Đường Chuyên
Chương 82
Truyền thừa là một vấn đề lớn, dân tộc ta xưa nay không thiếu trí tuệ, nhưng biết bao hào quang trí tuệ đã bị chôn vùi dưới gót sắt, mỗi lần xã hội phát triển tới tột đỉnh đều bị kẻ cướp đột kích, bọn chúng dùng móng sắt và mã đao chà đạp, chúng ta giỏi kiếp lận mọi thứ từ đống hoang tàn, đó là kiêu ngạo cũng là bi ai của chúng ta.
Dân tộc giỏi sáng tạo lại không giỏi chiến đấu, từ Khuyển Nhung thời Chu, tới Hung Nô rồi Đột Quyết, thẳng tới Mông Cổ, Nữ Chân, dân tộc Trung Hoa bị cắt như cắt cỏ, mỗi lần bị cắt chúng ta phải bắt đầu lại, mỗi lần bị cắt, trí tuệ của tiền nhân lại bị tổn hại một lần. Thư tịch trân quý bị coi là đồ dẫn cháy, nông cụ tinh xảo thành đồ chơi của trẻ con thảo nguyên.
Có một vị anh hùng phản kháng, ông ta tên là Nhiễm Mẫn, ông ta nói với trời cao, ông ta muốn giết sạch Hồ tộc, ông ta làm thế thật, người Hồ vì ông ta mà chết mấy trăm vạn. Về sau ông ta chết trận, không mấy ai quan tâm tới ông ta nữa, chỉ nói: Nhiễm Mẫn chết, cây cỏ ắt khô, châu chấu nổi lên, trời cao không mừa vì bi thương lớn không còn nước mắt nữa. Ngay cả trời cao cũng biết oan khuất của Nhiễm Mẫn, ông trời cũng cảm động.
Người không cảm động.
Chẳng một ai biết Sát Hồ lệnh của Nhiễm Mẫn cứu bao nhiêu người Hán, cũng không ai biết ông ta cống hiến bao nhiêu cho văn hóa Hán. Nam nhân vẫn uống rượu, nữ nhân vẫn uống thuốc, ở trong mảnh đất nhỏ tẹo Giang Nam, đám danh sĩ mặc là lượt ca lớn với đám đông:" Ta muốn đọc hết ca phú thiên hạ, giấu ở nam sơn, truyền cho hậu thế."
Cho nên chúng ta mới may mắn được đọc: Quan quan sư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Những câu từ thật mỹ lệ, đó là ý nghĩ sâus ắc nhất nảy ra khi một văn sĩ nhìn thấy nữ tử xinh đẹp.
Cách luyện thép mất rồi, lưu ly năm màu trong truyền thuyết đã mất rồi, cách làm việc dây chuyền thời Tần mất rồi, chỉ có binh đoàn tử vong ở dưới mặt đất âm thầm bảo vệ huy hoàng đã xa.
Lão Trình không nói, Lão Ngưu cũng im tiếng, chỉ khẽ nhấp rượu, nghe Vân Diệp kể về vận mệnh bi thảm của cả nền văn minh.
- Tiểu tử ngươi truyền thừa được bao nhiêu?
Lão Trình ngẩng đầu hỏi:
- Tiểu tử chỉ nhặt được mấy cái vỏ sò xinh đẹp ở bên bờ biển.
Lão Ngưu cẩn thận cuốn mấy bức tranh kia lại, thuận tay xé rèm cửa sổ của Vân Diệp để bọc, làm thành cái túi buộc trước ngực.
- Nhà lão phu còn có mấy nghìn quan, chẳng dùng làm gì, để gọi người kéo tới cho ngươi, Khác vật viện cần dùng.
- Ngưu bá bá quá xem thường tiểu chất rồi, nếu như chỉ là vấn đề tiền bạc thì tiểu chất có cách kiếm tiền, khoét sạch quốc khố cũng không phải là không có cách, nói thực, tiểu chất còn chẳng thèm nhìn vào mấy chục vạn quan tiền không quốc khố.
Vân Diệp tự tin nói:
- Mạnh miệng gớm!
Lão Trình đánh giá:
- Là người, không có người! Cả thế giới chỉ có tiểu chất thực sự được gọi là nhân tài hợp cách, thời buổi này nhân tài là quan trọng nhất.
"Bốp" đầu trúng một cái bợp, đánh Vân Diệp ngã cắm đầu xuống giường, lão Trình xưa nay đánh ngươi chưa bao giờ chọn chỗ, chắc Trình Xử Mặc bị ông ta đánh thành thằng ngốc, ông ta muốn làm đầu mình cân bằng với con ông ta. Vân Diệp lẩm bẩm ngồi trở dậy.
- Tả Vũ vệ cho ngươi một trăm người trước.
Lão Trình rất hào phóng.
- Tiểu chất cần bọn họ làm gì? Giúp tiểu chất ăn cơm à? Người hữu dụng thực sự trong Khác vật viện quá ít, dù là đại nho trong Quốc tử giám, Sùng Hiền quán cũng chưa chắc đủ tư cách, đám lính đầu to trong Tả Vũ vệ thì khỏi đi.
Nói ra khỏi miệng cái là cảm thấy không ổn, hôm nay làm sao vậy? Hình như bị nhiệt huyết bốc lên rồi, cái gì cũng nói được, nói xấu cả Tả Vũ vệ, chán sống rồi hay sao?
Đang định ôm đầu bỏ chạy thì nghe thấy Lão Trình thở dài.
- Tiểu tử, ngươi tưởng ta không biết những kẻ đó không dùng được sao? Nhưng ngươi bảo lão phu đi đâu kiếm cho ngươi người biết đọc sách, biết viết chữ biết thiên văn, địa lý? Còn biết chế đồ, tâm tư linh hoạt? Người biết những thứ này sớm đã vang danh bốn biển, đâu chờ ngươi tới chiêu mộ, ngươi cũng là người của Tả Vũ vệ, gia sản có thế nào cũng biết, lão phu và Lão Ngưu chọn mãi ở Tả Vũ vệ mới có được 100 người biết chữ, chỉ có thể giúp được ngươi thế thôi, ngươi xem mà làm.
Lão Ngưu có hơi chán chường:
- Tiểu chất không cần họ, tiểu chất muốn Xử Lượng và Xử Bật, tiểu chất còn mua từ nha tử mười mấy đứa bé, định tự mình dạy học.
Vân Diệp tiết lộ:
- Làm càn!
Lão Ngưu giận quát:
- Ngươi định tương lai để con của ngươi gọi tiện dân là sư huynh à? Sao ngươi biết không ai xem trọng học vấn của ngươi? Là do ngươi không lên tiếng, một đề toán học của ngươi đã sánh vai với Lưu Hoài, Khác vật học càng xưa nay chưa từng có, hiểu trăm nghề, tinh tạp nghệ. Chỉ một bộ Tam Tự Kinh của sư phụ ngươi đã khiến hào môn trong thành Trường An coi là kinh điển vỡ lòng. Bản khắc Tam Tự Kinh đã bán khắp Trường An, Tống Liêm đích thân làm chữ, bệ hạ in, nương nương viết hậu ký, vinh sủng to lớn như thế mà ngươi không biết à? Chỉ cần ngươi lên tiếng, học sinh sẽ chen sập cửa nhà ngươi.
- Thì ra tiểu chất lợi hại như thế à, vậy mà không biết gì cả, à phải, nếu như đã xuất bản thì tiền xuất bản đâu?
Vân Diệp rất tức giận, có kẻ tham ô tiền của mình, lỗ lớn rồi. Còn chưa nói xong đã bị Lão Trình đá một phát lăn quay xuống giường.
- Thằng nghiệt chướng này, học vấn thanh bạch bị ngươi kéo tiền tài vào, không sợ thiên lôi đánh à, liệt tổ liệt tông Vân gia ở dưới đất cũng bị ngươi làm tức chết.
Lão Trình còn tính hành hung tiếp thì bị Lão Ngưu ngăn lại.
Trời ạ! Viết sách cần tiền là thiên kinh địa nghĩa mà, vì sao lại ăn đòn? Còn nguyền rủa cả tổ tông nhà ta? Ông có giỏi làm người chết tức chết lần nữa xem.
- Tiểu tử, ngươi nghe cho kỹ đây, ngàn vạn lần đừng nhắc tới chuyện tiền xuất bản gì nữa, đòi tiền sẽ bị coi là sỉ nhục trong thành Trường An, hai người lão phu cũng phải nhảy sông, mất mặt quá, sao sống nổi.
Biết hai người bọn họ đã coi mình như con ruột, nếu mình làm việc này, tuy bọn họ không đi nhảy sông, nhưng mất hết thể diện là thật.
- Xử Lượng, Xử Bật sẽ giao cho ngươi, ngươi thử không dạy cho tử tế xem, sẽ tìm thêm học sinh cho ngươi, phải chọn từ trong số con cháu võ thần, võ thần Đại Đường ta khó khăn lắm mới xuất hiện một đại gia, không để đám văn thần hưởng lợi. Trước kia tìm sư phụ có học vấn cho Sửu Ngưu, nói cái gì mà gỗ mục không thể điêu khắc, xéo con bà nó đi, nhi tử của Lão Trình mà à gỗ mục à? Chuyện tìm học sinh thì ngươi không cần quản, có ta và Lão Trình định đoạt, người khác hỏi tới cứ đẩy lên người hai chúng ta.
Nghiêm khắc quá, không dám hỏi sẽ kiếm cho mình loại học sinh thế nào, nhớ tới mấy tên ngốc nhà Úy Trì, cầu khẩn trời cao đừng có là bọn chúng, dạy loại học sinh đó sẽ lấy mạng giáo viên. Cũng đừng là tên âm mưu Lý Chấn của nhà Lý Tích, tên tiểu tử đó chính vì mưu tính quá nhiều nên mới chết sớm đấy, ngươi biết nhi tử của hắn là ai không? Lý Kính Nghiệp, tên đại phản tặc, tên khiến cả nhà chết sạch, ai dính vào là người đó xui xẻo. Đám con Tần gia cũng không tệ, nhà Lý Tịnh cũng có thể suy nghĩ, chỉ cần đừng tìm ta xem bệnh cho mẹ hắn là được. Nhà Trường Tôn à? Không biết có lọt được vào mắt Lão Ngưu, Lão Trình không. Mà ai chả thế, chỉ cần ta dạy bảo nghiêm túc là được.
Lão nãi nãi thừa lúc tôn tử suy nghĩ cùng cô cô lặng lẽ bê rương gỗ đi, Vân Diệp biết nãi nãi đang ngăn cản hành vi bại gia nghiêm trọng của y, không thấy Lão Ngưu khi đi vác một cái bọc đấy à?
" Lão già chết chém đó lại chiếm lợi của Vân gia ta rồi!" Lão nãi nãi nghĩ thế.
Truyện khác cùng thể loại
143 chương
46 chương
84 chương
55 chương
8 chương
126 chương
81 chương