Đường Chuyên
Chương 84
- Người ta thường nói nạn châu chấu là sự trừng phạt của trời cao với thiên tử không chịu tu dưỡng đức hạnh, sư phụ ngươi có cái nhìn thế nào về việc này.
Lý Nhị do dự mãi, cuối cùng nói ra lời ông ta muốn hỏi nhất:
- Vớ vẩn.
Vân Diệp biết ở vấn đề này phải có sự nhất trí cao độ với Lý Nhị, nếu không sẽ co lo lắng về tính mạng.
- Sư phụ ngươi nói thế à?
Xem ra vấn đề này gây ảnh hưởng rất lớn tới Lý Nhị, nên định tìm Vân Diệp có được ủng hộ về lý luận:
- Vi thần nói ra, bệ hạ không được đánh nhé.
Vân Diệp thấy mấy ngày qua mình phạm vào thái tuế rồi hay sao ấy, ai cũng muốn đá mình một phát, chẳng lẽ đá mông lão tử khoai khoái lắm? Tiếp theo phải gây dựng niềm tin cho Lý Nhị, khó tránh khỏi những lời thô tục, dự phòng trước, tránh ăn đòn.
Lý Nhị di di chân trên mặt đất, tựa cười tựa không:
- Xem tình hình rồi hẵng nói.
Ông ta vẫn không chịu bỏ qua ý định đá Vân Diệp, Lý Thừa Càn nhìn Vân Diệp sùng bái, có thể dùng khẩu khí thương lượng nói chuyện với cha mình thì chỉ có vị trước mắt này thôi.
- Muốn hỏi nạn châu chấu và thiên tử có quan hệ ra sao, trước tiên phải biết trời là gì?
Vân Diệp nhìn thấy con ngươi Lý Nhị co lại rõ rệt, chuyện này liên quan tới cái gốc chấp chính của ông ta, vì ông ta tự xưng thiên tử. Kệ xác, Vân Diệp tiếp tục nói:
- Từ khi nhân loại có lịch sử ghi chép tới nay, trong chuyện này đầy những điều thần tiên quỷ quái, không chỉ chúng ta, tất cả nền văn minh trên trái đất đều như thế, chúng ta tế bái đủ các loại thần linh, đưa ra đủ các loại cầu nguyện, tất cả đều không ích lợi gì hết, có chút kỳ tích cũng chỉ là con người làm ra, ví như khi Tần Thủy Hoàng tế trời ở Vị Thủy có hắc long xuất hiện, Lưu Bang chém rắn trắng trên đường, rồi đến Đông Hán xuất hiện lời quỷ dị như "trời xanh đã chết, trời vàng thay thế". Bệ hạ trải trăm trận có được thiên hạ, vốn vững như bàn thạch, kiếm trong tay chỉ tới đâu nghiệt tặc tránh đường, thiết kỵ tung hoanh vô địch, trong tay bệ hạ nắm thứ sách mạnh khủng bố nhất thiên hạ, nhưng lại bị nạn châu chấu nho nhỏ quấy nhiễu làm âu lo, đó là vì sao?
Vân Diệp hơi ngừng lại một chút:
- Gia sư có nói, trời là gì? Trời là cách gọi chung của sức mạnh, mỗi một vị thần đều có sức mạnh nghiêng trời lệch đất, đều có tôn nghiêm làm người khác không dám nhìn thẳng vào, chẳng lẽ bệ hạ không có à? Bệ hạ thi hành nhân chính, lòng thiên hạ quy về, giống như sông lớn có nguồn, cây cao có rễ sâu, tuy núi cao hiểm trở, tuy cuồng phong bạo vũ thì có hề gì mà sợ? Nắm trong tay sức mạnh, dùng tốt sức mạnh, bệ hạ là vô địch. Còn về châu chấu nhiều thì bắt là được, khi châu chấu còn chưa mọc cánh ta phát động toàn quân toàn dân đi bắt, sau đó bán cho thần, giá một đồng năm cân.
"Bốp!" Đầu ăn một phát long trảo, Lý Nhị tức giận hết sức, lời phía trước đang nghe tới nhiệt huyết sục sôi, gật đầu liên tục, cảm thấy mỗi câu mỗi mỗi từ đi vào tâm khảm, nếu trời là một thứ sức mạnh, trẫm chính là con của sức mạnh có gì không thể? Tam hoàng ngũ đế đều là thần tiên, trẫm vì sao không thể làm thần tiên đời sau? Đang nghe tới sáng khoái thì đột nhiên thấy giao dịch làm ăn lấy công vỗ béo tư, sao không giận cho được.
- Một đệ tử cao nhân đường đường nay thành cái gì rồi? Mồm đầy lời thương nhân, lúc nào cũng vì tiền mà tốn tâm tư, một bài hịch văn hay bị ngươi biến thành như thế, sư phụ ngươi dạy ngươi như thế à?
- Phía trước là lời sư phụ nói, phía sau là điều vi thần nghĩ, chẳng hiểu vì sao nó lại vọt miệng nói ra như thế.
Đầu bị đánh u lên rồi, làm quan nhỏ mà dễ à? Ông muốn làm thiên hạ đệ nhất nhân, ta cho ông biết nhân dân mới là người có sức mạnh nhất, nhân dân chính là trời của ông, sức mạnh của ông tới từ nhân dân. Mặc dù ông từng nói "nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền", nhưng ai biết nhận thức của ông bây giờ đã sâu sắc tới tầm cao đó chưa, nếu chưa có, hạ lệnh chém ta, ta đi đầu tìm người kêu oan?
- Ngươi không lo mua châu chấu khiến trời cao giáng tội à?
Lý Nhị bình tĩnh lại, cảm thấy khá hứng thú với đề xuất mua châu chấu của Vân Diệp:
- Bệ hạ, vi thần ăn châu chấu vô số, hiện giờ chẳng phải thăng quan tiến tước ầm ầm, buổi tối ngay cả ác mộng cũng chẳng có đấy sao?
Vừa mới ăn đòn xong đã ngứa ngày mông đít:
- Tiểu Diệp, ngươi ăn châu chấu à?
Lý Thừa Càn ôm cổ, làm động tác muốn nôn:
- Đúng rồi, rang mỡ, kho, tệ lắm thì dùng ngói nướng khô, bỏ đi chân và cánh ăn ngon lắm.
Nói tới châu chấu thì Vân Diệp lại nhớ tới tiệc côn trùng ăn ở Vân Nam, không hỏi tên nguyên liệu mọi người ăn ngon lành, vừa hỏi tên một cái, mấy người liền nôn thốc nôn tháo. Vân Diệp hình như có huyết thống dã nhân, cứ một mình ăn nửa đĩa gà trời, ngây ngất trong đó, gà trời chính là châu chấu.
Lý Thừa Càn nhìn cái dáng vẻ ngây dại của Vân Diệp mà rùng mình, nhích thật xa tới tận của phòng.
Lý Nhị mạnh mẽ hơn nhi tử nhiều:
- Ngươi mua châu chấu để tự mình ăn à? Vị ra sao?
- Bệ hạ, vi thần thì ăn được bao nhiêu, phải phát động tất cả mọi người cùng ăn mới là vương đạo, vị châu chấu như thịt gà, nhưng mịn hơn nhiều, là món ăn ngon hiếm thấy trên đời. Dù sao tháng sáu năm nay cũng sẽ có rất nhiều món này, vi thần sau khi điều chế tỉ mỉ, sẽ mời người và thái tử nếm.
- Ọe.
Lý Thừa Càn chạy rồi, hắn không chịu nổi đoạn đối thoại không giống người này.
Lý Nhị long nhan hớn hở, cười sang sảng:
- Trẫm đợi ngươi làm món ăn châu chấu, nếu như biến thiên tai trời giáng thành món ăn trời ban, lời lẽ thiên phạt gì đó sẽ thành trò cười, trẫm đợi những ngày đó.
- Vậy bệ hạ chấp nhận đem châu chấu quân dân bắt được bán cho vi thần một đồng năm cân chứ?
Vân Diệp thừa cơ thúc giục, cơ hội phát tài sao có thể bỏ qua.
- Chuẩn, phải rồi, ngươi muốn dùng châu chấu phát tài chứ gì? Nào, nói với trẫm, để trẫm tính toán giúp ngươi.
Lý Nhị lập tức biến thành một vị đại thúc tốt bụng giúp cô bé quàng khăn đỏ, chỉ là không sao che được cái đuôi sói phe phẩy đằng sau:
- Bệ hạ không biết đấy, chỉ cần dùng nước sôi luộc châu chấu đem phơi khô, sau đó nghiền thành bột thì nó là chất bổ xung đản bạch ( protein) tốt nhất, đản bạch là thứ giống như trứng gà vậy, nó có thể làm thuốc, uống thường xuyên có thể phòng bệnh tật, trị hen suyễn, trẻ con dùng bột châu chấu và bột lúa mạch sẽ trị được bệnh động kinh, co giật và khóc đêm. Quan trọng nhất là nó trị được bệnh quáng gà.
Lý Nhị nhìn Vân Diệp không chớp, cứ như nhìn quái vật, hồi lâu mới tỉnh lại hỏi:
- Quáng gà là gì?
- Chính là bệnh làm đại bộ phận bách tính triều ta buổi tối nhìn không rõ đường, nguyên nhân là do ăn thịt quá ít, nếu như dùng bột châu chấu thường xuyên, sẽ cải biến thể chất.
Vân Diệp nói như phao nổ, thương cho Lý Nhị lại lần nữa hoa mày chóng mặt:
- Ngươi định bán bột châu chấu ra sao? Bách tính không chấp nhận đâu.
Nửa ngày trời mới tìm ra được nhược điểm trong kế hoạch thương nghiệp của Vân Diệp. Nói tới chuyện đại sự quốc gia, một trăm tên Vân Diệp cũng không phải là đối thủ của Lý Nhị, nói tới kiếm tiền một trăm Lý Nhị cũng không bằng Vân Diệp.
Trong giới ca sĩ, ta hát kịch giỏi nhất, trong giới kịch, ta hát tốt nhất. Tóm lại ta luôn là number 1, chiêu này dùng đối phó với Lý Nhị lúc nào cũng chuẩn.
- Vì tiêu diệt nạn châu chấu, hẳn bệ hạ không ngại đi đầu dùng bột châu chấu...
Còn chưa nói hết Lý Nhị đã nói:
- Nếu như trẫm đã dùng, vậy bách quan có thể không dùng sao? Bách quan dùng rồi, đại hộ khó có thể không dùng? Mà đại hộ đã dùng, vậy bách tính...
Lý Nhị nói câu này đờ như khúc gỗ, chẳng chút lên xuống nào cả:
- Bệ hạ nói quá hay, đúng là như thế, nhưng chưa hết, kế hoạch thương nghiệp này phải đem tất cả nguy hiểm giảm xuống mức thâp nhất, cho nên thần quen Tôn Mạc Tư, Tôn tiên sinh nói châu chấu là thứ tốt...
Trong phòng rất lâu không có động tĩnh gì, Lý Thừa Càn nhìn trộm qua khe cửa, chỉ thấy phụ hoàng mặt vàng như đất, ngón tay chỉ Vân Diệp bi phẫn kêu lên:
- Đáng thương cho con dân Đại Đường của ta!
Truyện khác cùng thể loại
143 chương
46 chương
84 chương
55 chương
8 chương
126 chương
81 chương