Chuyện bất trắc xảy ở sân bay khiến chuyến bay của ba anh em nhà họ Sở bị dời đến tận nửa tháng sau đó. Trong thời gian tái nằm viện, Sở Trường An vẫn luôn suy nghĩ về thân phận của tên yêu quái, không, yêu nghiệt gặp ở sân bay. Cô lại kĩ lưỡng nghiên cứu nội dung cốt truyện,không bỏ sót một dấu chấm câu, cuối cùng đưa ra hai khả năng: thứ nhất đây là bug của hệ thống, thứ hai thì y là nhân vật trong cốt truyện chưa mở. Cô nghiêng về khả năng thứ hai hơn, cũng hi vọng là khả năng thứ hai, bởi vì như vậy sẽ rất có lợi cho hành động sau này của cô. Sở Trường An cô chưa bao giờ quên còn một thể loại mang tên "Mạt thế" trong danh sách cốt truyện! .... Đợi đến lúc cô tiểu thư nhỏ của họ Sở có thể đi đứng bình thường được thì chỉ còn vài ba ngày nữa là đến ngày khai giảng. Vốn cô còn phải trải qua một kì thi đầu vào, nhưng vì một số nguyên nhân không mấy dễ chịu khiến cô không thể thi. Nhà họ Sở rất đơn giản, trực tiếp đưa cô vào thẳng trường học quý tộc nổi tiếng ở Kinh đô - Học viện Alice. Hơn nữa họ còn tiện tay sắp lớp cho cô luôn rồi. Vậy nên Sở Trường An may mắn không chịu bao nhiêu áp lực, chỉ cần về nước rồi chờ ngày vào học là được. Chả bù cho nữ phụ đáng thương Giang Nguyệt Hạ, cũng đồng dạng chuyển trường nửa đường như cô, nhưng hoàn toàn không có đặc quyền của người đẹp An An, phải bục mặt học hành để thi đầu vào như bao đàn em mới vào cấp ba khác. Cũng vì thế nên người vốn trạch như Giang Nguyệt Hạ giờ đây khi thi cử xong xuôi rồi thì một ngón tay cũng không muốn động, nhốt mình trong phòng ngủ cả ngày. Đó cũng là lời giải thích của bác cả Sở Minh Đức về việc Giang Nguyệt Hạ không ra sân bay đón ba người Sở Trường An. Theo đó, bác cả của cô cũng nói qua về tình hình sức khỏe của ông nội, ông cụ hiện vẫn còn ngồi xe lăn, di chuyển hết sức bất tiện. Sở Tuyên, Sở Lăng cũng không có mặt ở sân bay, người trước thì mới vào công ty thử việc nên cần chăm chỉ học hỏi, không có thời gian, người sau thì đang du lịch hè ở miền Nam, phỏng chừng đến ngày khai giảng mới trở lại Kinh đô. Sở Trường An nhạy bén phát hiện nụ cười dịu dàng của Sở Thiên Tình khi nghe đến tên Sở Tuyên liền mang nhiều ý vị sâu xa. Cô không tỏ vẻ gì, lễ phép trả lời mấy câu hỏi của Sở Minh Đức xong lại ngoan ngoãn theo về biệt thự của họ Sở. ..... Biệt thự bọn họ ở nằm trong tiểu khu xa hoa Lệ Viên, giao thông hết sức thuận tiện. Bốn người họ mất nửa giờ đã đến nơi. Chỉ là ô tô của Sở Minh Đức còn cách mục tiêu một khoảng xa, Sở Trường An đã nhìn thấy một con BMW dừng trước cổng biệt thự. Đứng cạnh cửa xe là một nam một nữ, người nữ yếu đuối dựa vào lòng người nam, người nam phối hợp ôm lấy người nữ, vô cùng thân mật. Từ góc độ của đám người Sở Trường An chỉ nhìn thấy bóng lưng người nam, còn người nữ thì vùi mặt vào lòng người nam, không thể nhìn rõ mặt. Hệ thống tốt bụng lại am hiểu ý người, giải đáp thắc mắc cho cô bằng gợi ý thông tin. [Tính danh: Đỗ Nguyên Khang. Tuổi sinh lý: 23.] [Tính danh: Sở Tuyên. Tuổi sinh lý: 18.] Éc... gian phụ dâm phụ? Không khí trong xe có chút vi diệu, nhưng mà ai cũng không lên tiếng, trầm mặc đến kì lạ. Đều là người quen mười mấy năm, sao không không nhận ra bóng lưng của nhau chứ? A ~ thuộc tính yêu náo nhiệt của cô bị kích hoạt mất rồi ~ Xe của Sở Minh Đức vẫn thong thả tiến về phía trước, dừng lại cạnh BMW của Đỗ Nguyên Khang. Hai người kia đã sớm thoát khỏi trạng thái ôm ấp thân mật, đang ngượng ngùng nhìn nhau, bầu không khí vừa kì quặc vừa mờ ám. Đến lúc mấy người Sở Trường An bước xuống xe, Sở Tuyên mới ra vẻ vừa phát hiện bọn họ, sôi nổi đến chào hỏi. Đỗ Nguyên Khang nhờ hành động của Sở Tuyên nhắc nhở, thế này mới hoàn hồn lại, cũng vội chạy đi chào hỏi. "Cha về rồi ạ!" Sở Tuyên tiến lại ôm tay Sở Minh Đức, tiếp tục chào hỏi mấy người anh em: "Anh cả, chị hai trở về rồi... Ồ, đây là em năm sao? An An xinh hơn chị tưởng nhiều đấy!" người đẹp An An rốt cuộc cũng không tránh khỏi dính đạn. Động tác và lời nói của Sở Tuyên hết sức tự nhiên, người không biết sẽ không thể đoán ra cô ta mới vào nhà được mấy tháng. Trong đám con cháu Sở Hàn lớn nhất, đảm nhận vai trò anh cả trong nhà. Sở Thiên Tình tuy sinh cùng năm với Sở Tuyên nhưng người trước lớn hơn bốn tháng, tự nhiên làm chị hai. Giữa Sở Thiên Tình và Sở Trường An còn có Sở Lăng sắp vào năm cuối cấp ba, Sở Tuyên lại vô cùng tự nhiên gọi cô "em năm", chứng tỏ đã tự động cho mình danh phận chị ba trong nhà. Rất tốt! Chưa gì đã khẳng định địa vị với người mới đến rồi. Sở Thiên Tình không khỏi cười lạnh trong lòng, bề ngoài cũng là mắt lạnh đảo qua cô ta, nhìn đến Đỗ Nguyên Khang. Đỗ Nguyên Khang đã hoàn hồn từ lâu, thái độ hết sức tự nhiên, gật đầu chào mọi người. Cứ như thể người vừa ôm ấp với Sở Tuyên không phải hắn vậy! Sở Thiên Tình lập tức lạnh lùng dời mắt đi, khiến hắn vô cùng kinh ngạc: rời xa chưa đầy hai tháng, sau thái độ của Sở Thiên Tình lại đổi thành như vậy? Sở Tuyên ngược lại không để ý sóng ngầm lưu chuyển giữa hai người kia, đang hết sức vui vẻ chờ Sở Minh Đức giới thiệu cô với em gái mới về nước. Không làm cô ta thất vọng, Sở Minh Đức nói với Trường An: "An An chào chị đi con, đây là chị ba của con." "Em chào chị." Cô rất lễ phép nói, còn không quên hoàn trả lời ban nãy cho Sở Tuyên, "Chị cũng rất đẹp!" Đây là lời thật lòng của cô, nhan sắc của Sở Tuyên đúng là không thể đùa. Không phải xinh đẹp kiểu đoan trang thùy mị như Sở Thiên Tình, cũng không có đường nét hoàn hảo như búp bê sứ của Sở Trường An, nhưng ngũ quan Sở Tuyên kết hợp cùng nhau lại vô cùng kiều diễm, sắc sảo. Dáng người của cô ta cực tốt, đặc biệt là vòng 1, đoán chừng cũng cỡ cúp D, điểm này thì xác nhận Sở Thiên Tình không bằng cô ta (,... Sở Trường An chỉ xứng đứng ngoài thưởng thức, học sinh cấp ba không có tư cách so sánh vào). "Kia là bạn trai của chị sao?" Sở Trường An bất thình lình toát ra một câu như vậy. Đỗ Nguyên Khang đứng cách một khoảng, vốn đang bận suy nghĩ tâm tư của Sở Thiên Tình, đột nhiên lại bị Sở Trường An xả súng vào. Hắn còn chưa kịp minh oan, Sở Tuyên đã giải thích: "Làm sao có thể chứ? Anh Nguyên Khang là vị-hôn-phu của chị hai nha!", đặc biệt nhấn mạnh mấy từ nhạy cảm. Sở Hàn và Sở Thiên Tình từ đầu đến cuối không nói một lời, người trước vẫn giữ biểu hiện ôn hòa, chỉ là ánh mắt cất giấu châm biếm, còn người sau luôn lạnh lùng đứng một chỗ không phát biểu gì. Sở Minh Đức thấy tình huống không ổn, định lên tiếng giảng tán, ai ngờ người đẹp An An đã nhanh miệng hơn ông rồi. "Nhưng lúc nãy, rõ ràng em thấy hai người ôm chầm nhau, rất thân mật mà!" Đầu tiên cô mờ mịt nhìn Sở Thiên Tình, sau đó nhìn sang hai người kia, ánh mắt vô cùng hàm súc. Đỗ Nguyên Khang bấy giờ mới biết vì sao Sở Thiên Tình lạnh lùng với mình, bước lên trước muốn minh oan, hắn nói: "Đó không phải là ôm! Sở Tuyên không cẩn thận vấp chân, anh chỉ đỡ cô ấy mà thôi.", trả lời câu hỏi của Trường An nhưng mắt lại nhìn thẳng Sở Thiên Tình. Sở Thiên Tình giống như thật sự bộc phát máu ghen, cũng không để ý những người còn lại, hừ lạnh một tiếng bỏ đi thẳng. Đỗ Nguyên Khang giống như muốn đuổi theo giải thích, nhưng đã bị Sở Hàn cản lại. "Cậu, cút!" Anh hiếm khi đánh vỡ hình tượng nho nhã, trực tiếp ra lệnh đuổi người. Mặt Đỗ Nguyên Khang trầm xuống, cảm thấy vô cùng khó chịu trước ánh mắt châm biếm của Sở Hàn, nhưng ngại có Sở Minh Đức ở đây nên không tiện phát tác, đành nhịn xuống. Sở Hàn chỉ cản Đỗ Nguyên Khang, một ánh mắt cũng không cho Sở Tuyên, mà cô nàng này tuyệt không phải loại người cam chịu tồn tại cảm bằng không. Cô ta nức nở chuyển mắt qua lại giữa ba nhân chứng còn tại hiện trường, cuối cùng dừng lại ở Sở Minh Đức, biện minh: "Những gì anh Nguyên Khang nói là sự thật. Anh ấy chỉ tiện đường đưa con về, sau đó con bị vấp chân, may mắn được anh ấy đỡ... Con hoàn toàn không có gì với anh ấy! Cha, cha phải tin con!" "Được rồi, cha tin con, nhưng chị con có vẻ giận rồi. Tìm cơ hội giải thích với nó đi.", câu sau là nói với cả hai người. Sở Minh Đức nói xong thởi dài, lại nói với Sở Trường An một câu: "Vào thôi con! Nội đang chờ con bên trong đấy." rồi ra hiệu cho người hầu lái xe vào sân, bước đi. Nhưng ông đi mấy bước lại dừng, liếc mắt nhìn Đỗ Nguyên Khang còn tần ngần tại chỗ, "Hôm nay có vẻ không thích hợp. Lần sau con lại đến ăn cơm vậy." Nắm đấm hắn căng chặt, điều chỉnh sắc mặt tốt hơn chút mới đáp lời: "Hôm nay là lỗi do con vô ý. Hôm khác con nhất định sẽ giải thích rõ ràng và xin lỗi cô ấy." Có thế Sở Minh Đức mới thật sự vào nhà, Sở Hàn trước khi đi theo tặng cho hắn một ánh mắt tựa đao. "Vào nhà thôi An An." Sở Hàn. Sở Trường An bị thúc giục hai lần, "Vâng." một tiếng cũng đi. Tất cả đều vào hết, để lại hai tội nhân đứng tại chỗ khó xử nhìn nhau. Lúc sau Sở Tuyên tràn đầy áy náy, điềm đàm xin lỗi: "Tất cả đều tại em không cẩn thận cả!" "Không phải lỗi do em. Anh về đây." Đỗ Nguyên Khang chỉ bỏ lại một câu, sau đó sầu não lên xe phóng đi. Sở Tuyên quay người đi, trút bỏ vẻ điềm đạm đáng thương lúc nãy, lạnh lùng đuổi theo mấy người kia. Đợi cho cô ta bắt kịp cước bộ của Sở Trường An đi ở sau cùng mới thay đổi vẻ mặt, ủy khuất nói: "Sự thật không phải như mọi người nghĩ đâu. Chị thật sự bị ngã, anh ấy chỉ đỡ chị thôi." Sở Trường An hơi dừng bước chân, sâu kín nhìn cô ta, nói: "Nếu chị giải thích là cái ôm từ biệt, có lẽ có độ tin cậy sẽ cao hơn. Ở chỗ em, bạn bè bình thường cũng có thể ôm nhau để chào hỏi hay từ biệt." Cô nói xong lập tức tăng tốc, theo kịp bước chân của hai người đàn ông phía trước, cũng mặt kệ Sở Tuyên phản ứng ra sao. Ôi, cái tình tiết giả vờ té ngã này chẳng phải cách đây không lâu cô cũng từng dùng hay sao? Thật không có gì mới mẻ. Tình hình chào đón này... có vẻ thật xấu hổ. /Hậu trường/ Vài năm sau, sau khi người đẹp An An đã thoát khỏi danh hiệu học sinh cấp ba. Vào một ngày đẹp trời thời không loạn lưu, tác giả kinh hãi phát hiện đứa con gái tinh thần của bản dẫn theo một thân khí thế nữ thần báo thù, cầm hắc kiếm đặt lên cổ tác giả. "Mẹ kế thân ái của ta, có phải ngay từ chương 6 thì mi đã đặt lời nguyền lên người con gái thân yêu của mi?" Giọng thập phần nguy hiểm. "Éc éc éc... có gì từ từ nói..." Mồ hôi lạnh. "Huh?" Sát khí vờn quanh. "À... thật ra số đo như vậy cũng là không tệ rồi... ối ối... chỉ là mẹ muốn tốt cho mi thôi con gái mi cũng biết ngực quá khổ sẽ ảnh hưởng vận động mà ôi nè từ từ mẹ muốn tiện cho sự nghiệp chiến đấu của mi thôi a a a a a a a!!!!" Liên hoàn rống to. "Ha hả." "Éc!!!" Thế giới rốt cuộc yên tĩnh.