Đường Cũ Ngắm Hoàng Hôn
Chương 21
Tỉnh lại đã bốn giờ chiều, Lộ Kha Đồng nằm nghiêng gãi gãi mặt, phát hiện đeo đồ bịt mắt có một ưu điểm, đó là miễn cho bốn mắt nhìn nhau làm người ta ngượng ngùng.
“Phí Nguyên, em thích ngủ trưa với anh lắm!”
Phí Nguyên không phản ứng, một chút tiếng động cũng không có, coi bộ sửng sốt lắm đây. Lộ Kha Đồng quyết tâm lỡ rồi làm tới luôn, có gì mà phải ngại. Cậu tháo đồ bịt mắt, hay ghê, Phí Nguyên vốn không có ở đây.
Lều bạt bị kéo xuống phân nửa, có muỗi bay vào cắn cậu mấy mụt. Lộ Kha Đồng dụi mắt ra khỏi lều, bên ngoài không náo nhiệt như hồi sáng. Cong chân ngồi thừ người trên bờ cát chốc lát, cậu sực nhớ mình còn chưa nói với ba mẹ chuyện đi chơi.
Ôn Ngưng không bắt máy, đoán chừng đang đi dạo phố, gọi cho Lộ Nhược Bồi thì thôi khỏi, dù gì cũng biết Lộ Nhược Bồi nói dối rồi, sợ nói một hồi sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
Lộ Kha đồng đợi năm phút rồi gọi lại cho Ôn Ngưng, cuối cùng cũng có người bắt máy: “Lộ Lộ, sao vậy con?” Giọng Ôn Ngưng nghe có vẻ hơi uể oải. Lộ Kha Đồng bốc cát trét lên chân, nói: “Con với bạn học cắm trại ngoài bờ biển, hôm nay không về nhà.”
Ôn Ngưng lo lắng hỏi: “Có an toàn không? Buổi tối ngoài biển lạnh lắm, có mang đủ quần áo không? Trưa nay ăn gì?”
“Mẹ yên tâm đi, bờ biển đông nghịt người, với lại lớp con có nhiều bạn tới chơi lắm.” Cậu nhúc nhích đầu ngón chân, nhớ đến lần trước Phí Nguyên nắm mắt cá chân phủi hạt cát cho mình: “Mẹ, chuyện là…”
“Sao vậy?”
“Cũng không có gì, con lấy hết kem chống nắng trên bàn trang điểm của mẹ rồi, với một chai kem dưỡng ẩm gì đó nữa.”
Hẳn do quá đau lòng, Ôn Ngưng không muốn cằn nhằn nữa. Lộ Kha Đồng lại gãi gãi cánh tay, muỗi cắn quá ngứa, sao lấy cả đống chai mà lại không lấy theo chai nước hoa chứ.
“Lộ Lộ!” Giản Tân từ đằng xa chạy tới, cũng đổi sang mặc quần cộc in hoa, gu thẩm mỹ tệ hết sức.
“Anh Nguyên nói em đang ngủ, mới vừa tỉnh hả?” Giản Tân ngồi xuống bên cạnh, cả người đỏ ửng bốc hơi nóng hừng hực: “Bọn anh ở bên kia chơi bóng chuyền, em qua chơi không?”
Lộ Kha Đồng quay đầu nhíu mày nhìn cây dừa trên quần cộc, nói: “Không muốn nhúc nhích, em muốn hứng gió lên mạng.”
Giản Tân bật cười: “Vậy em tới bờ biển làm gì?”
Tại thiếu đòn, không cho tới thì nằng nặc đòi tới, tới rồi lại hối hận: “Em còn định tỉnh ngủ sẽ đi bơi với ảnh, vậy mà ảnh tự đi chơi rồi, chắc ảnh thấy tung hoành sân bóng còn thú vị hơn em.”
“Ra là mất hứng à,” Thật ra Giản Tân chỉ nghỉ ngơi một lát, nghỉ xong sẽ tiếp tục ra sân, bây giờ nghe vậy lại thấy do dự, suy nghĩ một chốc rồi nói: “Không thì anh với em đi bơi đi, vừa khéo anh thấy nóng quá.”
“Thật sao?” Lộ Kha Đồng lại sống dậy, cậu đứng lên giậm giậm cát: “Anh chờ em chút nha, em thay quần bơi cái rồi mình đi. Giản Tân, em thích anh lắm đó.”
Giản Tân ngồi ngoài lều chờ, ai ngờ Lộ Kha Đồng vừa vào thì Phí Nguyên đã về tới.
“Anh Nguyên, Lộ Lộ muốn đi bơi.” Phí Nguyên cầm vài chai nước đá, đưa cho Giản Tân một chai, nói: “Để anh đi với em ấy, cậu đi chơi đi.”
Giản Tân thoáng do dự: “Nhưng em hứa với cậu ấy rồi, cậu ấy còn nói thích em nữa.”
Phí Nguyên hời hợt đáp: “Vậy sao, vậy thôi được. Nói chứ Uông Hạo Diên đang ở bên kia mời con gái ăn kem kìa, phiền quá.”
“Hả? Thôi em đi đây.” Giản Tân nhìn ra đằng xa, vội vàng bò dậy bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu lớn: “Làm gì thế đồ khốn kiếp!”
Thay quần bơi xong, Lộ Kha Đồng bắt đầu phá hoại đống mỹ phẩm của Ôn Ngưng, cậu đổ kem đầy lòng bàn tay bôi lên người. Phí Nguyên chờ đến mất kiên nhẫn, kéo khóa lều chỉ thấy Lộ Kha Đồng đang vặn cánh tay bôi kem lên lưng.
Đàn ông con trai mà như vậy thiệt không ngầu tí nào, Lộ Kha Đồng xấu hổ kêu to: “Anh chưa gõ lều mà đã vào rồi! Lỡ em đang ở truồng thì làm sao!”
Phí Nguyên không nhiều lời mà xoay người Lộ Kha Đồng lại, nặn một ít kem bôi cho cậu, nói: “Ngủ thì y như heo, tỉnh ngủ lại bắt đầu quậy, lấy Đôrêmon của em đi.”
Xong xuôi rồi Lộ Kha Đồng đứng ngoài lều canh chừng, chờ Phí Nguyên thay quần áo. Phí Nguyên thay xong đi ra, hai người dắt nhau đi bơi.
“Có ngồi motor nước không?”
Lộ Kha Đồng gật đầu lia lịa: “Ngồi nha, em còn muốn lướt sóng nữa.”
“Em nhoi sẵn rồi.”
*Lướt sóng ( 冲浪 trùng lãng), 浪 lãng còn có nghĩa là phóng đãng, buông thả, loi nhoi các kiểu.
Biển cả không giống hồ bơi, phập phồng nhấp nhô rất dữ dội, Phí Nguyên nắm tay Lộ Kha Đồng từ từ bơi ra xa. Lộ Kha Đồng dùng tay còn lại ôm phao bơi, run rẩy nói: “Hình như em bị say biển, chắc kiếp trước em chết đuối quá.”
Phí Nguyên kéo cậu đến trước người mình, vốc nước tạt lên mặt cậu, nói: “Kiếp trước em là nàng tiên cá à?”
“Chưa đến mức đó, quá lắm em chỉ là một con cá mắm.” Tim Lộ Kha Đồng đập hơi nhanh, chủ yếu là bị dọa sợ. Cậu ôm chặt cổ Phí Nguyên, thương lượng: “Hay là mình hôn một cái rồi lên bờ đi anh…”
“Hôn gì mà hôn, mặn.” Phí Nguyên hết cách với Lộ Kha Đồng, đành phải kéo cậu bơi vòng trở về. Sau khi lên bờ, Phí Nguyên đi thuê motor nước, thuê xong nhận áo phao cứu hộ lại chẳng thấy người đâu, lia mắt một vòng mới phát hiện Lộ Kha Đồng đang xếp hàng ở xe bán thức uống lạnh.
“Muốn trà đá vị thơm.” Cả người Lộ Kha Đồng thấm đẫm nước, mười đồng nắm trong tay cũng ướt nhẹp. Mua xong cậu vội uống một ngụm lớn, sau đó chạy về cho Phí Nguyên uống, uống xong nói líu ríu như sợ bị người ta nghe thấy: “Em hết mặn rồi.”
Phí Nguyên nuốt ngược mấy lời định răn dạy Lộ Kha Đồng chạy lung tung, im lặng mặc áo phao cho cậu, mặc xong cúi đầu nói bên tai cậu: “Đừng cố ý kiếm chuyện.” Dứt lời hôn lên vành tai cậu một cái.
Tiếp theo không biết do tốc độ của motor nước quá nhanh hay gì khác, cảm giác như đang bay vậy.
Buổi tối thật sự rất lạnh, đám học sinh bọn họ chiếm một góc lớn trong khu BBQ, nhân dịp này tổ chức ăn liên hoan. Lộ Kha Đồng mặc áo khoác màu đen của Phí Nguyên, tôn lên gương mặt trắng ngần. Lớp phó thể dục giật một xâu nấm nướng của cậu, nói: “Lộ Lộ, có phải càng ngâm càng trắng không thế?”
“Xùy, cậu ngâm cũng trắng thôi.” Lộ Kha Đồng mệt phờ râu, không còn sức để chọc cười, lẳng lặng lấy xiên khác nướng tiếp. Ăn xong cảm thấy hợp khẩu vị, lớp phó thể dục bèn rắc bột ớt lên xiên vừa nướng xong.
“Cậu làm gì vậy!” Lộ Kha Đồng nổi giận: “Giật đồ ăn của mình còn nghiêm trọng hơn giật ba mình đó!”
Lẽ ra Phí Nguyên đang ngồi uống bia với bọn lớp trưởng, nghe Lộ Kha Đồng la hét bèn lấy hai xiên từ bàn khác qua đây, nói với lớp phó thể dục: “Cậu ngứa tay à? Đi mua hộp sữa tươi xin lỗi bọn này mau.”
Cuối cùng Lộ Kha Đồng vừa uống sữa tươi vừa ăn hết một dĩa nấm nướng, Phí Nguyên ngồi bên cạnh cậu, nhỏ giọng hỏi: “Gần đây cao lên rồi phải không?”
Lộ Kha Đồng cười hì hì: “Cao gần hai cm, mỗi ngày nửa ký sữa, người Trung Quốc cường tráng.”
Tay nhỏ chân nhỏ như kia mà cường tráng nỗi gì, Phí Nguyên không đành lòng tổn thương Lộ Kha Đồng, chờ cậu ăn xong rồi cùng đến trạm phục vụ rửa mặt súc miệng. Người quá đông, dãy người xếp hàng còn rẽ ngoặt, Lộ Kha Đồng vừa lạnh vừa buồn ngủ, cứ hít mũi liên tục.
“Lát nữa viêm mũi lại tái phát bây giờ, em lấy nước khoáng đánh răng trước đi, đánh xong về lều chờ anh.”
“Em còn phải lau người nữa, mỗi lần xức kem chống nắng là mẹ em phải dùng nước tẩy trang đó.”
Phí Nguyên đá cậu một cái: “Biết rồi, tí nữa lấy khăn nóng cho em, về lều chờ đi.”
Bờ biển náo nhiệt cả ngày giờ đây chỉ còn lại tiếng thủy triều, có người tản bộ trên bãi cát, nhưng đa số đã về lều nghỉ ngơi, chuẩn bị hôm sau dậy sớm ngắm mặt trời mọc.
Lộ Kha Đồng nằm chán quá nên buồn ngủ, bèn gửi tin nhắn khoe mẽ với Khưu Lạc Dân: Khưu nhi, hồi chiều em lướt sóng đó.
Năm phút sau Khưu Lạc Dân mới trả lời: Anh lướt web trên mạng.
Cậu gửi tiếp: Em buồn ngủ muốn xỉu luôn.
Lần này Khưu Lạc Dân trả lời ngay: Buồn ngủ thì cưng ngủ đi, nói với anh làm quái gì.
Thì cũng vì thương nhớ anh thôi, thật là. Lộ Kha Đồng lật người ném di động sang một bên, buồn ngủ đến nỗi sụp cả mắt. Một tiếng sau Phí Nguyên mới tắm xong trở về, tay cầm khăn nóng đã vắt ráo.
Chờ kéo khóa lều xuống thì hết biết nói gì, Lộ Kha Đồng nằm sấp trên túi ngủ ngáy khò khò, cũng không đòi lau người nữa. Phí Nguyên kéo khóa lều lên, lật người Lộ Kha Đồng lại, nhìn gầy vậy mà nặng khiếp.
Phí Nguyên cố sức nhấc Lộ Kha Đồng lên ôm vào lòng, trước tiên dùng khăn lông lau mặt giúp cậu. Tóc tai Lộ Kha Đồng rối nùi, trán cũng lộ ra, lau mặt xong Phí Nguyên cởi quần áo của cậu ra, chỉ chừa mỗi chiếc quần lót.
Tuy thấy lạnh nhưng Lộ Kha Đồng vẫn không tỉnh lại, cứ gắng sức chui vào lòng Phí Nguyên. Phí Nguyên dùng khăn nóng bắt đầu lau từ cổ, trước ngực và sau lưng đều lau một lần, cuối cùng là hai chân. Loay hoay đến thế mà vẫn không tỉnh, nói Lộ Kha Đồng giống heo có khi heo nó còn bức xúc ấy chứ.
Lau xong nhét Lộ Kha Đồng vào túi ngủ, Phí Nguyên mệt đến mức muốn đánh cho cậu tỉnh, cuối cùng chỉ cười bất đắc dĩ, trước khi tắt đèn hôn trán cậu một cái.
Một đêm trôi qua, trời còn chưa sáng bên ngoài đã có tiếng động, Lộ Kha Đồng không bị đánh thức mà bị mót tỉnh.
“Đi vệ sinh à?” Phí Nguyên mở mắt ra, nhìn mặt hình như ngủ chưa đủ.
*Nguyên văn là 起床气: ý chỉ khó chịu mỗi khi thức giấc, thông thường vì ngủ chưa đủ.
“Ừm, anh dậy chưa?” Lộ Kha Đồng đỏ mặt, bởi vì cậu phát hiện mình không mặc quần áo: “Mặt trời sắp mọc rồi đó, tụi mình đi xem không?”
Phí Nguyên nói: “Xem chứ, lát nữa bế em đi xem.”
Lộ Kha Đồng giả vờ bình tĩnh, nhưng được hai giây thì nhịn hết nổi, nhào qua hôn Phí Nguyên một cái, sau đó chạy ra khỏi lều. Đi vệ sinh xong tiện thể đánh răng rửa mặt, tóc bị vểnh một nhúm mà phải chỉnh cả buổi.
Bãi đỗ sau trạm phục vụ chật kín xe, toàn là những người sáng sớm tới đây ngắm mặt trời mọc. Lộ Kha Đồng mua hai cái hamburger nóng hổi, chỉ bấy nhiêu thời gian mà trên bãi cát đã đầy người.
“Bên kia đi, bên kia ít người hơn.”
“Được, nghe lời em.”
Lộ Kha Đồng sửng sốt, giọng nói quen thuộc văng vẳng bên tai, cậu quay phắt người lại, chỉ thấy hai người đàn ông đang đi về phía bờ biển. Cậu nhận ra chiếc áo khoác sậm màu kia, là kiểu mới mà Ôn Ngưng mua vào mùa xuân.
Còn người đang cười dịu dàng đó, chính là Lộ Nhược Bồi nói dối mình đi họp.
Truyện khác cùng thể loại
122 chương
12 chương
127 chương
20 chương
69 chương
60 chương
187 chương
41 chương