Đường Chuyên
Chương 171
Vân Diệp thở dài, nhìn bóng người thấp thoáng sau đội lạc đà, nói với người Đại Thực đó:
- Ngươi nói rất hay, chỉ là hiện giờ lúc mặt trời mọc, vả lại rượu với Mục Tư Lâm ( Muslim) mà nói rượu là tội lỗi, các ngươi tự tìm cái chết, đừng trách ta.
Nói xong những lời này bảo Trình Xử Mặc:
- Bắt sống kẻ này.
Vân Diệp xoay đầu ngựa chạy về đội xe, Trình Xử Mặc khẽ kẹp bụng ngựa, tuấn mã phía dưới liền vọt mạnh về phía trước, truy đuổi người Đại Thực, đằng sau đội lạc đà tràn ra rất nhiều kỵ binh, đánh tới đội xe, vũ khí của bọn họ rất lạ, đều là loan đao, lạ hơn nữa là không có cung tiễn.
Người Đại Thực bỏ chạy còn chưa chạy được mấy bước đã bị Trình Xử Mặc bắt kịp, mã sóc thúc mạnh vào lưng hắn, người Đại Thực phun máu bay lên, Trình Xử Mặc thúc ngựa vọt qua, cúi người tóm lấy đai lưng hắn, đặt ngang trên lưng ngựa, quay về đội xe.
Đội lạc đà người Đại Thực tản ra, mấy trăm con ngựa cao lớn như trâu sắt gõ võ rầm rập lao xuống sườn núi.
Công Thâu Giáp giật vải trên xe nỏ, xoay về phía đông người nhất, bóp cò, một loạt tiếng động như xé vải rít lên, ngực người Đại Thực xông pha trên cùng có thêm một cái lỗ lớn, thân thể bị đục công thành kéo lên cao, ngã vật ra sau, khi đục công thành mất hết đà thì đã có ba người Đại Thực bị xuyên vào cái cán dài năm xích, chớp mắt bị chiến mã dẫm nát bét.
Người Đại Thực cứ như không sợ chết, vẫn điên cuồng thúc ngựa, muốn đẩy tốc độ lên tối đa, lại có hai mũi tên lớn bay tới, mũi nào cũng trúng ngay đỉnh tam giác xung phong của đội hình, mỗi mũi tên cực lớn đều vạch một đường máu trong đám đông.
Chiến mã không chủ chạy loạn ngăn cản tốc độ người Đại Thực trong chốc lát, lúc này Lão Trang đã hạ lệnh nỏ thủ hàng đầu bóp cò, hơn trăm mũi tên đen bay ra vun vút, đều là mũi tên không đuôi được rèn bằng thép thuần đặc thù, tốc độ nhanh hơn tên bình thường rất nhiều. Lá chắn bằng da trâu của người Đại Thực căn bản không thể bảo vệ được bọn họ, mũi tên ba cạnh dễ dàng cắt đứt lá chắn, đâm vào cơ thể.
Trên chiến trường hỗn loạn, Vân Diệp phát hiện bản thân vô cùng tỉnh táo, không có chút nào thiếu thoải mái, do ở cuối gió, gió cuốn mùi máu tanh tưởi xộc vào mặt, y không ngờ còn hưởng thụ hít sâu một hơi, tựa hồ mỗi một tế bào trên cơ thể đều đang reo mừng.
Chiến tranh là một vụ chém giết ngươi sống ta chết, sau khi người Đại Thực chết một đống, bọn họ cũng bắt đầu dùng tên rồi, tuy không quá dày, nhưng lại rất chuẩn xác, trong vòng phòng ngự của đội xe thi thoảng vang lên tiếng "hự" nặng nề, xen vào đó là tiếng gào nho nhỏ.
Trình Xử Mặc tay cầm thuẫn lớn, che kín Vân Diệp, trên thuẫn một mũi tên cũng chẳng có, không giống như Lão Trang, thuẫn bị bắn thành nhím rồi. Lắp thuẫn phòng hộ lên xe nỏ đúng là quá anh minh, Công Thâu Giáp chỉ cần nhìn qua cửa sổ bằng lưới thép là có thể nhìn thấy rõ ràng động tĩnh của kẻ địch, đằng sau có hai phụ binh to khỏe chuyên môn kéo giây cung cho ông ta, ông ta chỉ phụ trách khai hỏa, giờ ông ta đã chẳng bận tâm kẻ địch ở gần nữa, ỷ vào tầm bắn siêu xa của xe nỏ, bắn chết viện quân đằng xa, Vân Diệp tận mắt nhìn thấy một con ngựa bị bắn xuyên từ ngực tới mông, ngã xuống đất gian nan đạp vó hai cái rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Vân Diệp càng lúc càng nhàn, trong vòng hai trượng quanh y không có lấy một mũi tên, Trình Xử Mặc buồn chán giao thuẫn cho hộ vệ của Vân gia, bản thân quay lại chiến trường, sẵn sàng xuất kích. Sau một đợt công kích của người Đại Thực bị đánh tan, năm mươi kỵ binh trong đội xe của Vân Diệp được phụ binh trợ giúp đẩy xe trượt ra, bắt đầu phản kích.
Trình Xử Mặc, Lão Trang hò hét xông lên trước trận, mã sóc như giao long rời biển, không ngừng bay múa trong đám đông, người Đại Thực càng đánh càng ít, nhưng không chịu bỏ đi, quyết chiến với quân Đường.
Đây là một cuộc chiến rất kỳ quái, bọn họ tựa hồ không phải đi đánh trận, mà là đi nộp mạng, các phụ binh cũng bắt đầu vượt qua xe trượt, tiến về chiến trường, đầu lĩnh thân binh của Lão Ngưu phát hiệu lệnh mà Vân Diệp nghe không hiểu, đốc thúc phụ binh bắn chết số người Đại Thực còn sót lại.
Phụ binh cuối cùng cũng tới được chiến trường, phát ra một tiếng gầm, vứt cung nỏ trong tay, bắt đầu dùng đao, trường mâu đối phó với đám kỵ binh không còn chạy nổi nữa. Bất kể là kỵ binh tinh nhuệ ra sao, không chạy được còn chẳng bằng bộ binh, bốn năm người đấu một, chẳng mấy chóc đã bị giết, đám kỵ binh từ đầu đến cuối không cầu xin lấy một câu, chỉ phát ra tiếng kêu như dã thú.
Tôn Tư Mạc từ đằng sau xe đi ra, tới trước Vân Diệp hỏi:
- Chúng là ai? Hồ tử à?
- Nhìn trang phục thì là người Đại Thực, nhưng vãn bối tin là không phải, Mặc Hãn Mặc Đức (Mohammed) đang ở Mạch Địa Na ( Medina), người không tin Y Tư Lan giáo sợ là bị giết hết rồi. Phải biết rằng Mặc Hãn Mặc Đức tuyền giáo một tay cầm Kinh Cổ Lan ( Coran), một tay cầm đao kiếm, kẻ tin ta thì sống, kẻ không tin ta thì chết. Những kẻ này sáng sớm không bái lạy, còn mang theo mỹ tửu, sao có thể là một Mục Tư Lâm, ngươi nói có phải không?
Vân Diệp quay đầu hỏi tên bị Trình Xử Mặc bắt về:
Sự thực lần nữa chứng minh, quan phiên dịch đều sợ chết, tên này cũng không phải ngoại lệ, nhào xuống đất ôm lấy chân Vân Diệp, không ngừng hôn giày y, bị y đá văng ra.
- Nói đi, các ngươi là ai, vì sao lừa bọn ta?
- Tướng quân dũng cảm toàn năng, chúng tôi chỉ là phó nhân tới mời ngài tham gia một bữa tiệc, đám nô lệ kia chỉ là trò chơi nhỏ trước bữa tiệc, khách của chúng tôi đều thích chơi một trò nho nhỏ trước, A Bặc Đỗ Lạp hèn hạ tưởng tướng quân cũng thích. Cho nên an bài trò chơi này.
Đám Trình Xử Mặc nổi giận, cho rằng tên khốn A Bặc Đỗ Lạp này đang nói năng linh tinh.
Thế nhưng Vân Diệp thì tin, quý tộc Ba Tư có tập tục này, bọn họ dùng sinh mạng của nô lệ đổi lấy niềm vui của khách, vì để không ánh hưởng tới tâm tình của khách, bọn họ sẽ cắt lưỡi nô lệ đi, khiến nô lệ không thể kêu gào trước khi chết, làm khách mất hứng uống rượu. Bọn họ cho rằng quý tộc sở dĩ là quý tộc là vì có lòng thương cao quý, cho nên mỗi lần đều an bài cho nô lệ một tội danh, ví như lần này, bọn họ an bài tội lừa gạt, lừa một quý tộc là phải bị chặt đầu, cho nên quý tộc thoải mái giết người, mà không ảnh hưởng tới lòng thương người cao quý.
Cậy mồm một nô lệ, quả nhiên không có lưỡi, ba trăm nô lệ, đó là cái giá mời Vân Diệp đi uống rượu.
Vân Diệp hiện giờ muốn bùng nổ, chẳng trách chiến thuận của bọn họ lại như đi nạp mạng, chẳng trách bên cạnh mình tới một mũi tên cũng không có, nếu mình xung phong lên trận, đám nô lệ kia chắc phản kháng cũng không dám? Mẹ nó, nô lệ trong tay ngươi, ngươi có thể tùy ý trà đạp, nhưng thủ hạ của ta đều là đồng bạn, giờ chết sáu người, chỉ vì muốn mua vui? Là thằng chó chết nào làm việc này?
Nhìn A Bặc Đỗ Lạp dưới đất, cái tên này là tên của người Đại Thực, tức là nô lệ cũng đều là người Đại Thực, những dị giáo đồ không thờ phụng An Lạp. Vân Diệp mặt tím tái, làm hiệu chặt đầu với Lão Trang, Lão Trang không chút do dự đao cứa lên cổ A Bặc Đỗ Lạp một phát, cái đầu liền lăn lông lốc.
Chậm rãi đi trên chiến trường, chỉ có gió lạnh thổi qua, lòng Vân Diệp còn thê lương hơn gió lạnh, nô lệ nằm trên mặt đất không có chiến giáp, chỉ có quần áo đơn giản, da lộ ra bên ngoài còn bị lạnh tím từng mảng lớn.
Truyện khác cùng thể loại
143 chương
46 chương
84 chương
55 chương
8 chương
126 chương
81 chương