Đường cứu thế rất khó đi!
Chương 12 : Gặt hái não tàn
Mạc Như Như tốt xấu gì cũng chịu sự giáo dục của giới thượng lưu, cô sẽ không giống Tưởng Quỳnh Dao bị cơn giận che mờ lý trí. Tuy rằng trang phục mà hai thiếu nữ trước mắt mặc trông đơn giản, nhưng chỉ cần tinh ý sẽ nhận ra, tất cả đều là đồ hiệu. Tưởng Quỳnh Dao luôn hành xử lỗ mãng, cứ để yên chắc chắn sẽ gây ra chuyện. Nếu không may đụng phải người không nên chọc, vậy phiền toái rồi. Làm người lớn duy nhất có mặt tại hiện trường, dù muốn dù không Mạc Như Như cũng phải đứng ra.
"Quỳnh Dao, em bình tĩnh đã! Người xung quanh đang..."
Nhưng mà, Mạc Như Như quá xem nhẹ cơn tam bành của Tưởng Quỳnh Dao rồi. Hôm nay vốn là ngày tụ hợp bạn bè nhân tiện ra mắt chị dâu mới vào nhà, ai ngờ vừa bước vào trung tâm thương mại đã nhìn thấy chuyện khiến cô ta vừa tức giận vừa ghen tị: Đứa con gái cô ta chán ghét không ngờ đang nói cười thân mật với đàn anh mà cô ta thầm thích! Tưởng Quỳnh Dao ghen tị đến đỏ mắt, còn bị bạn học đi cùng châm chọc khinh bỉ. Cô ta càng giận dữ và xấu hổ. Cố tình đối phương lại là người có gia thế không thể chọc, không thể phát được tính tình, Tưởng Quỳnh Dao chỉ đành tức giận đùng đùng chạy lên tầng trên.
"Chị câm miệng..." Tưởng Quỳnh Dao vừa nói vừa nghiêng người, tay phải nâng lên muốn cho Mạc Như Như một cái tát. Người kia cô ta không thể đánh, nhưng người chị dâu này thì không vấn đề chứ gì?
Động tác của Tưởng Quỳnh Dao tuy rằng rất nhanh, nhưng có người phản ứng còn nhanh hơn cô ta. Chỉ thấy Sở Trường An bước lên trước một bước, vòng tay từ dưới lên đánh vào phía trong bắp tay Tưởng Quỳnh Dao.
Tưởng Quỳnh Dao dùng lực rất mạnh, hành động bất ngờ của Sở Trường An căn bản không cho cô ta cơ hội phản ứng. Quỹ đạo thay đổi khiến tát tay đó không thể đánh trúng vào mặt Mạc Như Như, nhưng tay phải Tưởng Quỳnh Dao vẫn di chuyển theo quán tính. "Bốp!" một tiếng chát chúa vang lên, má trái Tưởng Quỳnh Dao lập tức hằn lên năm dấu ngón tay.
Mạc Như Như nhìn ngây ngốc, Tưởng Quỳnh Dao cũng ngơ ngẩn cả người.
Lúc nãy cô ta vừa làm gì vậy? Đầu óc Tưởng Quỳnh Dao trống rỗng.
"Cứ tưởng hay ho lắm, e ngờ cũng chỉ là đứa tâm thần!" Âm vang của cái tát vừa tan đi, bốn phía xung quanh lập tức truyền đến tiếng xì xầm cười nhạo.
"Chứ còn gì? Ai lại tự đánh vào mặt mình như vậy? Rõ là đầu óc có bệnh mà!"
Tiếng bàn tán xì xào gọi về thần trí của Tưởng Quỳnh Dao. Cô ta cứng ngắc cúi đầu, nhìn chằm chằm vào tay phải của mình. Cảm giác nóng rát truyền đến từ bên má kèm theo những câu nói trào phúng liên tục vang lên ở xung quanh không ngừng nhắc nhở cô ta biết bản thân vừa làm gì. Hồi tưởng lại tình cảnh lúc nãy... cô ta muốn nâng tay cho Mạc Như Như một tát. Sau đó, có bóng người nhoáng lên, bắp tay bị một cỗ lực lượng đụng vào, tiếp nữa, cô ta đã tự đánh vào mặt mình!
Tưởng Quỳnh Dao hồi phục năng lực tự hỏi, lập tức xoay người, bất chấp tất cả nhào đến chỗ Sở Trường An. Đương nhiên, miệng còn không quên chửi bậy.
Rõ ràng, lúc nãy là do người đẹp An An cố ý tiến lên làm cho Tưởng Quỳnh Dao mất mặt.
Sở Trường An khoanh tay, hất hàm, dùng tư thế cao cao tại thượng nhìn Tưởng Quỳnh Dao bị vệ sĩ giữ chặt lại. Khóe miệng cong lên lộ ra một nụ cười lạnh, cô nói: "Đồ não tàn có rèn luyện, cậu làm ơn bớt to tiếng cho tôi nhờ!" Cô hơi ngoáy tay, liếc Tưởng Quỳnh Dao bằng nửa con mắt, "Đã không khí chất không học thức thì thôi, ít ra cũng nên giả vờ rằng mình có não chứ. Cậu đang cố khẳng định cho mọi người thấy cậu còn chưa tiến hóa xong à?"
"Ấy không không!" Cô thay đổi tư thế, lúc lắc ngón trỏ chặn đứng ý định đáp lời của Tưởng Quỳnh Dao. "Đừng có mà văng phụ khoa lung tung nha, trưởng bối trong nhà tôi không có hứng thú quan hệ với cậu đâu. Não tàn là bệnh, tiếp xúc thời gian lâu còn có thể lây đó!"
"Mày nói ai não tàn!?" Đống lời thô tục sắp sửa phun ra bị nghẹn trong cuống họng, sắc mặt Tưởng Quỳnh Dao thoắt đỏ thoắt trắng. Cô ta rất muốn tiến lên cho con nhỏ chết tiệt đó một trận, bất đắc dĩ lại bị vệ sĩ hai bên ngăn lại, chỉ có thể đứng tại chỗ rống to.
"Cậu cảm thấy ở đây còn có đồng loại khác nữa à? Không phải cậu thì là ai đây?" Nụ cười của Sở Trường An nhìn sao cũng rất thiếu đòn.
Mạc Như Như đứng nhìn nãy giờ, rốt cuộc không nhịn nổi phải lên tiếng: "Em gái này, xin em bảo vệ sĩ của mình buông tay." Tuy rằng Mạc Như Như biết nhờ hành động lúc nãy của thiếu nữ mà này cô có thể tránh được một tát của Tưởng Quỳnh Dao. Nhưng đây là vấn đề lập trường và thái độ. Cô không thể không giúp Tưởng Quỳnh Dao, cho dù việc này trái lương tâm đến cỡ nào.
"Tùy tiện bắt giữ và đánh người là phạm pháp đấy!" Mạc Như Như nói với hai vị vệ sĩ, đồng thời cũng là cảnh cáo Tưởng Quỳnh Dao. Chỉ là người sau có hiểu hay không cũng là vấn đề.
"A... Chị chắc chắn khi vệ sĩ của tôi buông tay rồi, cậu ta sẽ không nổi điên tiếp tục cắn người nữa chứ? Tôi cũng không làm gì phạm pháp, chỉ là tự vệ thôi mà." Sở Trường An chỉ chỉ Tưởng Quỳnh Dao, ánh mắt thập phần nghi ngại.
Mạc Như Như bất lực nhìn Tưởng Quỳnh Dao, sau đó kề tai cô ta nói gì đó. Thái độ Tưởng Quỳnh Dao bất chợt thay đổi, tuy rằng vẫn rất hung hăng nhưng cũng xem như có chút bình tĩnh.
"Còn không mau buông tay ra! Có tin tôi gọi cảnh sát đến bắt các người không?" Tưởng Quỳnh Dao trợn mắt hung ác.
Hai vệ sĩ đương nhiên không bị chút khí thế mỏng manh của Tưởng Quỳnh Dao ảnh hưởng, nhưng vẫn nhìn về phía hai vị tiểu thư nhà mình xin ý kiến. Dù sao ở đây vẫn là nơi công cộng, người vây xem rất nhiều.
"Làm phiền em..." Mạc Như Như nhìn Sở Trường An nói.
"Khụ... Chị, hay bảo họ buông cậu ta ra đi..." Giang Nguyệt Hạ lén nhìn đằng xa, bảo an của trung tâm thương mại đang chạy đến, mà hai vệ sĩ còn lại của bọn họ cũng đang trở lại.
"Muốn cho họ buông ra cũng được, nhưng trước đó phải nói cho rõ ràng đã." Sở Trường An chỉ vào mặt Tưởng Quỳnh Dao nói: "Từ đầu tới cuối đều do cậu cố tình gây sự thôi nhé! Người vội vàng lao đến là cậu, suýt đâm vào bọn tôi cũng là cậu. Tự cậu lảo đảo ngã ra sàn, đừng có hé miệng liền đỗ lỗi cho người khác. Sở Trường An này bình sinh ghét nhất loại người như cậu đấy!" Đã làm thì làm cho tới, lỡ kéo cừu hận rồi thì cô cũng không ngại khai báo danh tính mình ra.
Nhà họ Sở không phải hạng có tiếng không có miếng. Bất kể là Sở Minh Đức đang quản lý sản nghiệp hay người thừa kế như Sở Hàn, họ đều là những kẻ có thực lực. Nhà họ Tưởng tuy cũng là gia tộc lớn, nhưng con cháu trong nhà tranh đấu quá gay gắt, Tưởng Quỳnh Dao lại không phải đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của gia tộc. Cô không có lý do gì phải sợ nhà họ Tưởng trả thù. Ngược lại, nếu biết rõ thân phận của cô rồi, có lẽ lần sau gặp lại Tưởng Quỳnh Dao sẽ hành động có đầu óc hơn, trong trường hợp cô ta có đầu óc để dùng.
"Đáng ra cậu phải nói lời xin lỗi với bọn tôi mới phải. Có điều..." Sở Trường An thành công nhìn khuôn mặt Tưởng Quỳnh Dao vặn vẹo, một bộ muốn phát tác nhưng lực bất tòng tâm. Cô không nhịn được xùy cười một tiếng, nói tiếp: "Thương tình cậu lớn lên mà đầu óc không đủ dùng, không tính toán với cậu nữa. Tôi tha thứ cho cậu đấy!"
Nói xong cô liền xoay người, hất tóc ra sau, một bộ nghênh ngang phách lối. Thậm chí trước khi đi cô còn để lại một câu tuyên bố hùng hồn, đậm chất vai phản diện: "Lần sau thấy mặt thì nhớ kỹ, tránh xa tôi ra!" rồi mới hài lòng hô "Chúng ta đi!"
Tưởng Quỳnh Dao bị Sở Trường An cướp mất lời thoại, tức giận đến dậm chân!
Giang Nguyệt Hạ nhìn hai vệ sĩ còn lại và đám bảo an của trung tâm thương mại đến gần, lại nhìn bóng lưng đầy khí phách của Sở Trường An, lập tức cũng muốn chuồn đi. Cô nàng quay đầu, nói với vệ sĩ đang giữ chặt Tưởng Quỳnh Dao một câu: "Buông cậu ta ra đi." xong liền chạy đi kéo hai người khác thuộc phe mình, tránh né bảo an rời đi.
Hai vệ sĩ đang giữ chặt Tưởng Quỳnh Dao nhìn nhau trong chốc lát, hết sức ăn ý buông tay ra cùng lúc, nhanh chóng rời khỏi.
Tưởng Quỳnh Dao nhất thời mất thăng bằng, hai chân lảo đảo suýt nữa lại ngã chỏng vó. May mắn Mạc Như Như tay lanh mắt lẹ tiếp được cô ta, sốt ruột hô một câu: "Cẩn thận chút!"
Hai cánh tay trắng noãn của Tưởng Quỳnh Dao bị vệ sĩ không chút thương tiếc siết chặt, sưng đỏ một mảnh. Cô ta cắn răng, oán hận trợn mắt nhìn theo bóng lưng của kẻ đầu sỏ. Đáng tiếc, mục đích dùng mắt đao lăng trì Sở Trường An còn chưa đạt thành, tầm mắt cô ta đã bị đồng phục màu xanh của bảo an che lấp.
"Xin hỏi, vừa nãy ở đây đã xảy ra chuyện gì? Tôi được báo lại là có người gây rối trật tự." Một trong số các bảo an chạy tới nghiêm nghị nhìn Mạc Như Như và Tưởng Quỳnh Dao, cất giọng ồm ồm nói.
Mạc Như Như xấu hổ nhìn đám đông vây xem, nhẹ giọng trả lời: "Ngại quá, lúc nãy có chút chuyện hiểu lầm. Bây giờ tạm thời không có chuyện gì nữa..."
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
78 chương
2 chương
80 chương
55 chương
61 chương
30 chương