Đường Chuyên
Chương 159
- Từ hôm nay trở đi, ta chính là thống lĩnh của các ngươi, ta tên là Vân Diệp, cho các ngươi biết tên, không phải muốn các ngươi kính sợ, mà là muốn nói với cá ngươi, có phiền toái thì đi tìm ta. Rất công bằng, ta có phiền toái cũng đi tìm các ngươi, vì ta không biết đánh trận, chuyện trên chiến trường ta dựa vào các ngươi, chuyện ngoài chiến trường các ngươi có thể dựa vào ta. Ta kiếm cho các ngươi một vị đội trưởng, thường ngày hắn sẽ quản lý các ngươi, nếu các ngươi ai có gan có thể tìm hắn tỷ thí, tỉ võ thì ta không chơi nổi, tìm hắn là được.
Vân Diệp nói chuyện tùy ý, cứ như nhắc tới chuyện trong nhà, lại nói rất thật, làm đám phụ binh đưa mặt nhìn nhau, không biết nói gì, song trong lòng nổi lên nghi vấn, hầu gia là như thế sao? Mặc áo giáp vô cùng đẹp đẽ, nói một câ ngáp mấy cái, cứ như chưa tỉnh ngủ, tuổi lại càng ít quá mức, tức thì cả đám xôn xao.
Đầu tử thân binh của Ngưu Tiến Đạt đứng ra quát:
- Im lặng, các ngươi do ai đứng đầu?
Một lão phụ binh đứng ra chắp tay nói:
- Tiểu nhân Nhiếp Đại Ngưu, tạm thời thống lĩnh phụ binh.
- Được, lão tử hiện là đội trưởng, còn ngươi là phó đội trưởng, tuyển ra hai lăm tiểu đội trưởng nữa, ngươi tự tuyển, cho một tuần hương.
Dù sao đội trưởng thân binh của Lão Ngưu cũng là giáo úy, quản lý mấy trăm phụ binh là quá dư thừa.
Thấy chuyện tiến hành thuận lợi Vân Diệp tính về nhà, hôm qua suy nghĩ miên man suốt cả đêm, giờ mệt bã người, vừa đi được mấy bước thì có một tiểu binh chỉ mười bốn mười lăm tuổi nhảy ra, chưa tới gần đã bị đám Lão Trang ấn xuống đất.
- Hầu gia, tiểu nhân chỉ muốn một đôi giày, tiểu nhân muốn một đôi giày.
Đầu hắn bị ấn xuống đất vẫn vùng vẫy nói ra yêu cầu của mình.
Vân Diệp bảo đám Lão Trang buông tên tiểu binh đó ra, thấy hắn mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, đầu tóc bù xùi, mặt toàn bùn, hắn cũng không lau, chỉ nhìn Vân Diệp chằm chằm, mắt đầy trông đợi, chân hắn là đôi giày cỏ, cái chân đen xì bị gió lạnh làm nứt nẻ, như từng cái miệng nhỏ, hắn lúng túng rụt chân lại, cúi đầu đỏ bừng mặt.
- Chân ngươi to bằng chân ta, đi giày của ta đi.
Trong túi của Vân Diệp luôn có hai đôi giày, giày triều Đường không tốt, chẳng dùng được bao lâu đã thục ngón ra, cho nên nãi nãi chuyên môn chuẩn bị cho Vân Diệp hai đôi giày để thay bất kỳ lúc nào.
Một đôi giày da trâu đặt trước mặt tiểu binh, hắn xoa tay, cẩn thận ôm giày vào lòng, nghiêm túc nói với Vân Diệp:
- Lên chiến trường tiểu nhân giúp ngài.
Hắn nói rất to khiến nhiều người quanh đó cười rộ lên, bọn họ không cho rằng Vân Diệp cần một tên tiểu binh giúp, lời trước đó chỉ nó cho vui thôi.
Vân Diệp không cười, nghiêm túc đáp:
- Tốt, quyết như thế, ta cho ngươi giày, ngươi lên chiến trường giúp ta, có điều ngươi phải chưa khỏi chân đã, đi tìm đạo trưởng Tôn Tư Mạc ở cửa nam, ông ấy sẽ cho ngươi ít thuốc, mang về ngâm chân. Chân ngươi thế này không giúp gì được ta trên chiến trường.
Ý tốt của con người không phân cấp bậc, cho dù là người thấp kém nhất cho ngươi thiện ý, ngươi cũng nên trân trọng, vì đó là ân điển lớn nhất ông trời ban cho mỗi người, cuộc đời này cơ hội để chúng ta tiếp nhận ý tốt của người khác không nhiều, có cơ hội là Vân Diệp chưa bao giờ bỏ qua.
Đám phụ binh trên giáo trường vẫn cười nhạo, phụ binh tuổi cao đi tới trước mặt tên tráng hán cười hăng nhất, giơ tay cho cái tát đanh gọn, tráng hán bị đánh sững sờ, không biết vì sao lão binh lại đánh mình.
- Lần sau gặp loại chuyện này mà ngươi còn cười thì ta sẽ chặt đầu ngươi.
Giọng lão binh lạnh như băng, làm tên tráng hán rùng minh rụt cổ lại, ôm mặt không dám nói nữa.
Vân Diệp hắng giọng, nói với các phụ binh:
- Đều do cha sinh mẹ đẻ cả, đừng ai xem thường ai, ta là hầu gia chưa chắc đã hơn được các ngươi, ở trên chiến trường mọi người chỉ có cách đoàn kết mới sống được. Hôm nay ngươi giúp hắn, nói không chừng mai hắn cứu ngươi một mạng, loại nợ này không dám tính, cũng không tính nổi, ta chỉ hi vọng mọi người đều phong quang mang tiền tài về nhà, đừng vứt bỏ một cái mạng nào ở mảnh hoang nguyên này.
- Đa tạ lời lành của hầu gia, tiểu nhân nhất định nỗ lực sống trở về, trong nhà còn có hai đứa con đang đợi tiểu nhân mang kẹo về cho chúng ăn.
Lão binh khom người thi lễ với Vân Diệp xong mới nói:
- Ổ, nhìn ngươi tuổi không nhỏ nữa, nghe ngươi nói thì con ngươi còn bé hả? Trong nhà có thê tử, sao còn muốn liếm máu trên đao?
Thật kỳ lạ, một thân một mình đi làm phụ binh còn hiểu được, một trụ cột gia đình tới đám phụ binh kiếm sống thì nói không thông nữa.
- Hầu gia biết đó, năm nay trong quan châu chấu khắp nơi, lương thực trong nhà bị ăn không còn hạt nào, sống không nổi nữa, may là triều đình mở kho phát lương, cả nhà tiểu nhân mới sống được, nhưng số lương thực đó không đủ ăn, cả ngày đếm gạo vào nồi, cuộc sống như thế không chịu nổi. Trước kia tiêu nhân dựa vào đao để sống, nay bốn phương thanh bình, muốn có miếng cơm mà ăn trừ đi Sóc Phương còn đâu được nữa.
Lão binh là người quan nội, để lại lương thực cho vợ con, tự mình xách đao tới Sóc Phương, không ngờ rằng thời gian này Sóc Phương bình an như Trường An, không có chiến sự, lão binh không có đường kiếm tiền, cho nên mới thất vọng.
Một nửa số phụ binh ở đây là do châu chấu ép, cứ nghĩ tới châu chấu là Vân Diệp đầy căm hận Lý Nhị, chính ông ta dung túng cho tai họa xảy ra.
Ở chuyện nạn châu chấu, Vân Diệp luôn cảm thấy mình nợ tất cả mọi người trong thiên hạ, cho nên muốn bồi thường cho bọn họ, không vì điều gì khác, chỉ vì bản thân có thể ngủ một giấc yên bình.
Tiết Vạn Triệt tới thẳng Linh Châu, nhưng đồ vật lại tới Sóc Phương, rất là sung túc, da dê tím không ngờ có hơn hai trăm tấm, ngưu hoàng cũng kiếm về trăm cân, mang kèm lượng lớn dê bò, chỉ là không thấy vàng bạc, nhất định bị Lão Tiết cất riêng rồi, Vân Diệp suy nghĩ đầy ác ý.
Hiện giờ Đại Đường có một cái thói rất xấu, đó là chôn tiền dưới giường, đại hộ chỉ nhập không chi, tiểu hộ không có cái điều kiện ấy, nghĩ cũng phải thôi, trong nà đại hộ gấm vóc chỉ e chất thành đống rồi, nữ nhân cũng cất giấu nhiều không kể siết. Những thứ này lại không dễ bảo tồn, gấm dễ mốc, nữ nhân sẽ già, chỉ có vàng bạc là vương đạo, chẳng phải có câu thịnh thế giữ đổ cổ, loạn thế tích vàng bạc sao? Cho dù Lý Nhị ra lệnh cảnh cáo người dân, không cho tích trữ tiền, nhưng có mấy nhà nghe ông ta nói. Nên giấu vẫn cứ giấu, ví như Vân gia.
Vân Diệp có loại si mê bệnh hoạn với vàng, điều này ảnh hưởng tới tất cả mọi người trong nhà, ngay cả Tiểu Nha cũng lấy 20 đồng tiêu vặt mỗi tháng của mình đi tìm ca ca đổi vàng.
Nghĩ tới những điều này, lại nhìn Hà Thiệu mặt mày nhăn nhó, Vân Diệp lại thấy thú vị, người Trường An đều không có tiền đồng mà dùng chỉ đành dùng vàng bạc trái lệnh, còn Sóc Phương ngược lại, người ta thích vàng bạc, không thích tiền đồng.
Vân Diệp quyết định không nói với tên ngốc Hà Thiệu định dùng bạc đổi mấy mấy nghìn quan tiền trong tay hắn, sau đó tới Trường An, đem tiền đổi thành vàng bạc, sang tay một cái ăn thêm ba thành, còn gì mà không thỏa mãn.
Truyện khác cùng thể loại
143 chương
46 chương
84 chương
55 chương
8 chương
126 chương
81 chương