Đường Chuyên
Chương 197
Đường Kiệm nghe thấy lời Hứa Kính Tông nói chẳng biết vì sao lại chán chường bỏ cái bình vào trong rương, cẩn thận bọc lại, lưu luyến nhìn thêm cái nữa rồi đóng nắp rương vào:
- Đường Kiệm ta bình sinh chưa bao giờ có chuyện tam tài, việc làm hôm nay là sỉ nhục cả đời lão phu. Ta chẳng qua lập chút công lao trên thảo nguyên, khiến bản thân không nhìn rõ đường nữa, vừa rồi trong lòng sinh ra ý nghĩ xấu xa, Đường Kiệm xin lỗi Hà tiên sinh.
Nói xong còn định thi lễ.
Hà Thiệu thất kinh như con lừa bị ong đốt, nhảy ngay ra sau lưng Vân Diệp, hắn sợ rồi, vừa rồi chỉ là một kiều chơi đù giữa bằng hữu với nhau, bất kể Đường Kiệm nổi giận thóa mạ thế nào thì hắn đều có thể ứng phó, cuối cùng sẽ chỉ thành chuyện cười giữa bằng hữu, bậc công khanh ai để ý tới hai trăm quan tiền, mấy người ở thảo nguyên buồn chán kiếm niềm vui cho mình, dù Đường Kiệm có trả Hà Thiệu hai trăm quan thì hắn cũng không nhận, Đường Kiệm hiểu, Hà Thiệu hiểu, Vân Diệp đi tới khuyên cũng hiểu.
Đường Kiệm mặt đầy áy náy tức thì khiến ba người kia choàng váng, đùa cợt không ai nghiêm túc tới mức đó, nếu như đây cũng là đùa cợt thì quá đáng rồi, Đường Kiệm cũng sắp năm mươi tuổi, không tới mức không hiểu rõ trường hợp, vì bộ đồ uống rượu nho nhỏ mà làm nhục bản thân.
- Ba vị đừng kinh ngạc, vừa rồi trong lòng lão phu nổi lòng tham, đúng là muốn thứ này, đó là nguyên nhân lão phu xin lỗi.
Đường Kiệm cười khổ giải thích:
- Đường công nếu đã thích thì cứ lấy là được, một món đồ sứ nát thôi, đâu cần nghiêm túc như thế?
Vân Diệp lúc này còn gọi là Lão Đường thì rất không thích hợp, ông ta nghiêm túc làm mọi người đều phải trịnh trọng.
- Nếu như không phải trong lòng nảy lòng tham, lão phu tất nhiên không bỏ qua, giờ lòng tham sinh ra rồi, phải quên nó đi, bộ đồ sứ đó tuy đẹp, nhưng đạo đức của lão phu quan trọng hơn.
Những lời này khiến cho Vân Diệp phải suy nghĩ, Lão Hà chẳng hiểu gì, Hứa Kính Tông hổ thẹn không biết giấu mặt đi đâu.
Vân Diệp đầu hàng trước, lắc đầu bỏ đi, mình là người bình thường không cần để ý tới kẻ điên, thứ bản thân thích không cần, cứ đứng nhìn chảy nước miếng, thứ bản thân không thích lại đi tranh, đây là kiểu tư duy gì thế? Người triều Đường là đám điên khó hiểu nhất trên đời này.
Vân Diệp lại đi thăm Hiệt Lợi, trên cổ hắn đeo sợi giây xích lớn, Trương Bảo Tương đang quấn vải lên xích sắt, vì lo xích sắt tổn thương tới làn da mong manh của Hiệt Lợi, tới khi ấy kéo lên đường Chu Tước không đẹp, khiến người dân Trường An thất vọng thì không hay.
Hiệt Lợi nhìn thấy Vân Diệp người bất giác rụt về đằng sau, cổ chân cổ tay mặc dù không đau nữa, nhưng không ngừng chảy ra thứ nước màu vàng nhạt, hắn giết rất nhiều người, thậm chí có rất nhiều người bị hắn ngược đãi đến chết. Nam nhân, nữ nhân, người già, trẻ nhỏ đều có cả, nhìn người khác đau đớn khổ sở, Hiệt Lợi luôn cho rằng là quyền lợi thần Đằng Cách Lý ban cho minh, mình sinh ra là để kẻ địch sợ hãi, phạm vi kẻ địch của hắn rất lớn, tất cả những người không tuân theo ý chí của hắn đều là kẻ thù của hắn, đối với kẻ địch thì càn gì phải nhan từ, bầy sói trên thảo nguyên có bao giờ bỏ qua thức ăn trong miệng? Không xé nát nuốt xuống làm sao chịu thôi? Sói sinh tồn như vậy đấy, đám dê là thức ăn, chỉ có thể trách chúng không phục tùng ý chí của kim lang vương.
Tên thiếu niên vô hại trước mắt làm hắn nếm thử thống khổ còn đáng sợ hơn tử vong, khi ngược đãi người khác, thấy những kẻ hèn nhát, bản thân cũng chế nhạo, nay chuyện xảy ra với mình mới phát hiện những kẻ hèn nhát trước kia mình chế nhạo dũng cảm tới mức nào.
Trên áo bào của Vân Diệp luôn luôn có hai cái túi, để tiện cho y đút tay vào giữ ấm, y ghét cho tay vào ống tay áo, vì trông nhà quê. Hiện giờ Trình Xử Mặc, Lý Thái, Lý Khác cùng với học sinh của thư viện đều có cái túi như vậy, Lý Thừa Càn muốn làm cái túi, bị nước bọt của Trường Tôn thị phun cho ngu người luôn.
Trong hai cái túi luôn luôn có mấy thứ quả khô, không phải là y tham ăn, mà là không có thuốc lá để hút, mồm thèm tới mức khó chịu, cảm giác thiêu thiếu cái gì đó. Hiện giờ y lại móc ra đậu phộng được rang, là do Hoạn Nương rang, ngon hơn y rang nhiều, cho vào tay chà, thổi vỏ đi, nhét cả nắm vào miệng nhai rôm rốp.
Trương Bảo Tương đứng dậy thi lễ với Vân Diệp, như vô ý chắn trước y và Hiệt Lợi, hắn rất sợ Vân Diệp điên lên hại người.
- Hiệt Lợi, tiếng quan thoại của ngươi rất tốt, học ai thế?
Vân Diệp ngồi bên bồn lửa hơ tay hỏi:
- Ta là vương trên thảo nguyên, tất nhiên biết dùng tiếng Đường, không cần phải học.
- Vương chui hang chuột à? Trên cổ ngươi có xích chó, còn dám nói là con của Đằng Cách Nhĩ sao? Nghĩa Thành công chúa dạy hả?
Vân Diệp vẫn không sao hiểu nổi một bậc vương giả kiệt ngạo của thảo nguyên, dưới sự uy hiếp của tử vong lại bất chấp tốt nghiêm, vứt bỏ tất cả để sống là vì sao?
- Hoàng đế người Hán các ngươi chẳng phải cũng bị Thạch Hổ đeo xích vào nuôi như chó đấy à? Ta học theo có gì không đúng?
Hiệt Lợi vứt sạch thể diện đi rồi, lời này nói ra tức là hắn không còn bận tâm cái gọi là tôn nghiêm của vương giả nữa, chỉ cần sống, trên cơ sở đó mượn nhục nhã của mình để xỉ nhục Vân Diệp, phát tiết thống khổ trong lòng.
*** Thạch Hồ, vùa hậu Triệu thời Nam Bắc triều.
Trương Bảo Tương nghe Hiệt Lợi nói thế thì thầm kêu khổ, đang định khuyên Vân Diệp, ai ngờ y nói:
- Hôm nay ta rảnh rỗi chẳng có việc gì làm nên chạy tới xem thảm cảnh của ngươi, ngươi nói không sai, ai tạo nghiệt tới cuối cùng đều phải trả giá, ngươi đại khái sẽ không chết đâu, nhưng con dân của ngươi phải làm sao?
Hiệt Lợi cười ha hả, mặt mũi hung tợn nói:
- Khi Lý Tịnh phá doanh bọn chúng không dùng toàn lực kháng cự, giờ rơi vào tay các ngươi, giết hay giữ phải xem ý tứ hoàng đế Đại Đường, ta lo thân không xong, đâu rảnh mà nghĩ tới tương lai của bọn chúng.
Vân Diệp và Trương Bảo Tương nhìn nhau, không thể ngờ là hắn lại trả lời như thế.
- Đại khả hãn, ta nghe nói ngài là người đầu tiên cưỡi khoái mã bỏ chạy, sao lại trách bọn họ?
Là tướng quân Trương Bảo Tương hận nhất kẻ lâm trận bỏ chạy, trong trận chiến này Hiệt Lợi đóng một vai trò không vẻ vang gì.
- Ta chết rồi còn quan tâm làm gì tới hồng thủy ngợp trời, đây hẳn là tâm thái chung của đế vương.
Hôm nay có thu hoạch lớn, được chứng kiến sự nghiêm khắc trong đạo đức của Đường Kiệm, được chứng kiến tâm thái đế vương ích kỷ tột độ của Hiệt Lợi, Vân Diệp thỏa mãn đi lang thang trên tuyết, tới chỗ Nghĩa Thành công chúa tự thiêu, dừng lại nói với mảnh đất đen xì đó:
- Nữ nhân xui xẻo, bà kiên cường cả đời thì sao chứ, chết không có chút giá trị nào. Tùy tiện vì người khác vứt bỏ mạng sống và tôn nghiêm của mình là không nên làm, hiện giờ xem ra đó là hành vi ngu xuẩn nhất, tối nay bà đừng có chạy vào giấc mơ của ta, lẩm bà lẩm bẩm khiến người ta bực mình, hại ta ngủ cũng không ngon, cứ nhìn thấy bà đứng trong đống lửa nhìn ta cười. Nghe thấy lời của Hiệt Lợi, chắc bà chết cam tâm rồi chứ, ngay cả tên bà hắn cũng chẳng buồn nói, bà còn mong hắn cảm kích sao? Quấy rấy giấc ngủ của người khác là tội lớn đấy, đừng tới làm phiền ta nữa, dừng ở đây đi. Chuyện có thể làm thì ta làm hết rồi, yên nghỉ đi.
Gây phiền phức cho Hiệt Lợi chẳng phải là hứng thú bất chợt của Vân Diệp, từ lúc Nghĩa Thành công chúa tự thiêu trước mắt, y không ngừng gặp ác mộng, nhiều lần nửa đêm thức dậy mồ hôi lạnh ướt đẫm áo ngủ, đôi mắt sáng của Nghĩa Thành công chúa tựa hồ luôn muốn nói với y gì đó.
Nhất là sáng nay Hoạn Nương nói với y công chúa cũng thích ăn đậu phộng rang, tích tắc đó Vân Diệp dựng hết lông tóc lên, hình như sau khi Nghĩa Thành công chúa chết mình mới thích món này, cái thói xấu ăn đậu phộng rác phải sửa mới được.
Móc đậu phộng trong túi ra rải lên mặt đất, lật hết túi không còn hạt nào nữa mới thở phào.
Truyện khác cùng thể loại
143 chương
46 chương
84 chương
55 chương
8 chương
126 chương
81 chương