Thường Cảnh nhìn Bạch Tử sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, ngây ngốc gật gật đầu. Thế nhưng, ngay lập tức, y liền nhớ tới, chính mình vẫn còn trong vòng bảo hộ Thiên Dịch vì y mà tạo thành, cũng chính là bên trong vòng ánh sáng kia…… Chỉ có y đi ra, những người khác không thể vào được. “Ờ……” Thường Cảnh do dự một lúc, nói: “Được rồi, anh đưa tay vào trong vòng ánh sáng này đi!?” Bạch Tử nghe vậy, vẫn chưa nói điều gì, mà là dựa theo Thường Cảnh, đem bàn tay mình kề sát vào thành vách cứng rắn trong suốt của vòng bảo hộ. Thường Cảnh cũng đưa tay ra, bao trùm lên cánh tay kia, nhắm mắt lại, trong lòng đọc lẩm nhẩm. Linh lực chữa trị theo ý thức Thường Cảnh bắt đầu đi khắp nơi trong cơ thể Bạch Tử, xua tan đi những linh khí ưu phiền cùng chữa trị những vết thương ghê người —— Đợi đến khi Thường Cảnh mở mắt ra, thân thể Bạch Tử như tràn đầy sinh lực, mỗi một bộ phận trong thân thể không còn thấy khó chịu nữa, không còn giống như trước kia lúc nào cũng có thể khiến mình bất tỉnh lúc nào không hay. Thu tay về, Thường Cảnh an tĩnh mỉm cười, “Xong rồi.” Bạch Tử nghe xong, cũng cảm giác thân thể đau đớn trước kia đã biến mất không còn dấu vết. Một lần nữa nhắm mắt lại, hắn cảm thụ một chút bởi vì lúc chiến đấu cùng Bọ Phỉ đã bị đối phương truyền độc khí dẫn đến thân thể không khỏe, hiện tại đã hoàn toàn biến mất đi —— linh lực trong cơ thể dồi dào, hắn rõ ràng đã khôi phục trạng thái đỉnh cao nhất. Hơi kinh ngạc nhìn Thường Cảnh, ngay sau đó, Bạch Tử quay về phía Thường Cảnh gật gật đầu, khóe miệng hơi giật, cho thấy chính mình tỏ lòng biết ơn. Thường Cảnh lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn phía sau Bạch Tử về hướng trên người Tu Hòa, “Còn anh thì sao? Có cần giúp một tay không?” Tu Hòa không chút nào xấu hổ, nghe Thường Cảnh nói xong liền trực tiếp đưa bàn tay ra. Thường Cảnh nhìn đối phương mặt không hề cảm xúc chìa tay ra, trong lòng có một đám thảo nê mã đáng yêu chạy vụt bay ngang qua —— đậu má, nói một câu cũng không được sao hả đại ca, đúng là một người không biết điều! Mắt to trừng mắt nhỏ. Thường Cảnh cùng Tu Hòa nhìn nhau rất lâu, đến cuối cùng, Thường Cảnh sờ sờ chóp mũi mình, tiếp đó lặp lại động tác trước…… Rất nhanh, Tu Hòa cũng giống như Bạch Tử, đã hoàn toàn khôi phục. Betty cùng Kiều Hi chỉ bị ngoại thương, cho nên bọn họ vẫn chưa để Thường Cảnh trị liệu —— dưới cái nhìn của bọn họ, tên giống cái này quá gầy yếu, nếu chỉ bởi vì sử dụng linh lực chữa trị quá độ dẫn đến hôn mê, sẽ càng trở nên phiền toái hơn. Thường Cảnh chớp mắt nhìn bọn họ một lúc, xác định đối phương không có ý nguyện để mình trị liệu, mới thở phào nhẹ nhõm. Đưa tay xoa lên trán vừa mới chảy ra mồ hôi, Thường Cảnh dụi dụi đôi mắt của mình, làm cho chính mình phải nâng cao tinh thần lên, y cũng không muốn mình trở thành phiền toái. Đưa mắt một lần nữa nhìn trên người Thiên Dịch, Thường Cảnh rất là lo lắng. Mà vào lúc này, vốn hai con Linh Thú đang chiến đấu lẫn nhau bỗng nhiên ngừng lại, Bony từ trên không trung rớt xuống. Thường Cảnh nhìn thấy một màn này, đôi mắt trừng lớn, hô một tiếng: “Bony!” Tư thế của Bony vô cùng chật vật. Nó thử đứng lên, thế nhưng bất luận có cố gắng như thế nào, chân trước dường như không chịu nghe lời, không hề có khí lực —— nó biết, có khả năng chân trước của mình đã bị gãy mất rồi. Cố tình Bọ Phỉ còn chưa ngại Bony không đủ bực mình không đủ sinh khí, từ trên cao nhìn xuống Bony té trượt dài trên mặt đất, trào phúng nói: “Ngươi thua rồi.” “……” Bony phẫn nộ nói: “Ngô chỉ là nhất thời sai lầm, có bản lĩnh mau lại đây!” Bọ Phỉ nhìn chằm chằm Bony, như nhìn một tên hề, “À, trước đó ngươi phải đứng lên cùng ta nói chuyện đi đã.” Bony có cố gắng thế nào cũng không thể đứng lên: “……” Cõi lòng tan nát hóa thành bột phấn. Bọ Phỉ ánh mắt khát máu một lần nữa chuyển hướng về Thường Cảnh, khiến Thường Cảnh sợ hãi không ngừng lăn lên xuống cổ họng mình, nuốt ngụm nước miếng —— cái loại bị dã thú nhìn chằm chằm kia, thật sự khiến cho người ta quá mức kinh sợ! Bạch Tử ngẩng đầu nhìn ánh sáng màu vàng đã bao phủ bên trong rừng rậm, lại nhìn Hal cùng Thiên Dịch đang ngâm xướng ngôn ngữ mà hắn không hiểu, một lúc sau, mới thu hồi ánh mắt. Nhấc chân bước ra một bước, Bạch Tử đứng trước mặt Thường Cảnh, dùng thân hình nhân tộc cao lớn hơn rất nhiều chặn lại thân thể giống cái Nhân tộc phía sau. Nghênh diện đối đầu với Bọ Phỉ, Bạch Tử vẫn không lui về phía sau chút nào, cho dù, chính mình cũng biết rất rõ, căn bản hắn cũng không phải là đối thủ. “Tránh ra!” “Ôn Dịch thú, đối thủ của ngươi là ta!” Bạch Tử cất cao giọng nói. Bọ Phỉ ánh mắt đỏ như máu gắt gao chăm chú nhìn Bạch Tử, đối phương còn chưa kịp phản ứng, đã bắt đầu ra tay. Nó đã không đợi kịp nữa rồi!!! Nó đã tìm dòng máu này gần ngàn năm nay! Có dòng máu này rồi có thể giúp nó trở thành vua của các Linh Thú! Còn có thể giúp nó tự do muốn biến hóa thành người hay thành thú bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu! Loại máu này, hiện tại đang đứng ngay trước mặt nó, dòng máu chảy trong người Nhân tộc khoảng cách còn chưa đến 100 mét, nó nhất định phải có được! Bạch Tử khó khăn lắm mới tránh thoát được cuộc công kích này, lại phát hiện Bọ Phỉ đã nghiêng người tiến đến, dưới chân xoay một cái, lập tức lùi về sau vài bước, lại muốn tiến công đánh trả, nhưng Bọ Phỉ không cho hắn một cơ hội nào. Bọ Phỉ thừa dịp Bạch Tử né tránh một đòn hung hiểm kia, đã ngay lập tức nhảy đến gần ngay mặt Thường Cảnh, Thường Cảnh con ngươi phản chiếu con quái vật khổng lồ đang tiến đến mình ngày càng gần hơn, thân thể dường như bị chôn chặt dưới đất, có làm cách nào cũng không thể di chuyển nửa bước! Bởi vì sợ hãi, Thường Cảnh con ngươi co rút lại. Tay chân y lạnh lẽo, chỉ cảm thấy trái tim mình đã nẩy lên tới cực hạn chỉ cần vài giây tiếp theo nữa thôi bởi vì đập liên hồi sẽ dẫn đến cái chết —— Tình huống ngàn cân treo sợi tóc. Betty nhảy lên một cái, đồng thời vũ khí trong tay muốn đâm vào thân thể Bọ Phỉ, thế nhưng vẫn không có biện pháp nào. Hiển nhiên hành vi này đã hoàn toàn chọc tức Bọ Phỉ, Bọ Phỉ rống lên một tiếng rú vang trời, ngay sau đó Thường Cảnh liền thấy sương mù huyết sắc bay đầy trời —— tay phải Betty bị móng vuốt Bọ Phỉ trực tiếp xé rách. Cánh tay gãy rời rơi xuống, Thường Cảnh cũng đồng thời thét lên tiếng hét chói tai! Kiều Hi nhìn đệ đệ mình còn sống sờ sờ bị xé rách tay, sắc mặt âm lãnh nhảy lên, hướng đến Bọ Phỉ vọt tới, trong mắt lệ khí đẫm máu! Mặc dù Ma tộc lãnh tâm lãnh huyết, thế nhưng đối với thủ túc chí thân, vẫn rất là cố chấp. Thế nhưng có thể làm gì, sức mạnh Kiều Hi vẫn quá yếu. Lại một lần nữa bị thua, Bọ Phỉ đã đứng trước mặt Thường Cảnh. Bọ Phỉ như một ngọn núi lớn chặn hết tất cả ánh sáng trước mặt Thường Cảnh. “Máu…… Cho ngô máu của ngươi……” Bọ Phỉ nhìn chằm chằm Thường Cảnh, ánh mắt hung ác cùng mê luyến khiến Thường Cảnh rùng mình nổi da gà. “Thiên Dịch……” Thường Cảnh sững sờ nhìn móng vuốt Bọ Phỉ hướng về y, miệng vô thức hô lên cái tên người mà đáy lòng mình tín nhiệm nhất. Trên không trung được hào quang màu vàng bao bọc vào bên trong Thiên Dịch hai lỗ tai nhọn hoắt rung rung, trong giây lát, cậu mở toang đôi mắt màu xanh biếc. Ánh mắt nhìn về phía dưới. Ngay lập tức, con ngươi cậu co rụt lại, muốn hướng về phía Thường Cảnh bay đi, thế nhưng bị Hal kéo lại. “Thiên Dịch, chỉ còn một chút nữa thôi.” Hal có chút tinh bì lực tẫn, đây là lần đầu tiên hắn sử dụng sức mạnh tự nhiên lớn đến như vậy. Hắn hơi kinh ngạc nhìn Thiên Dịch bên cạnh không ảnh hưởng chút nào, trong ánh mắt, vẻ phức tạp thoáng lên trong chốc lát. “Ta muốn đi cứu Tiểu Cảnh.” Thiên Dịch thoát khỏi tay Hal. “Nếu ngươi hiện tại mà đi, cũng chỉ chịu chết!” Ánh mắt Hal vô hỉ vô bi, ngữ khí lãnh đạm, “Trước không phải ngươi đã bày cái lồng phòng hộ thuộc về sức mạnh tự nhiên sao? Nó có thể tranh thủ một ít thời gian, mà chúng ta thì sắp sửa đạt được thành công, ngươi phải biết bỏ qua cơ hội lần này, khả năng tất cả chúng ta đều phải chết.” Ánh mắt Hal nhìn về phía cành cây lay động vui vẻ đồng thời đầu cành cây lá vang lên tiếng sàn sạt rung động, cuối cùng nói một câu: “Hơn nữa, bên kia còn chưa tới bước ngoặt khẩn cấp nhất.” Thiên Dịch nghiêng tai lắng nghe những tiếng cây cối đang kêu gọi cậu, lại nhìn phía dưới vợ mình đang vô cùng nguy hiểm…… Ánh mắt tối sầm, cuối cùng vẫn là lý tính chiến thắng cảm tính, cậu một lần nữa nhắm đôi mắt lại, cùng những cây cối tiếp tục giao lưu. —— Tiểu Cảnh, chờ ta, một chút nữa thôi là được rồi! Đúng như lời Hal nói, Thiên Dịch trước khi rời đi đã bày ra vòng sáng bảo hộ Thường Cảnh, chí ít hiện nay nó sẽ có tác dụng. Bởi vì, Bọ Phỉ móng vuốt sắc nhọn không thể nào chọc thủng ở ngoài vòng bảo hộ trong suốt. Điều này làm cho Bọ Phỉ rất là tức giận. Chỉ cách có một bước nữa thôi! Ánh mắt gắt gao trừng Thường Cảnh đang co cả người lại, Bọ Phỉ há mồm thật lớn, thở ra làn khói đen chỉ trong nháy mắt đã đem cả vòng sáng cùng Thường Cảnh ở bên trong bao quanh toàn bộ bên trong. Cái khói đen này, là hơi thở độc nhất thuộc về Bọ Phỉ, nó có thể hòa tan bất cứ thứ gì. Bị làn khói đen bao vây, Thường Cảnh phát hiện vòng bảo hộ trong suốt từ từ dần yếu đi, thậm chí y có thể nghe thấy âm thanh nứt vỡ dần dần lớn lên. Mắt thấy tình cảnh này Tu Hòa liền phát động, hắn nhanh tay ném phong linh lực cùng hỏa linh lực, nhưng những linh lực này đối phó với Ung Cùng thì sẽ là vũ khí tất sát, thế nhưng nếu ném trên người Bọ Phỉ, cũng chỉ như gãi ngứa —— không hề có lực sát thương tí nào. Trên người Bọ Phỉ có nguyên bộ giáp cứng rắn nhô ra, khối giáp này luôn luôn bảo vệ Bọ Phỉ, chính vì như vậy hầu như Bọ Phỉ không có một chút nhược điểm nào. Nhưng những lớp vảy giáp này lại sợ nước, bởi vì một khi đụng vào nước, lớp vảy giáp sẽ hóa thành hư vô —— một khi Bọ Phỉ mất đi bộ giáp bảo hộ, cả người sẽ lộ ra nhược điểm rõ ràng, lúc đó Bọ Phỉ sẽ không hề khó giải quyết. Động tác của Tu Hòa khiến Bọ Phỉ nổi giận phát tiết. Kết quả cuối cùng vẫn là trước sau như một. Tu Hòa thảm bại, hơn nữa còn hôn mê bất tỉnh —— sắc mặt hắn biến thành tái xanh, đây là triệu chứng trúng độc. Bạch Tử thấy, sắc mặt biến đổi, vội vã nâng Tu Hòa lên, chỉ là Tu Hòa lúc này đã không còn thần thức. Bọ Phỉ thấy, hừ nhẹ một tiếng: “Không tự lượng sức mình!” Mà vào giờ phút này. Khi vòng khói đen đã hoàn toàn biến mất, cùng biến mất theo, còn có vòng bảo hộ trong suốt bảo vệ Thường Cảnh. Bọ Phỉ liếm miệng, ánh mắt đỏ như máu nhìn trên người Thường Cảnh, móng vuốt rất nhanh vươn tới. Động tác móng vuốt của Bọ Phỉ rất nhanh, nhưng mà, trong đáy mắt Thường Cảnh, động tác này lại cực kỳ chậm chạp, sự sợ hãi trong lòng của y càng tăng lên cao đến cực điểm!!! Khoảng cách móng vuốt Ôn Dịch thú chỉ cách Thường Cảnh không tới một cm, Thường Cảnh không chịu nổi rốt cuộc nhắm mắt lại kêu to tên Thiên Dịch. Đúng lúc này. Hal và Thiên Dịch cũng đã thành công. Hầu như chỉ trong chớp mắt kia. Thường Cảnh chỉ cảm thấy trước mắt loáng lên một cái, đã được một đôi tay ôm vào trong lòng ngực, thời điểm mở mắt ra, đã phát hiện mình đứng thẳng ở giữa không trung. “Tiểu Cảnh, ta đến rồi, xin lỗi……” Bên tai, truyền đến thanh âm ôn nhu thuộc về Thiên Dịch, Thường Cảnh chớp chớp mắt, rốt cuộc đem những lo lắng sợ hãi kia toàn bộ chôn chặt xuống đáy lòng. Thả lỏng thân thể tựa người vào trong ngực người sau lưng, Thường Cảnh nhắm đôi mắt lại —— chỉ cần tựa vào lòng ngực Tinh Linh phía sau, y sẽ không còn sợ hãi nữa. Bọ Phỉ căm tức nhìn Tinh Linh vị thành niên đang ôm lấy Nhân tộc, phát sinh tiếng gầm rú. Nó đã nhận ra Thiên Dịch chính là Tinh Linh vào ngày ấy đã trốn thoát khỏi móng vuốt nó. “Đưa giống cái kia cho ngô, ngô muốn máu y!” Thiên Dịch lạnh lùng nhìn Bọ Phỉ viền mắt khát máu đáng sợ đến cực điểm, âm thanh thản nhiên nói: “…… Ôn Dịch thú, ngươi thua rồi.” Thiên Dịch vừa dứt tiếng, hào quang màu vàng phủ kín rừng cây cối dồn dập sung sướng lay động cành cây, chỉ trong chốc lát, những cột nước nhỏ cuồn cuộn không ngừng tập trung trên không trung, quả là một màn đẹp mắt. Thế nhưng cảnh đẹp mắt này trong mắt Bọ Phỉ, lại như trở thành địa ngục, cảnh tượng này càng tăng thêm sự khủng hoảng, nó bắt đầu điên cuồng tấn công bọn Bạch Tử, thế nhưng cho dù vậy, vẫn không ngăn cản được, cái sự thật trước mắt kia. —— Bọ Phỉ sợ hãi điên cuồng gào thét tận không trung, những cây cột nước nhỏ biến ảo thành một cơn mưa to tầm tã, khuynh đảo rơi xuống!