Dương Cửu
Chương 14
Thầy thuốc Trung y tính tình cũng thật kiểu cách, ở trong nhà xông hương chán chê mê mỏi mới chịu ra, Dương Cửu ngồi chờ một hồi đã kịp nằm bò ra cái bàn bát tiên (*) ngoài phòng khách, mơ mơ màng màng ngủ.
Tiêu Trọng Giản vẫn ngồi nghiêm chỉnh trên ghế mây, vừa thấy lão thầy thuốc già được người nhà dìu ra, hắn lập tức đứng dậy gọi Dương Cửu. Dương Cửu đương ngủ say đến thiếu điều thổi bong bóng nước miếng, bị lay lay dậy, hắn liền quờ quạng đập tay: “Muỗi bây… láo láo…”
Tét! một tiếng, Tiêu Trọng Giản bị tát méo mặt, hắn thờ ơ xoa xoa má, rồi bất thần xốc mạnh Dương Cửu dậy, dựng ngồi lên đùi mình, rồi vòng tay giữ cho lão yêu nghiệt khỏi ngả ngớn.
Dương Cửu mơ màng mở mắt ra, lúc lắc đầu, mới lơ mơ thấy lão thầy thuốc, hai mắt hắn lập tức sáng rực: “Ai nha, tôi gặp ông rồi nha!”
Lão thầy thuốc ôn hòa hỏi: “Vị tiên sinh này, anh đã gặp lão hủ khi nào vậy?”
Dương Cửu liền nói: “Hai năm trước tôi chả đến ông còn gì, khám cái phổi đó, lúc ấy ông làm gì đã đủ tiền mua cả cái viện bự tổ này, chả ở mãi trong ngõ đằng Đông thành phố đấy thôi! Hồi đó có cần bắt mạch đâu, nhìn mặt tôi cái là ông bảo tôi hết thuốc chữa rồi, về nhà nằm chờ đi thôi, thuốc muốn hút nhiêu nữa cứ hút, đằng nào chả chết. Tôi nghe lời ông nên về mới dám hút từa lưa, mà cuối cùng ông đúng là thần y nghen! Hai năm rồi người ta vẫn chưa có chết nghen!”
Lão thầy thuốc sầm mặt: “Nói bậy, tôi đã nói những lời vô trách nhiệm như thế bao giờ?”
“Đúng thiệt là ông nói mà, ông già! Ông còn giảng giải cho tôi đó là lấy độc trị độc nữa, đằng nào hai phổi tôi cũng thành hai cái hố đen thui rồi, hút thế hút nữa cũng vậy à. Hê, món lấy độc trị độc đó đúng là xài được nha! Bữa nào đó nhất định tôi sẽ biếu ông một bức phướn, bên trên viết đủ mấy chữ: Chữa bệnh cứu người, thần kỳ nhân ái!”
“Lấy… lấy độc trị độc là thế nào? Đó là nói nhảm! Là xúc phạm tôi! Tôi làm nghề y bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ mà…”
Dương Cửu được thể nhiệt liệt chồm dậy nắm tay lão thầy thuốc: “Chứ bữa nay ông có muốn dặn dò gì tôi nữa không a? A hay là tính bảo tôi cố hút nhiều thuốc nữa đặng càng sống lâu? Chu choa ông khỏi phải nói, trước kia tôi coi truyện chưởng thấy người ta bảo lấy độc trị độc là tôi không tin đâu nghen, ấy mà từ hồi được tự thí nghiệm mới thấy bí quyết cổ truyền thật là thần kỳ quá sức nghen! Thầy thuốc Trung y, thật tình kỳ diệu a! Tiêu Trọng Giản, anh bảo có phải không hả?”
Lão thầy thuốc quả thật giận đến thở hết nổi: “Anh buông tay ra! Buông tay ra! Nói nhảm! Toàn là nói nhảm!…”
Mặt Tiêu Trọng Giản đã xám xịt, hắn sấn đến kéo Dương Cửu ra, bình tĩnh nhưng kiên quyết gỡ từng ngón tay đồ lưu manh ra khỏi cánh tay lão thầy thuốc, rồi xách cổ hắn ta lôi ra cửa: “Hôm nay không tiện khám, để lúc khác vậy, hôm sau chúng tôi sẽ lại đến quấy rầy ngài. Người đâu! Đưa cậu Cửu vào xe, không cho phép ra ngoài!”
Dương Cửu chưa kịp rú rít tiếng nào đã bị một đám vệ sĩ như hổ báo nhét tống nhét tháo vào ghế sau xe.
Lúc ấy Tiêu Trọng Giản mới quay lại nhìn lão thầy thuốc: “Ngài xem…”
Sắc mặt lão thầy thuốc thoắt xanh thoắt trắng một hồi: “Tiêu tiên sinh, bệnh nhân này, nếu anh ta không muốn coi bệnh thì cứ nói thẳng một câu là được, làm vậy là có ý gì đây? Lão hủ làm nghề y năm mươi năm nay, thật chưa bao giờ…”
Tiêu Trọng Giản cười ha hả: “Chuyện đó là đương nhiên, lão tiên sinh ở viện này hơn hai mươi năm rồi, tôi đâu phải hồ đồ, đâu thể nghe cậu ta nói nhảm bậy bạ mấy câu rồi tin là thật được?”
Lão thầy thuốc thở dài: “Tiêu tiên sinh, thật không dám giấu giếm, dù bảo chữa chưa chắc tôi đã chữa được. Làm nghề y là nhờ cả sức Trời lẫn vận số của mình, mới giúp được người ta khỏi ốm đau bệnh tật; nhưng nếu tự bệnh nhân không muốn thoát khỏi vực sâu, thì dù Trời cao có lòng cứu vớt, bác sĩ có thành tâm nhân ái, cũng không thể giúp anh ta được.”
Tiêu Trọng Giản lo lắng nói: “Cần thiết thì ngài gây mê cậu ấy rồi châm cứu cũng được, còn nếu phải dùng cách trị liệu gì khác nữa, chỉ cần ngài nói một tiếng, chuyện gì trong tầm tay chúng tôi sẽ làm ngay lập tức; hay ngài có yêu cầu gì khác, ngài cứ nói…”
“Lão hủ liệt một nửa người, sắp xuôi tay nằm xuống rồi, còn gì để đòi hỏi nữa?” Lão thầy thuốc thở dài, quay lưng run run đi vào nhà trong, “… về nghỉ ngơi giữ sức đi, xét cho cùng thuốc thang chỉ là thứ phụ trợ, còn tự dưỡng thân mới là lẽ nên làm…”
–
Trên đường về, mặt mày Tiêu Trọng Giản sầm sì đầy sát khí. Dương Cửu tự biết mình gây họa rồi, liền cứ thế nằm im thin thít một bên giả chết.
Tiêu Trọng Giản thấy hắn ngoan ngoãn như vậy, chỉ cười lạnh không nói năng gì. Đằng nào ghế sau cũng rộng rãi, một người nằm duỗi chân tay còn dư chỗ, chứ nói gì Dương Cửu đương co quắp trong góc xe, ra sức làm như mình không có đó.
Xe vào đến khu phố lớn, Dương Cửu đã bắt đầu gà gật ngủ, đột nhiên Tiêu Trọng Giản lãnh đạm nói: “Đỗ lại, vào mua quần áo.”
Lập tức Dương Cửu nhảy dựng lên như bị dí điện: “Ai mua? Anh mua hả? Tôi không có tiền nha! Tôi cự tuyệt bao tiền! Lão tử chỉ mặc độc một loại hàng vỉa hè hai xu một cặp này thôi đó đó… Á!”
Tiêu Trọng Giản ấn hắn ngồi lại, khuỷu tay đè cứng trên ngực hắn, một tay bắt lấy cằm hắn, rồi hung hãn cúi xuống hôn. Lão yêu nghiệt bị bất ngờ không kịp phòng bị gì, còn chưa hậm hực phản đối thì môi dưới đã bị cắn mạnh, ngay sau đó Tiêu Trọng Giản thô bạo vặn mở khớp hàm hắn, thỏa mãn liếm láp từng chút từng chút vách lợi hắn, vừa như mơn trớn vừa như cắn xé những thớ thịt mềm mại trong khoang miệng. Môi lưỡi chà xát, cuộn xoắn đầy ép buộc, toàn thân Tiêu Trọng Giản đè trên người Dương Cửu, hầu như dồn tất cả trọng lượng để ghìm giữ hắn, thậm chí Dương Cửu còn cảm giác như lợi mình dần tê dại, xương sườn muốn oằn cong, nghe được cả những tiếng răng rắc đầy đe dọa.
“Buông… buông ra…”
Dương Cửu tuyệt vọng xô gã đàn ông cường tráng hơn hắn không biết bao nhiêu lần này ra… Tiên sư Tiêu Trọng Giản, không dưng mắc gì phì ra ngần này thịt hả, tính hênh hoang anh có tiền mua thịt ăn chắc?
Đã tưởng phải chịu chết rồi, đột nhiên Tiêu Trọng Giản chụp lấy cổ tay hắn, liền sau đó Dương Cửu cảm thấy có thứ gì lạnh lạnh chạm vào da mình, vòng tròn như một cái còng hay tương tự vậy.
“Bỏ ra! Bỏ ra ngay!!”
Dương Cửu nện thùm thụp lên lưng Tiêu Trọng Giản, lực tay hắn đâu có yếu, hại Tiêu Trọng Giản đau đến buột miệng rên lên, hắn nghiến mạnh cánh môi Dương Cửu như để trả đũa, rồi mới nhỏm người ngồi dậy.
Bấy giờ Dương Cửu mới cúi xuống nhìn thử, thì ra không phải còng, mà là một cái đồng hồ, nhìn qua hình như quen quen. Hắn ngắm nghía kĩ một hồi nữa, ai nha~ này không phải cái đồng hồ chế tác thủ công trứ danh của Thụy Sĩ bán được giá đắt gấp tỉ lần hồi nào đây hả?
“Nụ hôn này coi như cậu trả nợ tôi mua quần áo cho cậu.” Tiêu Trọng Giản luồn tay nhéo lưng Dương Cửu một cái, hạ giọng bông đùa, “… nếu cậu dám giở trò gì trong cửa hàng, coi chừng tôi xử cậu luôn trong phòng thử đồ.”
Mấy năm nay Tiêu Trọng Giản vẫn tâm tâm niệm niệm muốn đeo lại chiếc đồng hồ này lên tay Dương Cửu, tiếc rằng không sao làm được. Hôm nay rốt cuộc cũng được toại nguyện, thành ra bỗng dưng không khí xung quanh hắn cũng nghe dịu dàng hơn không ít.
Dương Cửu rầm rì bưng miệng, vừa thầm rủa Tiêu Trọng Giản có cái thứ ham mê biến thái ưa cà dấu răng lên mồm miệng người khác, vừa nhăn nhó vặn vẹo đi vào cửa hàng như con gái nhà lành bị ai áp bức. Cửa hàng là loại xa xỉ có tiếng, cô nàng trông quầy thấy khách vào liền yểu điệu bước ra, miệng cười tươi như hoa, nhỏ nhẹ hỏi: “Hai ngài muốn xem đồ gì ạ?”
Bán hàng ở đây ai cũng biết nhìn người, vừa xong Tiêu Trọng Giản bước vào, khí thế hùng hồn, nhìn qua đã biết là người giữ hầu bao; Dương Cửu thì ra sức lùi a lùi, nép a nép, bất quá bản chất tu luyện ngần ấy năm, dù có cố né cách mấy cũng không giấu được cái đuôi to tướng ngoe nguẩy sau lưng. Còn đám thuộc hạ lôm côm bị quên biến hết, nàng trông quầy đã coi như bọn họ là phông nền trang trí.
Tiêu Trọng Giản móc hai ngón tay, xách cổ Dương Cửu lên, giơ tòn ten trước mặt em bán hàng: “Kiếm đồ cho cậu ấy sao cho ra hồn người là được.”
Dương Cửu bi đát ngoái cổ lại nhìn hắn: “Chứ chả nhẽ giờ tôi không giống người a?”
“Giống hồ ly tinh.” Tiêu Trọng Giản lạnh lùng đáp, còn nói thêm một câu, “… cái loại bị nhổ trụi lông.”
Dương Cửu cụp tai, lếch thếch đi theo em bán hàng vào sâu bên trong. Bước được hai bước, người này lại ngồi thụp xuống đất, lải nhải nói váng đầu mỏi chân rồi, hồi trưa ăn lắm quá bụng dạ khó chịu, khỏi đi nữa về ngủ cho yên thân. Tiêu Trọng Giản cười lạnh, thản nhiên đi theo em bán hàng vào chọn đồ, lúc bước qua người Dương Cửu thì cúi xuống nhìn nhìn, rồi nói khẽ ba chữ: “… phòng thử đồ.”
Dương Cửu giật thót mình, vội vàng chồm dậy vẫy đuôi te tởn chạy theo.
Con mắt Tiêu Trọng Giản cũng kể như tinh đời, hắn nhìn lướt một vòng cửa hàng, chọn vài bộ đồ thường dễ mặc, rồi lựa chuẩn xác một bộ Âu phục đen tuyền treo trên giá, phối với áo sơ-mi đỏ thẫm bên trong. Size này khá nhỏ, nhưng hắn cũng không dám khẳng định Dương Cửu mặc có hợp hay không, liền quay lại gọi lão lưu manh: “Dương Cửu, vào phòng thử đồ thử đi.”
Dương Cửu bị gọi giật mình, vừa quay lại thì thấy Tiêu Trọng Giản lạnh mặt nhìn hắn: “Tôi đếm đến ba, cậu không tự vào thì tôi vào cùng cậu. Một!”
Dương Cửu lập tức lao đến, giật mớ quần áo, chạy tuốt vào phòng thử đồ, tốc độ nhanh như chảo chớp.
Nàng bán hàng mỉm cười am hiểu, nói: “Tiên sinh, người yêu của ngài thật nghe lời.”
Tiêu Trọng Giản bật cười: “Quá khen, đến lúc cậu ấy không nghe lời, thường thường tôi cũng phát điên.”
Dương Cửu uốn éo ì xèo như tân nương thay hỉ phục chờ lên kiệu hoa, hắn vặn vẹo trong buồng thử đồ chán chê hết chừng thời gian ăn một bữa cơm, mãi đến khi Tiêu Trọng Giản muốn đập cửa xông vào, hắn mới thở ngắn than dài bò ra. Lão lưu manh trong gương vẫn là gương mặt đó, vẫn nguyên vẻ phong lưu đó, màu đỏ thẫm nổi bật giữa nền đen, phối hợp hài hòa giữa sự sang trọng và rực rỡ, cái cà vạt màu bạc xám thắt xộc xệch, cùng với những đường nét thanh mảnh tinh tế trên gương mặt hắn, và bộ dạng bất cần khinh khỉnh, lại thành ra một vẻ mê hoặc quyến rũ đến kì dị.
Tiêu Trọng Giản đứng sau lưng hắn, cùng nhìn vào gương, nhẹ nhàng nói: “Dương Cửu.”
Dương Cửu quay đầu lại, quẳng cho hắn một ánh mắt coi thường.
Trong khoảnh khắc, Tiêu Trọng Giản như gặp lại con người vừa qua tuổi hai mươi năm đó, một ánh mắt lướt qua là phong lưu, một nụ cười ngoảnh lại là phóng đãng. Khi ấy hắn đã cảm tưởng rằng mình là kẻ may mắn nhất thế gian này, hắn thấy mình từ hai bàn tay trắng thoáng chốc có được cả thế giới, thậm chí hắn tưởng như mọi sắc màu rực rỡ trên vũ trụ đều quy tụ cả trong trái tim mình. Niềm hạnh phúc ấy thật khó mà tả bằng lời, chỉ biết rằng toàn thân hắn đều muốn lâng lâng như muốn bay bổng vì sung sướng.
Thoáng chốc hơn mười năm đã qua, hắn đi luẩn quẩn một vòng tròn bước lạc biết bao nhiêu lần, để rồi đến khi toàn thân thương tích, mới liều mạng trở về được điểm xuất phát; người đó vẫn đứng tại nơi mười năm trước, trông xuống sự đời, với nụ cười nhạt vô tư lự ấy.
Bất quá hắn không còn gã thanh niên có chút khôn khéo, mánh lới trước kia nữa, giờ hắn đã tu luyện thành một lão yêu tinh đầu gật gù, đuôi ngoe nguẩy, thân mình trơn tuột không sao nắm giữ được. Chỉ có bề ngoài vẫn y nguyên như xưa, giống như một lớp mặt nạ muôn thuở, vui cười tức giận, giả ngơ ngu ngốc, hắn vĩnh viễn không thể biết dưới vỏ bọc hoàn hảo ấy khuôn mặt thật của Dương Cửu ra sao.
Dương Cửu quơ quơ tay trước mặt hắn: “Hồn hề~ hồn về~”
Tiêu Trọng Giản chụp lấy bàn tay hắn, muốn nói gì đó, nhưng trong lòng đột nhiên thấy chán ngán, rốt cuộc chẳng nói được câu nào thành lời.
Dương Cửu chớp chớp mắt ra bộ vô tội nhìn hắn: “Làm sao hở?”
“… không có gì.” Tiêu Trọng Giản đáp, đưa tay lên vuốt mặt, “Cậu thay lại đồ đi, tôi ra ngoài chờ cậu.”
—–
Truyện khác cùng thể loại
84 chương
27 chương
15 chương
131 chương