Bất chi bất giác mà tết tới lúc nào không hay, không nghe thấy tiếng pháo nổ đì đùng, không ngửi thấy mùi thuốc pháo, tựa hồ thiếu đi mùi năm mới. Dán hai câu đối xuân, treo hai vị thần tiên vẻ mặt quái dị, tướng mạo hung dữ ở đại môn. Lão nãi nãi đích thân bôi đường lên miệng Táo vương gia, dùng một con gà trống đỏ làm vật cưỡi cho Táo vương gia, tiễn ông ta lên trời báo cáo. Tế bái tổ tông, lão nãi nãi vuốt ve bài vị của gia gia, chẳng hề có chút thương cảm, chỉ nói gia gia đợi bà thêm chút nữa, bà vừa mới có vài ngày hạnh phúc, còn chưa định xuống đó gặp gia gia, thế nào cũng phải đợi tới lúc Vân Diệp đại hôn, đám tiểu nha đầu gả đi mới không còn vướng bận gì đi tìm ông. Vân Diệp nỗ lực dùng bút lông chấm mực đen viết bài vị của phụ thân danh nghĩa. Trong linh đường không có ai khác, chỉ có hai tổ tôn họ, lạnh ngắt. Lão nãi nãi không ngừng than thở, nói bi ai vì nhân đinh ít nỏi, nhớ năm xưa trong linh đường đông đúc nam đinh, nay chỉ có một đứa tôn tử, làm lòng chua xót. Có điều trong chớp mắt lại phấn chấn nói, một nhà nam đinh cũng chẳng bằng một đứa tôn tử, tôn tử của bà nay đã là Lam Điền hầu, kết giao toàn bậc vương công. Mấy ngày trước ngay cả thái tử điện hạ cũng tới thi lễ với lão thái thái này, mổ tổ của Vân gia bốc khói xanh rồi. Rốt cuộc là mộ tổ Vân gia có bốc khói hay không thì Vân Diệp không biết, nhưng giờ thì y bốc khói rồi, còn là khói bốc ra từ mũi. - Thái tử điện hạ quang lâm hàn xá thực vẻ vang, không biết điện hạ chuẩn bị nhiều dưa như thế là vì sao? Cố cắn răng hỏi Lý Thừa Càn: Lý Thừa Càn miệng nhai bánh năm mới, hàm hồ nói: - Cô nghe thấy một tin tức, biết Lam Điền hầu rất thích thứ dưa này, khiến ngày đêm không rời, đông cung có nhiều lắm, nên tặng cho hầu gia một chút, an ủi nỗi tương tư của hầu gia Nuốt ực miếng bánh lớn, cái bộ dạng trông phát tởm, Vân Diệp cung kính nói: - Tiểu hầu được thái tử ban tặng, thực cảm kích vô cùng, gần đây tiểu hầu nghiên cứu ra một loại quân khí mới, có thể giết địch trong vòng mười dặm một cách vô hình, không biết thái tử điện hạ có muốn xem không? - Cô đương nhiên muốn xem, Vân hầu, mời. Đuổi hộ vệ lui ra, hai người một trước một sau tới thư phòng, Vân Diệp đóng cửa lại, dặn dò không cho bất kỳ một ai quấy rầy, Lý Thừa Càn hớn hở lật sách trên bàn của Vân Diệp, đầu chẳng ngẩng lên hỏi: - Vũ khí gì mà thần bí thế. Hỏi hồi lâu mà không thấy trả lời, ngẩng đầu lên phát hiện Vân Diệp dung dữ tóm lấy hắn ném lên giường, hai tay ra sức cù nách. Hiện giờ muốn chạy đương nhiên đã quá muộn, Lý Thừa Càn cười ngặt ngẽo, toàn nhân mềm nhũn không còn chút sức lực nào, để mặc Vân Diệp muốn làm gì thì làm. Tới khi cười đến chảy cả nước mắt nước mũi, luôn mồm cầu xin, Vân Diệp tha cho hắn. Lý Thừa Càn nằm trên ghế tựa như đống bùn nhão, rất lâu mới ủy khuất nói: - Ngươi lừa gạt. - Nói thừa, ta không lừa gạt, làm thế ở tiền sảnh sẽ bị hộ vệ của ngươi băm thành thịt nát, đấy là do ngươi tự chuốc lấy, kéo cả xe dưa tới trêu ta, đáng đời. Vân Diệp lửa giận khó nguôi, tay chỉ Lý Thừa Càn còn run bần bật, lúc này chả có thái tử với hầu gia gì hết: - Nói như vậy ngươi thực sự thích dưa Hồ, không thích mỹ nữ? À phải, sao ngươi gọi dưa Hồ là dưa Cáp Mật? - Ta không phải hạng biến thái, đương nhiên thích mỹ nữ, chỉ là mấy nàng ở Yến Lai lâu không có ngực không có mông, như cái que củi thì sao lọt vào mắt ta được? Đợi tìm được mỹ nữ mà ta thích, sẽ cho ngươi thấy thế nào là nam nhân. - Loại dưa này ta đã ăn trước kia, còn hỏi sư phụ nguồn gốc, sư phụ nói loại này sinh ra từ vùng Cáp Mật Tây Vực, không gọi là dưa Cáp Mật thì gọi là dưa gì? - À phải, ngươi tìm ta làm gì? Ngươi không có chuyện gì sẽ không tới, nói đi, không có thời gian dây dưa với ngươi, còn phải ăn năm mới. - Là mẹ ta phái ta tới, bảo ta nói với ngươi, nếu nhàn rỗi đi chơi thanh lâu thì tức là bệnh người đã khỏe, qua 15 tiến cung, người sẽ quản giáo tên hoàn khố ngươi tới nơi tới chốn. Lý Thừa Càn có chút hả hê, xưa nay hắn bị hoàng hậu quản giáo đến khổn đốn: - Mẹ ngươi? Là hoàng hậu nương nương ấy à? Ngươi chắc là lão nhân gia người có tâm tư quản giáo ta? Không phải do các đại thần dạy học chúng ta à? Sao mẹ ngươi lại chạy ra? Vân Diệp hơi hoảng, đường đường là hoàng hậu nương nương không quản giáo cho tốt phi tần ở hậu cung, rảnh rỗi làm vải vở kịch tranh đấu cung đình, chạy đi gây họa hại cho mầm non Đại Đường ta đây làm gì? - Ha ha, cuối cùng cũng có người chịu cùng ta rồi, Diệp Tử à, mẹ ta mà quản giáo ấy à, ngươi cố mà chịu nhé, mong rằng mẹ ta bận quản giáo ngươi thì thả lỏng cho ta, ngươi đúng là Bồ tát cứu khổ cứu nạn. Lý Thừa Càn vỗ vai Vân Diệp mừng khôn xiết. - Ta là ngoại thần, nương nương không tiện quản giáo cơ mà? Vân Diệp ôm hi vọng cuối cùng hỏi: - Thể diện của ngươi lớn, mẹ ta là hoàng hậu, ngươi là hầu gia quý tộc, còn chưa thành niên, tức là người có quyền quản giáo ngươi, bất kể ngươi là nội thần hay ngoại thần. Thế này thì toi rồi, Vân Diệp biết rất rõ Trường Tôn hoàng hầu là người như thế nào, hậu cung khổng lồ của Lý Nhị bị bà ta quản cho chặt chẽ, không có chút chuyện không hài hòa nào truyền ra ngoài, phải có trí tuệ bậc nào mới làm được điều này? Chiến tranh trong hậu cung tuy không có khói súng nhưng là chiến trường ngươi sống ta chết. Một nữ cường nhân trải qua trăm trận, bách chiến bách thắng muốn gánh vác trọng trách giáo dục mình, có thể thấy là không thành vấn đề gì. Mình chỉ là viên gạch lăn lộn dưới đáy xã hội mười mấy năm, một chút kinh nghiệm làm việc trong mắt bà ta chỉ là rác. Kế hoạch cuộc sống hạnh phúc định ra mấy ngày trước có thể ném vào thùng rác được rồi. Trường Tôn hoàng hậu không ép cho mình chảy ra tới giọt mỡ cuối cùng thì sẽ không buông tay! Lý Nhị! Ông tàn nhẫn lắm. Lý Thừa Càn thấy mặt Vân Diệp lúc thì đen, lúc thì trắng, lo lắng hỏi: - Ngươi không sao chứ, Tiểu Diệp, mẹ ta dịu dàng đoan trang, lại rất lương thiện. Người quản giáo ngươi là chuyện tốt đẹp mà người khác mơ không nổi, sao ngươi lại khổ sở thế? - Đó là đối với ngươi, còn với ta không có lương thiện dễ dàng vậy đâu, cuộc sống tốt đẹp của ca ca ta kết thúc rồi. Vân Diệp mặt như đưa đám: Lý Thừa Càn cũng đồng tình, hắn quả hiểu sự lợi hại của mẹ mình. Tiễn Lý Thừa Càn đi rồi, lão nãi nãi hỏi Vân Diệp có chuyện gì mà sắc mặt khó coi như vậy. Vân Diệp liền đem chuyện hoàng hậu nương nương muốn đích thân dạy dỗ mình nói cho lão nãi nãi, lão nãi nãi nhắm mắt lại suy nghĩ rất lâu: - Diệp Nhi, nãi nãi ít kiến thức, không rõ lợi hại trong đó. Nhưng nãi nãi sống gần sáu chục tuổi đầu lại hiểu ra một đạo lý, hoàng gia coi trọng kẻ thuận thì sống, kẻ nghịch thì vong. Gia gia, phụ thân, thúc bá của cháu vì câu này mà mất mạng. Nãi nãi không muốn cháu đi theo gót họ, còn kỳ vọng cháu nối dõi tông đường cho Vân gia, sống thật tốt. Hãy bỏ đi sự kiêu ngạo của cháu, đem sư phụ cháu cất trong lòng. Nương nương nếu đã muốn thay đổi cháu, sẽ dùng mọi cách, hiện giờ dùng thủ đoạn quang minh chính đại đối phó với cháu, hiển nhiên là vì việc làm của cháu vượt khỏi phạm vi khống chế của họ, bọn họ muốn buộc khóa lên người cháu, để cho bọn họ sử dụng. Cháu nhớ kỹ, bất kỳ lúc nào tính mạng của cháu mới là quan trọng nhất, đừng lo cho chúng ta. Vân Diệp đi tới ôm nãi nãi: - Không đâu nãi nãi, cháu sẽ sống, mọi người cũng sẽ sống, nãi nãi cũng sống đến trăm tuổi.