Đường Chuyên
Chương 200
Do dự một lúc, Vân Diệp bước thật nhanh đi tìm Hà Thiệu.
Lão Hà thuê tới ba trăm phụ binh, bọn họ đang bận sửa xe trượt tuyết thành xe trâu, không cần lo xe quá đơn giản, vị hắn có đủ trâu đề kéo xe. Chỉ có một vấn đề nhỏ, trâu nuôi trên thảo nguyên không biết kéo xe, bọn chúng rất vô tổ chức, vô kỷ luật, cứ thấy cỏ là dừng lại ăn. Thi thoảng lại đứng ì một chỗ không động đậy, quất roi cũng không đi. Chậu nước lạnh đó làm nhiệt tình phát tài của Lão Hà lạnh thấu.
Nhìn từng con trâu được hắn nuôi cho béo mũm, kéo xe một cái là làm xe lật nghiêng, Hà Thiệu ôm đầu ngồi trên mặt đất, vô cùng tội nghiệp.
Hàng hóa quá nhiều, xe ngựa quá ít, kho hàng của hắn đã có tới bốn cái rồi, tuyết trắng trên thảo nguyên đang tan, mặt đất cứng như sắt biết thành ướt át, có một số nơi đã biến thành đầm lầy. Một mùa đông có bốn trận tuyết lớn, tuyết tan đi sẽ mang tới nguồn nước sung túc cho thảo nguyên, năm nay cỏ nhất định sẽ mọc rất tốt, với mục dân mà nói đây là tin tức tốt lành, với Vân Diệp và Lão Hà sắp phải đi xa mà nói lại thành tai họa.
Trên thảo nguyên không có đường theo nghĩa truyền thống, chỉ cần ngươi thích, có thể đi đâu tùy ý, tiền đề là phương hướng chính xác, chỉ cần. Chỉ cần giải quyết vấn đề này, ngươi sẽ tới được đích.
Trâu kéo xe mà phải học à? Đó là câu Vân Diệp hỏi Tôn Tư Mạc, kết quả bị đám Đường Kiêm, Hứa Kinh Tông đồng loạt khinh bỉ.
- Lại gặp phải một kẻ ăn sẵn, còn gặp hai tên, lão phu về Trường An nhất định phải hỏi khuyển tử câu này, nếu nó cũng trả lời tương tự, lão phu sẽ thanh lý môn hộ.
Đường Kiệm nói một cách đau đớn, nhìn Vân Diệp và Lão Hà như nhìn thấy hai đống phân.
Lão Tôn tốt bụng, giảng cho Vân Diệp nghe tập tính của trâu, nghé non từ khi xuống đất là cần theo trâu mẹ học kéo xe, học cầy cấy, các loại kỹ năng công tác, được trâu mẹ dảo bảo, nghé non sau khi trưởng thành tự nhiên mà biết những điều đó. Trâu trên thảo nguyên không có kinh nghiệm đó, thường ngày thả rông quen, giờ lắp tròng vào, tất nhiên không thoải mái, kéo được xe mới là lạ.
- Thứ này trẻ con Đại Đường cũng hiểu, vì sao ngươi không biết?
Tôn Tư Mạc thấy khó tin:
Vân Diệp sao có thể nói mình nhìn thấy nhiều nhất là bò sữa khoang đen, còn trâu kéo xe đã biến mất ba mươi năm rồi, chẳng thấy nổi vài lần, máy cày phun khói đen chạy khắp thế giới, còn cần ngồi xe trâu chạy đông chạy tây à? Mình dùng trâu cày được một mẫu đất, người ta dùng máy cày làm được mấy chục mẫu, ở thời đại đó, trâu bò dùng để lấy sữa hoặc giết ăn thịt, trừ người cao tuổi thì bố ai mà biết?
Nói tới truyền thống, Vân Diệp nghĩ tới một truyền thống nổi tiếng, dùng giải quyết khó khăn hiện giờ là không thể tốt hơn, kéo Lão Hà ngồi bệt trên mặt đất dậy, thì thầm bên tai hắn mấy câu, Hà Thiệu nghe xong tức thì mừng phát điên, phất mạnh ống tay với đám Lão Tôn cười gằn, gọi mấy phụ binh tới dắt trâu vào lều mình.
- Trâu không uống nước, chẳng lẽ bắt nó uống được hay sao?
Hứa Kính Tông nhíu mày hỏi Vân Diệp, Đường Kiệm cũng gật đầu phụ họa. Tôn Tư Mạc thấy nhiều thủ đoạn thần kỳ của Vân Diệp rồi, mắt ngờ vực, nhưng không phụ họa hai người kia.
- Lời cổ rất hay, trâu không uống nước ép cúi đầu, trước kia không thành công là vì ấn đầu trâu không đủ mạnh, đủ sức mạnh rồi thì con trâu cứng đầu đến mấy cũng phải uống nước.
Phối hợp với lời nói tự tin của Vân Diệp là sau lều truyền tới tiếng trâu kêu, chỉ nghe tiếng kêu đó là biết con trâu đang chịu khốc hình đáng sợ.
Mấy người đồng loạt thất kinh, tới sau lều, chỉ thấy một con trâu bị buộc lên giá, chỉ lộ cái đầu, một phụ binh mặt mày dữ tợn cầm thanh sắt nung nóng đỏ, nhắm phần mềm giữa hai lỗ mũi trâu xuyên qua, trong khói xanh bốc lên, con trâu kêu thảm, bốn chân ra sức quẫy đạp, do không có chỗ dùng lực, chỉ có thể lắc đầu qua lại để giảm bớt đau đớn. Bên cạnh có cái vòng cắt nhỏ có thể xuyên qua lỗ ở mũi trâu.
Hành vi thú vật đó khiến Tôn Tư Mạc trừng mắt muốn nứt ra, chỉ Hà Thiệu rống lên:
- Dừng tay, tên súc sinh nhà ngươi, con trâu này chỉ làm theo bản tính, nó có biết gì đâu, vậy mà ngươi giở thủ đoạn độc ác, lương tâm ở đâu? Được, được, để lão đạo cũng đeo vòng sắt cho ngươi, khiến ngươi nếm thử tư vị đó.
- Tôn đạo trưởng bớt giận đã, trước tiên xem cách này có hiệu quả không, nếu hiệu quả thì đây là chuyện đáng để nông dân toàn thiên hạ chúc mừng, nếu không có ích, đạo trưởng lột da hắn cũng không muộn.
Vân Diệp giả dối khuyên giải:
Y thừa biết tim lão đạo làm bằng đậu hũ, không chịu được cảnh sinh linh thiên hạ chịu khổ, chuyện xỏ mũi cho trâu không bị ông nhìn thấy thì thôi, một khi thấy rồi làm gì có chuyện không ngăn cản? Vừa rồi bảo Hà Thiệu ra xa mà làm chuyện này, ai ngờ tên thiếu i-ốt đó nóng vội làm ngay ở sau lều.
Vân Diệp không khuyên còn đỡ, vừa khuyên đã dẫn lửa thiêu thân, Tôn Tư Mạc kéo y sang một bên chĩa tay vào mặt chửi mắng:
- Chuyện này là chủ ý xấu của ngươi, giờ ra vẻ người tốt cái gì, tâm địa ác độc như thế ngươi có mặt mũi nào dạy học sinh trong thư viện? Cho dù có dạy ra được toàn học sinh tài ba hơn đời cũng chỉ là những thứ tai họa, bản lĩnh càng lớn càng hại nhiều.
Tôn Tư Mạc hoàn toàn có tư cách mắng mỏ Vân Diệp như thế, Đường Kiệm miễn cưỡng coi là chính nhân quân tử, ông ta mặt mày phẫn nộ cũng đành đi, vì sao tên âm hiểm như Hứa Kính Công cũng bày ra vẻ cao nhân đạo đức đứng cùng Tôn Tư Mạc, Đường Kiệm chỉ trích Hà Thiệu, còn chạy tới tháo giây cho con trâu, vuốt ve lưng nó đầy vẻ đau đớn, tựa hồ bị khốc hình không phải con trâu mà là lão bà của hắn.
Không biết tổ chức bảo vệ động vật thế giới có phán tội minh không chứ giờ tội ngược đãi trâu không thoát được rồi, lão đạo lấy dược cao ra cẩn thận bôi lên mũi trâu, Vân Diệp thấy động tác còn nhẹ nhàng hơn so với lần bôi thuốc cho mình. Trâu còn quý hơn người à? Đám này bị cái bệnh gì thế?
Nhân lúc bọ họ yên tĩnh, Vân Diệp sai người đem xe tới, nói đứt lưỡi mới thuyết phục được Tôn Tư Mạc để con trâu này thử.
Một cái giấy thừng xuyên qua vòng mũi, phụ binh nắm trong tay, vỗ nhẹ lên mông trâu, con trâu đi về phía trước, tay cầm giây thừng khống chế phương hướng, đi một vòng lớn quanh trại, con trâu vô cùng ngoan ngoãn, bảo nó đi đâu là nó đi đó, bảo nó dừng là nó dừng. Chỉ là con mắt lớn có nước mắt chảy ra, lỗ mũi cũng có máu.
Nhìn thấy có hiệu quả, Tôn Tư Mạc chỉ biến thở gian, bước chân gian nan trở về lều, nói cho cùng ông ta hiểu trâu để phục vụ người, càng nghe lời càng tốt. Từ hiệu quả mà xét thì không ta không thể cản trở, chỉ biết buồn bã.
- Vân hầu, hay là chúng ta liên danh dâng tấu, lấy chuyện xuyên mũi trâu này làm cớ được không.
Vẻ chính khí rạng ngời của Đường Kiệm biến mất, thành nhân sĩ cao thượng lo cho dân cho nước:
- Chỉ một cải biến nhỏ mà có thể làm con trâu ngoan ngoãn như thế, đức là một chuyện lợi đương đại, công nghìn đời, dùng biện pháp này trâu thịt ở thảo nguyên có thể thành trâu cày, tài trí của Vân hầu, lão phu không bằng.
- Chuyện lớn thế này sao có thể thiếu ta, không bằng do ta chấp bút, làm người chứng kiến viện này nhé?
Hứa Kính Tông mắt sáng lên, cũng muốn dây máu ăn phần.
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
72 chương
85 chương
11 chương
49 chương