hồi sau không nghe động tĩnh gì, mới quay lại thấy Dương Cửu đương ngồi im trên giường, mặt mày tiu nghỉu, chẳng còn chút nào bộ dạng hơn hớn lả lơi mọi ngày, thái độ tuyệt nhiên im lìm ảm đạm.
Ivy tự nhiên phát hoảng, còn chưa kịp nói gì, Dương Cửu đã cười nhạt, rồi hạ giọng nói: “Thật tình tôi không khóc được.”
Ivy mấp máy môi tính nói gì, nhưng Dương Cửu đã chặn lời: “Tôi sẽ đi nói chuyện với La Tuấn, nhưng có rất nhiều việc… rất nhiều việc tôi không thể kiểm soát. Nếu chỉ nằm trong tay tôi, thì tôi đã muốn bọn họ đều được yên ổn, mà thực tình đều là chuyện đã qua rồi…”
Nói đến mấy lời cuối thì giọng đã thoáng nghe ra chút nghẹn ngào. Ivy nào giờ chưa từng thấy tên này có thái độ kiểu ấy, thành ra cũng sững người, một hồi thì luống cuống không biết tay chân để vào đâu, hắn bối rối đứng dậy: “Nè cậu, cậu đừng có vậy a, là tôi tiện miệng nói vậy thôi a…”
“Chuyện cũ cả rồi, nhiều khi tôi nghĩ đến La Vinh Thận, mà cả gương mặt cậu ta thế nào cũng nhớ không ra…”
Ivy cuống quýt bỏ gương xuống, rối rít an ủi: “Không sao không sao! Thật tình không sao mà! Ý tôi không phải vậy đâu, Tiêu Trọng Giản đời nào chịu thua dễ dàng vậy chứ, hơn nữa không có cậu rồi kiểu gì bọn họ chẳng bỏ cuộc, cậu đừng như vậy, đừng có vậy mà…”
Dương Cửu có vẻ cảm động, giơ tay níu tay hắn như tính nói gì nữa, lập tức Ivy nhảy dựng lên như mèo bị đạp đuôi, líu lưỡi rối rít nói được một câu “Tôi có việc tôi về trước nghen!” rồi ba chân bốn cẳng chạy biến khỏi phòng bệnh.
Dương Cửu nhìn chăm chăm theo bóng lưng Ivy, tận đến khi hắn chạy khuất xuống cầu thang. Hắn vẫn ngồi thừ người trông theo hướng đó, một lát sau mới đột nhiên phì cười, rồi thì cứ thế lăn ra giường ôm bụng cười sằng sặc.
“Ngây thơ a! Thiệt ngây thơ quá a! Ôi chết mất mẹ ơi! Ivy! Cưng thật là ngây thơ quá cỡ mà…”
—–
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
10 chương
8 chương
15 chương
48 chương
85 chương