Đường Chuyên

Chương 213

Đồ tể chửi thề một câu, lập tức nghe chửi tơi bời, tránh vội hai củ cải tập kích, cười cười rồi cúi đầu tiếp tục chặt thịt heo. Tiểu thương bán rượu trái không gặp Vượng Tài, phải cũng không gặp Vượng Tài, gấp đến độ cuống cả lên. Hắn cố ý để lại một bồn rượu, chuẩn bị cho Vượng Tài. Nhưng nào ngờ Vượng Tài ngày xưa chỉ cần hắn mang rượu thơm ra liền chạy đến, mà hôm nay lại không thấy hình dạng. Lấy khăn lau tay, cẩn thận tới trước hộ vệ Vân phủ hỏi nơi ở của Vượng Tài. - Ngươi bán cho người khác đi, Vượng Tài bị bệnh nằm ở chuồng ngựa không bò ra ngoài được. Cũng không biết làm sao lại vậy. Hộ vệ lo lắng nói với tiểu thương bán rượu. Tiểu thương nghe hộ vệ nói vậy thì lo lắng, nghĩ Vượng Tài thường ngày hào sảng, liền mang rượu ngon tới nói với hộ vệ: - Vị huynh đệ này, Vượng Tài bị bệnh ta cũng không biết làm thế nào, đây có chút rượu đã được hâm nóng rồi, phiền huynh đệ đưa giúp cho Vượng Tài. Có thể uống thì uống một hai ngụm, không thì để đấy cũng được, coi như là tâm ý của ta đối với lão khách hàng. Hộ vệ nghe người bán rượu nói thế cũng không chối từ, mang rượu vào phủ. Chuồng ngựa đang đứng rất nhiều người, lão nãi nãi Vân gia đã ở chuồng ngựa, ngồi trên ghế buồn buồn nhìn Vượng Tài đang nằm trên đống cỏ khô. Bọn đại Nha, tiểu Nha, tiểu Đông trong mắt ánh lệ, nhìn Vượng Tài không lên tiếng. Nhất nương đang lấy tay khẽ gãi cho nó, bình thường chỉ cần có người gãi cho nó, thì nó híp mắt hưởng thụ, nhưng hôm nay lại nằm im không một chút phản ứng, thấy bộ dạng này của nó, Nhất nương không kìm được nước mắt rơi xuống. Vượng Tài không bị bệnh, ngoài việc ăn quá nhiều đến phát phì thì không có bệnh gì nặng. Trong phương viên hơn 10 dặm tất cả các thú y đều đã được mời một lần, từ khi Vân Diệp đi Vượng Tài không còn quá hăng hái, thỉnh thoảng trong sân đi một hai bước thì chỉ còn uống vài ngụm rượu này làm vui. Nhìn thấy Vượng Tài ăn không ngon, trên dưới Vân gia cuống cả lên. Theo họ thấy Vượng Tài không chỉ là một con ngựa, mà là người thân trong nhà. Cảm tình của Vân Diệp với Vượng Tài cả Vân gia rõ như ban ngày, kỳ thật Vượng Tài đã có thể cưỡi, chỉ cần không đi đường dài thì không sao, nhưng Vân Diệp vẫn chưa một lần cưỡi. Toàn gia chỉ có vài nha đầu được Vân Diệp bế theo, còn lại mọi người không ai dám cưỡi Vượng Tài, nếu như cưỡi, phỏng chừng sẽ bị Hầu gia chặt chân. Ngọc điêu hơn trăm quan trong phòng Hầu gia bị Vượng Tài làm vỡ, nát như tương, Hầu gia bất quá chỉ phạt Vượng Tài mấy ngày không cho uống rượu, nhưng có người lại phát hiện trong vài ngày đó Hầu gia lại lén cho Vượng Tài uống! Vượng Tài không thích cỏ khô, bọn tiểu Nha cho Vượng Tài ăn bã đậu, thậm chí còn ăn điểm tâm. Trong nhà làm cơm Nhất nương luôn bớt lại rau chân vịt, cây cải dầu, nói là có bùn bẩn để lại cho Vượng Tài. Trù nương rất đau lòng, đến cả nhà vương công đại thần cũng chưa chắc đã có rau xanh ăn hàng ngày chứ nói gì đến cho ngựa. Vân Diệp không ở đây, Vượng Tài không thích động, mã phu cầu gia gia báo nãi nãi cũng vô dụng. Vượng Tài ngoại trừ phơi nắng thì là phơi nắng, ăn thì nhiều mà không chịu hoạt động, lại càng không muốn làm việc. Cứ như vậy không phát phì mới là lạ. Tháng 5, thể trọng Vượng Tài so với trước đây đã nặng hơn gấp rưỡi. Hộ vệ mang bồn rượu đến, đặt trước miệng Vượng Tài, ai ngờ Vượng Tài chỉ phì phì vài tiếng, quay ngoắt đầu đi. - Lão thân giờ đã thấy, Vượng Tài chính là nhớ Diệp ca nhi. Từ lúc Diệp nhi xuất chinh, Vượng Tài chẳng vui lấy một ngày. Súc vật này cũng biết ai đối tốt với nó, không uổng công Diệp nhi đối đãi với nó như người thân. Nói rồi lão nãi nãi cúi người xuống, xoa xoa cái đầu to tổ bố của Vượng Tài, nói: - Diệp nhi sẽ mau về thôi, nghe nói đã đến quan nội, ngươi phải ăn cho tốt, để thân thể cường tráng gặp y mới được. Một trận mưa lất phất bay vào chuồng ngựa con mắt Vượng Tài hình như sáng lên một chút, hai cái mũi phì phì, lộn một cái đã đứng lên, hí dài một tiếng liền muốn chạy ra bên ngoài. Mã phu muốn ngăn lại cũng bị Vượng Tài đẩy cho ngã. Ra khỏi chuồng ngựa, Vượng Tài chạy thẳng đến đại môn, ra đến đường thì tung vó chạy, không biết đụng đổ bao nhiêu sạp hàng. Chủ sạp cũng chỉ chửi bới hai tiếng rồi thôi, họ cũng không lo tổn thất, tất cả Vân gia sẽ bồi thường. Tiểu thương bán rượu thấy vậy khoác lác với hộ vệ: - Thế nào, ta chỉ biết Vượng Tài thích rượu, một bồn này chẳng phải khiến nó tinh thần gấp trăm, bệnh gì cũng khỏi sao? Vân nãi nãi đầu tiên là có chút ngạc nhiên, ngay sau đó liền nói với quản gia: - Hầu gia hồi phủ rồi, ra mở đường, mở đại môn, toàn gia ra nghênh đón. Quản gia đi thông báo cho thiếu phu nhân một tiếng. Hơi lạnh của mưa đánh vào trên mặt, cảm giác vô cùng thích thú. Vân Diệp đang phóng ngựa như điên, thời gian 2 năm đã biến một tên không biết cưỡi ngựa thành một cao thủ. Theo chiến mã bôn đằng, thân thể cũng theo nhịp ngựa chạy mà nhấp nhô. Áo choàng che mưa bị gió thổi thẳng tắp, thích nhất chạy trên đường ướt, không còn bụi bặm, chỉ còn khoái ý cùng hào khí. Đám người Tôn Tư Mạc giờ còn chưa tới Kính Dương, phỏng chừng ngày mai mới có thể trở về. Vừa qua Hoàng Hà, Vân Diệp liền rạo rực ý muốn về nhà, bèn nói với Lý Tịnh một tiếng rồi cùng hộ vệ Vân gia một đường chạy như điên. Quãng đường bình thường 6 ngày mới đi hết bọn y chỉ chạy trong 2 ngày. Qua Trường An mà không vào, dọc theo hộ thành hà chạy thẳng về nhà. Vừa đến miếu thờ, một con ngựa béo phì phì chạy tới. Vân Diệp nhìn thấy thì thất kinh, không khỏi quát to một tiếng: - Vượng Tài, ngươi làm sao vậy? Vượng Tài vừa đến trước mặt Vân Diệp liền dúi đầu vào người y, còn dùng móng trước liên tiếp đá vào chiến mã Vân Diệp đang cưỡi, khiến cho chiến mã này phải liên tiếp lùi về sau. Vân Diệp không cưỡi nổi nữa, phải nhảy xuống ngựa ôm Vượng Tài thân thiết một chặp, gãi ngứa khắp toàn thân cho nó. Vượng Tài cũng không ngừng cọ đầu vào áo giáp Vân Diệp, một người một ngựa hết sức vui vẻ. Hộ vệ Vân gia hiếu kỳ hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn thấy khắp nơi toàn người là người. Đúng ra Vân gia thôn trang không nên có nhiều người thế này. Lão Tiền thấy khoảng chục người khôi giáp chiến mã đi tới thì biết là Hầu gia đã trở về, liền chạy tới phía trước hai bước xem cho rõ rồi xoay người chạy về phủ, vừa chạy vừa hô: - Lão phu nhân, Hầu gia đã trở về, lão phu nhân, Hầu gia thực sự đã trở về. Thanh âm dường như còn lẫn tiếng khóc nghẹn. Trên đường nhất thời yên tĩnh, già trẻ lớn bé Vân gia thôn trang cùng nhau tuôn ra đường, tới hoan nghênh gia chủ của bọn họ. Đầu tiên là lão binh không đi theo Vân Diệp xuất chinh, vỗ ngực quỳ một gối xuống hô to ba lần: - Cung nghênh Hầu gia khải hoàn trở về, Hầu gia uy vũ! Hộ vệ xuất chinh cùng Vân Diệp cũng vỗ ngực đáp lại: - Đại Đường vạn thắng, Đại Đường uy vũ! Cũng là ba tiếng đáp lại, đây là trình tự cần thiết của các tướng lĩnh đắc thắng trở về, Lý Tịnh đã sớm làm qua vô số lần. Người Đại Đường giống nhau thì không quỳ, nhưng tướng sĩ xuất chinh trở về là ngoại lệ, nhất là đắc thắng trở về, lễ nghi long trọng khiến người không thể tưởng tượng. Sau khi bọn Vân Diệp đáp xong ba tiếng, toàn bộ bách tính trong chợ không phân biệt nam nữ lão ấu, cũng không phân thân phận sang hèn, nam tử khom người, nữ tử vái chào, đây là vinh quang tướng sĩ xuất chinh nên có. Đại Đường trọng nhất quân công, Quan Trung đệ tử cũng lấy tòng quân làm quang vinh, phong thưởng cũng là nặng nhất. Một người đắc thắng hoàn triều có công quân tốt, địa vị vượt xa thương gia bạc triệu. Thương gia thấy có công quân tốt phải thi lễ, nếu có bất kính sẽ bị định trọng tội, hơn nữa cũng không có ai đồng tình với tên thương gia này.