Đường Chuyên
Chương 192
Đại tướng quân Úy Trì Cung thủ vệ thành trì lửa giận vạn trượng, đang bình an yên lành thì xảy ra sự kiện này, vậy mà ông ta không hay biết gì, đúng là sỉ nhục trong đời. Ông ta quyết định phải giáo huấn tên to gan kia tới nơi tới trốn.
Úy Trì Cung đứng trên tường thành nhìn thấy hồng linh cấp sứ đi đầu, khôi giáp đỏ sậm cực kỳ bắt mắt trong bụi đất.
- Chỉ có một nghìn kỵ binh.
Úy Trì Cung làu bàu, tiếp đó sai mở cổng thành, ông ta xuống thành lâu, một mình cưỡi ngựa cầm sóc đứng trước cổng thành, đợi hồng linh cấp sứ tới. Một nghìn kỵ binh chưa lọt vào mắt Úy Trì Cung.
Hồng linh cấp sứ còn chưa tới gần đã hô to:
- Đại tiệp, đại tiệp, Âm Sơn đại tiệp, quân ta đại thắng, chém hai vạn Đột Quyết, bắt sống vô số.
Vừa hô vừa chạy qua bên cạnh Úy Trì đại tướng quân, như ông ta không tồn tại.
- ***, Lý Tịnh chuyến này phát lớn rồi, không ngờ hắn làm thịt được Hiệt Lợi.
Ông ta không để ý tới sự vô lễ của hồng linh cấp sứ, thực ra chỉ cần không phải hoàng đế, những sứ giả này có thể ngó lơ tất cả.
Hồng linh cấp sứ thì ông ta không chọc vào nổi, vì sao đám chó má đằng sau cũng coi mình không ra gì, còn dám cưỡi ngựa xông vào cổng thành, chán sống rồi! Vừa định cầm mã sóc xông tới thì thấy đi đầu là Hồng Thành, tên này rõ ràng là chạy một lèo đến đây, đội hình kỵ binh đằng sau cũng tán loạn bung bét, đây không phải là trận hình tác chiến. Hồng Thành phất tay một cái, kỵ binh đằng sau như nước lũ dọc theo tường thành chạy về quân doanh, chỉ để lại năm mươi Bách kỵ theo hắn vào thành.
Chớp mắt cổng thành chỉ còn lại độc mỗi Úy Trì đại tướng quân đang định thể hiện thần uy, cùng với bụi đất mù mịt. Bịt mũi từ trong bụi đất đi ra, áo choàng đỏ thắm của Úy Trì đại tướng quân toàn bụi, nghe iếng rao hò rung trời trong thành Trường An, cũng há miệng cười ha hả.
Huyên náo lan từ cổng thành tới tận hoàng thành, không bao lâu sau vệ binh hoàng thành cũng hoan hô, Lý Nhị toàn thân giáp trụ ngồi ở ngự tọa buông trường kiếm trong tay ra, đặt nó về giá kiếm, khẽ vỗ hai cái, lẩm bẩm:
- Cơ hội trẫm đích thân giết địch càng ngày càng ít rồi.
Lập tức tới cửa Thái Cực điện, đợi tin tức thắng lợi, chỉ thấy một người vén áo bào chạy vội vàng trên bậc thềm, còn chưa đứng vững đã báo:
- Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, Lý Tịnh tướng quân ở Âm Sơn đã đánh bại hoàn toàn Đột Quyết, chém địch hai vạn, bắt sống vô số.
- Trẫm đã nghe thấy tiếng bách tính hoan hô, đó là âm thanh êm tai nhất trên đời, trẫm mừng vô kể, triệu quần thần tới điện Thái Cực mừng đại tiệp.
Lý Nhị nhận lấy văn thư, mử ngay ra, tham lam muốn nuốt từng chữ vào bụng.
Minh ước Bạch Mã là đại sỉ nhục trong đời Lý Thế Dân, kỵ binh Đột Quyết mặc sức tung hoành trên đất đai Đại Đường, chém giết con dân Đại Đường, bản thân mình lại phải nín nhịn hạ mình cùng hắn kết minh tại Vị Thủy, còn phải hiến lên vô số tài vật, mỗi đêm nghĩ lại, sỉ nhục như ngàn vạn con rắn độc cắn tim ông ta.
Giờ tất cả đã tan thành mây khói, Đông Đột Quyết hùng mạnh không còn tồn tại nữa, uất khí trong lồng ngực đã tan hết trong ánh mặt trời buổi chiều.
Ông ta nhìn thấy Hồng Thành mình mẩy bụm bặm, trong mắt tràn ngậm nụ cười, cách ông ta mười mấy bước đã quỳ xuống, dùng đầu gối bò tới, hắn không phải là thần tử, là gia nô, cái tên này có chuyện gì hay mà làm hắn hưng phấn như thế.
Một cái hộp gỗ bọc lụa vàng được hắn giơ cao quá đầu, Lý Nhị không cần người khác nhận thay, tên nô tài một lòng trung thành này, vinh hoa cả đời trói buộc trên người ông ta, sẽ không để ông ta gặp phải nguy hiểm.
Lụa vàng bọc rất nhiều tầng, đến khi Lý Nhị mở hộp ra, một ngọc ấn sáng long lanh xuất hiện trước mắt, ông ta cầm ấn tỷ, chất ngọc ấm nhuần, nắm trong tay cực kỳ vừa vặn, đây chính là ngọc tỷ truyền quốc? Tên cẩu nô tài này lấy được từ thảo nguyên?
- Bệ hạ, ngọc tỷ truyền quốc này lão nô lấy về từ thảo nguyên cho người, lão nô kiểm tra qua rồi, tựa hồ không phải giả.
Lý Nhị chẳng nghe thấy, ông ta không bận tâm ngọc tỷ này ở đâu ra, cũng không quan tâm vì nó mà bao nhiêu người phải chết, ông ta chỉ biết thứ này là của ông ta, kẻ nào có trong tay là chuốc lấy cái chết.
- Bệ hạ trước khi lão nô xuất phát đưa cho dấu mẫu, lão nô không phụ sự kỳ vọng của bệ hạ, trải qua muôn vàn gian nan tìm thấy nó, trong quá trình đó Lam Điền hầu Vân Diệp giúp lão nô không ít.
Còn may là Hồng Thành có chút lương tâm, nhớ Vân Diệp giúp hắn tìm được ngọc tỷ truyền quốc, khi khoe công thuận miệng nhắc tới, hắn không cho Lý Nhị biết gian nan của hắn là nấp sau lều nghe trộm.
- Vân Diệp? Y không ở Sóc Phương à? Lỵ Tịnh lệnh cho y về Trường An cơ mà, sao lại chạy tới Âm Sơn? Y dám bất tuân tướng lệnh sao?
Lý Nhị nổi giận, là đế vương xuất thân quân nhân, ông ta ghét nhất hành vi không tuân tướng lệnh, tự ý làm càn.
- Lão nô cầu xin bệ hạ thứ tội, Lam Điền hầu bị một phong thư giả lừa tới Âm Sơn, có người phá giải được âm phù của quân ta, ngụy tạo văn thư, Đại tổng quản phát ra mệnh lệnh Lam Điền hầu về kinh, tới chỗ Vân hầu lại thành điều tới đại doanh Âm Sơn, cho nên Vân hầu tới Âm Sơn.
Lý Nhị sao chẳng hiểu âm phù bị người khác phá giải nguy hiểm ra sao, niềm vui có được ngọc tỷ tiêu tan, với ông ta mà nói có ngọc tỷ hay không chẳng ảnh hưởng mấy, nhưng âm phù bị phá giải là đại sự hàng đầu.
- Dưới tình huống như thế mà Lý Tịnh còn dám xuất quân à? Quá bất cẩn rồi, kẻ nào mà to gan như vậy.
- Bẩm bệ hạ, theo lão nô biết là Dạ Đà của Khang quốc ngụy tạo văn thư, tựa hồ muốn biết gì đó từ chỗ Vân hầu, Vân hầu không nói, lão nô không tiện hỏi nhiều. Nhưng có một tin mừng lão nô bẩm báo cho bệ hạ, lão nô viết ra âm phù mới, đại quân không lo âm phù bị phá nữa.
Hồng Thành nghĩ tới chuyện này là đắc ý, công lao to lớn này Vân Diệp không muốn, Lý Tịnh không dám, thế là hắn hưởng lợi, chỉ là nghĩ tới điều kiện của Vân Diệp, trái tim hắn nhỏ máu, năm nghìn quan, tính lũy nửa đời người của mình thế là bay mất.
Lý Nhị cúi đầu nhìn Hồng Thành, lại nhìn ngọc tỷ trong tay:
- Ngươi tốn bao nhiêu tiền mua âm phù?
Hồng Thành đang đau lòng không kịp suy nghĩ đã vọt miệng:
- Năm nghìn quan, y đòi năm nghìn quan.
Lời vừa mới ra khỏi miệng hắn thấy không ổn, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.
- Nếu đã là thứ của Vân Diệp vậy thì âm phù đó đáng tin, làm trẫm yên tâm hơn thứ ngươi viết nhiều. Chỉ là chẳng phải sau này mọi bí mật trong quân ta đều không qua được mắt y sao?
Thấy Lý Nhị không nổi giận, Hồng Thành hiểu chuyện này không thể hồ đồ cho qua rồi, nghe Lý Nhị hỏi, ưỡn ngực lên nói:
- Bệ hạ không cần lo, lão nô đảm bảo âm phù này trừ lão nô không ai giải được, dù là Vân hầu cũng không thể.
Nhìn thấy Hồng Thành tràn trè tự tin, nếu Lý Nhị không hiểu hắn thì sớm đã sai người kéo đi xử trảm rồi, cho nên tò mò nổi lên, hỏi:
- Vì sao thế?
- Lão nô học được một cách từ Vân hầu, có thể khiến âm phù thiên biến vạn hóa, Vân hầu tuy thông minh, nhưng muốn phá giải âm phù của lão nô là tuyệt đối không thể, vì làm thành âm phù này trước tiên phải tìm được một cuốn sách.
- Khốn kiếp, bằng vào mấy cái chữ trong bụng ngươi mà qua được mắt Vân Diệp à? Mấy mấy cuốn sách vỡ lòng ngươi xem được sách vở gì?
Lý Nhị dở khóc dở cười, thấy Hồng Thành bị Vân Diệp lừa rồi:
- Bệ hạ, cuốn sách này chưa xuất hiện, lão nô chuẩn bị tự viết mà.
Lý Nhị thấy váng đầu, tên ngốc chỉ viết được chữ to lại muốn viết sách?
- Ngươi định viết sách gì, viết thế nào?
Lịch sử luôn đi với quân sự, mình lại không ưa mảng quân sự, may là phần này sắp hết rôi, sắp về Trường An rồi.
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
72 chương
85 chương
11 chương
49 chương